Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng
-
Chương 38: Chương kết
**
Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nguyên đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng vén màn giường của Đường Tinh Tuệ thấy cô vẫn còn đang ngủ. Anh rón rén đặt quà tặng cô trên tủ đầu giường, sau đó ngồi trên mép giường, đợi cô tỉnh.
Chiều hôm qua, anh phải đi đến kéo Đường Tinh Tuệ ra khỏi J, nếu không, không biết hai người đó sẽ mất mặt xấu hổ tới chừng nào ở giữa hành lang bệnh viện.
"Người đánh em cũng ở đây?" Anh nổi giận hỏi.
"Vâng, hình như ở phòng cấp cứu dưới lầu..." Cô thành thật trả lời, "Nhưng anh ta không có đánh em."
"?" Anh nhíu mày, "Vậy vì sao mà em gãy xương tay? Còn chấn động não!"
"Ách..." Đường Tinh Tuệ bối rối nhìn J một cái, sau đó nói, "Xương tay gãy là vì em đánh vào mặt anh ta quá mạnh, chấn động não là vì do xương tay gãy đau quá, lúc em lui về phía sau đã ngã xuống..."
"..." Cao Nguyên thật sự không biết nên nói thế nào, "Vậy vì sao mà em đi đánh người ta?"
Chỉ cần cô nói lý do là đối phương chọc cô, anh sẽ lập tức lao xuống lầu đánh cho người đó biết tay!
Tinh Tuệ lại nhìn J một cái, mới nói: "Bởi vì anh ta bắt cá hai tay, hơn nữa còn là đồ cặn bã."
Cao Nguyên nhăn mày lại: "... Người đó là ai? Có quan hệ gì với em?"
"Không phải với em, " cô lập tức hiểu ý tứ của anh, đưa tay trái lên xua xua ra vẻ phản đối, "Người đó là... bạn trai của J."
"Là bạn trai cũ!" J lập tức phản đối giọng đầy căm phẫn, "Sáng hôm nay, tôi và Tinh Tuệ trở về, do tôi bị cảm, nên cô ấy đưa tôi về nhà. Về đến nhà, phát hiện người cặn bả đó dẫn người khác qua đêm tại nhà tôi. Lúc ấy, tôi rất giận nên bảo bọn họ biến, nhưng tên kia thẹn quá hoá giận nên tiến đến đánh tôi... thật may là Tinh Tuệ kịp thời ra tay tương trợ."
"Thì phải vậy chứ sao! Anh ta cao lớn như vậy, anh lại bệnh, nên làm sao đánh lại!" Chủ nghĩa anh hùng trong cô lại bộc phát lần nữa.
"Tinh Tuệ, " J cảm động nắm tay cô, "Không có cô, tôi thật không biết nên làm sao nữa..."
"Nói vậy là sao, "cô ra vẻ rất có có nghĩa khí vỗ vỗ bả vai J, "Chúng ta không phải là bạn tốt sao?..."
"Nói như vậy, " đang khi hai người cảm động bộc lộ tình hữu nghị tha thiết đến rối tinh rồi mù, Cao Nguyên nhíu mày, "Làm nửa ngày, em là ‘Anh hùng cứu mỹ nam’ sao?"
"Này... Này..." Đường Tinh Tuệ nhếch khóe miệng, không biết trả lời như thế nào.
Khuôn mặt Cao Nguyên trở nên xanh mét, xoay người rời đi.
"Ah! Đợi một chút..." Đường Tinh Tuệ vội vàng đuổi theo.
Anh vừa đi vừa nói: "Em làm ‘Anh hùng cứu mỹ nam’ tốt lắm, còn gọi cho anh đến làm gì?"
"Bởi vì lúc đó người duy nhất trong đầu em nghĩ đến là anh..." Cô đi theo phía sau anh nói.
Anh giật mình, nhưng không dừng bước.
"Con khỉ!"
"..."
Nhưng cuối cùng, người đầu hàng vẫn là anh.
Đây có phải là lần thứ nhất anh thua cô đâu?
Buổi tối cô muốn ở lại bệnh viện để theo dõi, anh ngồi ở bên giường ngủ với cô.
"Em rất muốn ngủ trên chiếc giường lớn của anh." Cô kéo anh lại, ghé vào tai anh nói.
"Chờ em xuất viện anh đến đón em sang đó." Anh cười cười nói.
"Em muốn ăn bỏng ngô trên giường anh."
Bình thường, anh không cho phép cô ăn bất kỳ cái gì trên giường anh nhưng sao...
"Được." Anh gật đầu.
"Ăn xong còn muốn chơi trò chơi của anh nữa." Cô nói tiếp.
"Được." Anh quả thật hòan toàn đồng ý.
Đường Tinh Tuệ nheo mắt lại nói: "Vậy em có thể ăn thêm một hộp cánh gà nướng, sau đó dùng tay đã bóc cánh gà đi cầm bộ điều khiển từ xa của máy chơi game của anh được không?"
"... Không được." gân xanh trên trán Cao Nguyên bỗng nhiên xuất hiện.
Cô nghe được anh nói như vậy, không giả bộ tức giận, ngược lại cười rộ lên: "Thật tốt quá, anh là người có lập trường vững chắc, em rất an tâm..."
Thế này là thế nào?
Anh cảm thấy buồn cười, nhưng cũng có chút... uất ức.
"Tốt lắm, ngủ đi." Anh dụ dỗ cô.
"Ừ." Cô thật sự nhắm mắt lại, nghiêm túc ngủ.
...
Sáng nay, khi ngồi trên mép giường nhìn Đường Tinh Tuệ ngủ, anh chỉ hy vọng cô đêm qua không mộng mị, ngủ ngon giấc.
Một lát sau, Đường Tinh Tuệ mở mắt ra, thấy anh, vẻ mặt mỉm cười thật mãn nguyện.
Cô ngẩng đầu nhìn bình hoa màu tím trên tủ đầu giường, mở trừng hai mắt, một hồi lâu mới kịp phản ứng: "Là anh mua sao?... là hoa cúc tây."
"Không phải anh thì là ai?." Anh cố ý hung hiểm nói.
"Anh vẫn còn nhớ..." Cô cười rộ lên.
Làm sao quên được? Lần trước khi cô nằm bệnh viện đã nhắc đến.
Cô nhìn bó hoa trong lòng thật vui, nhưng một lát sau, lại mấp máy miệng, nói: "Em nghĩ, sau này, em sẽ không thích hoa này. Hay là... sau này anh tặng em nước hoa bách hợp hoặc là hoa hồng đỏ đi, hoặc không tặng cái gì cũng được."
"Vì sao?" Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
"..." Cô lầu bầu lẩm bẩm không trả lời được.
"Có phải vì hoa cúc tây là hoa trong dịp kỷ niệm ngày cưới của em và Kỷ Dần Hạo không?" anh nói như "mây trôi nước chảy", "Hơn nữa ông chủ bán hoa đã nói cho anh biết hoa ngữ của hoa cúc tây là ‘Vợ chồng yêu’."
"... Anh cũng biết sao, vì vậy em mới nói sau này em sẽ không thích nữa." mắt cô khép hờ.
"Nếu em thích thì cứ thích, không phải vì điều đó mà ép mình không thích nữa, " anh cười rộ lên, "Hơn nữa đây là bó hoa cúc tây cuối cùng mà anh mua được ở tiệm bán hoa."
"A..." Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn bó hoa, dường như hiểu được sự trân quí của nó.
"Nhưng, kỳ thật," anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng cầm tay phải của cô, "Anh không ngại nếu em luôn nhớ ngày XX tháng chín..."
"?"
"Bởi vì, " anh tươi cười rạng rỡ, ánh mắt ấm áp, "Đó chính là ngày anh biết mình yêu em."
Nói xong, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên ngón áp út.
———— Hết ————
Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nguyên đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng vén màn giường của Đường Tinh Tuệ thấy cô vẫn còn đang ngủ. Anh rón rén đặt quà tặng cô trên tủ đầu giường, sau đó ngồi trên mép giường, đợi cô tỉnh.
Chiều hôm qua, anh phải đi đến kéo Đường Tinh Tuệ ra khỏi J, nếu không, không biết hai người đó sẽ mất mặt xấu hổ tới chừng nào ở giữa hành lang bệnh viện.
"Người đánh em cũng ở đây?" Anh nổi giận hỏi.
"Vâng, hình như ở phòng cấp cứu dưới lầu..." Cô thành thật trả lời, "Nhưng anh ta không có đánh em."
"?" Anh nhíu mày, "Vậy vì sao mà em gãy xương tay? Còn chấn động não!"
"Ách..." Đường Tinh Tuệ bối rối nhìn J một cái, sau đó nói, "Xương tay gãy là vì em đánh vào mặt anh ta quá mạnh, chấn động não là vì do xương tay gãy đau quá, lúc em lui về phía sau đã ngã xuống..."
"..." Cao Nguyên thật sự không biết nên nói thế nào, "Vậy vì sao mà em đi đánh người ta?"
Chỉ cần cô nói lý do là đối phương chọc cô, anh sẽ lập tức lao xuống lầu đánh cho người đó biết tay!
Tinh Tuệ lại nhìn J một cái, mới nói: "Bởi vì anh ta bắt cá hai tay, hơn nữa còn là đồ cặn bã."
Cao Nguyên nhăn mày lại: "... Người đó là ai? Có quan hệ gì với em?"
"Không phải với em, " cô lập tức hiểu ý tứ của anh, đưa tay trái lên xua xua ra vẻ phản đối, "Người đó là... bạn trai của J."
"Là bạn trai cũ!" J lập tức phản đối giọng đầy căm phẫn, "Sáng hôm nay, tôi và Tinh Tuệ trở về, do tôi bị cảm, nên cô ấy đưa tôi về nhà. Về đến nhà, phát hiện người cặn bả đó dẫn người khác qua đêm tại nhà tôi. Lúc ấy, tôi rất giận nên bảo bọn họ biến, nhưng tên kia thẹn quá hoá giận nên tiến đến đánh tôi... thật may là Tinh Tuệ kịp thời ra tay tương trợ."
"Thì phải vậy chứ sao! Anh ta cao lớn như vậy, anh lại bệnh, nên làm sao đánh lại!" Chủ nghĩa anh hùng trong cô lại bộc phát lần nữa.
"Tinh Tuệ, " J cảm động nắm tay cô, "Không có cô, tôi thật không biết nên làm sao nữa..."
"Nói vậy là sao, "cô ra vẻ rất có có nghĩa khí vỗ vỗ bả vai J, "Chúng ta không phải là bạn tốt sao?..."
"Nói như vậy, " đang khi hai người cảm động bộc lộ tình hữu nghị tha thiết đến rối tinh rồi mù, Cao Nguyên nhíu mày, "Làm nửa ngày, em là ‘Anh hùng cứu mỹ nam’ sao?"
"Này... Này..." Đường Tinh Tuệ nhếch khóe miệng, không biết trả lời như thế nào.
Khuôn mặt Cao Nguyên trở nên xanh mét, xoay người rời đi.
"Ah! Đợi một chút..." Đường Tinh Tuệ vội vàng đuổi theo.
Anh vừa đi vừa nói: "Em làm ‘Anh hùng cứu mỹ nam’ tốt lắm, còn gọi cho anh đến làm gì?"
"Bởi vì lúc đó người duy nhất trong đầu em nghĩ đến là anh..." Cô đi theo phía sau anh nói.
Anh giật mình, nhưng không dừng bước.
"Con khỉ!"
"..."
Nhưng cuối cùng, người đầu hàng vẫn là anh.
Đây có phải là lần thứ nhất anh thua cô đâu?
Buổi tối cô muốn ở lại bệnh viện để theo dõi, anh ngồi ở bên giường ngủ với cô.
"Em rất muốn ngủ trên chiếc giường lớn của anh." Cô kéo anh lại, ghé vào tai anh nói.
"Chờ em xuất viện anh đến đón em sang đó." Anh cười cười nói.
"Em muốn ăn bỏng ngô trên giường anh."
Bình thường, anh không cho phép cô ăn bất kỳ cái gì trên giường anh nhưng sao...
"Được." Anh gật đầu.
"Ăn xong còn muốn chơi trò chơi của anh nữa." Cô nói tiếp.
"Được." Anh quả thật hòan toàn đồng ý.
Đường Tinh Tuệ nheo mắt lại nói: "Vậy em có thể ăn thêm một hộp cánh gà nướng, sau đó dùng tay đã bóc cánh gà đi cầm bộ điều khiển từ xa của máy chơi game của anh được không?"
"... Không được." gân xanh trên trán Cao Nguyên bỗng nhiên xuất hiện.
Cô nghe được anh nói như vậy, không giả bộ tức giận, ngược lại cười rộ lên: "Thật tốt quá, anh là người có lập trường vững chắc, em rất an tâm..."
Thế này là thế nào?
Anh cảm thấy buồn cười, nhưng cũng có chút... uất ức.
"Tốt lắm, ngủ đi." Anh dụ dỗ cô.
"Ừ." Cô thật sự nhắm mắt lại, nghiêm túc ngủ.
...
Sáng nay, khi ngồi trên mép giường nhìn Đường Tinh Tuệ ngủ, anh chỉ hy vọng cô đêm qua không mộng mị, ngủ ngon giấc.
Một lát sau, Đường Tinh Tuệ mở mắt ra, thấy anh, vẻ mặt mỉm cười thật mãn nguyện.
Cô ngẩng đầu nhìn bình hoa màu tím trên tủ đầu giường, mở trừng hai mắt, một hồi lâu mới kịp phản ứng: "Là anh mua sao?... là hoa cúc tây."
"Không phải anh thì là ai?." Anh cố ý hung hiểm nói.
"Anh vẫn còn nhớ..." Cô cười rộ lên.
Làm sao quên được? Lần trước khi cô nằm bệnh viện đã nhắc đến.
Cô nhìn bó hoa trong lòng thật vui, nhưng một lát sau, lại mấp máy miệng, nói: "Em nghĩ, sau này, em sẽ không thích hoa này. Hay là... sau này anh tặng em nước hoa bách hợp hoặc là hoa hồng đỏ đi, hoặc không tặng cái gì cũng được."
"Vì sao?" Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
"..." Cô lầu bầu lẩm bẩm không trả lời được.
"Có phải vì hoa cúc tây là hoa trong dịp kỷ niệm ngày cưới của em và Kỷ Dần Hạo không?" anh nói như "mây trôi nước chảy", "Hơn nữa ông chủ bán hoa đã nói cho anh biết hoa ngữ của hoa cúc tây là ‘Vợ chồng yêu’."
"... Anh cũng biết sao, vì vậy em mới nói sau này em sẽ không thích nữa." mắt cô khép hờ.
"Nếu em thích thì cứ thích, không phải vì điều đó mà ép mình không thích nữa, " anh cười rộ lên, "Hơn nữa đây là bó hoa cúc tây cuối cùng mà anh mua được ở tiệm bán hoa."
"A..." Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn bó hoa, dường như hiểu được sự trân quí của nó.
"Nhưng, kỳ thật," anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng cầm tay phải của cô, "Anh không ngại nếu em luôn nhớ ngày XX tháng chín..."
"?"
"Bởi vì, " anh tươi cười rạng rỡ, ánh mắt ấm áp, "Đó chính là ngày anh biết mình yêu em."
Nói xong, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên ngón áp út.
———— Hết ————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook