Bố Em Sẽ Nuôi Anh
-
Chương 8: Lại ghen
"Kịch bản như sau: Hai em sẽ đóng vai hai học sinh yêu sớm, bỏ bê học hành, thường xuyên ăn chơi đua đòi..."
Vũ Dĩ Phàm đọc một lèo, vô cùng hài lòng với kịch bản mà mình tự nghĩ ra.
"Kịch bản gì mà dở như cám lợn vậy, vừa nghe là biết thầy tự nghĩ rồi!"
Kỳ Tâm bĩu môi, dội cho anh một gáo nước lạnh thấu xương.
"Vậy em thử viết kịch bản hay hơn đi!"
Anh đen mặt phản bác, hừm, anh viết hay như thế mà cô nhóc này dám chê.
"Có gì khó chứ? Em và Sâm Phong sẽ là đôi bạn thân, đi học, đi chơi, đi ăn, đi xem phim,... đều phải đi cùng nhau..."
"Kịch bản gì mà nhảm nhí vậy? Quá thiếu muối!"
"Kịch bản của thầy mới là thiếu muối!"
"..."
Mắt thấy chiến tranh sắp xảy ra, Sâm Phong vội xen vào hòa giải:
"Hai người bình tĩnh, bình tĩnh, cứ cãi nhau như vậy thì tập sao được?"
Trời ạ, hai người này, kịch bản của ai cũng dở ẹt hết, nhưng thầy Vũ là thầy giáo, nên nghe theo thầy ấy vậy.
...
Ngày biểu diễn.
"Tớ nghĩ kĩ rồi, giữa chúng ta không thể có tình yêu được. Yêu sớm làm ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập, cậu có hiểu không?"
Kỳ Tâm vừa diễn vừa âm thầm buồn nôn trong lòng, lời thoại gì mà sến súa thế không biết.
Vũ Dĩ Phàm đóng vai ông bố, mạnh mẽ kéo Kỳ Tâm đi, để lại Sâm Phong với đôi mắt rưng rưng, đau khổ.
Vở kịch kết thúc, anh đắc ý cười gian, xem hai đứa nhóc này còn dám yêu đương vớ vẩn nữa không.
Ngay hôm đó, trên trang confessions của trường.
"Trời đất ơi, bạn nữ đóng kịch xinh quá à! Mình thích bạn ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên!"
"Bạn nam đóng kịch trông soái ghê! Hai người đó đẹp đôi quá đi!"
"Ai lớp du, Hoa Kỳ Tâm!"
"..."
Thế là Kỳ Tâm và Sâm Phong nổi như cồn chỉ sau một đêm, cả trường còn đồn ầm lên là hai người đang yêu nhau.
Phòng hiệu trưởng.
"Thầy giáo Vũ, cậu lại có chuyện gì nữa?"
Hiệu trưởng Hoa dở khóc dở cười nhìn Vũ Dĩ Phàm xông vào như một cơn lốc.
"Hiệu trưởng, tôi nghĩ nên dẹp ngay cái trang confessions vớ vẩn kia đi!"
Anh thở hồng hộc nói, biểu tình rất oan ức.
"Cậu muốn nói chuyện của Kỳ Tâm sao? Không cần lo lắng, tôi thấy cậu Sâm Phong này rất được, rất hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của tôi..."
"Ai quan tâm thầy chọn rể ra sao chứ?"
"Vũ Dĩ Phàm, rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?"
"Hơ...à thì...cả trường đang đồn ầm lên...cho nên...ừm...tôi là thầy giáo chủ nhiệm thì không thể khoanh tay đứng nhìn..."
"Cái thằng này! Tôi là bố nó, tôi còn chưa lo thì cậu lo cái gì chứ?"
Hiệu trưởng Hoa cảm thấy có gì là lạ, trừng mắt hỏi.
"Bởi vì tôi..."
"Cậu làm sao?"
"À thôi, không có gì, chào thầy tôi về!"
Anh tiu nghỉu bỏ đi.
Vũ Dĩ Phàm đọc một lèo, vô cùng hài lòng với kịch bản mà mình tự nghĩ ra.
"Kịch bản gì mà dở như cám lợn vậy, vừa nghe là biết thầy tự nghĩ rồi!"
Kỳ Tâm bĩu môi, dội cho anh một gáo nước lạnh thấu xương.
"Vậy em thử viết kịch bản hay hơn đi!"
Anh đen mặt phản bác, hừm, anh viết hay như thế mà cô nhóc này dám chê.
"Có gì khó chứ? Em và Sâm Phong sẽ là đôi bạn thân, đi học, đi chơi, đi ăn, đi xem phim,... đều phải đi cùng nhau..."
"Kịch bản gì mà nhảm nhí vậy? Quá thiếu muối!"
"Kịch bản của thầy mới là thiếu muối!"
"..."
Mắt thấy chiến tranh sắp xảy ra, Sâm Phong vội xen vào hòa giải:
"Hai người bình tĩnh, bình tĩnh, cứ cãi nhau như vậy thì tập sao được?"
Trời ạ, hai người này, kịch bản của ai cũng dở ẹt hết, nhưng thầy Vũ là thầy giáo, nên nghe theo thầy ấy vậy.
...
Ngày biểu diễn.
"Tớ nghĩ kĩ rồi, giữa chúng ta không thể có tình yêu được. Yêu sớm làm ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập, cậu có hiểu không?"
Kỳ Tâm vừa diễn vừa âm thầm buồn nôn trong lòng, lời thoại gì mà sến súa thế không biết.
Vũ Dĩ Phàm đóng vai ông bố, mạnh mẽ kéo Kỳ Tâm đi, để lại Sâm Phong với đôi mắt rưng rưng, đau khổ.
Vở kịch kết thúc, anh đắc ý cười gian, xem hai đứa nhóc này còn dám yêu đương vớ vẩn nữa không.
Ngay hôm đó, trên trang confessions của trường.
"Trời đất ơi, bạn nữ đóng kịch xinh quá à! Mình thích bạn ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên!"
"Bạn nam đóng kịch trông soái ghê! Hai người đó đẹp đôi quá đi!"
"Ai lớp du, Hoa Kỳ Tâm!"
"..."
Thế là Kỳ Tâm và Sâm Phong nổi như cồn chỉ sau một đêm, cả trường còn đồn ầm lên là hai người đang yêu nhau.
Phòng hiệu trưởng.
"Thầy giáo Vũ, cậu lại có chuyện gì nữa?"
Hiệu trưởng Hoa dở khóc dở cười nhìn Vũ Dĩ Phàm xông vào như một cơn lốc.
"Hiệu trưởng, tôi nghĩ nên dẹp ngay cái trang confessions vớ vẩn kia đi!"
Anh thở hồng hộc nói, biểu tình rất oan ức.
"Cậu muốn nói chuyện của Kỳ Tâm sao? Không cần lo lắng, tôi thấy cậu Sâm Phong này rất được, rất hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của tôi..."
"Ai quan tâm thầy chọn rể ra sao chứ?"
"Vũ Dĩ Phàm, rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?"
"Hơ...à thì...cả trường đang đồn ầm lên...cho nên...ừm...tôi là thầy giáo chủ nhiệm thì không thể khoanh tay đứng nhìn..."
"Cái thằng này! Tôi là bố nó, tôi còn chưa lo thì cậu lo cái gì chứ?"
Hiệu trưởng Hoa cảm thấy có gì là lạ, trừng mắt hỏi.
"Bởi vì tôi..."
"Cậu làm sao?"
"À thôi, không có gì, chào thầy tôi về!"
Anh tiu nghỉu bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook