Bố Em Sẽ Nuôi Anh
-
Chương 5: Ghen
Cô méo mặt, thầy mau biến đi chỗ khác đi! Đằng này lại ngồi ỳ ra đây, vừa nhìn cô chăm chăm làm cô không hó hé được gì, vừa dùng mỹ nam kế dụ cô phân tâm không làm được bài nữa chứ.
Cô ném cho Sâm Phong một ánh mắt đáng thương.
Sâm Phong ở phía dưới, thấy cô như vậy cũng cực kì đau lòng. Cũng may là Kỳ Tâm cùng đề với cậu...
"A, C, B, A, D,..."
Sâm Phong hết dùng khẩu hình lại đến dùng tay ra hiệu, Kỳ Tâm ở trên hớn hở khoanh đáp án lia lịa.
"Muốn 0 điểm đúng không?"
Anh cất giọng lạnh lùng, đưa tay nhéo tai cô làm cô kêu oai oái.
"Á...đau quá đi..."
Anh giật mình, vội rụt tay lại. Trước giờ anh chưa từng nhéo tai nữ sinh bao giờ. Hôm nay tự nhiên mình bị gì vậy không biết?
"Khụ...xin lỗi em..."
Cô chớp chớp mắt, thầy ấy vừa mới xin lỗi cô sao?
"Thầy Vũ, thầy thật quá đáng...đau như thế này làm sao em làm bài được...huhu..."
Cô ra sức nhăn nhó rên rỉ, làm như mình sắp chết đến nơi.
Anh nhức đầu, cô nhóc này đúng là có năng khiếu đòi nợ mà!
Anh cẩn thận liếc xuống lớp một lượt, rồi mới cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:
"Tôi cộng cho em 1 điểm, em làm ơn vặn nhỏ volum lại..."
Cô mừng húm, cũng bắt chước nói nhỏ vào tai anh:
"1 điểm chưa đủ đâu thầy giáo kính mến..."
"Hừ! 2 điểm, vậy đã được chưa?"
Anh tức xộc máu lên não nhưng vẫn phải nhún nhường thỏa hiệp.
"Được rồi! Thầy thật đáng yêu!"
Cô cười tít mắt, cúi đầu làm bài. Từ nãy đến giờ Sâm Phong đọc cho cô gần hết bài rồi, chỗ còn lại cứ khoanh bừa cho xong!
...
Hết giờ, cả lớp nộp bài, cô lủi thủi về chỗ trước cái lườm cháy mắt của anh.
Sâm Phong vội lao ra, sốt sắng hỏi:
"Kỳ Tâm, cậu ổn chứ? Tai còn đau không?"
Cậu thương tiếc đưa tay xoa xoa tai cô.
"Cậu làm gì đó??"
"Cậu làm gì đó??"
Hai tiếng hét đồng thanh vang lên từ hai cái miệng công suất lớn.
Sâm Phong ngơ ngác nhìn, một bên là Kỳ Tâm với vẻ mặt khó chịu, một bên là thầy Vũ với vẻ mặt...giết người.
"Ha..hai người...làm sao vậy..."
Kỳ Tâm chu miệng đáp:
"Không cho phép cậu sờ vào tai tớ, tớ...rất nhột..."
"À...ừ...tớ xin lỗi..."
Sâm Phong cười ngây ngô, may quá, cậu chỉ sợ Kỳ Tâm giận cậu thôi.
Vũ Dĩ Phàm cũng trừng mắt nói:
"Không cho phép cậu sờ vào tai các bạn nữ!"
Nói rồi hằm hằm bỏ đi.
Cô ném cho Sâm Phong một ánh mắt đáng thương.
Sâm Phong ở phía dưới, thấy cô như vậy cũng cực kì đau lòng. Cũng may là Kỳ Tâm cùng đề với cậu...
"A, C, B, A, D,..."
Sâm Phong hết dùng khẩu hình lại đến dùng tay ra hiệu, Kỳ Tâm ở trên hớn hở khoanh đáp án lia lịa.
"Muốn 0 điểm đúng không?"
Anh cất giọng lạnh lùng, đưa tay nhéo tai cô làm cô kêu oai oái.
"Á...đau quá đi..."
Anh giật mình, vội rụt tay lại. Trước giờ anh chưa từng nhéo tai nữ sinh bao giờ. Hôm nay tự nhiên mình bị gì vậy không biết?
"Khụ...xin lỗi em..."
Cô chớp chớp mắt, thầy ấy vừa mới xin lỗi cô sao?
"Thầy Vũ, thầy thật quá đáng...đau như thế này làm sao em làm bài được...huhu..."
Cô ra sức nhăn nhó rên rỉ, làm như mình sắp chết đến nơi.
Anh nhức đầu, cô nhóc này đúng là có năng khiếu đòi nợ mà!
Anh cẩn thận liếc xuống lớp một lượt, rồi mới cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:
"Tôi cộng cho em 1 điểm, em làm ơn vặn nhỏ volum lại..."
Cô mừng húm, cũng bắt chước nói nhỏ vào tai anh:
"1 điểm chưa đủ đâu thầy giáo kính mến..."
"Hừ! 2 điểm, vậy đã được chưa?"
Anh tức xộc máu lên não nhưng vẫn phải nhún nhường thỏa hiệp.
"Được rồi! Thầy thật đáng yêu!"
Cô cười tít mắt, cúi đầu làm bài. Từ nãy đến giờ Sâm Phong đọc cho cô gần hết bài rồi, chỗ còn lại cứ khoanh bừa cho xong!
...
Hết giờ, cả lớp nộp bài, cô lủi thủi về chỗ trước cái lườm cháy mắt của anh.
Sâm Phong vội lao ra, sốt sắng hỏi:
"Kỳ Tâm, cậu ổn chứ? Tai còn đau không?"
Cậu thương tiếc đưa tay xoa xoa tai cô.
"Cậu làm gì đó??"
"Cậu làm gì đó??"
Hai tiếng hét đồng thanh vang lên từ hai cái miệng công suất lớn.
Sâm Phong ngơ ngác nhìn, một bên là Kỳ Tâm với vẻ mặt khó chịu, một bên là thầy Vũ với vẻ mặt...giết người.
"Ha..hai người...làm sao vậy..."
Kỳ Tâm chu miệng đáp:
"Không cho phép cậu sờ vào tai tớ, tớ...rất nhột..."
"À...ừ...tớ xin lỗi..."
Sâm Phong cười ngây ngô, may quá, cậu chỉ sợ Kỳ Tâm giận cậu thôi.
Vũ Dĩ Phàm cũng trừng mắt nói:
"Không cho phép cậu sờ vào tai các bạn nữ!"
Nói rồi hằm hằm bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook