Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng
Chương 11: Trăn trở

*

Buổi tối thứ tư, Cao Nguyên sau khi tan việc trực tiếp đi đến quán ăn đêm gặp Đổng Vân. Hôm nay, Đổng Vân đi với một nhóm người không biết là khách hàng hay nhân viên trong công ty mà có cả nam lẫn nữ, tổng cộng cũng hai mươi mấy người rất náo nhiệt.

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có hai chúng ta..." Anh tìm được cơ hội nói vào tai Đổng Vân.

"Nếu chỉ có hai chúng ta thì tôi kêu cậu tới đây sao?" Đổng Vân ghé vào lỗ tai anh rống to trong tiếng huyên náo của tiếng đàn hát và tiếng người nói chuyện...

Cao Nguyên móc móc lỗ tai, nghĩ thầm cũng đúng a...

"Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một cô không?" Đổng Vân nói tiếp. Mặc dù Đổng Vân nói rất lớn tiếng, nhưng chung quanh dường như không ai có thể nghe được anh nói gì.

Cao Nguyên nhíu mày, chỉ chỉ vào mình nói: "Tôi phải cần cậu giới thiệu sao?"

Đổng Vân gật đầu: "Câu trả lời là đúng vậy... Vì tôi sợ cậu dẫm phải địa lôi..."

Cao Nguyên không để ý đến Đổng Vân, bắt đầu nhìn quét qua những cô gái đang ngồi. Những cô có bạn trai lập tức bị anh loại trừ, rõ ràng rất khó đối phó và anh cũng không có hứng thú, vì nếu đã quấn lấy nhau thì khó lòng bỏ ra mà anh không có tinh lực như vậy, cho nên cuối cùng chỉ còn lại ba người. Anh suy nghĩ một chút, đứng dậy đến ngồi bên cạnh cô gái trẻ tuổi nhất.

"Cô là khách hàng của Đổng Vân hay là đồng nghiệp trong công ty anh ấy...?" Cao Nguyên cao giọng hỏi.

Cô gái trẻ tuổi nghiêng đầu mái tóc quăn đen bóng thật dài, tựa như tóc của Đường Tinh Tuệ trước khi cắt, gương mặt trái xoan, rất linh động lại không mất đi vẻ đoan trang.

"Anh nói cái gì?" Cô gái nhìn anh.

Anh lại lớn tiếng thuật lại một lần, bất ngờ, thấy Đổng Vân ngồi một bên đối diện anh nháy mắt ra hiệu, ra vẻ "Đại ca ta có lực hút nhất toàn trường". Nhưng điều làm Cao Nguyên không nghĩ tới chính là câu trả lời từ cô gái trẻ tuổi đó.

"Ai là Đổng Vân?"

"..."

Một bên có người nhịn không được, cười run lên.

Cao Nguyên dưới đáy lòng âm thầm cười trộm một phen, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ như nghé con mới đẻ: "Không có gì, coi tôi chưa từng hỏi qua đi. Cô tên là gì?"

"Đau Đớn."

Anh gật đầu, vươn tay: "Cao Nguyên."

Cô gái cúi đầu nhìn nhìn tay của anh, lại nhìn mặt anh một chút, sau đó cười rộ: "Xin chào Đất!"

"..."

Lần này, đổi thành anh nhịn không được.

Không có điểm chung, sau một hồi hàn huyên, Cao Nguyên rốt cục quyết định buông tay. Ai nói các cô gái trẻ tuổi sẽ quản lý tốt, sinh con tốt? Đường Tinh Tuệ, người kia là ở lại chơi với anh đi...

Nghỉ trong chốc lát, Cao Nguyên lại di chuyển "quân đội" đến bên cạnh một cô gái nhìn qua có lẽ không sai biệt tuổi của anh lắm.

"Cao Nguyên." Có lẽ là mất hứng ngay từ đầu bởi cô gái trẻ kia nên vừa ngồi xuống anh liền tự giới thiệu.

" Xà Nhà Gặp Bay." Đối phương rộng rãi cùng anh gật đầu.

Anh lại chứng kiến người nào đó lại cùng anh nháy mắt ra hiệu, anh coi như không nhìn thấy, chỉ vào người nào đó hỏi Xà Nhà Gặp Bay: "Cô chắc chắn là biết anh ấy?"

"... Anh ấy là người phát lương mỗi tháng cho tôi."

"Rất tốt, " anh quyết định lấy được cớ trêu đùa, "Cô chưa từng gặp qua lúc anh ấy để chòm râu dê, mặc quần màu vàng cát, bị một chàng nặng một trăm năm mươi pound ôm ném lên trời phải không?"

"Anh ấy?" Xà Nhà Gặp Bay vẻ mặt giống như là Columbus phát hiện ra châu lục mới, "Để chòm râu dê?"

Cao Nguyên gật đầu.

"Mặc quần màu vàng cát?"

Cao Nguyên nhướng mày gật đầu.

"Bị một chàng một trăm năm mươi pound ném lên trời?"

Cao Nguyên mỉm cười, nhướng mày gật đầu.

"... Chưa từng thấy qua!"

Anh lộ ra vẻ mặt đắc thắng trả lời: "Vậy cho tôi số điện thoại của cô, tôi sẽ gửi cho cô xem..."

Xà Nhà Gặp Bay lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa lẩm bẩm: "Tôi chỉ gặp qua anh ấy thân thể trần truồng cùng một người đàn ông ôm nhau hôn môi..."

Cao Nguyên phút chốc trừng to mắt, còn khiếp sợ hơn cả cô so với Columbus phát hiện châu lục mới: "Cái, cái gì...?!"

Xà Nhà Gặp Bay đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên có người đàn ông đi tới đơn giản chỉ cần chen đến giữa bọn họ, sau đó quay đầu trấn định hỏi cô: "Em về hồi nào, chừng nào thì vào công ty?"

Xà Nhà Gặp Bay mở trừng hai mắt: "Lúc họp thường niên của năm nay a. Gặp toàn bộ công ty."

"Vì sao không gặp anh..." trên trán người đàn ông đó tựa hồ có ba cây hắc tuyến.

"Hắc! Khi đó anh chỉ nhìn thấy quỷ! Nếu không phải là em sống chết ngăn cản anh, anh thiếu chút nữa liền cởi quần áo ra xông lên theo chân bọn họ cùng nhau điên rồi... Anh lúc ấy còn dám la to ‘Tôi không có say’ nữa."

"..." Hắc tuyến trên trán người đàn ông đó từ từ rơi xuống...rơi xuống...

Cao Nguyên lúc này đã bất chấp người đàn ông xa lạ trước mắt này, giãy giụa thò đầu qua hỏi: "Có ảnh chụp sao?"

"Có a, " Xà Nhà Gặp Bay rất hào phóng gật đầu, sau đó liền bắt đầu loay hoay điện thoại di động, "Cho tôi số điện thoại của anh, tôi gửi cho... ah đúng rồi, vừa rồi anh nói có ảnh chụp cũng gửi cho tôi luôn đi."

Đang khi hai người thân thiện bắt đầu muốn trao đổi số điện thoại, đột nhiên đồng thời cảm giác trên đỉnh đầu mình có người ép tới không thở nổi giống như là bị mây đen bao trùm, đều ngẩng đầu lên nhìn...

Chỉ thấy Đổng Vân cùng người đàn ông xa lạ như hai tòa núi lớn đen như mực đứng chắn trước mặt.

"Ách..." Cao Nguyên cùng Xà Nhà Gặp Bay đồng thời phát ra thanh âm như vậy.

"Xà Nhà Gặp Bay, không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà." Người đàn ông xa lạ làm bộ ra vẻ thủ đoạn nhưng giọng nói thật triều mến.

"Vâng..." Tiếng nói xuống dốc, cô đã bị người xách đi.

Cao Nguyên gặp đại thế đã mất, làm bộ như không có việc gì đem di động thu lại, nhìn Đổng Vân cười hắc hắc. Đổng Vân đến bên cạnh anh ngồi xuống, vỗ vỗ vai của anh: "Nhị sư đệ, đại sư huynh trong lòng có một nghi vấn nho nhỏ: ảnh chụp kia lần trước cậu đánh cuộc bị thua không phải thề là đã xóa bỏ sao? "

"A, đúng vậy..." Cao Nguyên cầm lấy chén rượu trước mặt, uống một ngụm.

"Vậy tại sao còn ở đây?"

"Này..." Anh tìm cớ thoái thác, "Thật ra là đã xóa bỏ a, tôi chỉ là vì tán gái mới giả bộ nói là có một tấm hình."

Đổng Vân nhíu mày, Cao Nguyên phải qua loa tươi cười rạng rỡ.

Đổng Vân không nói cái gì nữa, chỉ là nhếch khóe miệng nói: "Cô, cô này đây... Cũng không phải là tùy tiện có thể cua a."

"Dạ, dạ, dạ, " anh vội vã hùa theo nói sang chuyện khác, "Ai biết cô ta là danh hoa đã có chủ a, lần sau tôi cua cái gì cũng không nên cua con gái, đại sư huynh, cậu nhất định phải nói trước, chỉ cần một tiếng, tiết kiệm công sức lại khiến không có những hiểu lầm không cần thiết."

Nói xong, anh chớp mắt một cái, vội vàng đến ngồi xuống chỗ bên cạnh xem ra là an toàn nhất lúc này: "Đúng không, Thiệu Gia Đồng?"

Thiệu Gia Đồng đột nhiên bị anh lôi vào ngớ ngẩn không hiểu.

Cao Nguyên đang may mắn thấy mình thành công trong việc đổi đề tài, không nghĩ tới vừa mới quay đầu đã thấy Đổng Vân nhìn mình tràn trề ánh mắt cảnh cáo.

"... Cái này cũng không được?" Anh thở dài. Vậy kêu anh đến đây chơi cái quỷ đây!

Đổng Vân không trả lời, chỉ làm một mặt mây trôi nước chảy nói: "Tôi không thích bạn bè tôi và cấp dưới của tôi dính dấp không rõ ràng."

Cao Nguyên liếc mắt, trừng anh: đi chỗ khác chơi...

Đổng Vân không chút hoang mang dùng ánh mắt đáp lễ anh: thích xen vào việc của người khác thì sao...

Từ đầu đến cuối không hiểu gì cả, Thiệu Gia Đồng chốc nhìn Cao Nguyên, chốc lại nhìn Đổng Vân, vẻ mặt mê võng.

Qua loa cáo biệt Đổng Vân về đến nhà, Cao Nguyên đột nhiên không hề muốn ngủ, vì vậy tắm rửa xong, một mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chơi game. Đây là lúc anh thích ở riêng một mình nhất, thậm chí anh đã bị thất tình hai lần vì đam mê chơi game mà lạnh nhạt bỏ quên bạn gái.

Đứng ở góc độ này thì thấy sex friend thật sự có ưu điểm: không cần phải tốn thời gian dụ dỗ đối phương, chỉ cần lúc ở bên nhau phải tận tình nhưng khi xoay người đi thì có thể có thời gian và không gian của riêng mình...như vậy cuộc sống mới tương đối nhẹ nhàng, tự do tự tại. Dùng câu của Đường Tinh Tuệ nói: không cần trách nhiệm với nhau, oh my God, thật sự quá sung sướng!

Nghĩ tới đây, anh không khỏi cười khổ một cái, đây là lời kịch của anh không phải sao?! không biết như thế nàođã bị cô cướp nói mất rồi!

Ngón tay còn đang liều mạng chuyển động trên tay cầm điều khiển trò chơi, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, trên màn hình Đường Tinh Tuệ cười đến có điểm đáng sợ.

Sách! Cô là con giun trong bụng anh a, như thế nào mỗi lần nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lại đến đây!

"Em không phải nói về sau buổi tối qua khỏi chín giờ đều không làm sao?" Anh nâng điện thoại kẹp bên tai nói.

"..." Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới nghe được giọng J nửa nam nửa nữ thật nghi hoặc, "Làm cái gì a?"

"Ách..." Cao Nguyên cảm giác mình như bị người sau lưng đánh cho một côn, "Làm, làm cầu nguyện a... Chúng tôi đều là những tín đồ rất... tín ngưỡng tôn giáo."

J "a" một cái: "Là như vầy, tôi vừa rồi cùng Tinh Tuệ nói thứ bảy này có hội chợ thanh lý cậu có muốn tham gia không? Cô ấy bảo tôi hỏi cậu? "

"... hội chợ gì? là ’ hội chợ Đi ăn máng khác ‘ sao?"

"... Là «hội chợ thanh lý»!" J uốn nắn anh, "Chủ yếu là lấy vật đổi vật, cậu có đồ gì vô dụng cũng có thể mang đến cùng người khác trao đổi vật cậu cần tìm...nhưng chúng tôi không thể chấp nhận đồ không sử dụng được nha"

Cao Nguyên suy nghĩ một chút, mới nói: "Tại sao lại là tôi?"

"Bởi vì tôi cảm thấy nếu chỉ có những người trong nội bộ công ty chúng tôi tham gia, thì đồ đổi qua đổi lại không nhiều, nên tôi muốn kêu gọi mọi người mang theo người nhà hoặc bạn bè đi cùng."

"Ah ra vậy..." Anh kỳ thật còn không có khái niệm gì, "Có thể, thứ bảy này tôi không có việc gì quan trọng."

"Ừ, vậy quyết định vậy đi, hai ngày nay cậu chuẩn bị một chút nhé." Giọng J nghe không hiểu vì sao thật cao hứng giống như trúng giải độc đắc vậy nhưng dường như... điều này làm cho Cao Nguyên thoáng có ảo giác rơi vào hố lửa.

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại dừng mấy giây sau đó nghe giọng Đường Tinh Tuệ truyền đến: "Cao Nguyên, con người anh thật không có nguyên tắc!"

"?"

"Vì sao lão J vừa gọi là anh đồng ý liền." Miệng của cô nghe vào là hờn dỗi.

"... Bằng không thì?" Anh bị cô làm cho hồ đồ.

Tinh Tuệ cùng J mồm bảy miệng tám tranh luận vài câu, mới nói: "Được rồi, thật ra là J nói muốn tôi tới mời anh tham gia, tôi nói trừ phi nói cho anh biết công ty chúng tôi có rất nhiều mỹ nữ, nếu không chắc chắn là anh sẽ không tới. J nói anh ấy không tin, thế là chúng tôi liền cá cược... Hiện tại tôi thua."

Cao Nguyên dở khóc dở cười: "Em thua cái gì?"

"Một cơ hội quý giá."

"?" Anh nhíu nhíu mày.

"Hôm hội chợ tôi phải đồng ý cho J đổi bất cứ vật gì theo yêu cầu của anh ấy...mặc kệ là tôi có muốn hay không hay mặc kệ là tôi có thích hay không? "

"..." Anh dưới đáy lòng thở phào một cái, "Thì những thứ đó đều là những đồ phế thải đối với em, em đều muốn dùng nó để trao đổi không phải sao?"

"Nói là nói vậy, nhưng có ai thích dùng đồ phế thải của mình để đổi lại đồ phế thải của người khác bao giờ đâu?"

"Ách..."

"Tất cả đều tại anh!" Cô la hét, tựa như khi còn bé anh mượn cô tiền mua đồ giả da cuối cùng lại đem vứt bỏ.

"Được, đều tại tôi, được chưa, " anh qua loa trả lời, "Vậy nếu em không thích đồ của J thì cùng lắm là tôi lấy đồ của tôi đổi lại cho em, dù sao cũng là đồ phế thải, đối với tôi mà nói cũng không khác nhau gì mấy."

"... Đồ trong nhà anh toàn là đồ hư ai mà muốn a, không phải là máy chơi game thì chỉ là mấy cuốn tạp chí tài chính, vậy tôi thà giữ lại đồ của J còn hơn." Đầu bên kia điện thoại đồng thời truyền đến giọng J tán thưởng cô là "Smart girl!".

"Em có thôi đi hay không hả, " Cao Nguyên bị chọc giận, "Phiền quá, tôi không đi!"

Đường Tinh Tuệ trầm mặc mấy giây, mới nhỏ giọng nói: "Vậy anh cứ đến đi..."

Cao Nguyên "Ừ" một tiếng, rồi cúp máy. Người này luôn có bản lĩnh trong nháy mắt chọc anh giận, có lúc chỉ là một câu nói, có lúc chỉ là một động tác, thậm chí có khi chỉ cần một ánh mắt. Anh không rõ, cô vì sao chỉ có ở trên giường là ngoan ngoãn, mặc anh muốn gì được nấy, ra khỏi giường, cô liền biến thành một con nhím xù lông nhọn hoắc, chỉ cần đụng đến một chút cũng có thể làm cho người ta khó chịu... cá tính cô suy cho cùng là thuộc vào dạng nào!

Không biết vì sao, anh chợt nhớ tới hình ảnh hơn ba năm trước lúc anh đi tham gia hôn lễ của cô, khi đó cô mặc một bộ áo cưới màu ngà lấp lành, toàn thân như được phủ một vầng hào quang, làm cho người ta thật sự khó quên. Về sau không biết cuộc hôn nhân của cô thế nào mà bây giờ cô thật tùy hứng?

Anh thở dài thật dài, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một lon bia, ngồi trên ghế sofa vừa uống vừa chơi game.

Đánh đánh, bỗng nhiên lại đem đồ điều khiển bằng tay quăng về phía ghế salon tức giận trừng mắt nhìn trần nhà.

Mẹ kiếp! Tại sao lại nghĩ đến cô lúc ở trên giường thế này... lần này làm sao mà ngủ đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương