Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng
Chương 27: Bắt đầu lại từ đầu

****

"Ý cô là muốn đổi chỗ này thành màu cam sao?"

Khuôn mặt Vu Nhâm Chi đột nhiên xuất hiện trước mặt Tinh Tuệ, dọa cô nhảy dựng, đồng thời cũng kéo cô ra khỏi những suy tư của mình. Phải qua hai giây, cô mới nhớ rằng cô và các đồng nghiệp khác đang họp với Vu Nhâm Chi, vì J đưa ra ý kiến muốn chỉnh sửa một chút cho nên đây sẽ là bản thảo cuối cùng.

"A..." Âm cuối cô kéo thật dài, lợi dụng mấy giây ngắn ngủi để thẩm tra đối chiếu với đề xuất của Vu Nhâm Chi, sau đó gật đầu, "Chính xác, đúng vậy."

Cô rất chuyên nghiệp mĩm cười, nhưng Vu Nhâm Chi lại nhìn cô đầy hoài nghi. Vì vậy, cô cười khổ, trong lòng nghĩ muốn lừa được lão hồ ly này, chỉ sợ hơi khó, nên cô nhún vai tỏ vẻ áy náy với hành động «quân nhân đào ngũ» vừa rồi của mình.

Họp xong, theo thường lệ, cô cùng Vu Nhâm Chi ăn cơm trưa. Không ngờ là, mới ngồi xuống không bao lâu, Cao Nguyên đã đến.

"Là tôi hẹn anh ấy tới, " Vu Nhâm Chi giải thích, "Tôi nghĩ cũng lâu rồi không gặp Cao Nguyên, cho nên vừa rồi thừa lúc cô đi báo cáo lại cho giám đốc tôi đã gọi điện thoại hỏi anh ấy có rảnh rỗi hay không?"

"Rất khéo, sáng nay tôi cũng họp ở gần đây." Cao Nguyên kéo cái ghế ngồi xuống, thuận tiện bổ sung thêm.

Tinh Tuệ rất hoài nghi lời của Cao Nguyên, nhưng không biểu hiện gì, chỉ mỉm cười nói: "Vậy rất tốt a..."

Sau khi gọi xong cơm phần xong, Vu Nhâm Chi liền bắt đầu tán gẫu tình hình kinh doanh gần đây của gia đình anh ở Ô Trấn, Tinh Tuệ ngồi nghe rất hâm mộ.

"Nếu nhà tôi mà có mở quán rượu hay quán ăn ở đó, tôi nhất định mỗi cuối tuần đều về nghỉ phép." Cô nói.

Vu Nhâm Chi không trực tiếp phản bác lời cô, mà chỉ nói: "Nếu cô cũng được sinh ra ở đó như tôi thì cô sẽ không nghĩ như vậy."

"Vì sao?"

"Bởi vì đó là nhà của cô a, " Vu Nhâm Chi từ tốn nói, "là thị trấn nơi cô lớn lên, cô đã quá quen thuộc với từng ngôi nhà góc phố, những con đường về đêm dưới ánh đèn vàng, những dốc đá mà cô và bạn bè cùng chơi trốn tìm, thi chạy, chơi đùa...Thị trấn đó chỉ có vẻn vẹn một hiệu sách mở cả ngày cũng là bưu điện nơi mà cô muốn đến gửi thư, sau đó thuận tiện mua chút ít quà vặt... Nơi đó, đối với cô mà nói là quê hương, có những con người quen thuộc, những kiến trúc quen thuộc... Nhưng bỗng nhiên đến một ngày, tất cả mọi người như kiếm được một số tiền lớn, mọi người bắt đầu lục tục chuyển nhà, chỉ còn rất ít người ở lại kinh doanh khách sạn và quán ăn, thậm chí thị trấn nhỏ như vậy bây giờ cũng có cả quán ăn đêm...mà mỗi lần khi cô trở về, những người cô gặp chỉ là nhưng gương mặt xa lạ, bọn họ là du khách, bọn họ cũng không thuộc về nơi này... họ chỉ đến rồi đi. Một nơi như thế, cô còn muốn mỗi tuần về nghỉ phép sao?"

Tinh Tuệ há to miệng, rất muốn nói "Sẽ"... nhưng lại không thể nào thốt nên lời, cô đột nhiên cảm nhận được tình cảm dành cho quê nhà của Vu Nhâm Chi giống như nỗi nhớ nhà khi cô đi học ở New York. Sau khi trải qua những hưng phấn ban đầu của một thành phố New York đầy hoa lệ, cô từng một lần rất muốn về nhà, lúc nào cũng nghĩ đến... ngay cả trong giấc mơ cũng thấy mình đang đứng trước cửa nhà ăn một cái quẩy thật lớn.

Vu Nhâm Chi cũng nhớ nhà, nhưng «nhà» mà anh nói bây giờ chỉ là những gì còn tồn tại trong ký ức, cho nên...anh tình nguyện không về.

"Nhưng đó dù sao cũng là quê hương của cậu, " Cao Nguyên lại nói, "Cho dù đã hoàn toàn thay đổi, nhưng sẽ vẫn có rất nhiều kỷ niệm, dù cho cậu ở bất kỳ nơi đâu, cậu cũng không quên được nơi chôn nhao cắt rốn, nơi cậu đã trưởng thành. Vì vậy, có đôi khi càng khác so với những hòai ức trước kia thì tình yêu quê hương ngược lại càng rõ ràng."

Tinh Tuệ rất ít khi nghe được Cao Nguyên nói những lời cảm tính như vậy, nên không nhịn được lén nhìn anh, cho đến khi anh cảm giác được ánh mắt của cô, cũng xoay đầu lại nhìn cô mĩm cười.

Cô đổ mồ hôi lạnh... bởi sâu trong ánh mắt anh, là nỗi niềm của một lữ nhân phiêu bạt với khát vọng cập bờ... rất xa lạ.

Cao Nguyên thấy cô ngẩn người, liền nhíu mày, như đang hỏi: em làm gì?

Tinh Tuệ suy nghĩ một giây, sợ hãi hỏi: "Anh, thịt trong phần cơm của anh có ngon không?..."

Cơm trưa xong, lúc chia tay, Tinh Tuệ bám theo Vu Nhâm Chi như muốn chạy trốn Cao Nguyên. Nhưng khi vừa trở lại phòng làm việc, cô liền nhận được điện thoại của "Người nào đó".

"Có phải anh bây giờ có bệnh truyền nhiễm của người ngoài hành tinh phải không?" Giọng Cao Nguyên hình như hơi nổi nóng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn khi nói chuyện với cô.

"Không có a! Làm sao có thể..." ngay cả Tinh Tuệ cũng vội cười làm lành. Không phải cô có bản lãnh mà là xuất phát từ những cảm nhận trực giác, nên trên thực tế, cô luôn biết được khi nào anh cao hứng hoặc khi nào anh tức giận.

Lúc Cao Nguyên nổi giận, tốt nhất là đừng nên chọc!

"Vậy em vì sao ra khỏi nhà hàng giống như một làn khói, chạy trốn giống như đằng sau có người muốn đuổi giết em vậy... là sao?" Giọng anh hỏi rất cứng nhắc.

"Em, em mắc đái... mắc đái..." Cô trong «cái khó ló cái khôn».

"..." Anh hiển nhiên cũng không thể nào tin được, nhưng lại không cách nào phản bác.

"Buổi tối anh có thể làm sườn xào chua ngọt cho em không?" Nếu đã biết rõ khi nào anh đang tức giận, đương nhiên cũng sẽ biết làm thế nào để trấn an anh.

Cao Nguyên trầm mặc mấy giây, mới dùng một ngữ điệu "Vậy thì tạm thời tha cho em", nói: "Nếu anh có thể tan sở đúng giờ."

"Tốt." Cho dù chỉ là vì trấn an anh mới nói như vậy, nhưng nghĩ đến buổi tối có thể ăn được món sườn xào chua ngọt do anh làm, cô cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Cúp điện thoại, Tinh Tuệ tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi thật dài.

"Cô không biết là như vậy là rất hèn hạ sao?" J không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng làm việc của cô, dựa vào tường, nhăn mày lại nhìn cô.

"..." Cô không khỏi nghĩ, chắc chắn J đã nghe hết!

"Lần trước còn nói cái gì, nói anh ấy không cần phải yêu cô, " vẻ mặt J căm giận bất bình, "Nhưng cô bây giờ rõ ràng giống như là đang hưởng thụ quá trình theo đuổi của anh ta!"

Tinh Tuệ bị lời của J hù phát run. Vì sao mà J chỉ cần một câu có thể nói toạc cả thiên cơ?! Mặc dù "Thiên cơ" này, ngay cả chính mình, cô cũng không phát giác được...

Nhưng cô cũng chỉ biết vụng về nhíu mày: "Tôi nói thật, bình thường không phải là anh không hợp với con khỉ kia sao? hận không thể làm cho đối phương biến mất, nhưng vì sao bây giờ lại theo nói giúp anh ta?..."

J liếc mắt: "Tôi không phải là nói giúp anh ta... tôi chỉ là nhìn không được! Cho dù tôi chán ghét anh ta, tôi cũng không thể nhìn cô chà đạp lên chân tình của người khác."

"..." Tinh Tuệ toét miệng sờ sờ lên cánh tay của mình đang nổi một tầng da gà.

"Cô bớt giả bộ đi, bớt dùng những cử chỉ nhỏ nhặt để che dấu bối rối của mình đi."

"..." Đúng là trước mặt J, cô không thể che dấu được điều gì.

"Cô... nếu không thương anh ấy thì đừng lui tới nữa; nếu thương anh ấy, thì hãy yêu giống như một cô gái mười tám tuổi; đừng không thương lại muốn cùng người ta lên giường, yêu lại không dám yêu bằng cả trái tim... tôi hận nhất loại người này, nhìn chỉ giống như một đống cứt chó thối!" Nói xong, J rất tàn khốc xoay người đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một mình Tinh Tuệ trợn mắt há hốc mồm mà giật mình, muốn giải thích cũng không được, muốn phản bác cũng không xong.

Vì vậy tối hôm đó, lúc Tinh Tuệ ngồi ăn sườn xào chua ngọt ở nhà Cao Nguyên, bỗng nổi lên dũng khí nói:

"Chúng ta... đừng có tiếp tục làm đi."

"?" Cao Nguyên đang dùng chiếc đũa kẹp miếng sườn, thình lình nghe được cô nói như vậy, động tác trên tay như dừng lại.

Do che dấu cảm xúc không được tự nhiên, Tinh Tuệ ho nhẹ một tí, tiếp tục nói: "Ý của em là nói, chúng ta trước kia là loại đó... quan hệ thể xác, mỗi lần gặp mặt toàn là làm mà thôi, rất ít nói chuyện với nhau, hoặc là... hàn huyên một chút những suy nghĩ trong lòng của hai bên. Chúng ta rất quen thuộc cơ thể của nhau, nhưng giống như «đồng sàn dị mộng». Xế chiều nay, em nghĩ, thật tình là em không thể nào hiểu rõ anh, mà anh dường như cũng không hiểu rõ em, cho nên..."

"?"

"Nếu như, ý em là nói nếu như, chúng ta thật sự phải đổi thành một loại quan hệ khác... anh cũng biết, đó là, không phải chỉ quan hệ trên thể xác, mà là, mà là..."

"Trên linh hồn?" Cao Nguyên nhịn không được thay cô nói.

"Ách, đúng rồi, chính là... Anh cũng biết..." Ngay cả chính cô cũng không hiểu, vì sao mà người đàn ông trước mặt này cô quen biết hơn hai mươi mấy năm, lại ngủ với nhau hơn nửa năm, nhưng thật khó khi mở miệng nói những lời này với anh "Em muốn nói là lần trước anh đã nói với em là anh... yêu em. Vì vậy em cứ nghĩ mãi rằng chúng ta có nên thử hay không?..."

Cô dường như nói không ra lời nữa, cô phát hiện mình luống cuống, giống như khi Cao Nguyên nói yêu cô, nhưng sâu trong nội tâm, cô luôn sợ hãi và nghi ngờ tình yêu này.

"Lui tới?" Cao Nguyên nhìn ánh mắt của cô, không một cái chớp mắt.

"... Chính xác." Cô lúng túng gật đầu. Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Em nói là bình thường lui tới."

"?"

"Chính là... không có quan hệ thể xác, tất cả bắt đầu lại từ đầu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương