Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng
-
Chương 17: Đường vào tình yêu
*******
"Ăn ngon lắm..." cách Đường Tinh Tuệ liếm đôi môi, mười phần là giống quỷ gièm pha.
"Chỉ cần được cho ăn, bắt em cúiđầu«nhận giặc làm cha», emcũngđồng ý." Anh chế nhạo nói.
Cô không đếm xỉa tới anh, tiếp tục nhét một miếngthịt ba chỉ vào miệng.
"Ăn xong, em rửa chén." Anh ra lệnh.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Đường Tinh Tuệ, " anh đểbát đũa xuống, vừa lau miệng vừa nói, "Em tham như vậy, một ngày nào đó phải thua thiệt..."
"Cái gì một ngày nào đó..." Trong miệng cô chất đầy thịt và măng, cho nên mồm miệng không rõ, "Tôi năm đó còn không phải là thích ăn mì Dương Xuân của Kỷ Dần Hạo làm mới yêu anh ấy..."
Cao Nguyên lườm cô một cái: "Không hề nghĩ rằng kỹ thuật hàm lượng mì Dương Xuân là có thể làm em ngã gục. Xem ra, yêu cầu của em thật đúng là không cao... phải nói là em ‘Bụng đói ăn quàng’?"
"Cái đó cũng không thể nói như vậy, " cô lầu bầu lẩm bẩm bộ dạng rất đòi đánh, "Mì Dương Xuân mặc dù đơn giản, nhưng là muốn làm cho thật ngon, phải cần kỹ xảo..."
Cao Nguyên đột nhiên nghiêm mặt: "Em muốn ăn tôi sẽ làm cho em ăn, cũng đừng tức tức oai oai nói người khác."
"...." Tinh Tuệ vội vàng cúi đầu xuống chuyên tâm và cơm.
Anh nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi đến ghế salon của phòng khách ngồi xuống. Đốt một điếu thuốc, buồn buồn nhả khói.
Một lát sau Tinh Tuệ rửa chén và dọn dẹp xong bàn ăn, đi tới bên cạnh anh nằm xuống, chân không an phận đặt trên đùi anh, duỗi lưng một cái, vẻ mặt vừa lòng thỏa mãn.
Anh liếc mắt nhìn cô, cô căn bản là biết rõ anh đang nhìn mình, lại làm bộ không biết chút nào dùng chân đạp eo của anh...bởi vì cô biết rõ anh sợ nhất là nhộtở eo, rõ ràng là cố ý chọc anh cười.
Vì vậy, anh chỉ cần đưa một tay ra là bắt được chân cô, lấy ngón tay khoanh một tròn vòng lên lòng bàn chân cô.
Đường Tinh Tuệ hét rầm lên, vừa giãy giụa, vừa cười đến không thở nổi, cuối cùng chỉ đành phải cầu xin tha thứ: "Thả tôi ra, thả tôi ra! Van anh..."
Cao Nguyên nháo nhào, kỳ thật đã sớm đem tất cả những chuyện mất hứng vừa rồi ném ra khỏi đầu, vì vậy tách ra hai chân cô ra, lấn người đi lên ngăn chận cô, cúi đầu tìm môi của cô.
Đường Tinh Tuệ lại cố tình trốn: "Anh mấy ngày rồi không có cạo râu, đâm!"
Nghe cô nói như vậy, anh càng hăng say, đơn giản chỉ cần dùng cái cằm đầy râu ria củamình mài mài mặt cô.
Tinh Tuệ cười vùng vẫy một hồi lâu, cuối cùng kêu to lên: "Cao Nguyên! Vừa rồi buổi chiều không phải là vừa mới làm sao?!"
Anh nhíu mày: "Vậy thì thế nào?"
"Anh..." Mặt cô thoáng đỏ rực, có lẽ là do đùa giỡn một hồi đưa tới, hoặc giả là do bản năng tình hình thực tế muốn XX, tóm lại làm cho Cao Nguyên thấy muốn ngừng mà không được.
"Được rồi, đừng làm rộn!" Anh bá đạo ngăn chận cô, cúi đầu xuống ngậm lấy môi của cô, đứt quãng nói, "Em cái kia không phải là hai ngày nữa sẽ phải tới sao... Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian..."
"Chán ghét!" Đường Tinh Tuệ đẩy anh một cái "Anh nhớ cái này làm gì...".
"Ừ..." Anh hàm hồ đáp một tiếng, lại cúi đầu bận rộn.
"Ăn ngon lắm..." cách Đường Tinh Tuệ liếm đôi môi, mười phần là giống quỷ gièm pha.
"Chỉ cần được cho ăn, bắt em cúiđầu«nhận giặc làm cha», emcũngđồng ý." Anh chế nhạo nói.
Cô không đếm xỉa tới anh, tiếp tục nhét một miếngthịt ba chỉ vào miệng.
"Ăn xong, em rửa chén." Anh ra lệnh.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Đường Tinh Tuệ, " anh đểbát đũa xuống, vừa lau miệng vừa nói, "Em tham như vậy, một ngày nào đó phải thua thiệt..."
"Cái gì một ngày nào đó..." Trong miệng cô chất đầy thịt và măng, cho nên mồm miệng không rõ, "Tôi năm đó còn không phải là thích ăn mì Dương Xuân của Kỷ Dần Hạo làm mới yêu anh ấy..."
Cao Nguyên lườm cô một cái: "Không hề nghĩ rằng kỹ thuật hàm lượng mì Dương Xuân là có thể làm em ngã gục. Xem ra, yêu cầu của em thật đúng là không cao... phải nói là em ‘Bụng đói ăn quàng’?"
"Cái đó cũng không thể nói như vậy, " cô lầu bầu lẩm bẩm bộ dạng rất đòi đánh, "Mì Dương Xuân mặc dù đơn giản, nhưng là muốn làm cho thật ngon, phải cần kỹ xảo..."
Cao Nguyên đột nhiên nghiêm mặt: "Em muốn ăn tôi sẽ làm cho em ăn, cũng đừng tức tức oai oai nói người khác."
"...." Tinh Tuệ vội vàng cúi đầu xuống chuyên tâm và cơm.
Anh nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi đến ghế salon của phòng khách ngồi xuống. Đốt một điếu thuốc, buồn buồn nhả khói.
Một lát sau Tinh Tuệ rửa chén và dọn dẹp xong bàn ăn, đi tới bên cạnh anh nằm xuống, chân không an phận đặt trên đùi anh, duỗi lưng một cái, vẻ mặt vừa lòng thỏa mãn.
Anh liếc mắt nhìn cô, cô căn bản là biết rõ anh đang nhìn mình, lại làm bộ không biết chút nào dùng chân đạp eo của anh...bởi vì cô biết rõ anh sợ nhất là nhộtở eo, rõ ràng là cố ý chọc anh cười.
Vì vậy, anh chỉ cần đưa một tay ra là bắt được chân cô, lấy ngón tay khoanh một tròn vòng lên lòng bàn chân cô.
Đường Tinh Tuệ hét rầm lên, vừa giãy giụa, vừa cười đến không thở nổi, cuối cùng chỉ đành phải cầu xin tha thứ: "Thả tôi ra, thả tôi ra! Van anh..."
Cao Nguyên nháo nhào, kỳ thật đã sớm đem tất cả những chuyện mất hứng vừa rồi ném ra khỏi đầu, vì vậy tách ra hai chân cô ra, lấn người đi lên ngăn chận cô, cúi đầu tìm môi của cô.
Đường Tinh Tuệ lại cố tình trốn: "Anh mấy ngày rồi không có cạo râu, đâm!"
Nghe cô nói như vậy, anh càng hăng say, đơn giản chỉ cần dùng cái cằm đầy râu ria củamình mài mài mặt cô.
Tinh Tuệ cười vùng vẫy một hồi lâu, cuối cùng kêu to lên: "Cao Nguyên! Vừa rồi buổi chiều không phải là vừa mới làm sao?!"
Anh nhíu mày: "Vậy thì thế nào?"
"Anh..." Mặt cô thoáng đỏ rực, có lẽ là do đùa giỡn một hồi đưa tới, hoặc giả là do bản năng tình hình thực tế muốn XX, tóm lại làm cho Cao Nguyên thấy muốn ngừng mà không được.
"Được rồi, đừng làm rộn!" Anh bá đạo ngăn chận cô, cúi đầu xuống ngậm lấy môi của cô, đứt quãng nói, "Em cái kia không phải là hai ngày nữa sẽ phải tới sao... Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian..."
"Chán ghét!" Đường Tinh Tuệ đẩy anh một cái "Anh nhớ cái này làm gì...".
"Ừ..." Anh hàm hồ đáp một tiếng, lại cúi đầu bận rộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook