Bồ Đề Kiếp
Chương 95: Quay về Ngự Thiên Viên

Editor: Vũ Linh

Ta không biết Nhiễm Nhi đưa Nam Cung đi khi nào nữa, thậm chí cũng chưa kịp nhìn Nam Cung lần cuối, cũng chưa nói được lời từ biệt với hắn. Chỉ nghe thấy tiếng Nhiễm Nhi khóc nháo, Tử Nhã sai người đưa hai người đi.

Giờ phút này ta vẫn ngồi lặng trên mặt đất, tinh thần vẫn chưa hồi phục. Trong phòng đã không còn bóng người, ngay cả Ngụy Hành Giả cũng không thấy đâu.

"Ngươi đừng lo lắng, hồn phách của hắn vẫn còn đầy đủ, chỉ là thân thể không còn thôi". Xuyên Huyền nhẹ giọng an ủi xoa nhẹ đầu ta.

Ta nhìn hắn, người khiến ta sinh chấp niệm, người khiến ta phụ tình cảm của người khác.

"Vậy hắn sẽ quên ta sao?"

Xuyên Huyền không trả lời câu hỏi của ta mà nói, "Quả nhiên ngươi đối với hắn cũng..."

Ta bỗng muốn cười khổ, "Xuyên Huyền thiên tôn, đây có thể gọi là ghen không?"

Hắn hơi sững người, lại lạnh mặt nói, "Ta chỉ biết về sau hắn cũng giống ta, sẽ đem ngươi quên sạch".

Ta gật đầu, "Ngươi đúng là sẽ quên ta...Nhưng tại sao người hi sinh lại lại là hắn? Xuyên Huyền, chờ đến khi ngươi trở lại với vị trí thiên tôn, chúng ta sẽ trở thành người lạ. Ta nhất định cũng sẽ tìm cách quên ngươi mới được, tìm cách buông bỏ chấp niệm này...Ta cũng đã đáp ứng với người kia rồi".

"Người kia?"

Hắn dường như nghĩ ra được cái gì đó, ta cũng chỉ đơn giản nói với hắn, "Người đó là Không Giới, hắn là người thống lĩnh Chi cảnh hoang vu. Cách cứu ngươi chính là hắn nói cho ta biết. Bao giờ việc này kết thúc, ta sẽ trở lại Chi cảnh hoang vu, không bao giờ xuất hiện nữa".

Ta cảm giác được ánh mắt gắt gao của Xuyên Huyền đang nhìn ta.

"Xuyên Huyền, ta không hy vọng ngươi có thể nhớ cái gì, cũng không nghĩ tới chúng ta có thể trở về như trước kia. Nói thật, ngươi quên ta cũng là chuyện tốt, chũng ta sẽ không bị khổ sở nữa". Ta đứng lên, nhưng vì ngồi dưới đất quá lâu nên đùi ta rất đau, liền lập tức ngã quỵ trên giường.

"Cẩn thận..."

Xuyên Huyền đỡ ta, nhưng vẫn thập phần khách sáo. Ta ngồi ở trên giường gạt hắn ra, thở dài nói, "Bây giờ ta vẫn chưa quên được ngươi, cũng chưa hết thích ngươi. Ta hy vọng sau này ngươi có thể...có thể không lợi dụng rồi bỏ ta lại là tốt lắm rồi. Ít nhất..Ít nhất hãy chờ cho đến khi ta thu thập được toàn bộ hồn phách của ngươi về".

Ta không biết hắn có cảm thấy động lòng không, nhưng những lời này của ta là thật tâm.

"Linh Nhược, xin lỗi..."

"Không sao, ta biết khi đó ngươi không tin ta, về sau đừng như thế nữa là được. Ngươi để ta yên tĩnh một lát. Ta không thể cứu Nam Cung, thậm chí cũng không thể tiễn hắn đi...Ta...ta thật sự rất khó chịu".

"Được..." Dứt lời hắn lặng lẽ rời đi.

Ta sờ sờ giường không còn chút hơi ấm, tất cả ấm áp Nam Cung đều cho ta, hắn không giữ lại cho mình cái gì. Ta nằm trên giường. Trên giường vẫn còn vương lại mùi của hắn, không giống như trên người Lạc Trần, mùi hương trên người Nam Cung khá nồng đậm, hoa lệ mà cao nhã, rất giống với mùi hương trong tẩm điện lúc trước hắn ở. Sau này ta không được gặp lại hắn nữa rồi...

Ta nặng nề ngủ thiếp đi. Trong mộng phảng phất có bóng dáng Nam Cung, nhưng khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ. Nam Cung gọi là là Tiểu đồ nhi, bảo ta phải kiên trì, rồi Xuyên Huyền sẽ nhớ ra ta.

Nhưng bây giờ ta đã không có bất kỳ hi vọng gì vào chuyện Xuyên Huyền sẽ nhớ ra ta nữa.

"Linh Nhược, Linh Nhược..."

Lúc tỉnh lại thì thấy Tử Nhã đang gọi ta, nàng lay lay ta, "Bọn họ đã về rồi, ngươi cũng rời đi thôi, nơi này không thể giữ ngoại nhân ở lâu được, sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa hồn phách của Xuyên Huyền còn đang chờ ngươi tìm về đấy!".

Ta mở mắt ra, gật đầu với nàng.

"Để ta sai người đưa ngươi đi. Chiết Lan đã trở lại, hắn sẽ đi cùng ngươi".

"Ừm..."

Tử Nhã nói xong, bên ngoài liền có người tới thông bảo mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, chỉ chờ chúng ta xuất phát. Ta cũng không trì hoãn, đồ đạc bên người cũng không có nhiều, ta và Chiết Lan cùng nhau ra khỏi ba nghìn kết giới.

Lần này chúng ta trở về nhân gian, ta thực sự không biết tìm những hồn phách còn lại của Xuyên Huyền ở đâu nữa nên ta bảo Chiết Lan đưa ta về núi Lâm Thủy.

Núi Lâm Thủy đã có người tiếp quản mới, vẫn giữ tên là Càn Khôn Giáo, nhưng thực chất bây giờ đã không ra dáng vè giáo phái ban đầu. Cũng may Ngự Thiên Viên và Bạch Lạc Cung vẫn còn, một chỗ có đặt trận pháp, một chỗ có đặt kết giới. Cho nên phàm nhân không thể tiến vào, bây giờ vẫn là chỗ để trống. Chiết Lan thi phép đưa ta vào Bạch Lạc Cung, đi vào tẩm điện Lạc Trần ở lúc trước.

Lúc này đã là ban đêm, chúng ta quyết định đi nghỉ sớm, ngày mai sẽ bàn tính mọi chuyện sau.

Nhưng ta không quen với Bạch Lạc Cung, tuy là chỗ Lạc Trần đã từng ở, nhưng nơi ta nhớ nhất vẫn chỉ là phòng tối kia thôi.

Ta không ngủ được, cũng không có cách gì gọi Chiết Lan nên đành phải kêu Xuyên Huyền hiện ra.

"Ta muốn tới chỗ phòng tối".

Xuyên Huyền không cự tuyệt, lập tức đưa ta tới đó. Ta ngồi thẫn thờ trong đó một lúc, lại lôi bức tranh cuộn tròn và y phục của ta ra.

Rời khỏi phòng tối, ta lại nói với Xuyên Huyền, "Ta muốn quay về Ngự Thiên Viên, ngươi có đi không?"

Xuyên Huyền dừng một chút mới nói, "Để ta đưa ngươi qua đó".

Nói xong hắn kéo tay ta đi.

Ta gật gật đầu nói cảm tạ hắn, cảm giác được sự căng thẳng trên tay hắn, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Có lẽ Xuyên Huyền đã khôi phục được một chút linh lực nên rất nhanh hắn đã đưa ta tới Ngự Thiên Viên mà không bị ai phát hiện ra. Ta không lập tức đi vào tẩm điện mà bảo Xuyên Huyền đưa ta tới ôn tuyền phía sau tẩm điện.

"Ta muốn tắm ở đây, ngươi...ngươi cứ về trước đi".

"Một mình ngươi trở về kiểu gì?" Hôm nay tựa hồ Xuyên Huyền rất có kiên nhẫn, "Bên kia có tảng đá lớn, ta sẽ đứng sau đó chờ ngươi, bao giờ xong thì ngươi cứ gọi ta".

Ta biết đó là tảng đá năm đó Nam Cung đứng chờ ta. Mọi thứ quả nhiên không thay đổi.

Cũng lâu rồi ta chưa dùng ôn tuyền ở đây, cảm giác vẫn như cũ, thoải mái ấm áp. Trước kia khi luyện công xong ta thường tới chỗ này ngâm mình, có đôi khi Nam Cung lơ đãng xuất hiện khiến ta sợ đến nỗi nhảy dựng lên, ngẫm lại hắn cũng là một người ngay thằng. Ta không khỏi thở dài, ghé người vào bên tảng đá nghỉ ngơi. Ngủ được một lúc ta bỗng hoảng hốt tỉnh dậy.

"Linh Nhược..."

Ta tựa như nghe được âm thanh của Nam Cung, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bóng dáng, nhưng ta không nhìn rõ, chắc do ngâm mình lâu quá nên đầu óc có chút đờ đẫn.

"Nam Cung...Sao ngươi lại tới đây? Đừng tưởng dọa được ta nhé..." Ta cười cười với hắn, "Mau tránh phía sau tảng đá kia đi, không được nhìn lén, ta còn phải mặc y phục nữa!"

Nam Cung không nói gì, ta chớp chớp mắt, vẫn không nhìn rõ hắn.

"Nam Cung, mắt của ta không tốt, có phải sương mù của ôn tuyền này quá nặng rồi không?" Ta lại chớp chớp mắt, "Ta phải thay y phục, ngươi mau tránh đi".

Nam Cung vẫn không nói gì, xoay người rời đi. Ta khó hiểu nhìn bóng dáng của hắn, hôm nay Nam Cung thật kỳ lạ, ngày thường khẳng định là đã đấu võ mồm với ta rồi, hôm nay lai im lặng như thế. Thôi, càng tốt, đỡ phải cãi nhau với hắn. Ta bước ra ôn tuyền, mặc y phục trắng vào người.

Dẫm lên mấy tảng đá, sở soạng y phục trên người, ta bỗng sực tỉnh, Nam Cung đã đi rồi. Mới cừa rồi hẳn là Xuyên Huyền, thật hiếm khi lại được hắn để ý an nguy cho mình.

"Tắm xong chưa?"

Xuyên Huyền đi ra từ sau tảng đá nhẹ giọng hỏi.

Ta gật đầu, "Ừm, trở về nghỉ thôi":

Hắn không nói, chỉ kéo tay ta đi về tẩm điện.

Trở lại tẩm điện, ta lại lấy trầm hương Nam Cung hay dùng đốt lên, lúc này mới nhẹ nhõm lên giường ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, Chiết Lan đã chờ sẵn ở bên ngoài. Lúc ra tới cửa ta nghe thấy hắn nói, "Linh Nhược cô nương, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hồn phách của thiên tôn".

Ta gật đầu, lại gọi Xuyên Huyền ra, hỏi hắn hồn phách còn lại của hắn ở chỗ nào.

"Ở thiên giới".

Ta ngớ người, hồn phách này của hắn thật đúng là không biết điều. Lúc ta ở thiên giới thì không hiện ra, lúc ta rời đi rồi thì lại xuất hiện.

Chiết Lan nói, "Để ta tiễn cô nương đi, nhưng ta hiện giờ vẫn đang bị truy bắt, nếu bị mấy người kia nhận ra sẽ làm liên lụy đến cô nương mất. Ta sẽ đưa cô nương tới Ức Hoa Cung, Linh Nhược cô nương phải nhanh chóng tận dụng thời gian. Sau khi tìm được hồn phách của thiên tôn, ta sẽ đứng ngoài cung chờ ngươi, nếu ta không xuất hiện, ngươi hãy tự mình tìm cách rời khỏi đó".

Ta gật đầu, Ta biết rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta".

Sau khi bàn bạc xong chúng ta liền lên thiên giới. Ta mang theo roi bạc của Nam Cung và cuộn tranh của Lạc Trần. Lần này đi lành ít dữ nhiều, thiên giới nhiều thần tiên như thế, nếu chúng ta bị bại lộ, ta sẽ nhờ Ức Cẩn tìm nốt hồn phách của Xuyên Huyền hộ ta.

Nhưng vừa mới ra khỏi Ngự Thiên Viên chúng ta đã bị một người chặn lại.

"Ngươi quả nhiên đã trở lại".

Người này đương nhiên là Nhiễm Nhi, ta nhận ra được giọng của nàng. Không ngờ nàng ta vẫn chưa rời khỏi Càn Khôn Giáo, thậm chí một mực ở lại đây chờ ta chui đầu vào rọ.

"Nhiễm Nhi, sao ngươi vẫn ở đây?"

Nhiễm Nhi cười lạnh, "Nếu ngươi ở được nơi này thì vì sao ta không thể chứ?" Nàng ta hừ hừ, "Ngươi đã hại chết Đại tế ti mà còn nghĩ đến chuyện rời đi sao? Cả đời người cũng chưa từng thâm tình với ai như thế, nếu người không sống lại được, ta sẽ tiễn ngươi đi với người, như thế...coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của người".

Ta nhiu mi, "Chiết Lan, chúng ta không cần trì hoãn với nàng ta nữa, mau tới thiên giới thôi".

Chiết Lan thở dài, giọng điệu trầm xuống, "Sợ là không đi được..."

Ta ngẩn người, "Ngươi nói gì thế? Nhiễm Nhi cũng chỉ là phàm nhân thôi, ngươi..."

"Nàng ta đã sớm nhập ma đạo rồi, phép lực cũng không thấp, ta không chắc có đấu nổi không". Trong giọng nói của hắn lộ rõ vẻ lo lắng.

Gay rồi...Giá như có Phùng Cơ ở đây....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương