Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng
-
Chương 18: Ma trận
******
Cả tuần sau đó, Đường Tinh Tuệ tự nhiên biến mất khỏi cuộc sống sinh hoạt của Cao Nguyên, giống như cô từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Thứ sáu, mưa phùn rơi lúc chạng vạng, Cao Nguyên ngồi tại phòng làm việc của mình, nhìn bầu trời bên ngoài chập choạng. Các đồng nghiệp hầu như đều đã về hết. Anh quyết định ở lại làm thêm giờ, dù sao trở về cũng không có việc gì làm. Thời tiết bên ngoài cũng không tốt, anh cũng không có tâm tình tìm người khác cùng đi uống rượu.
Đến mười một giờ, cuối cùng anh quyết định trở về. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, các phòng khác và đồng nghiệp trong phòng thị trường chứng khoáng Âu Mỹ vẫn còn loay hoay khí thế ngất trời. Anh chào từng người rồi mặc áo khoác đi thẳng ra cửa.
Trên đường về nhà, radio trong xe đang phát dĩa phim gốc «Moulin rouge» (Cối xay gió đỏ), nước mưa nhòe nhoẹt trên cửa sổ xe, bên ngoài đèn neon đỏ vàng giao nhau làm cho người ta có một ảo giác như đang ở Paris. Anh không khỏi hát theo:
"And you can tell everybody, this is your song. It may be quite simple
but now that it ‘s done... I hope you don ‘t mind,I hope you don ‘t mind... that
I put down in words... How wonderful life is while you ‘re in the world..."
Lái vào tầng hầm garage, ngừng xe xong, Cao Nguyên hướng thang máy đi đến. Dựa cửa thang máy.
Bên ngoài, có một chiếc xe con màu đỏ không biết đậu tự bao giờ, anh chậm rãi bước lại, là xe của Đường Tinh Tuệ... anh làm sao không nhận ra, là anh cùng cô đi mua. Loại xe này không giống cá tính của cô lắm, vì vậy cô nhăn nhó lựa chọn nửa ngày, cuối cùng anh vỗ lên đầu xe giúp cô quyết định.
Anh đến gần nhìn, Đường Tinh Tuệ, người này tại sao lại nằm trên ghế lái ngủ thiếp đi? Anh cứ đứng ở trước cửa xe như vậy, hai tay đút vào túi quần nhìn gò má cô, không biết qua bao lâu, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhỏm, giống như là suốt một tuần lễ buồn bực cùng khói mù đều được quét đi sạch sẽ.
Cao Nguyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ cửa sổ xe, Đường Tinh Tuệ từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, thấy anh, phút chốc trừng to mắt, kinh ngạc không biết phải làm gì.
Cao Nguyên mấp máy miệng, cố gắng làm cho mình không phải bật cười, sau đó dùng tay ra hiệu ý bảo cô hạ cửa sổ xe xuống.
Cô làm theo, trên mặt vẫn lộ vẻ ngây ngốc, bộ dáng thật buồn cười.
"Chờ bao lâu rồi?" Anh bình tĩnh hỏi. Giống như, cuối tuần trước bọn họ không có tan rã trong buồn bực.
Đường Tinh Tuệ dụi dụi mắt, xem đồng hồ trên xe một chút, suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Ba... batiếng rồi..."
Cô vừa mở miệng, anh mới phát hiện toàn thân cô đầy mùi rượu, ánh mắt hỗn độn, hiển nhiên là uống rất nhiều.
Anh không khỏi liếc mắt, nhưng vẫn nhận mệnh mở cửa xe, đem cô vơ vét từ trong xe ra, thay cô cầm ba lô, khóa xe: "Chưa đến nửa đêm mà em đã uống say, có bẽ mặtkhông?"
Đường Tinh Tuệ vẫn như cũ ngây ngốc nhìn anh, nhìn đến mắt cũng không thèm chớp, bỗng nhiên, phút chốc bổ nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt, không nói một lời.
"Đường Tinh Tuệ..." Anh bị cô siết đến không thở nổi, vì vậy đưa tay chỉ vào bàn tay cô, "Em buông tay..."
"Không buông!" Cô mặc dù mồm miệng không rõ, nhưng vẫn rất quật cường.
Cao Nguyên vùng vẫy một hồi lâu, cũng không thoát ra được, cảm thấy dở khóc dở cười: "Em điên rồi? Muốn siết tôi chết à?"
"... Anh làm sao mà phát giận với tôi!" Khẩu khí của cô là chất vấn, mặt lại không tự chủliếm vàobộ ngực anh, như đang làm nũng, "Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì! Anh lại dữ với tôi như vậy!"
"..." Anh không phản bác được.
"Anh dựa vào đâu mà dữvới tôi như vậy?" Cô ngẩng đầu lên, rất có ý muốn làm loạn, "A? Anh cho rằng anh là ai a?! Chúng ta là... là anh tình tôi nguyện đúng không? Anh dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đối với tôi phát giận... Còn đánh tôi!"
"Tôi không có đánh em." Mặc dù biết cô đang say khướt, nhưng anh lại nghiêm túc cùng cô giải thích, "Tôi chỉ là không cẩn thận đẩy em hơi nặng tay thôi."
"Anh đánh tôi! Anh đánh tôi!" Cô nhất quyết không tha.
"..." Cao Nguyên không thể làm gì chỉthở dài, Đường Tinh Tuệ lúc bình thường đã rất dây dưa, uống rượu say đương nhiên là tăng thêm một bậc.
"Anh... Hơn nữa toàn là anh... toàn là anh..." Cô như là có chút rượu cồn làm chủ, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cao Nguyên nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Đường Tinh Tuệ, vì sao em tìm tôi?"
"Tôi... Tôi..." Côkinh ngạc trừng mắt nhìn anh
"..."
"Tôi nghĩ suốt cả tuần lễ... cũng không biết vì sao anh phát giận với tôi, cho nên..." Cô có chút đứng không vững, cả người treo trên người anh, "Tôi tới hỏi anh, anh rốt cuộc đang giận tôi cái gì... đã vậy..."
"Đã vậy cái gì?"mắt anh nhìncô, gương mặt rất anh tuấn dưới ánh đèn đường trở nên mềm mại.
"Đã vậy anh còn không gọi điện hay gửi tin nhắn cho tôi..." Nói xong, ánh mắt cô có điểm lơ lửng không chừng.
Nghe được cô như vậy nói, mặc dù biết cô đã say, nhưng Cao Nguyên nhịn không được hỏi: "Nhớ tôi sao?"
Lúc đầu, Đường Tinh Tuệhơi sửng sốt, sau đó, cô hiển nhiên suy nghĩ một chút bằng những tế bào não còn sót lại đáp: "nhớ..."
Trong lòng anh không biết có bao nhiêu hưởng thụ nhưng trên mặt chỉ là khẽ mỉm cười.
"Nhưng so với nhớ anh, nơi này..." nói xong, Đường Tinh Tuệ đột nhiên nghịch ngợm đưa tay trên đũng quần anh bóp một cái.
Cao Nguyên hít vào một luồng khí lạnh, đồng tử kịch liệt co rút lại, tì vào trán cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Tinh Tuệ, cho dù mặc kệ có phát sinh điều gì, đều là do em tự chuốc phiền!"
Cả tuần sau đó, Đường Tinh Tuệ tự nhiên biến mất khỏi cuộc sống sinh hoạt của Cao Nguyên, giống như cô từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Thứ sáu, mưa phùn rơi lúc chạng vạng, Cao Nguyên ngồi tại phòng làm việc của mình, nhìn bầu trời bên ngoài chập choạng. Các đồng nghiệp hầu như đều đã về hết. Anh quyết định ở lại làm thêm giờ, dù sao trở về cũng không có việc gì làm. Thời tiết bên ngoài cũng không tốt, anh cũng không có tâm tình tìm người khác cùng đi uống rượu.
Đến mười một giờ, cuối cùng anh quyết định trở về. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, các phòng khác và đồng nghiệp trong phòng thị trường chứng khoáng Âu Mỹ vẫn còn loay hoay khí thế ngất trời. Anh chào từng người rồi mặc áo khoác đi thẳng ra cửa.
Trên đường về nhà, radio trong xe đang phát dĩa phim gốc «Moulin rouge» (Cối xay gió đỏ), nước mưa nhòe nhoẹt trên cửa sổ xe, bên ngoài đèn neon đỏ vàng giao nhau làm cho người ta có một ảo giác như đang ở Paris. Anh không khỏi hát theo:
"And you can tell everybody, this is your song. It may be quite simple
but now that it ‘s done... I hope you don ‘t mind,I hope you don ‘t mind... that
I put down in words... How wonderful life is while you ‘re in the world..."
Lái vào tầng hầm garage, ngừng xe xong, Cao Nguyên hướng thang máy đi đến. Dựa cửa thang máy.
Bên ngoài, có một chiếc xe con màu đỏ không biết đậu tự bao giờ, anh chậm rãi bước lại, là xe của Đường Tinh Tuệ... anh làm sao không nhận ra, là anh cùng cô đi mua. Loại xe này không giống cá tính của cô lắm, vì vậy cô nhăn nhó lựa chọn nửa ngày, cuối cùng anh vỗ lên đầu xe giúp cô quyết định.
Anh đến gần nhìn, Đường Tinh Tuệ, người này tại sao lại nằm trên ghế lái ngủ thiếp đi? Anh cứ đứng ở trước cửa xe như vậy, hai tay đút vào túi quần nhìn gò má cô, không biết qua bao lâu, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhỏm, giống như là suốt một tuần lễ buồn bực cùng khói mù đều được quét đi sạch sẽ.
Cao Nguyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ cửa sổ xe, Đường Tinh Tuệ từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, thấy anh, phút chốc trừng to mắt, kinh ngạc không biết phải làm gì.
Cao Nguyên mấp máy miệng, cố gắng làm cho mình không phải bật cười, sau đó dùng tay ra hiệu ý bảo cô hạ cửa sổ xe xuống.
Cô làm theo, trên mặt vẫn lộ vẻ ngây ngốc, bộ dáng thật buồn cười.
"Chờ bao lâu rồi?" Anh bình tĩnh hỏi. Giống như, cuối tuần trước bọn họ không có tan rã trong buồn bực.
Đường Tinh Tuệ dụi dụi mắt, xem đồng hồ trên xe một chút, suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Ba... batiếng rồi..."
Cô vừa mở miệng, anh mới phát hiện toàn thân cô đầy mùi rượu, ánh mắt hỗn độn, hiển nhiên là uống rất nhiều.
Anh không khỏi liếc mắt, nhưng vẫn nhận mệnh mở cửa xe, đem cô vơ vét từ trong xe ra, thay cô cầm ba lô, khóa xe: "Chưa đến nửa đêm mà em đã uống say, có bẽ mặtkhông?"
Đường Tinh Tuệ vẫn như cũ ngây ngốc nhìn anh, nhìn đến mắt cũng không thèm chớp, bỗng nhiên, phút chốc bổ nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt, không nói một lời.
"Đường Tinh Tuệ..." Anh bị cô siết đến không thở nổi, vì vậy đưa tay chỉ vào bàn tay cô, "Em buông tay..."
"Không buông!" Cô mặc dù mồm miệng không rõ, nhưng vẫn rất quật cường.
Cao Nguyên vùng vẫy một hồi lâu, cũng không thoát ra được, cảm thấy dở khóc dở cười: "Em điên rồi? Muốn siết tôi chết à?"
"... Anh làm sao mà phát giận với tôi!" Khẩu khí của cô là chất vấn, mặt lại không tự chủliếm vàobộ ngực anh, như đang làm nũng, "Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì! Anh lại dữ với tôi như vậy!"
"..." Anh không phản bác được.
"Anh dựa vào đâu mà dữvới tôi như vậy?" Cô ngẩng đầu lên, rất có ý muốn làm loạn, "A? Anh cho rằng anh là ai a?! Chúng ta là... là anh tình tôi nguyện đúng không? Anh dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đối với tôi phát giận... Còn đánh tôi!"
"Tôi không có đánh em." Mặc dù biết cô đang say khướt, nhưng anh lại nghiêm túc cùng cô giải thích, "Tôi chỉ là không cẩn thận đẩy em hơi nặng tay thôi."
"Anh đánh tôi! Anh đánh tôi!" Cô nhất quyết không tha.
"..." Cao Nguyên không thể làm gì chỉthở dài, Đường Tinh Tuệ lúc bình thường đã rất dây dưa, uống rượu say đương nhiên là tăng thêm một bậc.
"Anh... Hơn nữa toàn là anh... toàn là anh..." Cô như là có chút rượu cồn làm chủ, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cao Nguyên nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Đường Tinh Tuệ, vì sao em tìm tôi?"
"Tôi... Tôi..." Côkinh ngạc trừng mắt nhìn anh
"..."
"Tôi nghĩ suốt cả tuần lễ... cũng không biết vì sao anh phát giận với tôi, cho nên..." Cô có chút đứng không vững, cả người treo trên người anh, "Tôi tới hỏi anh, anh rốt cuộc đang giận tôi cái gì... đã vậy..."
"Đã vậy cái gì?"mắt anh nhìncô, gương mặt rất anh tuấn dưới ánh đèn đường trở nên mềm mại.
"Đã vậy anh còn không gọi điện hay gửi tin nhắn cho tôi..." Nói xong, ánh mắt cô có điểm lơ lửng không chừng.
Nghe được cô như vậy nói, mặc dù biết cô đã say, nhưng Cao Nguyên nhịn không được hỏi: "Nhớ tôi sao?"
Lúc đầu, Đường Tinh Tuệhơi sửng sốt, sau đó, cô hiển nhiên suy nghĩ một chút bằng những tế bào não còn sót lại đáp: "nhớ..."
Trong lòng anh không biết có bao nhiêu hưởng thụ nhưng trên mặt chỉ là khẽ mỉm cười.
"Nhưng so với nhớ anh, nơi này..." nói xong, Đường Tinh Tuệ đột nhiên nghịch ngợm đưa tay trên đũng quần anh bóp một cái.
Cao Nguyên hít vào một luồng khí lạnh, đồng tử kịch liệt co rút lại, tì vào trán cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Tinh Tuệ, cho dù mặc kệ có phát sinh điều gì, đều là do em tự chuốc phiền!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook