Bố Em Sẽ Nuôi Anh
-
Chương 10: Đến lượt Kỳ Tâm ăn giấm
"Ồ, bị viêm loét dạ dày sao?"
Kỳ Tâm mừng thầm trong bụng, đúng là đáng đời mà, ai bảo suốt ngày ăn hiếp cô.
"Bố à, cho con đi với! Đi mà bố!"
"Ồ? Hôm nay tự nhiên biết quan tâm thầy giáo thế?"
"Thầy giáo của con mà, bố cho con đi theo đi, con nhất định sẽ chăm sóc thầy ấy "thật chu đáo"!
"Được rồi, đừng có quậy tung bệnh viện người ta lên đấy!"
"Vâng vâng..."
Kỳ Tâm ngọt ngào đáp, vạch sẵn trong đầu hàng loạt kế hoạch trả thù Vũ Dĩ Phàm.
Bệnh viện.
"Kỳ Tâm, con đi đâu đó, sao không vào cùng bố luôn?"
"À, con đi mua chút đồ ăn cho thầy Vũ..."
"Bố mang rất nhiều đồ ăn rồi, con làm ơn ngồi yên một chỗ đi!"
"Con chỉ mua một ít cháo thôi mà!"
Kỳ Tâm chạy vù đi, trên môi nở nụ cười gian xảo. Đồ ăn thì rất nhiều, nhưng cháo trắng thêm nửa lọ muối thì chỉ có một suất đặc biệt mà thôi...
Trong phòng bệnh của Vũ Dĩ Phàm.
"Thầy Vũ, cậu đã đỡ hơn chưa? Sao tự nhiên lại bị viêm loét dạ dày chứ?"
Hiệu trưởng Hoa quan tâm hỏi.
"Anh ấy từ trước đến giờ luôn có thói quen ăn đồ chua! Nói mãi mà vẫn không nghe!"
"Hà Thủy, em biết gì mà nói!"
Vũ Dĩ Phàm bất mãn nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Cô ấy là Ly Hà Thủy, đồng nghiệp và cũng là bạn từ thời cấp ba của anh. Cô thích thầm anh từ khi còn học cấp ba đến giờ.
"Hừ, anh mau ăn cháo đi!"
"Cháo trắng sao? Anh không thích, không ăn!"
"Anh bị loét dạ dày, không ăn cháo thì ăn cái gì chứ?"
"Đã bảo là không ăn!"
Hai người cười nói vui vẻ, đến nỗi hiệu trưởng Hoa ngồi đó cũng thấy mất tự nhiên.
"Khụ, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây. Haizz, con bé Kỳ Tâm này chạy đâu mất dạng rồi!"
Không ai biết Kỳ Tâm nãy giờ đứng trước cửa, chứng kiến hết cảnh tượng thân mật vui vẻ vừa rồi. Cô khó chịu bước vào.
"Bố, cháo trắng bố nhờ con mua này!"
Cô đặt tô cháo đánh bịch một cái lên bàn, xị mặt bỏ đi.
"Con bé này, sao lại vô lễ vậy chứ?"
Hiệu trưởng Hoa thấy vậy cũng vội đuổi theo.
Ly Hà Thủy nhìn theo hướng Kỳ Tâm chạy đi, nhíu mày nói:
"Cô bé đó chính là con gái hiệu trưởng Hoa sao? Có vẻ như được nuông chiều thành hư rồi!"
"Hà Thủy! Đừng nói vậy, em hiểu lầm Kỳ Tâm rồi!"
Anh không vui nói, với lấy tô cháo của Kỳ Tâm, xúc một miếng lớn đưa vào miệng.
Kỳ Tâm mừng thầm trong bụng, đúng là đáng đời mà, ai bảo suốt ngày ăn hiếp cô.
"Bố à, cho con đi với! Đi mà bố!"
"Ồ? Hôm nay tự nhiên biết quan tâm thầy giáo thế?"
"Thầy giáo của con mà, bố cho con đi theo đi, con nhất định sẽ chăm sóc thầy ấy "thật chu đáo"!
"Được rồi, đừng có quậy tung bệnh viện người ta lên đấy!"
"Vâng vâng..."
Kỳ Tâm ngọt ngào đáp, vạch sẵn trong đầu hàng loạt kế hoạch trả thù Vũ Dĩ Phàm.
Bệnh viện.
"Kỳ Tâm, con đi đâu đó, sao không vào cùng bố luôn?"
"À, con đi mua chút đồ ăn cho thầy Vũ..."
"Bố mang rất nhiều đồ ăn rồi, con làm ơn ngồi yên một chỗ đi!"
"Con chỉ mua một ít cháo thôi mà!"
Kỳ Tâm chạy vù đi, trên môi nở nụ cười gian xảo. Đồ ăn thì rất nhiều, nhưng cháo trắng thêm nửa lọ muối thì chỉ có một suất đặc biệt mà thôi...
Trong phòng bệnh của Vũ Dĩ Phàm.
"Thầy Vũ, cậu đã đỡ hơn chưa? Sao tự nhiên lại bị viêm loét dạ dày chứ?"
Hiệu trưởng Hoa quan tâm hỏi.
"Anh ấy từ trước đến giờ luôn có thói quen ăn đồ chua! Nói mãi mà vẫn không nghe!"
"Hà Thủy, em biết gì mà nói!"
Vũ Dĩ Phàm bất mãn nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Cô ấy là Ly Hà Thủy, đồng nghiệp và cũng là bạn từ thời cấp ba của anh. Cô thích thầm anh từ khi còn học cấp ba đến giờ.
"Hừ, anh mau ăn cháo đi!"
"Cháo trắng sao? Anh không thích, không ăn!"
"Anh bị loét dạ dày, không ăn cháo thì ăn cái gì chứ?"
"Đã bảo là không ăn!"
Hai người cười nói vui vẻ, đến nỗi hiệu trưởng Hoa ngồi đó cũng thấy mất tự nhiên.
"Khụ, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây. Haizz, con bé Kỳ Tâm này chạy đâu mất dạng rồi!"
Không ai biết Kỳ Tâm nãy giờ đứng trước cửa, chứng kiến hết cảnh tượng thân mật vui vẻ vừa rồi. Cô khó chịu bước vào.
"Bố, cháo trắng bố nhờ con mua này!"
Cô đặt tô cháo đánh bịch một cái lên bàn, xị mặt bỏ đi.
"Con bé này, sao lại vô lễ vậy chứ?"
Hiệu trưởng Hoa thấy vậy cũng vội đuổi theo.
Ly Hà Thủy nhìn theo hướng Kỳ Tâm chạy đi, nhíu mày nói:
"Cô bé đó chính là con gái hiệu trưởng Hoa sao? Có vẻ như được nuông chiều thành hư rồi!"
"Hà Thủy! Đừng nói vậy, em hiểu lầm Kỳ Tâm rồi!"
Anh không vui nói, với lấy tô cháo của Kỳ Tâm, xúc một miếng lớn đưa vào miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook