Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 28: Chân tướng rõ ràng

Tôi tức điên người cất bước bỏ đi, đột nhiên một bàn tay choàng hông tôi giữ lại. Hắn vong tay khóa cả tay lẫn eo tôi. Hai chân tôi vùng vẫy loạn xạ, gào lên mắng hắn “Buông tôi ra, đồ lưu manh! Cứu tôi với”.

Hắn mở cửa xe ném tôi vào rồi đè cả người lên người tôi. Chân tay tôi bị hắn ghì chặt. Trán hắn chạm sát xuống trán tôi, tôi không cựa quậy nổi buộc phải nhìn vào đôi mắt đen của hắn, trong mắt là cơn giận quay cuồng, giận vì thẹn quá!

Một giây sau đôi môi hắn ấn chặt lên môi tôi, những tiếng thét của tôi bị đẩy ngược vào trong.

Chỉ trong nháy mắt hắn đã buông ra, hung tợn nói: “Em còn kêu một tiếng nữa thì anh sẽ tiếp tục”.

Môi tôi run run không dám kêu nữa nhưng cũng không ngăn nổi cơn giận đang dồn lên trong lòng. Tôi và hắn cùng thở hổn hển giống như hai con trâu chọi Đồ Sơn.

Hạ Trường Ninh quát tôi: “Em tốt nghiệp đại học cơ mà, còn là giào viên nữa. Em không dùng đầu óc mà suy nghĩ à, tại sao người của cửa hàng hoa có thể tìm thấy chúng ta chính xác như thế? Rõ ràng là Vi cố tình bảo hắn tới. Ninh Phước Sinh, em không hề tin tưởng anh một chút nào sao?”

Hắn nói một thôi một hồi khiến tôi dần bình tâm trở lại. Những lời hắn nói cũng có lý, nhưng dù có phải do Vi bảo người ta tới hay không thì chuyện này cũng vẫn do hắn đạo diễn mà?

“Anh nghĩ rằng anh cắt đứt sự nhớ nhung của tôi dành cho Đinh Việt là tôi sẽ yêu anh sao! Đừng có mơ!”

Gương mặt Hạ Trường Ninh thoáng qua một nét khó xử nhưng hắn vẫn cứng miệng nói: “Anh đã nói với em từ trước rồi, đường rộng thênh thang, ai thích đi đâu thì đi. Anh thích theo đuổi em thì đã sao nào?”

Được được, thủ đoạn hèn hạ thế này mà hắn cũng nói chính khí lẫm liệt như vậy được. Tôi mà tin hắn lần nữa thì tôi là con lợn!

“Anh Ninh, tiền anh đưa cho em không đủ”.

Ngũ Nguyệt Vi gõ gõ cửa xe, uể oải cười cợt trên nỗi đau của người khác, cố gắng chứng minh là hai người thông đồng với nhau.

Hạ Trường Ninh vùng dậy lao ra ngoài nhanh như một con báo, tôi cũng vội chui ra khỏi xe như một con thỏ. Bây giờ không đi thì còn đợi bao giờ! Ðáng tiếc, Hạ Trường Ninh đã đưa tay giữ tôi lại.

“Buông ra”. Tôi giận dữ.

“Đứng yên”.

MK! Tôi đâu phải là lính của hắn! Tôi cúi đầu cậy ngón tay hắn. Trời ạ! Ngón tay hắn làm bằng cái gì không biết! Tôi nghĩ có lẽ phải dùng dao cắt mới được.

“Vi, chúng ta đã quen biết bao năm rồi? Vậy mà cô còn giở chiêu này ra”.

Hạ Trường Ninh nghiến răng kèn kẹt. Sự tức giận của hắn toàn bộ biến thành sức mạnh dồn xuống cổ tay tôi! Đồ con lợn!

Ngũ Nguyệt Vi nhún vai: “Trách em làm hỏng việc tốt của anh à? Em đồng ý diễn vở này chẳng phải vì tình nghĩa bao năm của chúng ta sao, nhưng em có đồng ý khi xong chuyện sẽ không cho Ninh tiểu thư biết đâu. Cảnh sát mà, có nghĩa vụ bảo vệ công dân không bị lừa gạt. Hơn nữa, em chưa mua hoa bao giờ nên có biết mấy nghìn bông hồng giá bao nhiều tiền đâu? Tiền anh đưa cho em rõ ràng không đủ mà”.

Ha ha! Còn gì để nói nữa không? Tôi cố hất tay Hạ Trường Ninh ra và mắng: “Thẹn quá hóa giận phải không? Tính toán thông minh quá phải không? Anh còn không biết xấu hổ mà kéo tay tôi sao? Anh kéo tôi làm gì? Nói anh là lưu manh còn nhẹ đấy!”

“Đúng, tôi là lưu manh, tôi là lưu manh thì sao chứ? Ðừng cãi lý với lưu manh”.

Tôi tức quá, thậm chí còn không có tâm tư nghĩ đến chuyện kêu cứu nữa. Ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, tôi nghĩ thầm, mình không hất ra được thì rồi hắn cũng phải buông ra. Thi gan xem, người mất mặt hôm nay không phải là mình!

“Anh Ninh, anh cứ cố theo đuổi một con bé con thế này làm cái gì? Em quen anh bao năm rồi, buổi huấn luyện đặc biệt năm đó nếu em không đỡ đạn giúp anh thì anh đã chết lâu rồi. Anh quên sạch rồi hả? Mười ba tuổi anh vào bộ đội, bố em đối xử không tốt với anh sao? Anh cả anh hai em đối xử với anh không tốt sao?”

Hạ Trường Ninh nhìn cô ta, sự căng thẳng bỗng biến mất, hắn bất lực nói: “Vi, em đừng như thế. Đường đường một bông hoa nhài như em sao cứ muốn cắm vào bãi phân trâu như anh làm gì. Nhìn lại điều kiện của em đi, tốt thế còn gì. Anh cả anh hai em làm ăn sợ em không có tiền tiêu đã cho em hai mươi phần trăm cổ phần. Em chỉ cần đăng tin tìm bạn đời trên báo chí thì đảm bảo người tham gia sẽ đủ để tổ chức một giải đấu đấy! Anh văn hóa tiểu học, có muốn tham gia cũng không qua được vòng gửi xe đạp!”

Đôi mắt xinh đẹp của Ngũ Nguyệt Vi đã lấp loáng nước, những giọt lệ dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, nhưng lúc này lại bị Hạ Trường Ninh chọc cho bật cười, mới cười được vài tiếng giọng nói lại trở nên oán trách: “Anh Ninh, từ năm mười bốn tuổi em đã chỉ muốn lấy anh. Năm nay em hai mươi sáu, em đã đợi anh mười hai năm rồi”.

Sắp thê thảm không kém gì các bộ phim Hàn Xẻng rồi, cứ làm như tôi là người thứ ba vậy! Bãi đỗ xe yên tĩnh, người bán hoa cũng đứng xem kịch cùng tôi. Hắn không đi được là vì một triệu rưỡi, còn tôi không đi được là vì bị Hạ Trường Ninh kéo tay.

Tuy nhiên còn có chuyện để mà vui mừng, hắn thì chắc chắn sẽ có thể đòi lại được triệu rưỡi, còn tôi thì vui mừng vì Đinh Việt không phải loại người như vậy.

Người tôi lảo đảo, Hạ Trường Ninh kéo tôi tới trước mặt hắn giống như giới thiệu hàng mẫu cho Ngũ Nguyệt Vi: “Người vợ mà Hạ Trường Ninh muốn tìm là như thế này này. Vi, em hiểu cũng tốt mà không hiểu cũng không sao. Thế được chưa! Em chơi anh một vố anh nhận, mất mặt anh cũng nhận nốt”.

“Tôi không đồng ý lấy anh!” Đây là vấn đề lập trường, không thể lơ mơ được.

“Im mồm! Anh không cầu hôn em”. Hạ Trường Ninh trừng mắt nhìn tôi.

Có lẽ là cuộc đấu võ mồm này đã làm tổn thương lòng tự trọng của những người đứng xem. Ngũ Nguyệt Vi cười, nụ cười của người bị tổn thương những vẫn phải cố gắng bảo vệ sự tự trọng của mình. Cô ta vênh mặt lên một lúc rồi mới nhìn về phía tôi đánh giá: “Đinh Việt chết rồi, chết ở Lương Hà. Ninh Phước Sinh, tôi lấy thân phận cảnh sát chính thức thông báo với cô việc này. Người của tập đoàn buôn lậu đã treo Đinh Việt lên. Chắc anh ấy gặp bọn chúng ở Lệ Giang, vì không muốn làm liên lụy cô nên anh ấy mới chia tay cô. Khi Anh Ninh tới thì đã chậm một bước. Vì sự cống hiến của anh ấy với vụ án nên phía cảnh sát tôn trọng ý kiến cá nhân của Ðinh Việt và không công khai việc này. Di ngôn trước lúc lâm chung của Ðinh Việt là hy vọng cô không biết tin anh ấy chết. Anh Ninh theo đuổi cô, còn tôi cắt đứt tình cảm của cô với Ðinh Việt theo mong muốn của anh ấy. Sự việc là như thế. Ninh Phước Sinh, Ðinh Việt tình sâu nghĩa nặng với cô như thế, cô không cảm thấy nhanh chóng quay sang yêu anh Ninh thể này là phản bội Đinh Việt sao?”

Cô ta đang nói gì? Tôi chỉ nghe được đoạn trước.

Ðinh Việt đột ngột chia tay hóa ra là như vậy sao? Anh ấy đã không còn sống nữa sao?

Tôi hoang mang nhìn Hạ Trường Ninh. Sắc mặt hắn đã thay đổi, đưa tay kéo tôi vào lòng, nâng mặt tôi lên và nói: “Phước Sinh, em đừng như thế”.

Tôi làm sao? Trong đôi mắt đen của hắn tôi chỉ nhìn thấy một điều, đó là sự thật.

“Phước Sinh, anh sẽ nói cho em biết, em đừng xức động, anh sẽ nói hết cho em”.

Tôi không hề xức động chút nào. Tôi cứ nhìn Hạ Trường Ninh, cảm thấy cuộc đời đang đùa với tôi, bắt tôi phải cảm nhận được cả lừa dối, tàn khốc, phản bội và đau đớn trong một quãng thời gian cực ngắn.

Đinh Việt dịu dàng, Ðinh Việt đẹp trai.

Cuộn chỉ rối khúc mắc trong lòng bao lâu nay giờ đã không còn, không phải được gỡ ra mà là bị một kéo cắt nát. Không còn khúc mắc, chỉ còn lại từng đoạn từng đoạn đứt vụn.

Ninh Phước Sinh tôi quá may mắn mới nhận được tình cảm của Đinh Việt. Nhưng, nhận được thì sao?

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Anh ấy trẻ, anh ấy đẹp trai, anh ấy dịu dàng.

“Vi, lúc nhỏ em đã thịt con chó ghẻ của anh cũng như thế này. Dù sao Đinh Việt cũng đã từng yêu em, sao em lại làm thế?” Hạ Trường Ninh rít qua kẽ răng.

Ngũ Nguyệt Vi cũng căm giận nói: “Anh sẵn sàng chăm sóc bảo vệ một con chó ghẻ mà không chịu đối xử dịu dàng với em một chút. Em thịt nó đấy, thì sao nào?”

Hạ Trường Ninh và Ngũ Nguyệt Vi trừng mắt nhìn nhau. Trời tối quá, tôi không nhìn rõ ánh mắt của họ, tôi chỉ biết cúi đầu cậy tay Hạ Trường Ninh, hắn đột nhiên nhớ ra rồi lại nắm tay tôi chặt hơn.

Tôi cố gắng đè những suy nghĩ cuồn cuộn xuống, quay sang cười nói với Hạ Trường Ninh: “Ðinh Việt đánh giá cao bản thân anh ấy quá, tôi chưa yêu anh ấy đến mức chết đi sống lại đâu. Hạ tiên sinh, anh buông tay ra đi, hy vọng cả đời này anh và cô cảnh sát này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”.

Tôi nhắm mắt, đôi mắt ráo hoảnh. Nếu như không có chuyện này xảy ra thì tôi nghĩ tình cảm của tôi dành cho Đinh Việt cũng chưa tới mức chết đi sống lại, nhưng cái chết của Ðinh Việt lại khiến trái tim tôi rung động.

Hạ Trường Ninh vẫn không buông tay mà lại nói rất nhanh: “Phước Sinh, em đừng đau buồn. Ðinh Việt yêu em, vì vậy em phải sống thật tốt!”

Tôi bỗng xúc động nói lớn: “Anh nói đừng buồn là tôi không được buồn à? Anh dựa vào cái gì mà lấy danh nghĩa Ðinh Việt lừa tôi? Hai người làm việc có bao giờ suy nghĩ tới cảm giác của người khác không? Từ trước đến giờ hai người đều chỉ suy nghĩ từ lập trường của bản thân mình mà thôi! Anh, Hạ Trường Ninh, anh là kẻ đểu cáng nhất mà tôi từng gặp! Còn cô nữa, Ngũ Nguyệt Vi, cô và Hạ Trường Ninh đẹp đôi lắm, xin cô mau chóng ép hắn lấy cô đi có được không?”

Tôi nói một hơi xong liền co chân đạp hắn. Hạ Trường Ninh buông lỏng tay theo phản xạ có điều kiện khiến tôi đá trượt ngã xuống đất.

Hắn đưa tay kéo tôi lên nhưng tôi lăn lộn dưới đất, chân tay khua khoắng liên hồi, không muốn hắn chạm vào tôi. Kết quả cũng không ngăn được hắn, Hạ Trường Ninh bế tôi lên rồi thở dài: “Anh đưa em về nhà”.

“Biến đi!”

“Không”.

Tôi sững người lại, cánh tay hắn ôm chặt lấy tôi rồi nghiêm túc nói: “Phước Sinh, Đinh Việt nói rất cố chấp. Em khóc đi, em khóc ra được thì anh mới yên tâm”.

Tôi... tôi chỉ muốn về nhà, muôn tránh xa bọn họ, muốn được ở một mình mà thôi. Tôi đã cất Ðinh Việt vào một góc sâu trong đáy lòng, tôi muốn tới một nơi yên tĩnh để thì thầm nói chuyện với anh ấy.

“Em cứ nhịn khóc sẽ sinh bệnh đấy, cứ khóc to lên đi”.

“Bây giờ tôi không muốn khóc, anh mau bỏ tay ra”. Tôi gằn từng chữ.

Hạ Trường Ninh lo lắng nhìn tôi, vẫn không buông tay.

Chết tiệt! Bây giờ tôi không khóc được! Không những không khóc được mà còn bị hắn làm cho tức quá mà bật cười nữa!

Lúc này Ngũ Nguyệt Vi nhặt bông hoa hồng trên mặt đất lên bước tới, cô ta bứt từng cánh hoa xuống và nói: “Anh Ninh, anh phải toàn tâm toàn ý, tiểu thư Ninh vẫn còn chịu được”.

Cơn giận của tôi tràn ngập rồi hóa một câu: “Liên quan quái gì đến cô”.

Ngũ Nguyệt Vi nhìn Hạ Trường Ninh hừ một tiếng: “Bảo vệ con chó ghẻ của anh cho tốt, đừng để rơi vào tay em mà lại bị thịt đấy”.

Hạ Trường Ninh bị cô ta chọc tức đến mức giơ bàn tay lên.

Ngũ Nguyệt Vi hất cằm nói: “Anh đánh đi, anh đánh xong rồi đi mà xin ông già em tha mạng”.

Hạ Trường Ninh tức đến nỗi ngực cứ phập phồng. Hắn kéo tôi định lên xe, lúc này người bán hoa mới lí nhí mở miệng: “Anh Hạ, một triệu rưỡi, một trăm mười bốn bông”.

“Tự làm tự chịu, mất mặt chưa, đáng đời!” Tôi không đẩy được hắn ra nên chỉ còn cách chế nhạo hắn.

Hạ Trường Ninh không nói gì cả, hắn rút ví trả tiền cho người bán hoa sau đó kéo tôi lên xe.

Xe chạy khá xa rồi tôi mới ngoái đầu lại nhìn, Ngũ Nguyệt Vi đang ngồi trên mặt đất. Tôi thở dài, bây giờ Ngũ Nguyệt Vi mới giống con chó ghẻ. Cô ta cũng là người có vấn đề, người bình thường ai lại thích Hạ Trường Ninh cơ chứ?

“Anh còn muốn gì nữa?” Tôi không còn hơi sức đấu với hắn, mà có đấu cũng không lại.

Hạ Trường Ninh dừng xe lại bên đường rồi dịu dàng nói với tôi: “Phước Sinh, em khóc đi, khóc được sẽ tốt hơn”.

Tôi chớp chớp mắt, nhưng không có nước mắt.

Đôi mắt hắn cứ lấp lánh nhìn tôi, muốn tôi khóc.

Tôi muốn về nhà, nhất định phải khóc mới được sao? Tôi lại chớp chớp mắt, muốn ép cho hai giọt lệ chảy xuống cho xong nhưng vẫn không có nước mắt. Tôi chỉ muốn cầu xin hắn, tôi không khóc được, tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát, không được sao? Giá như có thể trợn mắt ngất xỉu thì hay quá. Nghĩ vậy tôi liền nhắm mắt lại rồi dựa vào thành ghế.

Hạ Trường Ninh lo lắng lắc lắc người tôi: “Phước Sinh, anh đưa em tới bệnh viện nhé!”

Tôi mở mắt, thực sự khóc được rồi. Tôi vừa khóc vừa đánh hắn: “Hạ Trường Ninh, anh ép người quá mức! Anh thật là quá đáng! Thì ra anh muốn đưa tôi tới bệnh viện tâm thần à?”

Hắn vui mừng tới mức không để ý tới việc tôi đánh hắn, ôm tôi thật chặt: “Được rồi được rồi, không sao rồi, bây giờ không sao rồi”.

“Tôi muốn về nhà! Về nhà!”

“Được, anh đưa em về nhà”.

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, cút đi”.

“Đưa em về nhà rồi anh đi”.

“Tôi cần Ðinh Việt, Đinh Việt...”

Hình như lúc này tôi mới biết đau, mới cảm thấy đau đớn. Người đàn ông mang lại mối tình đầu và sự dịu dàng cho tôi, đã mãi mãi biến mất rồi. Anh mang theo bí mật, mang theo nỗi đau của mình để đẩy tôi ra xa, thậm chí anh còn không muốn tôi biết bất cứ điều gì.

Đau đớn nhất là ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ được, chỉ cần nghĩ đến là trái tim đã như bị giằng xé.

Tôi khóc nấc lên, cả người run lên từng chập.

Hạ Trường Ninh kiên nhẫn nhìn tôi khóc xong, yên lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Sớm muộn gì em cũng sẽ biết. Phước Sinh, kiên cường lên”.

Tôi không nói nữa, Hạ Trường Ninh đưa tôi về nhà, hắn cũng xuống xe theo: “Anh đưa em về”.

“Tôi về đến nhà rồi”.

“Anh đưa em tới cổng”.

“Không cần”.

“Anh chỉ đưa em về lần này, sau này sẽ thực sự không gây phiền hà cho em nữa”.

Đây là câu cửa miệng của hắn sao?

Tôi kinh thường không thèm tin.

Hạ Trường Ninh khẽ thở dài rồi dừng chân, nói: “Được rồi, anh nhìn em đi vào”.

Tôi về nhà, bố mẹ tôi lo lắng đứng dậy.

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, kéo tay tôi ngồi xuống sofa, cảm khái nói: “Đừng buồn quá, Phước Sinh. Đã mấy tháng trôi qua rồi, đã là quá khứ rồi”.

Bố mẹ biết cả rồi? Là Hạ Trường Ninh nói?

Tôi cúi đầu, thực sự vẫn rất khó chịu. Họ là người ngoài cuộc đâu hiểu được cảm giác của tôi.

“Mẹ nghĩ sớm muộn con cũng phải biết chuyện này nên đã nhờ Hạ Trường Ninh. Các con đều là thanh niên, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn”.

Cái gì? Toàn bộ những gì Hạ Trường Ninh làm đều là ý của bố mẹ tôi sao?

Mẹ tôi vẫn nói tiếp: “Hạ tiên sinh nói sợ con biết sẽ khó chịu, mẹ thấy thằng bé này rất quan tâm đến con đấy”.

Tôi không biết nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương