Gì giúp việc vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Chu Tô ung dung tự tựa ngồi trên ghế sô pha, miệng bận gặm táo nhưng vẫn không quên chỉ huy: "Phía trên. Không thấy sao? Vẫn còn một chút bụi!"

Còn Chung Ly mang trên người một chiếc tạp dề màu xanh dương in hình xương cá, một tay cầm bình nước lau kính, một tay giơ khăn lau chùi cửa kính sát mặt đất, theo sau lưng là ánh mắt dõi theo tinh tường của Chu Tô, cánh tay cô cũng không ngừng di chuyển để sai khiến chồng mình.

Gì quét dọn nhìn một màn thú vị như vậy nhịn không được mà bật cười, thực sự không nghĩ tới chuyện vợ chồng nhà danh giá, bình thường nhìn có vẻ cao quý xa cách như thế cũng có một mặt đáng yêu như vậy.

Nghe thấy tiếng động, Chu Tô quay mặt về phía cửa thì thấy dì quét dọn với vẻ mặt cố nín cười đứng đó. Vội vàng nuốt miếng táo trong miệng xuống, đứng lên. Vì Chung Ly đang quay lưng lau kính nên không biết chuyện gì xảy ra, vẫn vừa lau vừa hậm hực nói: "Còn ra lệnh nơi này nơi nọ nữa, em có biết mình quá đáng lắm không?"

Chu Tô lúng túng nhìn gì giúp việc cười cười, vừa chạy đến bên Chung Ly, nhéo anh một cái nói: "Gì à! Vợ chồng chúng cháu chỉ đang đùa giỡn thôi."

Chung Ly vừa nghe thấy Chu Tô nói thế, quay phắt người, nhìn gì giúp việc đang đứng đó với vẻ mặt buồn. Cứng người mất mấy giây, sau đó làm bộ như không chút để ý, cởi tạp dề, hắng giọng: "Gì tới rồi thì làm việc của mình đi nhé."

Nói xong, ngồi phịch xuống ghế sa lon, cầm điều khiển mở TV.

Chu Tô trợn mắt nhìn Chung Ly, nghĩ thầm, anh cứ giả bộ làm mặt lạnh đi, cái đồ sĩ diện hão.

"Được rồi." Gì giúp việc không nói nhiều, cười nhẹ sau đó vén ống tay áo, nhặt chiếc tạp dề bị Chung Ly vứt chỏng chơ trên ghế sa lon, mặc vào, tiếp tục lau cửa sổ.

"Trưa nay vợ chồng cô cậu muốn ăn gì? Tôi lau dọn xong sẽ lập tức đi chợ mua thức ăn đi, lâu lắm mới thấy cả hai vợ chồng cùng ở nhà đấy." Gì giúp việc vừa lau cửa sổ vừa hỏi.

Chung Ly tay đang đổi kênh liên tục bỗng dừng lại một chút nói: "Phiền dì đi chợ nấu món gì đó thanh đạm dễ tiêu hóa một chút. Dạo này tiêu hóa của Chu Tô không tốt, ăn thứ gì đó quá bổ dưỡng cũng không tốt."

Chu Tô quay đầu nhìn dáng vẻ tự cho là đúng của Chung Ly, bĩu môi phản ứng: "Chung Ly, anh đừng nói kiểu như em Lâm Đại Ngọc vậy, khẩu vị của em gần đây tốt lắm cơ mà. Bất kể nem công chả phượng, tay gấu mật ong gì đó bây giờ đem ra đây em đều có thể tiêu diệt sạch."

Nói đến đồ ăn ngon, Chu Tô chợt nhớ tới một chỗ, ngẩng đầu nói: “Gì ơi, dọn dẹp lau chùi xong, gì có thể về nhà, hôm nay vợ chồng cháu ra ngoài ăn."

"Tôi biết rồi! "

Chu Tô quay đầu lại nói với Chung Ly: "Hôm nay sẽ cho anh mở mang tầm mắt."

Lần trước Phương Đại Đồng mang cô tới nhà hàng kia, Chu Tô cảm thấy rất tuyệt, vốn có ý định sớm quay trở lại nhưng bởi vì xảy ra muôn vàn chuyện xấu nên không có tâm tình, lúc này đã thoải mái rồi, lại còn có Chung Ly đồng hành thật là tốt.

Tới chỗ đó đúng là rất khéo, chiếc bàn duy nhất còn lại trong nhà hàng đã thuộc về bọn họ.

Được Chu Tô dẫn đến một nơi đẹp như tiên cảnh thế này, tâm trạng của chung Ly trở nên tốt hơn: "Không tệ a, làm sao em biết nơi này?

Chu Tô chớp chớp mắt, nghĩ thầm, nếu nói là Phương Đại Đồng mang cô tới đây không biết chừng Chung Ly lại khó chịu, liền ngẩng đầu cười cười: "Là Lưu Yến Linh dẫn em tới một lần, nói chung chỉ một lần mà đã nhớ mãi không quên. Lát nữa anh thưởng thức món ăn ở đây sẽ biết, tuyệt đối sẽ cho anh mở mang tầm mắt."

Nhận lấy thực đơn, Chung Ly lật đi lật lại mấy lần liền, cười: "Quả thật những món ăn này lạ mắt, có thể nói hầu hết những quán ăn lớn nhỏ ở Bắc Kinh anh đều đã thử một lần nhưng một món như thế này cũng chưa từng thấy qua."

"Tất nhiên rồi." Chu Tô gật đầu: “Lát nữa ăn anh lại càng giật mình cho xem."

"Món này, còn có món này." Chu Tô nhìn kỹ thực đơn sau đó chọn lựa hai món ăn.

"Thật xin lỗi, quán ăn nhỏ của chúng tôi đều là đầu bếp nấu gì thì khách hàng sẽ ăn cái đó thôi." Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ cho cô: "Hôm nay, chỗ chúng tôi có củ sen điểm măng, bồ câu hầm rượu nếp, đậu hũ chưng và cháo sen ngân nhĩ."

"Làm sao lại như vậy? Lần trước tôi tới đây còn có thể gọi món mà."

"Có thể quay khách nhớ nhầm, đây là quy định từ lúc mới mở nhà hàng, khách nào đến cũng ăn như vậy." Nhân viên phục vụ dùng vẻ mặt thành khẩn nói, nhìn như không giống như là đang lừa gạt.

Nhưng mà, lần trước cùng Phương Đại Đồng tới, tất cả món ăn đúng là do anh ta gọi nha.

"Thôi được rồi Chu Tô, chúng ta ăn mấy món kia cũng được mà." Tâm tình Chung Ly rất tốt nên không có bị ảnh hưởng đến, tùy tiện nói.

"Hai vị cần gì?" Hình như ông chủ thấy bàn ăn của hai người có điểm kỳ lạ nên vội vã đi tới.

Nhân viên phục vụ mở miệng: "Ông chủ, vị khách này nói đã từng gọi món ở quán ăn của chúng ta nhưng làm gì có quy định gọi thức ăn ở đây cơ chứ."

Ông chủ nghiêng đầu nhìn kỹ Chu Tô, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: "A, là bạn gái của Richer, Chu Tô đúng không!" Sau đó quay mặt nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cậu cứ đi phục vụ bàn khác, đây chính là khách quý của nhà hàng."

Lúc này Chu Tô cảm thấy trời đất quay cuồng, đều do cái tên Phương Đại Đồng lần trước trêu chọc cô khiến người ta tưởng thật, bây giờ cô biết giải thích với Chung Ly như thế nào đây?

"Tôi… không phải, không phải." Chu Tô lộ vẻ mặt khó xử nhưng không biết giải thích thế nào.

"Thế nào lại không đúng ? Lần trước chính miệng Richer nói, hơn nữa anh ta và cô nhìn đã biết là không phải quan hệ bạn bè bình thường, không cần ngượng ngùng, tôi và anh ta là bằng hữu nhiều năm."

Ông chủ này cũng thật là lắm điều, điều nên nói không nên nói đều đã nói hết, hiện tại liền mong đợi trí nhớ Chung Ly không tốt, không nhớ ra Richer chính là Phương Đại Đồng.

"Anh thật sự hiểu lầm rồi. Mà thôi không nói nhiều nữa, anh mau mang thức ăn lên, chúng tôi muốn ăn tất cả những món có hôm nay."

"Làm sao có thể, Richer là Phương Đại Đồng ấy, lần trước hai người cùng đến đây cơ mà. À hóa ra cô ngượng ngùng, mặt đỏ rần lên rồi kìa…" Ông chủ nói xong cười ha ha.

Chu Tô lần này thật sự quẫn bách rồi, len lén nhìn sang chỗ Chung Ly, không biết có phải anh ấy sẽ tức giận quay lưng bỏ đi như mấy lần trước không nhỉ?

Nhưng lúc này mắt Chung Ly vẫn nhìn chằm chằm thực đơn, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, mặt hơi đanh lại.

"Nếu đã là người nhà, các vị muốn ăn gì tôi đều có thể phân phó đầu bếp làm. Vị này . . ." Ông chủ nhiệt tình khẳng khái này cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của Chung Ly: "Hẳn là đồng nghiệp của Chu Tô, có cái gì muốn ăn cứ mở miệng."

"Không cần, cứ mang mấy món kia ra, quy củ của nhà hàng, tốt nhất chúng tôi không nên phá vỡ." Chung Ly lộ ra một nụ cười hết sức mê người, khóe miệng giương nhẹ, không có một tia không vui.

"Như vậy cũng được, hai người dùng bữa ngon miệng nhé, bữa ăn mày tôi mời."

"Cảm tạ ý tốt của ông nhưng cùng vợ ra ngoài dùng bữa là một phần tâm ý của tôi, cho nên cứ để tôi trả tiền." Chung Ly dịu dàng nhìn Chu Tô cười, cười như gió xuân phơi phới.

"Hai người là?" Ông chủ dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Tô. Chu Tô khổ sở gật đầu.

"A, thật xin lỗi…Là do tôi hiểu lầm…Hai người xem, thật là…" ông chủ cười khan, cảm thấy lúng túng: "Vậy hai người chờ dùng bữa nhé, tôi đi làm việc."

Bữa cơm này dù ngon nhưng Chu Tô quả thật không còn tâm tình nào mà để ý mùi vị, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lén Chung Ly. Nhưng Chung Ly vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh, ăn say sưa ngon lành, thậm chí còn gắp thức ăn cho cô: "Không phải nói hai ngày nay khẩu vị không được tốt, muốn tới chỗ này ăn đồ ăn ngon. Tại sao bây giờ vẫn ăn ít như vậy? Mau ăn nhiều một chút."

Anh ấy…không tức giận sao? Không muốn hỏi cô điều gì sao?

"Đúng là một bữa no, em nói không sai, món ăn ở đây thật đúng là rất tuyệt."

Trên đường về, Chung Ly lại nhìn cô cười, khuôn mặt anh tuấn thả lỏng trong gió, hoàn mỹ thế kia.

"Anh không có gì muốn hỏi em sao? Chung Ly, em không tin anh không hề tức giận chút nào." Chu Tô ngẩng đầu nhìn chồng mình.

Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô, sau đó hôn nhẹ lên trán cô: "Chu Tô, vậy em nói anh nghe ."

"Đây thực sự là hiểu lầm, em và Phương Đại Đồng chẳng có gì cả, chỉ là bạn bè." Giải thích miễn cưỡng như vậy, đến cả cô cũng không thể chấp nhận nổi.

"Anh tin, Chu Tô…" Chung Ly ôm trọn cô vào lồng ngực: “Bất cứ em nói điều gì anh đều tin tưởng. Nhớ anh đã từng nói gì không? Từ ngày mưa hôm đó về sau, em nói cái gì anh đều tin tưởng. Chu Tô, chúng ta đã từng lãng phí quá nhiều thời gian hiểu lầm cùng không tin tưởng nhau, mà thời gian thì trôi qua quá nhanh nên về sau chắc chắn anh sẽ cố gắng để không còn những thứ đáng tiếc kia, chúng ta phải dùng quãng thời gian còn lại chung sống thật hạnh phúc."

"Tốt…" Chu Tô nghẹn ngào, nước mắt rơi trong yên lặng, là hạnh phúc pha lẫn tiếc nuối, ngay cả mình cũng không biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương