Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu
-
Chương 122: Im như ve sầu mùa đông
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVệ Uyên đã về trước hai ngày rồi, tuy nhiên lúc về cũng không báo cho bất kỳ ai biết.
Y xin nghỉ với Chiêu Nguyên Đế, cuộc săn bắt đã kết thúc, dọc đường đi có Ngự Lâm Quân hộ giá nên cũng không cần y phải đi theo, vì thế Chiêu Nguyên Đế phê chuẩn cho y nghỉ. Lúc y trở về thì cửa thành đã đóng, nhưng tướng sĩ bảo vệ thành nhận ra y nên mới cửa thành cho y.
Đêm nay giông bão, sấm chớp ầm ầm. Mưa xuân đắt như dầu, nhưng rất hiếm khi thấy mưa tầm tã như thế.
Vệ Uyên đi vào phủ Dự Vương, người gác cổng thấy thế bèn vội bước tới bung dù, kinh ngạc hỏi: “Sao Thế tử gia lại về lúc này?”
Ngay cả khi đã đội mũ nhưng người Vệ Uyên vẫn ướt đẫm. Y không trả lời mà đi vào trong sân, đúng lúc một tia sét từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng hai tròng mắt trầm lặng của y.
Hạ nhân tưởng y muốn nghỉ ở viện ngoài, dù sao cũng trễ thế này rồi, mấy vị trong viện chắc chắn đã ngủ rồi. Không nghĩ tới Vệ Uyên lại đi vào cổng hai, bước lên hành lang, sau đó phủi những giọt nước trên áo choàng, không hề có cảm xúc mà nói: “Đến Bảo Tương Trai.”
Bảo Tương Trai là chỗ ở của Phó Nghi, phía Tây Nam của phủ Tấn Vương. Sau khi Vệ Uyên nói xong thì hạ nhân cầm đèn có hơi kinh ngạc. Dù sao Thế tử gia cũng rất ít khi tới đầy chứ đừng nói gì đêm hôm khuya khoắc mới trở về. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Thế tử phu nhân là chính thê, Thế tử gia muốn tới lúc nào mà chả được.
Vệ Uyên đi vào Bảo Tương Trai, ngoài cửa Lăng Hoa có hai nha hoàn mặc xiêm y màu xanh đứng canh gác, còn trong phòng thì đã tắt đèn tối thui.
Trong đó có một nha hoàn đang ngủ gật, bỗng bị nha hoàn kia huých một cái, vừa ngước mắt lên thì thấy Vệ Uyên, vội vàng tỉnh táo lại. Hai người đứng lên, khó tin nói: “Thế tử gia, người, người về rồi ạ.”
Vệ Uyên bước đến hành lang, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Y thấy trong phòng không có tiếng động thì hỏi: “Phu nhân ngủ rồi sao?”
Nha hoàn gật đầu, nói: “Phu nhân dùng xong bữa tối thì nghỉ ngơi, để nô tỳ vào đánh thức phu nhân dậy…..”
“Không cần.” Vệ Uyên cản nha hoàn kia lại, giơ tay đẩy cửa Lăng Hoa ra, không quan tâm nói: “Ta tự vào.”
Cửa bị đẩy ra vang lên tiếng “kẽo kẹt” không lớn không nhỏ, trong tiếng mưa rơi càng thêm không rõ ràng.
Vệ Uyên đi vào phòng trong, chỉ thấy tấm màn màu tím trên giường đã được thả xuống, che kín mít cảnh tượng bên trong. Vẻ mặt y không đổi, nhưng trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo không dễ phát hiện. Y không thay quần áo trên người, cứ để mặc nước mưa lạnh dính vào xiêm y như, nhiệt độ trong phòng cũng vì y đến mà đã giảm hẳn xuống. Y đi đến mép giường, không hề do dự mà vén màn lên——
Phó Nghi ngồi bên trong, mái tóc xoã xuống, có lẽ vừa tỉnh giấc, trên người khoác chiếc áo choàng màu nho thêu vàng, nhìn cực kỳ uể oải. Lúc nàng ta thấy Vệ Uyên thì đôi mắt trợn tròn, còn hơi kinh ngạc, nhưng lại không hề hoảng sợ, biểu cảm rất hợp ý người, nàng ta hỏi: “Thế tử gia, sao chàng lại trở về lúc này? Không phải chàng bảo chập tối hôm sau mới đến nhà sao?”
Nàng ta nói xong, bỗng thấy cả người Vệ Uyên ướt đẫm, bèn nhanh chóng xuống giường, kêu nha hoàn chuẩn bị nước ấm và xiêm y sạch, “Để thiếp đi nấu cho chàng chén trà gừng nhé, chàng thay bộ xiêm y này ra trước đi, không thôi lát sẽ bị cảm lạnh đấy……”
Nàng ta còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Uyên ngăn lại.
Hai con ngươi lạnh lẽo của Vệ Uyên lướt qua giường, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng ai.
Phó Nghi hỏi: “Thế tử gia, sao thế ạ?”
Vệ Uyên dời mắt đi, lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, hiếm khi nói: “Không có gì.”
“Vậy thiếp đi nấu chén trà gừng cho chàng nhé.” Phó Nghi nói.
Biểu cảm của nàng ta quá mức tự nhiên, không hề có gì khác thường, nếu không phải bàn tay trái siết chặt lấy áo choàng trên người thì ắt hẳn sẽ khiến người ta tin rằng nàng ta cũng bình tĩnh như vẻ ngoài.
Vệ Uyên gật đầu. Nhưng khi Phó Nghi đi ngang qua người, y bỗng sầm mặt xuống, rút thanh kiếm dài trên eo ra rồi vung tay lên, tàn ác ném về phía bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm ngà voi. Trong chớp mắt, bức bình phong bị thanh kiếm dài đâm thủng, dính chặt với bức tường đằng sau.
Chỉ thấy một bóng người loé lên sau bức bình phong, ngay sau đó thì nhảy ra bục cửa sổ rồi trốn vào trong màn đêm.
“Người đâu!” Vệ Uyên bỗng quát lớn, nói: “Đuổi theo cho ta!”
Nói vậy là Vệ Uyên đã chuẩn bị trước khi đến rồi. Bảo Tương Trai không có thị vệ, nhưng khi Vệ Uyên ra lệnh thì lập tức có mấy nam tử mặc xiêm y màu đen âm thầm từ trong bóng tối nhảy ra, sau đó đuổi theo bóng dáng vừa rồi.
Sắc mặt Phó Nghi tái nhợt, nụ cười đoan trang khi nãy cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
*
“Đây là cái gì?”
Vệ Uyên vạch áo choàng trước người Phó Nghi ra, vẻ mặt tối sầm, giọng nói thì thấp đến đáng sợ, cả người toả ra sự lạnh lẽo. Gương mặt y rắn rỏi, hai hàng lông mày sắc bén, gương mặt vốn dĩ đã nghiêm nghị nay trở nên càng thêm rét lạnh. Y nhìn chòng chọc vào các dấu đỏ trên ngực và cổ của Phó Nghi, khó trách vừa rồi nàng ta che kín mít đến thế, bị người ta hôn thành như vậy, dấu hôn, dấu cắn không sót chỗ nào, đúng thật là không thể để y thấy được. Y cười mỉa, “Đừng nói với ta ngươi lại bị dị ứng đậu thận.”
Phó Nghi mím chặt môi ngồi trên giường, không nói tiếng nào.
Đã tới bước này rồi, nàng ta cũng không còn gì để nói nữa. Nàng ta không nghĩ tới lần này Vệ Uyên về sớm là đã lên kế hoạch từ lần y bắt đầu nghi ngờ nàng ta. Chỉ là nàng ta không ngờ y có thể nhẫn nại lâu đến thế, khiến nàng ta cứ tưởng là đã che giấu thành công rồi nên cũng không hề đề phòng nữa.
Sau đó y cho nàng ta một đòn trí mạng.
Vệ Uyên xoay người, lấy một miếng giẻ cháy xém trên mép chậu than, đúng là bộ xiêm y nhuyễn yên la mà Phó Nghi hay mặc. Bây giờ chỉ còn lại một góc nhỏ, chắc là đã vội vàng ném bỏ đi. Trên xiêm y đó dính cái gì…..Không cần nói cũng biết.
Mu bàn tay đang siết chặt vải lụa của Vệ Uyên nổi gân xanh, y quay về mép giường, không hề thương tiếc mà đẩy Phó Nghi lên giường, sau đó luồn tay vào dưới váy nàng ta, bên trong ướt đẫm bẩn thỉu. Lửa giận trong mắt y càng tăng thêm, loé lên sự chết chóc, tiếp đó tát mạnh Phó Nghi một cái.
“Dâm phụ.”
Đầu Phó Nghi lệch sang một bên, không ngờ đụng trúng gỗ tử đàn chạm nổi ở đầu giường khiến cái trán nhanh chóng bị chảy máu.
Nha hoàn bên ngoài im ru như ve sầu mùa đông, không ai dám nhìn vào trong phòng.
Vệ Uyên bóp chặt cổ của Phó Nghi, lạnh lùng hỏi: “Gã là ai?”
Đến bây giờ, thế mà Phó Nghi vẫn có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào y, nhếch môi: “Không phải Thế tử gia đã cho người đuổi theo rồi sao?”
Ánh mắt Vệ Uyên lộ ra vẻ khinh thường. Trong mắt người khác, nàng ta là đệ nhất quý nữ tài mạo song toàn, đoan trang thanh cao của Kinh Thành. Y cũng từng cho là thế, y xem nàng ta chậu cây cảnh san hô đỏ (2) châu báu trên Đa Bảo Các (3), đẹp đẽ quý giá nhưng không thực dụng, chỉ thích hợp lấy ra nhìn khi người ngoài đến mà thôi. Nhưng không nghĩ tới chậu san hô đó đã mục nát từ bên trong, chỉ còn lại vẻ bề ngoài, dối lừa biết bao con mắt.
(2) Đa Bảo Các: là tên của loại tủ dành riêng cho việc trưng bày đồ cổ. Nó là một loại đồ nội thất rất phổ biến chỉ xuất hiện vào thời nhà Thanh (hình minh hoạ bên dưới).
Sức lực trên tay của Vệ Uyên dần siết chặt hơn, một khắc ấy y ước gì có thể bóp chết Phó Nghi. Nàng ta đã mang đến cho y sự vũ nhục lớn như thế, phủ Khánh Quốc Công thế mà lại dạy dỗ nữ nhi không biết liêm sỉ như thế khiến y bây giờ cũng nghi ngờ rốt cuộc đứa con trong bụng nàng ta là của ai.
Lúc Phó Nghi dần ngừng thở và ngừng vùng vẫy thì vang lên tiếng gõ cửa.
“Thế tử gia.” Là giọng nói của thị vệ Trần Cần của Vệ Uyên.
Lúc này Vệ Uyên mới đẩy Phó Nghi ra rồi đi ra ngoài cửa.
Trần Cần quỳ gối bên ngoài cửa, xấu hổ nói: “…..Thuộc hạ vô dụng, để người đó chạy thoát rồi ạ.”
Vệ Uyên nhíu mày, đá vào ngực gã, “Phế vật!”
Vệ Uyên cũng là người tập võ, cú đá này không hề nhẹ, khiến ngực của Trần Cần đau đớn, trong miệng trào ra vị tanh. Gã bò dậy từ trên mặt đất, không dám phản kháng mà nói tiếp: “Nhưng cánh tay phải của người đó đã bị thuộc hạ làm bị thương…..”
*
Mưa rơi xuống đêm, đến tận sáng hôm sau mới dừng.
Tối qua Bảo Tương Trai gây ra chuyện ầm ĩ như thế nhưng Dự Vương và Dự Vương phi lại không hề hay biết, có thể thấy được thủ đoạn của Vệ Uyên rất cao tay. Thuộc hạ của Vệ Uyên không cần lo sẽ lỡ mồm, còn hai nha hoàn canh gác tối qua thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
Miệng vết thương trên trán của Phó Nghi không khử trùng nên máu bị khô lại, chỉ qua một đêm mà sắc mặt của nàng ta đã tái nhợt không còn giọt máu.
Vệ Uyên đặt chén thuốc trước mặt nàng ta, sau đó siết chặt cằm, không hề có ý buông tha: “Uống.”
Thuốc trong chén này là gì không cần nghĩ cũng biết. Phó Nghi quay đầu đi, giọng nói khàn đặc: “……Đứa nhỏ này là của ngươi.”
Vệ Uyên cười giễu, bàn tay siết cằm nàng ta càng dùng thêm sức, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Phó Nghi không nói. Đứa bé đã sắp năm tháng rồi, bây giờ mà phá bỏ thì chắc chắn rất có hại cho thân thể của nàng ta, huống hồ gì nàng ta cũng muốn sinh đứa bé này ra. Cho dù tuổi già có cô đơn hay khốn đốn, có một đứa con cũng tốt hơn chỉ một mình nhiều.
Nàng ta mím chặt môi, không chịu uống thuốc.
Vệ Uyên ép nàng ta phải mở miệng, kiên quyết phải đổ thuốc vào miệng nàng ta. Nếu bây giờ không phải giai đoạn đặc biệt thì y tuyệt đối sẽ không buông tha nàng ta dễ dàng như thế.
Một điều nhịn chín điều lành chưa bao giờ là cách làm của y. Nhưng bây giờ y chỉ có thể làm như vậy thôi.
Phó Nghi cố hết sức đẩy tay y ra, chén sứ tráng men hoa văn phiên liên màu xanh rơi xuống, thuốc tràn khắp mặt đất. Nàng ta nôn hết thuốc trong miệng ra, lúc này cũng bất chấp thể diện mà dùng tay áo lau khoé miệng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vệ Uyên: “Chẳng phải ngươi muốn tranh ngôi vị Hoàng đế với Vệ Phong sao? Nếu không có đứa bé này thì ta sẽ tự sát ngay lập tức, ngươi lấy gì để tranh giành với Vệ Phong?”
Vệ Uyên lạnh lùng nhìn nàng ta, bỗng cười nói: “Ngươi có tư cách gì mà uy hiếp ta? Phó Nghi, bây giờ ta không giết ngươi thì người nên cảm ơn trời đất mới đúng.”
Bởi vì suy xét đến chuyện lập trữ nên y mới không để mọi chuyện ồn ào quá mức, khiến Chiêu Nguyên Đế nghĩ y coi quản nhà cửa không nghiêm, nếu không thì nàng ta tưởng rằng mình có thể sống đến tận bây giờ sao?
Đợi y lên ngôi rồi thì y nhất định không để cho nàng ta và tên dâm phu kia sống sót.
Phó Nghi không nói lời nào. Bởi vì nàng ta hiểu được sự lo lắng của Vệ Uyên, vì thế mới to gan đối đầu với y như thế. Nàng ta đang đánh cược, cược Vệ Uyên coi trọng ngôi vị hoàng đế đến mức nào. Nàng ta siết chặt làn váy, hồi lâu mới nói: “……Giữ đứa bé này lại đi, ta sẽ giúp ngươi đối phó với Vệ Phong.”
*
Bên phía này, Tô Hi vừa nhận được thiệp mời từ trong cung đưa tới.
Ba ngày sau là sinh nhật của Lưu Hoàng Hậu, bởi vì Hoàng Hậu nương nương là người thích náo nhiệt, nên sinh nhật năm nào cũng mời rất nhiều thế gia, năm nay cũng như vậy. Tô Hi nhìn thiệp mời, cũng không nghĩ nhiều mà đưa đến cho Vệ Phong xem rồi hỏi: “Đình Chu biểu ca, sinh nhật của Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đưa quà gì đây?”
Vệ Phong rút thiệp vàng trong tay nàng, ôm cơ thể mềm mại của nàng lên đùi mình rồi nói: “Lý Hồng sẽ đi chuẩn bị, nàng đừng lo.” Hắn nói xong thì đặt lên cái bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng, khẽ hỏi: “Hôm nay con có đạp không?”
3) Đa Bảo Các
Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVệ Uyên đã về trước hai ngày rồi, tuy nhiên lúc về cũng không báo cho bất kỳ ai biết.
Y xin nghỉ với Chiêu Nguyên Đế, cuộc săn bắt đã kết thúc, dọc đường đi có Ngự Lâm Quân hộ giá nên cũng không cần y phải đi theo, vì thế Chiêu Nguyên Đế phê chuẩn cho y nghỉ. Lúc y trở về thì cửa thành đã đóng, nhưng tướng sĩ bảo vệ thành nhận ra y nên mới cửa thành cho y.
Đêm nay giông bão, sấm chớp ầm ầm. Mưa xuân đắt như dầu, nhưng rất hiếm khi thấy mưa tầm tã như thế.
Vệ Uyên đi vào phủ Dự Vương, người gác cổng thấy thế bèn vội bước tới bung dù, kinh ngạc hỏi: “Sao Thế tử gia lại về lúc này?”
Ngay cả khi đã đội mũ nhưng người Vệ Uyên vẫn ướt đẫm. Y không trả lời mà đi vào trong sân, đúng lúc một tia sét từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng hai tròng mắt trầm lặng của y.
Hạ nhân tưởng y muốn nghỉ ở viện ngoài, dù sao cũng trễ thế này rồi, mấy vị trong viện chắc chắn đã ngủ rồi. Không nghĩ tới Vệ Uyên lại đi vào cổng hai, bước lên hành lang, sau đó phủi những giọt nước trên áo choàng, không hề có cảm xúc mà nói: “Đến Bảo Tương Trai.”
Bảo Tương Trai là chỗ ở của Phó Nghi, phía Tây Nam của phủ Tấn Vương. Sau khi Vệ Uyên nói xong thì hạ nhân cầm đèn có hơi kinh ngạc. Dù sao Thế tử gia cũng rất ít khi tới đầy chứ đừng nói gì đêm hôm khuya khoắc mới trở về. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Thế tử phu nhân là chính thê, Thế tử gia muốn tới lúc nào mà chả được.
Vệ Uyên đi vào Bảo Tương Trai, ngoài cửa Lăng Hoa có hai nha hoàn mặc xiêm y màu xanh đứng canh gác, còn trong phòng thì đã tắt đèn tối thui.
Trong đó có một nha hoàn đang ngủ gật, bỗng bị nha hoàn kia huých một cái, vừa ngước mắt lên thì thấy Vệ Uyên, vội vàng tỉnh táo lại. Hai người đứng lên, khó tin nói: “Thế tử gia, người, người về rồi ạ.”
Vệ Uyên bước đến hành lang, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Y thấy trong phòng không có tiếng động thì hỏi: “Phu nhân ngủ rồi sao?”
Nha hoàn gật đầu, nói: “Phu nhân dùng xong bữa tối thì nghỉ ngơi, để nô tỳ vào đánh thức phu nhân dậy…..”
“Không cần.” Vệ Uyên cản nha hoàn kia lại, giơ tay đẩy cửa Lăng Hoa ra, không quan tâm nói: “Ta tự vào.”
Cửa bị đẩy ra vang lên tiếng “kẽo kẹt” không lớn không nhỏ, trong tiếng mưa rơi càng thêm không rõ ràng.
Vệ Uyên đi vào phòng trong, chỉ thấy tấm màn màu tím trên giường đã được thả xuống, che kín mít cảnh tượng bên trong. Vẻ mặt y không đổi, nhưng trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo không dễ phát hiện. Y không thay quần áo trên người, cứ để mặc nước mưa lạnh dính vào xiêm y như, nhiệt độ trong phòng cũng vì y đến mà đã giảm hẳn xuống. Y đi đến mép giường, không hề do dự mà vén màn lên——
Phó Nghi ngồi bên trong, mái tóc xoã xuống, có lẽ vừa tỉnh giấc, trên người khoác chiếc áo choàng màu nho thêu vàng, nhìn cực kỳ uể oải. Lúc nàng ta thấy Vệ Uyên thì đôi mắt trợn tròn, còn hơi kinh ngạc, nhưng lại không hề hoảng sợ, biểu cảm rất hợp ý người, nàng ta hỏi: “Thế tử gia, sao chàng lại trở về lúc này? Không phải chàng bảo chập tối hôm sau mới đến nhà sao?”
Nàng ta nói xong, bỗng thấy cả người Vệ Uyên ướt đẫm, bèn nhanh chóng xuống giường, kêu nha hoàn chuẩn bị nước ấm và xiêm y sạch, “Để thiếp đi nấu cho chàng chén trà gừng nhé, chàng thay bộ xiêm y này ra trước đi, không thôi lát sẽ bị cảm lạnh đấy……”
Nàng ta còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Uyên ngăn lại.
Hai con ngươi lạnh lẽo của Vệ Uyên lướt qua giường, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng ai.
Phó Nghi hỏi: “Thế tử gia, sao thế ạ?”
Vệ Uyên dời mắt đi, lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, hiếm khi nói: “Không có gì.”
“Vậy thiếp đi nấu chén trà gừng cho chàng nhé.” Phó Nghi nói.
Biểu cảm của nàng ta quá mức tự nhiên, không hề có gì khác thường, nếu không phải bàn tay trái siết chặt lấy áo choàng trên người thì ắt hẳn sẽ khiến người ta tin rằng nàng ta cũng bình tĩnh như vẻ ngoài.
Vệ Uyên gật đầu. Nhưng khi Phó Nghi đi ngang qua người, y bỗng sầm mặt xuống, rút thanh kiếm dài trên eo ra rồi vung tay lên, tàn ác ném về phía bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm ngà voi. Trong chớp mắt, bức bình phong bị thanh kiếm dài đâm thủng, dính chặt với bức tường đằng sau.
Chỉ thấy một bóng người loé lên sau bức bình phong, ngay sau đó thì nhảy ra bục cửa sổ rồi trốn vào trong màn đêm.
“Người đâu!” Vệ Uyên bỗng quát lớn, nói: “Đuổi theo cho ta!”
Nói vậy là Vệ Uyên đã chuẩn bị trước khi đến rồi. Bảo Tương Trai không có thị vệ, nhưng khi Vệ Uyên ra lệnh thì lập tức có mấy nam tử mặc xiêm y màu đen âm thầm từ trong bóng tối nhảy ra, sau đó đuổi theo bóng dáng vừa rồi.
Sắc mặt Phó Nghi tái nhợt, nụ cười đoan trang khi nãy cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
*
“Đây là cái gì?”
Vệ Uyên vạch áo choàng trước người Phó Nghi ra, vẻ mặt tối sầm, giọng nói thì thấp đến đáng sợ, cả người toả ra sự lạnh lẽo. Gương mặt y rắn rỏi, hai hàng lông mày sắc bén, gương mặt vốn dĩ đã nghiêm nghị nay trở nên càng thêm rét lạnh. Y nhìn chòng chọc vào các dấu đỏ trên ngực và cổ của Phó Nghi, khó trách vừa rồi nàng ta che kín mít đến thế, bị người ta hôn thành như vậy, dấu hôn, dấu cắn không sót chỗ nào, đúng thật là không thể để y thấy được. Y cười mỉa, “Đừng nói với ta ngươi lại bị dị ứng đậu thận.”
Phó Nghi mím chặt môi ngồi trên giường, không nói tiếng nào.
Đã tới bước này rồi, nàng ta cũng không còn gì để nói nữa. Nàng ta không nghĩ tới lần này Vệ Uyên về sớm là đã lên kế hoạch từ lần y bắt đầu nghi ngờ nàng ta. Chỉ là nàng ta không ngờ y có thể nhẫn nại lâu đến thế, khiến nàng ta cứ tưởng là đã che giấu thành công rồi nên cũng không hề đề phòng nữa.
Sau đó y cho nàng ta một đòn trí mạng.
Vệ Uyên xoay người, lấy một miếng giẻ cháy xém trên mép chậu than, đúng là bộ xiêm y nhuyễn yên la mà Phó Nghi hay mặc. Bây giờ chỉ còn lại một góc nhỏ, chắc là đã vội vàng ném bỏ đi. Trên xiêm y đó dính cái gì…..Không cần nói cũng biết.
Mu bàn tay đang siết chặt vải lụa của Vệ Uyên nổi gân xanh, y quay về mép giường, không hề thương tiếc mà đẩy Phó Nghi lên giường, sau đó luồn tay vào dưới váy nàng ta, bên trong ướt đẫm bẩn thỉu. Lửa giận trong mắt y càng tăng thêm, loé lên sự chết chóc, tiếp đó tát mạnh Phó Nghi một cái.
“Dâm phụ.”
Đầu Phó Nghi lệch sang một bên, không ngờ đụng trúng gỗ tử đàn chạm nổi ở đầu giường khiến cái trán nhanh chóng bị chảy máu.
Nha hoàn bên ngoài im ru như ve sầu mùa đông, không ai dám nhìn vào trong phòng.
Vệ Uyên bóp chặt cổ của Phó Nghi, lạnh lùng hỏi: “Gã là ai?”
Đến bây giờ, thế mà Phó Nghi vẫn có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào y, nhếch môi: “Không phải Thế tử gia đã cho người đuổi theo rồi sao?”
Ánh mắt Vệ Uyên lộ ra vẻ khinh thường. Trong mắt người khác, nàng ta là đệ nhất quý nữ tài mạo song toàn, đoan trang thanh cao của Kinh Thành. Y cũng từng cho là thế, y xem nàng ta chậu cây cảnh san hô đỏ (2) châu báu trên Đa Bảo Các (3), đẹp đẽ quý giá nhưng không thực dụng, chỉ thích hợp lấy ra nhìn khi người ngoài đến mà thôi. Nhưng không nghĩ tới chậu san hô đó đã mục nát từ bên trong, chỉ còn lại vẻ bề ngoài, dối lừa biết bao con mắt.
(2) Đa Bảo Các: là tên của loại tủ dành riêng cho việc trưng bày đồ cổ. Nó là một loại đồ nội thất rất phổ biến chỉ xuất hiện vào thời nhà Thanh (hình minh hoạ bên dưới).
Sức lực trên tay của Vệ Uyên dần siết chặt hơn, một khắc ấy y ước gì có thể bóp chết Phó Nghi. Nàng ta đã mang đến cho y sự vũ nhục lớn như thế, phủ Khánh Quốc Công thế mà lại dạy dỗ nữ nhi không biết liêm sỉ như thế khiến y bây giờ cũng nghi ngờ rốt cuộc đứa con trong bụng nàng ta là của ai.
Lúc Phó Nghi dần ngừng thở và ngừng vùng vẫy thì vang lên tiếng gõ cửa.
“Thế tử gia.” Là giọng nói của thị vệ Trần Cần của Vệ Uyên.
Lúc này Vệ Uyên mới đẩy Phó Nghi ra rồi đi ra ngoài cửa.
Trần Cần quỳ gối bên ngoài cửa, xấu hổ nói: “…..Thuộc hạ vô dụng, để người đó chạy thoát rồi ạ.”
Vệ Uyên nhíu mày, đá vào ngực gã, “Phế vật!”
Vệ Uyên cũng là người tập võ, cú đá này không hề nhẹ, khiến ngực của Trần Cần đau đớn, trong miệng trào ra vị tanh. Gã bò dậy từ trên mặt đất, không dám phản kháng mà nói tiếp: “Nhưng cánh tay phải của người đó đã bị thuộc hạ làm bị thương…..”
*
Mưa rơi xuống đêm, đến tận sáng hôm sau mới dừng.
Tối qua Bảo Tương Trai gây ra chuyện ầm ĩ như thế nhưng Dự Vương và Dự Vương phi lại không hề hay biết, có thể thấy được thủ đoạn của Vệ Uyên rất cao tay. Thuộc hạ của Vệ Uyên không cần lo sẽ lỡ mồm, còn hai nha hoàn canh gác tối qua thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
Miệng vết thương trên trán của Phó Nghi không khử trùng nên máu bị khô lại, chỉ qua một đêm mà sắc mặt của nàng ta đã tái nhợt không còn giọt máu.
Vệ Uyên đặt chén thuốc trước mặt nàng ta, sau đó siết chặt cằm, không hề có ý buông tha: “Uống.”
Thuốc trong chén này là gì không cần nghĩ cũng biết. Phó Nghi quay đầu đi, giọng nói khàn đặc: “……Đứa nhỏ này là của ngươi.”
Vệ Uyên cười giễu, bàn tay siết cằm nàng ta càng dùng thêm sức, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Phó Nghi không nói. Đứa bé đã sắp năm tháng rồi, bây giờ mà phá bỏ thì chắc chắn rất có hại cho thân thể của nàng ta, huống hồ gì nàng ta cũng muốn sinh đứa bé này ra. Cho dù tuổi già có cô đơn hay khốn đốn, có một đứa con cũng tốt hơn chỉ một mình nhiều.
Nàng ta mím chặt môi, không chịu uống thuốc.
Vệ Uyên ép nàng ta phải mở miệng, kiên quyết phải đổ thuốc vào miệng nàng ta. Nếu bây giờ không phải giai đoạn đặc biệt thì y tuyệt đối sẽ không buông tha nàng ta dễ dàng như thế.
Một điều nhịn chín điều lành chưa bao giờ là cách làm của y. Nhưng bây giờ y chỉ có thể làm như vậy thôi.
Phó Nghi cố hết sức đẩy tay y ra, chén sứ tráng men hoa văn phiên liên màu xanh rơi xuống, thuốc tràn khắp mặt đất. Nàng ta nôn hết thuốc trong miệng ra, lúc này cũng bất chấp thể diện mà dùng tay áo lau khoé miệng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vệ Uyên: “Chẳng phải ngươi muốn tranh ngôi vị Hoàng đế với Vệ Phong sao? Nếu không có đứa bé này thì ta sẽ tự sát ngay lập tức, ngươi lấy gì để tranh giành với Vệ Phong?”
Vệ Uyên lạnh lùng nhìn nàng ta, bỗng cười nói: “Ngươi có tư cách gì mà uy hiếp ta? Phó Nghi, bây giờ ta không giết ngươi thì người nên cảm ơn trời đất mới đúng.”
Bởi vì suy xét đến chuyện lập trữ nên y mới không để mọi chuyện ồn ào quá mức, khiến Chiêu Nguyên Đế nghĩ y coi quản nhà cửa không nghiêm, nếu không thì nàng ta tưởng rằng mình có thể sống đến tận bây giờ sao?
Đợi y lên ngôi rồi thì y nhất định không để cho nàng ta và tên dâm phu kia sống sót.
Phó Nghi không nói lời nào. Bởi vì nàng ta hiểu được sự lo lắng của Vệ Uyên, vì thế mới to gan đối đầu với y như thế. Nàng ta đang đánh cược, cược Vệ Uyên coi trọng ngôi vị hoàng đế đến mức nào. Nàng ta siết chặt làn váy, hồi lâu mới nói: “……Giữ đứa bé này lại đi, ta sẽ giúp ngươi đối phó với Vệ Phong.”
*
Bên phía này, Tô Hi vừa nhận được thiệp mời từ trong cung đưa tới.
Ba ngày sau là sinh nhật của Lưu Hoàng Hậu, bởi vì Hoàng Hậu nương nương là người thích náo nhiệt, nên sinh nhật năm nào cũng mời rất nhiều thế gia, năm nay cũng như vậy. Tô Hi nhìn thiệp mời, cũng không nghĩ nhiều mà đưa đến cho Vệ Phong xem rồi hỏi: “Đình Chu biểu ca, sinh nhật của Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đưa quà gì đây?”
Vệ Phong rút thiệp vàng trong tay nàng, ôm cơ thể mềm mại của nàng lên đùi mình rồi nói: “Lý Hồng sẽ đi chuẩn bị, nàng đừng lo.” Hắn nói xong thì đặt lên cái bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng, khẽ hỏi: “Hôm nay con có đạp không?”
3) Đa Bảo Các
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook