Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 41: Cuộc điện thoại lạ

Truyền thống của nhà tôi là đón Tết ở nhà ông bà nội. Năm nay có thêm Hạ Trường Ninh nên bố mẹ tôi tính, ba mươi Tết hắn còn phải ăn Tết với gia đình, vì vậy nhà tôi đã đón tết hôm hai chín ở nhà ông bà nội.

Sau khi về, chúng tôi tới thẳng thị trấn, bà nội nhìn thấy Hạ Trường Ninh vẫn có chút phòng bị, chốc chốc lại thì thầm với bố mẹ tôi vài câu. Nhưng biểu hiện của Hạ Trường Ninh rồi cũng khiến gương mặt bà nội lộ ra nụ cười.

Nước ở thị trấn rất ngon, đậu phụ ở đây nổi tiếng gần xa. Lúc đón Tết nhà nào cũng tới giếng bát giác cạnh miếu Thần muối lấy nước về làm đậu phụ.

Trước giờ việc này đều do bố mẹ và tôi làm, lần này Hạ Trường Ninh đến, tự nhiên việc này đến lượt Hạ Trường Ninh làm.

Hạ Trường Ninh mặc âu phục, thấy vậy bà nội bèn lấy một chiếc áo bông bảo hắn thay vào.

Áo bông là bà nội may cho ông tôi, ông nội rất thích mặc chiếc áo bông này, ông luôn nói áo lông mặc không thoải mái. Nhưng áo bà nội may là áo kiểu Tàu thân đối màu xanh đậm, Hạ Trường Ninh vừa khoác lên người là tôi không nhịn được cười. Nếu hắn đi một đôi giày vải mũi tròn vào nữa thì sẽ giống hệt một tên thổ phỉ.

Cái tên này vẫn cười hớn hở, không quên nịnh mấy câu: “Thay bộ quần áo này vào vào thoải mái hẳn, dễ chịu hơn mặc âu phục nhiều! Mặc cũng rất vừa, mềm lắm”.

Bà ngoại lập tức cười tít, còn nói nếu hắn thích thì sẽ may cho hắn một chiếc khác.

Tôi vô cùng hận bản lĩnh này của hắn, hắn cũng dựa vào chiêu này để lấy lòng bố mẹ tôi, bây giờ ngay cả sân sau của tôi hắn cũng chiếm nốt, thực sự là bụng dạ khó lường. Vì vậy tôi lập tức quát hắn gánh thùng đi lấy nước, còn cầm theo một cành liễu khô đi sau quất mông hắn nữa. “Hạ Trường Ninh, anh thật thà một chút đi, đừng có nịnh nọt nữa”.

“Phước Sinh, mẹ em ở đằng sau kìa”. Hạ Trường Ninh nhỏ giọng đáp.

Tôi giật mình ném vội cành liễu đi. Nếu để mẹ tôi nhìn thấy tôi làm thế này, kiểu gì cũng mắng tôi một trận cho mà xem.

Hạ Trường Ninh phì cười rồi gánh hai thùng nước chạy về phía trước.

Tôi biết ngay là lại mắc mưa hắn, đuổi theo được vài bước tôi mới phát hiện ra hắn gánh nước mà còn chạy nhanh hơn tôi nữa! Tôi thở hổn hển rồi kêu hắn chạy chậm lại, Hạ Trường Ninh quay đầu lại cười: “Phước Sinh, ăn tết xong sáng dậy sớm chạy bộ với anh nhé”.

Tôi mặc kệ! Đợi khai xuân, bố mẹ đi làm, mình tôi ở nhà ung ung đợi kết quả. Cơ hội ngủ nướng thế này ngàn năm mới gặp.

Giếng bát giác đã lắp thêm máy bơm để lấy nước cho tiện, mái đình bên trên vẫn mang hương vị cổ xưa, tôi liếc Hạ Trường Ninh và nói: “Biết nguồn gốc cái tên giếng này không?”

Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhìn mái đình rồi cười: “Cái đình bát giác chứ sao”.

Tôi sặc: “Mắt anh kiểu gì mà nhìn thấy cái đình này là bát giác thế?”

Hạ Trường Ninh cười đáp: “Mấy câu đố này chỉ có trẻ con mới thích. Có điều thấy em ngoan thế này anh sẽ nói cho em đáp án, đình này chỉ có bốn góc, xộng thêm bóng nó dưới giếng không phải thành tám góc sao?”

Cái tên này cả vú lấp miệng em mà cũng không hề đỏ mặt. Tôi thở dài: “Nghe đây, cô giáo Ninh sẽ lên lớp cho anh. Gọi là giếng bát giác vì thành giếng hình tròn nhưng bên trên có lát tám viên đá xếp thành hình bát giác. Hiểu chưa?”

Hạ Trường Ninh nghi ngờ nhìn tôi: “Thế là nước giếng sẽ ngọt hơn các giếng khác à?” Tôi sững sờ còn hắn bật cười thành tiếng và gánh thùng vào trong đình. Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn. Mình nghiêm túc nói chuyện với hắn thì hắn lại nói chuyện cợt nhả, đúng là logic của lưu manh.

Dịp cuối năm có rất nhiều người tới đình lấy nước nên nền đất trong đình ướt nhẹp. Hạ Trường Ninh quay lại dặn tôi: “Em đứng đợi anh bên ngoài”.

“Không sao đâu, năm nào cũng thế”. Tôi nói rồi đi vào trong với hắn.

Hắn chau mày quát: “Đứng ngoài đợi! Đừng làm vướng chân”.

Tôi đành đứng bên ngoài đợi.

Mặc dù giọng hắn không vui nhưng sự quan tâm ấy lại khiến người ta cảm động, tôi nhìn hắn và lén cười.

Hạ Trường Ninh cúi xuống nhấn cần bơm nước, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn. Tôi luôn cảm thấy khi người đàn ông lao động luôn là lúc họ hấp dẫn nhất, hấp dẫn hơn lúc họ ngồi chém gió trong quán cà phê nhiều.

Hắn vừa bơm nước vừa quay sang nhìn tôi: “Háo sắc”.

“Nói bậy! Em đang nhìn xem bao giờ thì mới đầy thùng, có nhìn anh đâu”.

“Vậy có nghĩa là em không thích anh?”

Tôi cứng họng, ngậm chặt miệng.

Hắn nhìn ngang nhìn dọc sau đó đi ra rất nhanh, nâng cằm tôi lên hôn một cái rồi tiếp tục bơm nước.

Tôi trừng mắt nhưng không nén được cười.

Khi hắn gánh nước về, tôi đi sau túm lấy một góc áo hắn, giống hệt một cái đuôi.

“Phước Sinh, em cũng quấn người ghớm”.

“Không thích ai thì không quấn người đấy”.

Nghe câu này xong hắn đứng lại, đặt thùng nước xuống rồi quay lại nói: “Phước Sinh, nói lại một lần nữa, phải nghiêm túc”.

“Nước sánh ra ngoài rồi này”. Cái tên ngốc này, ai không biết xấu hổ mà nói nghiêm túc chứ?

Hắn nhìn tôi, nói với vẻ coi thường: “Bạn gái cũ của anh trước đây lúc nào mở miệng ra cũng nói yêu anh. Nào thì anh yêu, nào là bảo bối, ngọt ơi là ngọt, em không so được đâu”.

Tôi nhớ tới Ngũ Nguyệt Vi rồi rùng mình, sét đánh, Ngũ Nguyệt Vi gọi Hạ Trường Ninh là bảo bối?

“Ngũ Nguyệt Vi có gọi anh là darling không?”

Hạ Trường Ninh nghiêm túc nói: “Không phải Vi, là Dật Trần. Cô ấy còn gọi anh là Hạ Hạ, Ninh Ninh...”.

Tôi ôm ngực làm bộ buồn nôn: “Cũng may, em chưa ăn cơm trưa, nếu không nôn hết ra thì phí quá”.

Hạ Trường Ninh cười đầy thâm ý rồi đưa tay vẹo má tôi: “Phước Sinh, chỉ có em, ngay cả gọi thân thiết một chút cũng không chịu, suốt ngày Hạ Trường Ninh, Hạ Trường Ninh”.

“Được rồi, còn hải xem biểu hiện của anh có tốt không cđã. Biểu hiện tốt em sẽ ban cho anh một biệt danh”. Tôi ưỡn ngực đi lên đằng trước, không quên dặn dò hắn: “Gánh cho cẩn thận, đừng để sánh ra ngoài, tối em dạy anh xay đậu”.

Hắn gánh nước còn ra bộ đủng đỉnh tự lẩm bẩm sau lưng tôi: “Tối dạy anh xay đậu, xay đậu cũng giống xay thóc, ý kiến này hay đấy”.

“Nói cái gì thế hả?”

Hắn cười hi hi đang định trả lời thì điện thoại reo lên.

“Lấy điện thoại ra giúp anh, anh đang gánh nước”.

Không biết đặt thùng nước xuống mà nghe điện thoại à? Nghĩ thế nhưng tôi vẫn thò tay vào túi quần hắn lấy điện thoại ra, ấn nút nhận cuộc gọi rồi áp vào tai hắn.

Vì đứng rất gần nên tôi cũng nghe thấy tiếng khóc của một phụ nữ vang lên trong điện thoại: “Anh Hạ...”

Hạ Trường Ninh đang cười cười và cố ý vẫn gánh nước để tôi đứng sát hắn, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc này liền đặt thùng nước xuống và cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.

Phản xạ trốn tránh có điều kiện này khiến tôi thực sự mất hứng, không vì điều gì khác mà chỉ vì tiếng khóc của cô gái trong điện thoại, lại còn gọi thân thiết như thế nữa. Anh Hạ, Hạ Hạ... tôi giật mình sực tỉnh, người gọi điện thoại tới có phải Dật Trần không?

Tôi đứng bên cạnh, cố ý không nhìn hắn nhưng tai vẫn vểnh lên nghe trộm.

“Anh sẽ đi chuyến bay sớm nhất ngày mai, đợi anh tới rồi nói. Ngoan, đừng khóc”.

Tôi chỉ mới nghe thấy từ “ngoan” trong lòng đã vô cùng khó chịu. Nghĩ tới Dật Trần, hình ảnh cô gái trong bức ảnh lại hiện lên trong đầu tôi.

Hạ Trường Ninh tắt điện thoại rồi nói với tôi: “Bạn bè gặp chuyện rắc rối”.

Tôi ừ một tiếng.

Hắn không nói tiếp, tôi cũng không hỏi.

Hạ Trường Ninh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ăn cơm trưa còn nói chuyện vô cùng vui vẻ với bố mẹ và ông bà tôi nhưng thỉnh thoảng nhìn trộm tôi vẫn thấy vẻ lo lắng của hắn.

Vốn đã định trưa mai ăn cơm xong Hạ Trường Ninh sẽ dẫn tôi về nhà hắn ăn tất niên. Nhưng vừa ăn xong cơm trưa Hạ rường Ninh đã quyết định đi.

“Anh vẫn phải đi luôn hôm nay”. Hắn nhìn tôi, trong ánh mắt tỏ ra áy này.

“Ngày mai không được à?”

“Là việc gấp, Phước Sinh”.

Tôi không phải là người không hiểu chuyện, nghĩ tới việc hắn đã từng kể cho tôi nghe chuyện tình cảm giữa hắn và Dật Trần, đoán Dật Trần có chuyện gì đó khó giải quyết lắm, tôi lại mềm lòng.

Hạ Trường Ninh chào người nhà tôi xong liền vội vã kéo hành 1ý đi.

“Khi nào anh về?”

Hạ Trường Ninh chau mày: “Cũng không chắc nữa, có thể nhanh, cũng có thể kéo dài vài ngày”.

Kì thực tôi rất muốn hắn nói cho tôi nghe rốt cuộc có chuyện gì, nhưng hắn không nói. Tôi muốn hắn nói người gọi tới là Dật Trần, nhưng hắn cũng không nói.

Ngày hai mươi tám Tết, tiếng pháo trong thị trấn đã bắt đầu lác đác. Tôi nghe nhưng không cảm thấy vui vẻ náo nhiệt mà chỉ cảm thấy yên tĩnh. Lúc này nói chuyện với Hạ Trường Ninh, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Đi đường cẩn thận”.

“Anh sẽ gọi cho em”.

Tôi gật đầu nhìn hắn đi xa. Không hiểu tại sao, từ giây phút ấy tôi không thể nào vui được nữa.

Ngồi trong sân xay đậu, tôi nghĩ lung tung. Dật Trần quan trọng đến thế sao? Quan trọng tới mức chỉ một cuộc điện thoại là Hạ Trường Ninh đã như ngồi trên đống than, ở lại thêm một đêm cũng không được?

“Phước Sinh, thêm đậu vào”.

Tôi vội sực tỉnh, đổ thêm đậu đã ngâm trương phồng lên vào trong cối.

Dòng nước đậu màu trắng chảy ra, tôi lại nhớ tới âm thanh sốt ruột của Hạ Trường Ninh khi nghe điện thoại. Chẳng lẽ nói chuyện với người phụ nữ nào hắn cũng gọi là ngoan sao?

Cảm giác không thoải mái kéo dài tới tận đêm khuya, tôi nằm trên giường nhìn điện thoại di động rồi tức giận tắt nguồn.

Hạ Trường Ninh đến nơi không gọi điện báo bình an, nhưng tôi lại đợi suốt một buổi tối.

Trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi lại bật điện thoại, đợi một hồi lâu cũng không thấy có chuông báo.

Dật Trần, cái tên này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, ngay cả lúc nằm mơ tôi cũng mơ thấy cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương