Bố Em Sẽ Nuôi Anh
-
Chương 3: Thầy giáo nổi giận
"Mệnh đề là câu khẳng định có thể xác định được tính đúng hay sai của nó. Một mệnh đề không thể vừa đúng, vừa sai..."
"Khò..."
"Hoa Kỳ Tâm! Em dậy ngay cho tôi!"
Anh cầm cây bút gõ mạnh vào trán cô.
"Thầy Vũ! Sao thầy đẹp trai mà giảng bài chán quá vậy?"
Cô vừa che miệng ngáp vừa phồng miệng càu nhàu.
"Đừng lí do lí trấu! Do em không tập trung thôi!"
"Dạ, là em sai, xin lỗi thầy giáo, thầy giảng tiếp đi nha!"
Cô lập tức đổi giọng, cúi mặt cười gian.
"E hèm...chúng ta tiếp tục..."
"Đẹp trai quá..."
"Phủ định của một mệnh đề...blabla..."
Cô nuốt nước miếng đánh ực một cái. Má ơi, anh ấy, nhầm, thầy ấy có họ hàng với Dương Dương đúng không? Góc nghiêng thần thánh này làm con tim cô nổ tung mất...
Tách tách tách tách tách...
Cô rút điện thoại ra, xoay đủ mọi góc cạnh, chụp một lèo mấy chục cái.
Pặp! Anh tóm lấy tay cô, nhếch môi nói:
"Chậc, điện thoại hịn đấy, thật đáng tiếc lại phải tịch thu!"
"Ối đừng mà...trả cho em đi thầy giáo đẹp trai..."
"Hừ! Muốn trả sao? Lấy ví dụ một mệnh đề cho tôi!"
Cô vắt óc suy nghĩ:
"Em thích thầy."
"Hả...à...khụ...lấy ví dụ khác đi!"
"Đúng rồi mà! Thầy phải tôn trọng ý kiến của em chứ!"
Anh hít sâu một hơi, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Mình không thể rơi vào bẫy của cô nhóc này được!
"Mệnh đề phủ định."
"Em không thích thầy."
"Mệnh đề đảo."
"Thầy sẽ thích lại em."
"Em tào lao vừa thôi!"
Anh tức nổ đom đóm mắt, bất chấp hình tượng mà hét ầm lên.
"Bình tĩnh đi, thầy giáo! Em hỏi này, thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hử? Hai mươi ba tuổi."
Anh thận trọng trả lời, nói chuyện với cô nhóc này phải thật cẩn thận, sai một li là đi cả một vòng trái đất chứ không phải chỉ là một dặm đâu.
"Ôi, thật sao? Vậy là ông trời an bài cả rồi. Năm nay em mười bảy tuổi, năm năm nữa là học xong đại học, còn thầy hai mươi tám tuổi, sự nghiệp ổn định vững chắc rồi. Chúng ta sẽ hẹn hò, tìm hiểu rồi tiến tới hôn nhân..."
"Đủ rồi! Hoa Kỳ Tâm, em liệu mà học hành cho cẩn thận! Ngày mai sẽ có bài kiểm tra đấy!"
Đầu anh bốc khói ngùn ngụt, giận dữ bước nhanh ra khỏi phòng.
"Khò..."
"Hoa Kỳ Tâm! Em dậy ngay cho tôi!"
Anh cầm cây bút gõ mạnh vào trán cô.
"Thầy Vũ! Sao thầy đẹp trai mà giảng bài chán quá vậy?"
Cô vừa che miệng ngáp vừa phồng miệng càu nhàu.
"Đừng lí do lí trấu! Do em không tập trung thôi!"
"Dạ, là em sai, xin lỗi thầy giáo, thầy giảng tiếp đi nha!"
Cô lập tức đổi giọng, cúi mặt cười gian.
"E hèm...chúng ta tiếp tục..."
"Đẹp trai quá..."
"Phủ định của một mệnh đề...blabla..."
Cô nuốt nước miếng đánh ực một cái. Má ơi, anh ấy, nhầm, thầy ấy có họ hàng với Dương Dương đúng không? Góc nghiêng thần thánh này làm con tim cô nổ tung mất...
Tách tách tách tách tách...
Cô rút điện thoại ra, xoay đủ mọi góc cạnh, chụp một lèo mấy chục cái.
Pặp! Anh tóm lấy tay cô, nhếch môi nói:
"Chậc, điện thoại hịn đấy, thật đáng tiếc lại phải tịch thu!"
"Ối đừng mà...trả cho em đi thầy giáo đẹp trai..."
"Hừ! Muốn trả sao? Lấy ví dụ một mệnh đề cho tôi!"
Cô vắt óc suy nghĩ:
"Em thích thầy."
"Hả...à...khụ...lấy ví dụ khác đi!"
"Đúng rồi mà! Thầy phải tôn trọng ý kiến của em chứ!"
Anh hít sâu một hơi, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Mình không thể rơi vào bẫy của cô nhóc này được!
"Mệnh đề phủ định."
"Em không thích thầy."
"Mệnh đề đảo."
"Thầy sẽ thích lại em."
"Em tào lao vừa thôi!"
Anh tức nổ đom đóm mắt, bất chấp hình tượng mà hét ầm lên.
"Bình tĩnh đi, thầy giáo! Em hỏi này, thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hử? Hai mươi ba tuổi."
Anh thận trọng trả lời, nói chuyện với cô nhóc này phải thật cẩn thận, sai một li là đi cả một vòng trái đất chứ không phải chỉ là một dặm đâu.
"Ôi, thật sao? Vậy là ông trời an bài cả rồi. Năm nay em mười bảy tuổi, năm năm nữa là học xong đại học, còn thầy hai mươi tám tuổi, sự nghiệp ổn định vững chắc rồi. Chúng ta sẽ hẹn hò, tìm hiểu rồi tiến tới hôn nhân..."
"Đủ rồi! Hoa Kỳ Tâm, em liệu mà học hành cho cẩn thận! Ngày mai sẽ có bài kiểm tra đấy!"
Đầu anh bốc khói ngùn ngụt, giận dữ bước nhanh ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook