Phương Đại Đồng nói không sai, ngay cả cửa nhà họ Chung Chu Tô cũng không bước vào được.

Người mở cửa là gì Lý- người đã làm việc cho nhà họ Chung hơn mười năm nay, vừa nhìn thấy Chu Tô đã dùng vẻ mặt chán ghét nhìn cô, tay xua xua, đẩy cô tránh xa: "Thiếu phu nhân , cô còn tới đây làm gì, cái nhà này bị cô hại còn chưa đủ thảm sao? Cô đi nhanh đi, nếu để phu nhân nhìn thấy không chừng còn không thể đi đâu."

Chu Tô cố chấp bám lấy cửa không chịu rời đi: "Gì Lý, cháu hiểu biết rõ là cháu gây nên họa lớn rồi nên gì cho cháu vào đi. Cháu tới là để nhận lỗi cũng như góp phần sửa chữa sai lầm, gì cho cháu vào gặp Chung Ly một chút được không?"

"Ai nha, cô đừng làm khó người làm như tôi." Gì Lý khó khăn nói.

"Chị Lý, có phải hay không lại bọn nhà báo tới? Kẻ nào không chịu đi cứ cầm chổi phang thẳng vào mặt người đó cho tôi!" Lưu Tú Cầm vừa la hét vừa đi ra ngoài, trong tay cầm một cái chổi lớn cùng cây lau nhà, dáng vẻ rất hung hăng.

Nhưng khi nhìn thấy Chu Tô liền khựng lại, nhẹ buông chổi cùng cây lau nhà trong tay xuống đất.

"Mẹ." Chu Tô cúi thấp đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Gì Lý tiến lên đỡ Lưu Tú Cầm: "Phu nhân, tôi nghĩ hiện tại trước hết cứ đuổi cô ấy đi, phu nhân ngàn vạn lần đừng lại phát hỏa."

Lưu Tú Cầm hất tay gì Lý, tiến lên một bước, nhìn Chu Tô chằm chằm, hừ lạnh một tiếng: "Cô gọi tôi là mẹ?"

"Mẹ…con biết lần này là con gây họa lớn rồi. Nhưng con thật sự không cố ý, hiện tại quan trọng nhất là cùng nhau nghĩ biện pháp, chúng ta là người một nhà . . ."

"Người một nhà? Ta nhổ vào!" Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói tiếp: "Bây giờ cô còn nói với tôi là người một nhà? Cô xem một chút, cái nhà này bị cô phá thành cái dạng gì rồi…Không cần biết cô cố ý hay không cố ý…Mau cút… Đừng làm cho tôi thêm ngứa mắt!"

"Mẹ…Mẹ bình tĩnh một chút…Mẹ nghĩ đi, con làm sao lại có thể làm hại ba được cơ chứ?"

"Chu Tô, khiến cho ba chồng mình nguy hiểm đến tính mạng, danh dự khó giữ được, cho dù tỉnh lại cũng sẽ phải đối mặt với tù tội, cô còn có thể nghĩ tới chuyện cô cố ý hay không cố ý sao?"

"Mẹ, mẹ nói rất đúng. Chuyện này là con ngu ngốc, là con quá mức sơ ý. Nhưng mà, con nhất định sẽ không rời khỏi đây. Không thấy được Chung Ly con sẽ không đi." Chu Tô dùng tay chống cửa, dùng vẻ mặt kiên định nhìn Lưu Tú Cầm.

Lưu Tú Cầm thấy thế, lửa giận bùng cháy: "Cô thật đúng là da mặt dày, bây giờ còn dám nhắc đến Chung Ly? Cô đại nghĩa diệt thân, công ty của nó cũng rơi vào vòng lao đao, tiền vốn quay vòng, kí quỹ cũng bị ngân hàng đóng băng. Cô thật giỏi đấy, chỉ một bức ảnh đã khiến cả nhà này lao đao."

"Mẹ…Cho dù mẹ có nói gì nhưng xin hãy cho con gặp Chung Ly một lần. Con muốn gặp anh ấy, không gặp được anh ấy con sẽ không đi." Chu Tô hơi cúi đầu nhưng vẫn kiên quyết nói một câu như vậy.

"Vậy cô cũng đừng trách đồ vật trong tay tôi không có mắt!" Lưu Tú Cầm phẫn hận hét lên, nhặt cây chổi trên sàn nhà, đánh lên người Chu Tô.

Gì Lý ra sức can ngăn, gấp đến độ đưa tay giành lấy cây chổi: "Phu nhân, cái này sao có thể được? Người trong nhà tại sao có thể đánh người trong nhà?"

Lưu Tú Cầm vừa cố gắng thoát khỏi bàn tay của gì Lý vừa la hét: "Kể từ lúc ba Chung Ly bị oan uổng chọc tức đến nỗi phải nhập viện, cô ta đã không còn chút quan hệ nào với cái nhà này nữa. Cái loại sao chổi này, hại con trai còn liên lụy tới cả chồng bà, không đánh chết cô ta. Bà đây làm sao có thể nguôi?"

"Mẹ, đủ rồi…!"

Là Chung Ly! Chu Tô mừng rỡ ngẩng đầu lên: "Chung Ly!"

Chung Ly không để ý tới Chu Tô, đi thẳng tới trước mặt mẹ mình, giành lại cây chổi, cau mày nói: "Mẹ, mẹ còn ngại chưa đủ loạn sao?"

"Mẹ ngại chưa đủ loạn? Là vợ ‘hiền’ của con ngại chưa đủ loạn ấy! Thôi, ngày mai con và nó ngay lập tức ly hôn đi, cũng đừng nói gì nữa, nhà chúng ta nhỏ, không chứa nổi vị Phật lớn như vậy!" Lưu Tú Cầm giận đến thở hổn hển, khàn giọng kiệt lực kêu lên.

"Chung Ly…Em nói thật sự không cố ý. Chúng ta nói chuyện một chút được không? Cùng nhau nghĩ biện pháp . . ."

"Trước tiên em cứ về nhà đi đã." Chung Ly đỡ lấy Lưu Tú Cầm giống như đã sức cùng lực kiệt nói: "Em xem bộ dạng của em bây giờ đi, còn có thể nói chuyện gì cơ chứ. Ngày mai anh sẽ liên lạc… Em về đi. Chớ làm loạn thêm."

"Ngày mai?" Chu Tô lẩm bẩm: "Ngày mai là muốn ly hôn sao?"

"Không sai!" Lưu Tú Cầm vừa cố gắng thoát khỏi vòng tay Chung Ly vừa nói: "Ngày mai sẽ ly hôn."

"Mẹ…Mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi, huyết áp mới vừa giảm, còn muốn phát bệnh sao?" Chung Ly hai tay đỡ lấy mẹ mình, sợ bà lại ngã xuống giống như tối hôm qua.

"Chung Ly…Em không đi đâu." Chu Tô cắn môi nhưng vẫn nhịn không được nước mắt tràn khóe mi, liều mạng lắc đầu.

"Cô dám?" Lưu Tú Cầm hầm hừ, thẳng tắp ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Chung Ly vội vàng đỡ lấy mẹ mình, hét lên với Chu Tô: "Anh nói em trước tiên về nhà có nghe thấy không? Em nhất định phải khiến mẹ anh cũng vào viện luôn phải không?"

Sau đó quay đầu nói với gì Lý: "Gì Lý, đưa Chu Tô ra ngoài."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương