Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
-
Chương 4: Buổi làm quen ấn tượng
Nghe tôi báo cáo xong bố mẹ tôi lập tức khen ngợi: “Làm rất đúng, tuyệt đối không thể nhận quà như vậy được. Mặc dù nhà chúng ta không thể so với nhà nó nhưng cũng không thể để nó coi thường chúng ta. Phước Sinh này, Hạ Trường Ninh có tiền là chuyện của nó, sau này nếu nó còn tặng con thứ gì đắt tiền nữa con nhớ không được nhận đấy, biết chưa?”
Tôi cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, vội vàng đính chính cách nói của họ: “Không phải nhận quà thì hắn sẽ coi thường mà là con không thấy hứng thú gì với hắn. Con không thích anh ta“.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc: “Phước Sinh, ý con là nếu như con thích nó thì con có thể sẽ nhận mấy bộ quần áo trị giá hơn mười triệu đó đúng không?”
Thảm rồi, quả này lại bị mẹ giáo dục rồi. Vẫn nghe nói phần tử trí thức thường thanh cao, kỳ thực tôi cảm thấy chính là lòng tự trọng quá mạnh mới đúng. Bố mẹ tôi sợ người khác nói ra nói vào, họ không phản đối việc tìm người nào có điều kiện tốt nhưng lại sợ người khác nói con gái nhà mình ham tiền. Tôi cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa từ từ tỏ rõ lập trường: “Thích hắn cũng không nhận, quà mà đắt quá thì nhất định không được nhận. Ý con là con cũng không thích anh ta“.
Nghe vậy bố mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự nghiệp giáo dục tôi không hề thất bại.
Thấy tôi không thích Hạ Trường Ninh mẹ liền long trọng đưa ra đối tượng làm quen thứ hai.
Người này là con trai bạn mẹ, tên là Hà Cổ, khi còn bé cũng ở cùng khu nhà với tôi. Hắn lớn hơn tôi bốn tuổi, làm bác sĩ tại bệnh viện thành phố.
”Biết rõ gia cảnh của nó là một chuyện tốt, nhà họ với nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối, hơn nữa có con rể làm bác sĩ lúc trong nhà có người ốm đau cũng thuận tiện”, mẹ tỏ ra rất hài lòng với điều kiện của Hà Cổ.
Tôi cố nhớ lại ngày còn nhỏ, tìm kiếm một lúc lâu trong đám trẻ cùng chơi thuở bé mà không thể nhớ ra người nào là Hà Cổ.
Lần làm quen này tương đối bình thường, ba người nhà tôi và ba người nhà Hà Cổ đi ăn cơm. Bản thân Hà Cổ rất bình thường, không nhiều lời cũng không kiệm lời. Tướng mạo hắn bình thường, thuộc loại ném vào trong đống người là lập tức không tìm lại được.
Tôi và hắn đích xác rất xứng đôi.
Điều kiện gia đình tương tự, ngoại hình đều tạm được, tính cách lại cũng có nhiều điểm tương đồng.
Tôi không phải một người quá hướng nội nhưng cũng không hoạt bát cho lắm, lúc nói chuyện với bạn thân như Mai thì nói nhiều hơn một chút, còn bình thường cũng không nói nhiều.
Phụ huynh hai bên trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, có vẻ đều rất hài lòng.
Hai gia đình đã chơi với nhau từ lâu, nếu giờ trở thành thông gia thì sẽ càng có tiếng nói chung. Giáo viên lấy bác sĩ, cha mẹ tôi và hắn đều cho là rất ổn.
Chỉ có điều tôi không hề thấy cảm giác tim đập mặt đỏ.
Dùng lời của mẹ mà nói thì: “Vừa thấy đã yêu là thứ được viết trong tiểu thuyết, được diễn trên TV, chứ hai đứa cứ tiếp xúc nhiều hơn thì rồi sẽ có cảm giác“.
Hà Cổ hẹn tôi tối thứ bảy đi ăn. Tôi hoàn toàn không muốn cùng Hạ Trường Ninh đi bắn súng, tôi không có thiện cảm với Hạ Trường Ninh, vì vậy cũng không để việc này trong lòng.
Nhưng nếu như trước đó Hà Cổ nói sẽ đi ăn cái gì thì thà rằng tôi đi bắn súng còn hơn.
Hà Cổ gọi ba món thức ăn và một món canh, lúc tôi đến hắn đã gọi đồ xong rồi. Theo lý thuyết hắn nên chờ tôi đến, cho tôi xem thực đơn rồi gọi đồ mới là đúng kiểu. Hà Cổ cười nói: “Anh gọi đồ trước rồi. Chắc chắn em chưa từng được ăn!”
Đây là một quán đặc sản tôi chưa tới bao giờ. Hắn đã gọi đồ rồi thì tôi chỉ có thể ngồi đợi.
Một lát sau thức ăn được đưa lên.
Cá om châu chấu, bọ xít rang muối, ve sầu chiên giòn.
Hà Cổ gắp một con châu chấu vào bát tôi, cười ha ha nói: “Phước Sinh, em còn nhớ lúc bé chúng ta thường bắt châu chấu cạnh đường tàu rồi nướng ăn không? Anh nhớ em xé chân châu chấu ăn như ăn chân chim cút, giòn tan“.
Tha thứ cho tôi, tôi thật sự không nhớ nổi còn có chuyện như vậy. Cho dù tôi không nhớ nhưng khi bị hắn chụp mũ như vậy tôi vẫn có cảm giác xấu hổ vô cùng.
Tôi nhã nhặn ngắt một cái chân châu chấu rồi ăn không khác gì chân chim cút? Dạ dày tôi đang cuộn lên.
Trong mắt Hà Cổ tràn ngập hồi ức: “Lúc đó anh nghĩ cách em ăn châu chấu nhìn thật đáng yêu, không nhịn được anh cũng ăn một con“.
Thì ra hắn ăn châu chấu là bị tôi dụ dỗ?
”Khỏi phải nói, mấy món côn trùng này có hàm lượng đạm rất cao, anh ăn rồi nghiên luôn. Đây là bọ xít rang muối, nhìn tưởng như có dầu nhưng thực ra không hề cho dầu, chí có bọ xít với muối không thôi“. Hà Cổ vừa nói vừa gắp một con bọ xít rang vàng ném vào trong miệng.
Tôi nghe thấy con bọ xít đó bị hắn cắn răng rắc giòn tan, toàn thân tôi run lên. Mẹ ơi, con không thể yêu tên bác sĩ này được!
”Ha ha, lớn rồi mà lại nhát gan hơn ngày bé nhỉ! Không sao, em đừng nghĩ đến hình dạng của nó, cứ nhắm mắt ăn là được, đảm bảo ngon cực luôn!” Đồng chí Hà Cổ rất cố chấp, rất quan tâm gắp một con ve sầu, ngắt đầu ngắt chân rồi bỏ vào bát tôi.
”Phần này trên người ve sầu là nhiều thịt nhất, chiên giòn ăn cực thơm!”
Trong bát tôi lúc này có một con châu chấu, một đoạn thân ve sầu. Hà Cổ bên cạnh thì liên tiếp ăn bọ xít.
Tôi hít sâu một hơi nói với hắn: “Không được, tôi không ăn nổi“.
Đây không phải chuyện giả đò e lệ mà đích xác tôi không ăn nổi, không những không ăn nổi mà toàn thân tôi bây giờ đều như có côn trùng đang bò.
Hà Cổ tỏ ra rất tiếc nuối, hắn thở dài nói: “Anh cứ tưởng ăn món này sẽ có thể cùng em ôn lại kỉ niệm ngày còn bé cơ. Được rồi, không ăn được thì thôi vậy, chúng ta về đi“.
Vừa nói đến đây thì một tô thủy tinh được bưng lên. Hà Cổ cười: “Đây là món ăn đặc biệt của nhà hàng này. Không sao, em không ăn cũng có thể xem một chút. Món ăn này được gọi là 'sóng xuân cuồn cuộn', canh là canh chua, sau đó cho rượu vào, cách làm tương tự món tôm xỉn“.
Tôi tò mò nhìn hắn mở nắp tô canh ra.
Lớp trên cùng tô canh là một tầng trắng muốt.
Hà Cổ thì thào như chờ mong gì đó: “Đợi chút, sắp được rồi. Xem kìa! Động rồi! Em thấy đặt tên món này có chuẩn không? Đám giòi này tỉnh lại là bắt đầu nhúc nhích, đặt tên đúng là quá hình tượng...”
Tôi lao ra khỏi nhà hàng nôn thốc nôn tháo.
Hà Cổ chạy đến bên cạnh nghi hoặc và áy náy nói với tôi: “Phước Sinh, không phải em rất dạn, rất thích những trò mới mẻ kích thích sao?”
Trong đầu tôi lập tức nhớ tới khi còn bé cùng nhau chơi đùa. Lúc đó nhà tôi còn ở thị trấn, mẹ tôi còn chưa vào thành phố dạy học, một đám con cái công chức thường tụ tập chơi đùa bên bờ sông hoặc gần đường tàu. Nhưng cô bé rất dạn, rất thích những trò mới mẻ kích thích kia không phải tôi Ninh Phước Sinh! Cùng lắm tôi cũng chỉ dám đi theo sau lũ bạn để xem thôi, cô bé say sưa ăn châu chấu kia cũng không phải tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đều chưa bao giờ thích côn trùng cả.
Hà Cổ, ngươi muốn nhớ lại thời thanh mai trúc mã nhưng lại tìm nhầm người rồi.
Giờ đây tôi không còn sức mạnh giải thích với hắn, tôi chỉ muốn chạy càng xa cái nhà hàng chuyên bán côn trùng giòi bọ này càng xa càng tốt. Vừa nhớ lại lớp trắng bóng nổi trên bát canh đó tôi lại muốn nôn tiếp.
Tôi mệt mỏi nói với Hà Cổ: “Em về nhà đây“.
Dường như Hà Cổ cũng ý thức được gì đó, trên mặt toàn là vẻ khó xử và xin lỗi. Hắn còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã vẫy taxi rồi ngồi lên xe, còn lễ phép nhìn hắn cười nói: “Tạm biệt!”
Lái xe là một thanh niên, hắn nhìn hướng tôi chạy tới rồi trêu đùa: “Không phải người gan lớn đúng là không dám ăn côn trùng. Em từng chở mấy người lên xe vẫn còn nôn“.
Hắn vừa nói vậy tôi lại không nhịn được thò đầu ra cửa xe nôn khan. Tại sao càng buồn nôn lại càng có ấn tượng sâu sắc?
Lái xe giật nảy chạy chậm lại hỏi tôi: “Không sao chứ chị dâu?”
Tôi... ngất!
Tôi cứng nhắc quay đầu nhìn hắn, hắn lại bật cười: “Em không nhầm đâu. Hôm đó cùng mấy anh em đi gặp đại ca Hạ, nghe nói anh ấy dẫn bạn gái tới uống trà...”
”Dừng xe, đến nơi rồi!” Xuống xe, tôi nói với hắn từng chữ từng câu: “Tôi không phải bạn gái của đại ca Hạ nhà anh!”
Gã lái xe ngẩn người rồi lại cười: “Chị dâu đừng đùa em thế chứ. Kia không phải đại ca Hạ thì là ai?”
Tôi ngẩn ngơ quay đầu lại, Hạ Trường Ninh đang đi tới chỗ tôi. Đầu óc lập tức trống rỗng, hôm nay tôi tắt điện thoại, tôi không muốn đến bãi tập bắn với hắn. Tôi nên nói gì bây giờ?
”May là mẹ em quy định em phải về nhà trước chín rưỡi“.
Hắn châm chọc với ngữ khí cà lơ phất phơ. Hôm nay tôi rất bực bội, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, vận dũng khí từ đan điền lên cổ họng nhỏ giọng nói: “Em không muốn đi bắn súng, anh đừng tới tìm em nữa“.
Nói xong những lời này gan tôi cũng lớn hơn một chút, tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Tôi và hắn là người của hai thế giới khác nhau, bạn bè và quan hệ xã giao của hắn hoàn toàn khác tôi, không làm bạn gái, làm bạn tôi cũng cảm thấy không tiện.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi một hồi lâu rồi nói: “Muộn rồi“.
Cái gì? Cái gì muộn rồi?
Tôi ngơ ngác nhìn hắn không rõ, Hạ Trường Ninh lạnh nhạt cười cười: “Sắp chín rưỡi rồi, về nhà đi, hôm nào anh lại tới tìm em“.
”Em nói anh đừng đến tìm em nữa“. Tính khí bướng bỉnh của tôi đã bị kích thích, cái gì thể diện cái gì lễ phép cái gì công việc của dượng đều vứt hết.
Hạ Trường Ninh không thèm quan tâm lái xe nghênh ngang đi mất.
Tiếp xúc với Hạ Trường Ninh ba lần, hắn khiến tôi nhìn không thấu, sờ không rõ. Tôi không hiểu vì sao ngày đầu tiên gặp nhau hắn lại bảo tôi là bạn gái hắn, cũng không hiểu thái độ của hắn khi hắn và tôi trở thành bạn trong lần gặp thứ hai. Đêm nay hắn lại đứng trước nhà chờ tôi, trước kia tôi đã từng gặp hắn? Tôi nhớ lại mọi chuyện từ nhỏ đến lớn nhưng vẫn không có ấn tượng gì.
Tôi thất vọng về nhà.
Người già thường hay nói đặt tên xấu thì sẽ dễ nuôi, mẹ tôi đặt tên tôi là Phước Sinh có phải cũng đồng nghĩa với vận may của tôi rất kém?
Bố mẹ tôi rất chờ mong cuộc gặp gỡ giữa tôi và Hà Cổ tối nay có tiến triển, tôi lại có cảm giác buồn nôn, uể oải nói: “Hà Cổ thích người khác rồi!”
Lời này không nói sai, cô bạn thanh mai trúc mã thích ăn châu chấu để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn không phải là tôi.
Bố mẹ tôi rất thất vọng.
Tôi không nói chuyện Hạ Trường Ninh với họ, tôi không biết nên nói thế nào. Bố mẹ tôi là giáo viên, rất thành thật, Hạ Trường Ninh là loại đầu gấu, chúng tôi không chọc hắn được. Càng huống chi tôi thật sự không biết Hạ Trường Ninh coi trọng tôi vì cái gì!
Đến đêm tôi mơ thấy ác mộng, rất buồn nôn, tôi mơ thấy mình rơi vào hố phân, bị đám giòi trắng bóng bao vây. Sau đó lại mơ thấy Hạ Trường Ninh hung tợn nói với tôi: “Không làm bạn gái tao tao giết!”
Hận, hận quá! Tôi không tìm được người bạn trai nào bình thường một chút hay sao???
Tôi cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, vội vàng đính chính cách nói của họ: “Không phải nhận quà thì hắn sẽ coi thường mà là con không thấy hứng thú gì với hắn. Con không thích anh ta“.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc: “Phước Sinh, ý con là nếu như con thích nó thì con có thể sẽ nhận mấy bộ quần áo trị giá hơn mười triệu đó đúng không?”
Thảm rồi, quả này lại bị mẹ giáo dục rồi. Vẫn nghe nói phần tử trí thức thường thanh cao, kỳ thực tôi cảm thấy chính là lòng tự trọng quá mạnh mới đúng. Bố mẹ tôi sợ người khác nói ra nói vào, họ không phản đối việc tìm người nào có điều kiện tốt nhưng lại sợ người khác nói con gái nhà mình ham tiền. Tôi cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa từ từ tỏ rõ lập trường: “Thích hắn cũng không nhận, quà mà đắt quá thì nhất định không được nhận. Ý con là con cũng không thích anh ta“.
Nghe vậy bố mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự nghiệp giáo dục tôi không hề thất bại.
Thấy tôi không thích Hạ Trường Ninh mẹ liền long trọng đưa ra đối tượng làm quen thứ hai.
Người này là con trai bạn mẹ, tên là Hà Cổ, khi còn bé cũng ở cùng khu nhà với tôi. Hắn lớn hơn tôi bốn tuổi, làm bác sĩ tại bệnh viện thành phố.
”Biết rõ gia cảnh của nó là một chuyện tốt, nhà họ với nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối, hơn nữa có con rể làm bác sĩ lúc trong nhà có người ốm đau cũng thuận tiện”, mẹ tỏ ra rất hài lòng với điều kiện của Hà Cổ.
Tôi cố nhớ lại ngày còn nhỏ, tìm kiếm một lúc lâu trong đám trẻ cùng chơi thuở bé mà không thể nhớ ra người nào là Hà Cổ.
Lần làm quen này tương đối bình thường, ba người nhà tôi và ba người nhà Hà Cổ đi ăn cơm. Bản thân Hà Cổ rất bình thường, không nhiều lời cũng không kiệm lời. Tướng mạo hắn bình thường, thuộc loại ném vào trong đống người là lập tức không tìm lại được.
Tôi và hắn đích xác rất xứng đôi.
Điều kiện gia đình tương tự, ngoại hình đều tạm được, tính cách lại cũng có nhiều điểm tương đồng.
Tôi không phải một người quá hướng nội nhưng cũng không hoạt bát cho lắm, lúc nói chuyện với bạn thân như Mai thì nói nhiều hơn một chút, còn bình thường cũng không nói nhiều.
Phụ huynh hai bên trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, có vẻ đều rất hài lòng.
Hai gia đình đã chơi với nhau từ lâu, nếu giờ trở thành thông gia thì sẽ càng có tiếng nói chung. Giáo viên lấy bác sĩ, cha mẹ tôi và hắn đều cho là rất ổn.
Chỉ có điều tôi không hề thấy cảm giác tim đập mặt đỏ.
Dùng lời của mẹ mà nói thì: “Vừa thấy đã yêu là thứ được viết trong tiểu thuyết, được diễn trên TV, chứ hai đứa cứ tiếp xúc nhiều hơn thì rồi sẽ có cảm giác“.
Hà Cổ hẹn tôi tối thứ bảy đi ăn. Tôi hoàn toàn không muốn cùng Hạ Trường Ninh đi bắn súng, tôi không có thiện cảm với Hạ Trường Ninh, vì vậy cũng không để việc này trong lòng.
Nhưng nếu như trước đó Hà Cổ nói sẽ đi ăn cái gì thì thà rằng tôi đi bắn súng còn hơn.
Hà Cổ gọi ba món thức ăn và một món canh, lúc tôi đến hắn đã gọi đồ xong rồi. Theo lý thuyết hắn nên chờ tôi đến, cho tôi xem thực đơn rồi gọi đồ mới là đúng kiểu. Hà Cổ cười nói: “Anh gọi đồ trước rồi. Chắc chắn em chưa từng được ăn!”
Đây là một quán đặc sản tôi chưa tới bao giờ. Hắn đã gọi đồ rồi thì tôi chỉ có thể ngồi đợi.
Một lát sau thức ăn được đưa lên.
Cá om châu chấu, bọ xít rang muối, ve sầu chiên giòn.
Hà Cổ gắp một con châu chấu vào bát tôi, cười ha ha nói: “Phước Sinh, em còn nhớ lúc bé chúng ta thường bắt châu chấu cạnh đường tàu rồi nướng ăn không? Anh nhớ em xé chân châu chấu ăn như ăn chân chim cút, giòn tan“.
Tha thứ cho tôi, tôi thật sự không nhớ nổi còn có chuyện như vậy. Cho dù tôi không nhớ nhưng khi bị hắn chụp mũ như vậy tôi vẫn có cảm giác xấu hổ vô cùng.
Tôi nhã nhặn ngắt một cái chân châu chấu rồi ăn không khác gì chân chim cút? Dạ dày tôi đang cuộn lên.
Trong mắt Hà Cổ tràn ngập hồi ức: “Lúc đó anh nghĩ cách em ăn châu chấu nhìn thật đáng yêu, không nhịn được anh cũng ăn một con“.
Thì ra hắn ăn châu chấu là bị tôi dụ dỗ?
”Khỏi phải nói, mấy món côn trùng này có hàm lượng đạm rất cao, anh ăn rồi nghiên luôn. Đây là bọ xít rang muối, nhìn tưởng như có dầu nhưng thực ra không hề cho dầu, chí có bọ xít với muối không thôi“. Hà Cổ vừa nói vừa gắp một con bọ xít rang vàng ném vào trong miệng.
Tôi nghe thấy con bọ xít đó bị hắn cắn răng rắc giòn tan, toàn thân tôi run lên. Mẹ ơi, con không thể yêu tên bác sĩ này được!
”Ha ha, lớn rồi mà lại nhát gan hơn ngày bé nhỉ! Không sao, em đừng nghĩ đến hình dạng của nó, cứ nhắm mắt ăn là được, đảm bảo ngon cực luôn!” Đồng chí Hà Cổ rất cố chấp, rất quan tâm gắp một con ve sầu, ngắt đầu ngắt chân rồi bỏ vào bát tôi.
”Phần này trên người ve sầu là nhiều thịt nhất, chiên giòn ăn cực thơm!”
Trong bát tôi lúc này có một con châu chấu, một đoạn thân ve sầu. Hà Cổ bên cạnh thì liên tiếp ăn bọ xít.
Tôi hít sâu một hơi nói với hắn: “Không được, tôi không ăn nổi“.
Đây không phải chuyện giả đò e lệ mà đích xác tôi không ăn nổi, không những không ăn nổi mà toàn thân tôi bây giờ đều như có côn trùng đang bò.
Hà Cổ tỏ ra rất tiếc nuối, hắn thở dài nói: “Anh cứ tưởng ăn món này sẽ có thể cùng em ôn lại kỉ niệm ngày còn bé cơ. Được rồi, không ăn được thì thôi vậy, chúng ta về đi“.
Vừa nói đến đây thì một tô thủy tinh được bưng lên. Hà Cổ cười: “Đây là món ăn đặc biệt của nhà hàng này. Không sao, em không ăn cũng có thể xem một chút. Món ăn này được gọi là 'sóng xuân cuồn cuộn', canh là canh chua, sau đó cho rượu vào, cách làm tương tự món tôm xỉn“.
Tôi tò mò nhìn hắn mở nắp tô canh ra.
Lớp trên cùng tô canh là một tầng trắng muốt.
Hà Cổ thì thào như chờ mong gì đó: “Đợi chút, sắp được rồi. Xem kìa! Động rồi! Em thấy đặt tên món này có chuẩn không? Đám giòi này tỉnh lại là bắt đầu nhúc nhích, đặt tên đúng là quá hình tượng...”
Tôi lao ra khỏi nhà hàng nôn thốc nôn tháo.
Hà Cổ chạy đến bên cạnh nghi hoặc và áy náy nói với tôi: “Phước Sinh, không phải em rất dạn, rất thích những trò mới mẻ kích thích sao?”
Trong đầu tôi lập tức nhớ tới khi còn bé cùng nhau chơi đùa. Lúc đó nhà tôi còn ở thị trấn, mẹ tôi còn chưa vào thành phố dạy học, một đám con cái công chức thường tụ tập chơi đùa bên bờ sông hoặc gần đường tàu. Nhưng cô bé rất dạn, rất thích những trò mới mẻ kích thích kia không phải tôi Ninh Phước Sinh! Cùng lắm tôi cũng chỉ dám đi theo sau lũ bạn để xem thôi, cô bé say sưa ăn châu chấu kia cũng không phải tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đều chưa bao giờ thích côn trùng cả.
Hà Cổ, ngươi muốn nhớ lại thời thanh mai trúc mã nhưng lại tìm nhầm người rồi.
Giờ đây tôi không còn sức mạnh giải thích với hắn, tôi chỉ muốn chạy càng xa cái nhà hàng chuyên bán côn trùng giòi bọ này càng xa càng tốt. Vừa nhớ lại lớp trắng bóng nổi trên bát canh đó tôi lại muốn nôn tiếp.
Tôi mệt mỏi nói với Hà Cổ: “Em về nhà đây“.
Dường như Hà Cổ cũng ý thức được gì đó, trên mặt toàn là vẻ khó xử và xin lỗi. Hắn còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã vẫy taxi rồi ngồi lên xe, còn lễ phép nhìn hắn cười nói: “Tạm biệt!”
Lái xe là một thanh niên, hắn nhìn hướng tôi chạy tới rồi trêu đùa: “Không phải người gan lớn đúng là không dám ăn côn trùng. Em từng chở mấy người lên xe vẫn còn nôn“.
Hắn vừa nói vậy tôi lại không nhịn được thò đầu ra cửa xe nôn khan. Tại sao càng buồn nôn lại càng có ấn tượng sâu sắc?
Lái xe giật nảy chạy chậm lại hỏi tôi: “Không sao chứ chị dâu?”
Tôi... ngất!
Tôi cứng nhắc quay đầu nhìn hắn, hắn lại bật cười: “Em không nhầm đâu. Hôm đó cùng mấy anh em đi gặp đại ca Hạ, nghe nói anh ấy dẫn bạn gái tới uống trà...”
”Dừng xe, đến nơi rồi!” Xuống xe, tôi nói với hắn từng chữ từng câu: “Tôi không phải bạn gái của đại ca Hạ nhà anh!”
Gã lái xe ngẩn người rồi lại cười: “Chị dâu đừng đùa em thế chứ. Kia không phải đại ca Hạ thì là ai?”
Tôi ngẩn ngơ quay đầu lại, Hạ Trường Ninh đang đi tới chỗ tôi. Đầu óc lập tức trống rỗng, hôm nay tôi tắt điện thoại, tôi không muốn đến bãi tập bắn với hắn. Tôi nên nói gì bây giờ?
”May là mẹ em quy định em phải về nhà trước chín rưỡi“.
Hắn châm chọc với ngữ khí cà lơ phất phơ. Hôm nay tôi rất bực bội, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, vận dũng khí từ đan điền lên cổ họng nhỏ giọng nói: “Em không muốn đi bắn súng, anh đừng tới tìm em nữa“.
Nói xong những lời này gan tôi cũng lớn hơn một chút, tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Tôi và hắn là người của hai thế giới khác nhau, bạn bè và quan hệ xã giao của hắn hoàn toàn khác tôi, không làm bạn gái, làm bạn tôi cũng cảm thấy không tiện.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi một hồi lâu rồi nói: “Muộn rồi“.
Cái gì? Cái gì muộn rồi?
Tôi ngơ ngác nhìn hắn không rõ, Hạ Trường Ninh lạnh nhạt cười cười: “Sắp chín rưỡi rồi, về nhà đi, hôm nào anh lại tới tìm em“.
”Em nói anh đừng đến tìm em nữa“. Tính khí bướng bỉnh của tôi đã bị kích thích, cái gì thể diện cái gì lễ phép cái gì công việc của dượng đều vứt hết.
Hạ Trường Ninh không thèm quan tâm lái xe nghênh ngang đi mất.
Tiếp xúc với Hạ Trường Ninh ba lần, hắn khiến tôi nhìn không thấu, sờ không rõ. Tôi không hiểu vì sao ngày đầu tiên gặp nhau hắn lại bảo tôi là bạn gái hắn, cũng không hiểu thái độ của hắn khi hắn và tôi trở thành bạn trong lần gặp thứ hai. Đêm nay hắn lại đứng trước nhà chờ tôi, trước kia tôi đã từng gặp hắn? Tôi nhớ lại mọi chuyện từ nhỏ đến lớn nhưng vẫn không có ấn tượng gì.
Tôi thất vọng về nhà.
Người già thường hay nói đặt tên xấu thì sẽ dễ nuôi, mẹ tôi đặt tên tôi là Phước Sinh có phải cũng đồng nghĩa với vận may của tôi rất kém?
Bố mẹ tôi rất chờ mong cuộc gặp gỡ giữa tôi và Hà Cổ tối nay có tiến triển, tôi lại có cảm giác buồn nôn, uể oải nói: “Hà Cổ thích người khác rồi!”
Lời này không nói sai, cô bạn thanh mai trúc mã thích ăn châu chấu để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn không phải là tôi.
Bố mẹ tôi rất thất vọng.
Tôi không nói chuyện Hạ Trường Ninh với họ, tôi không biết nên nói thế nào. Bố mẹ tôi là giáo viên, rất thành thật, Hạ Trường Ninh là loại đầu gấu, chúng tôi không chọc hắn được. Càng huống chi tôi thật sự không biết Hạ Trường Ninh coi trọng tôi vì cái gì!
Đến đêm tôi mơ thấy ác mộng, rất buồn nôn, tôi mơ thấy mình rơi vào hố phân, bị đám giòi trắng bóng bao vây. Sau đó lại mơ thấy Hạ Trường Ninh hung tợn nói với tôi: “Không làm bạn gái tao tao giết!”
Hận, hận quá! Tôi không tìm được người bạn trai nào bình thường một chút hay sao???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook