Bồ Đề Kiếp
-
Chương 6: Đêm yến hẹn hò
Thời gian ở dưới trần gian rất ngắn ngủi, ta mới ngủ được mấy giấc, thỉnh thoảng còn cùng Lạc Trần nói chuyện, nháy mắt Lạc Trần cùng vị tiểu công tử mà hắn đi theo
đã thành những mỹ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi rồi.
Hôm nay Lạc Trần được mời cùng người nhà Tiết gia đi dự yến tiệc trong cung, yến hội rất long trọng, thân là tiểu Phật Tử như ta mà cũng chưa từng thấy qua cảnh người người nhộn nhịp như thế này. Nhớ tới không khí trong Ly hận thiên luôn bình bình an an, ngàn năm như một, lại không biết hóa ra trần gian lại náo nhiệt phồn hoa như vậy. cũng thật thú vị.
Tiết gia dường như quyền thế không nhỏ, cho nên được sắp xếp ngồi ở vị trí phía trước. Lạc Trần đương nhiên cũng được trọng đãi, mà điều làm ta vui nhất chính là Lạc Trần cùng Tương Tư đã có cơ hội nói chuyện. Tương Tư xem ra cũng rất vui mừng, len lén cùng Lạc Trần hàn huyên một chút, đến khi yến hội bắt đầu, bầu không khí yên lặng thì mới ngừng nói chuyện.
Qua một lúc, Tương Tư lấy cớ đứng dậy rời đi, lúc này mọi người nhà Tiết gia cũng bận bịu. Lát sau Tiết phu nhân không thấy Tương Tư quay về không khỏi có chút lo lắng, Lạc Trần hiểu ý liền muốn đưa đi tìm.
Quả nhiên Tương Tư đang ngồi ở chỗ yên tĩnh đợi Lạc Trần.
“Lạc Trần, ngươi không phải tên là Lạc Trần đúng không?” Tương Tư ở phía đối diện nhỏ giọng hỏi.
Lạc Trần không lên tiếng, qua một lúc Tương Tư vội vui vẻ nói: “Tô Niệm Trần?”
Lạc Trần vẫn không lên tiếng, chỉ nghe thấy vạt áo của hắn có tiếng động nhỏ.
Một lát sau, Tương Tư lại nói: “Vậy.... Hạt đậu ta đưa ngươi còn ở chỗ ngươi không?”
Lạc Trần liền đem ta ra cho Tương Tư nhìn, ta cũng thấy vẻ mặt vui mừng, nàng ngượng ngùng nâng mắt nhìn Lạc Trần: “Ngươi...Vẫn mang theo bên mình?”
“Phải“. Lạc Trần gật đầu, cẩn thận đem ta cất vào.
Lúc này trong lòng ta cũng thấy vui mừng, dù thế nào, người hữu tình cũng có cơ hội nhận nhau. Vì thế ta vội truyền linh thức cho Lạc Trần, bảo hắn mau mau cùng Tương Tư giãi bày tâm tình.
Nào ngờ Lạc Trần một chút cũng không phản ứng, chỉ cùng Tương Tư nói mấy câu liền muốn rời đi.
Cũng may lúc đó Tương Tư gọi hắn lại, ngượng ngùng thấp giọng thì thảo vài câu, tuy không rõ ràng, nhưng ta cũng biết là lời thổ lộ. Ta lầm bầm trách móc tên Lạc Trần này, lúc này có nữ tử đến trước mặt mình thổ lộ, đáng lí ra phải vui mừng.
Mà lúc này Lạc Trần chỉ khẽ thở dài, khiến ta thật hồi hộp. Tiếp đó chỉ nghe hắn nói: “Nhưng trong lòng ta đã có người khác rồi...”
Lời vừa dứt, ta cùng Tương Tư đều sửng sốt, Tương Tư còn run sợ hồi lâu chưa lên tiếng.
Bọn họ liền rơi vào im lặng, một lúc sau Tương Tư mới khó tin nói: “Sao có thể...Ngươi....Ngươi sao có thể thích người khác? Người đó...Người đó là ai? Ta thua kém gì nàng chứ?”
Lạc Trần giọng điệu lạnh nhạt, hắn cực kì kiên nhẫn giải thích: “Ta không thể nói ra nàng là ai, ngươi cũng không cần biết nàng là ai“.
Thanh âm của Tương Tư nghẹn ngào, vẫn cố chấp hỏi đến cùng.
“Vì vậy.... Ngươi vẫn luôn phấn đấu, là vì nàng ta, để sớm có thể đi lấy nàng ta có phải không?”
“Ta sẽ không lấy nàng“.
Tương Tư sửng sốt, nửa ngày không nói chuyện. Ta ở trong cũng ngẩn cả người. Lúc này chỉ nghe Lạc Trần nói: “Ta với nàng cách xa nhau quá, cho nên ta sẽ không lấy nàng, cũng không có cách lấy nàng“.
Tương Tư lại giật mình nhìn hắn hồi lâu, nhất thời hai người không nói gì nữa, nơi này lại rơi vào vắng lặng.
Hôm nay Lạc Trần được mời cùng người nhà Tiết gia đi dự yến tiệc trong cung, yến hội rất long trọng, thân là tiểu Phật Tử như ta mà cũng chưa từng thấy qua cảnh người người nhộn nhịp như thế này. Nhớ tới không khí trong Ly hận thiên luôn bình bình an an, ngàn năm như một, lại không biết hóa ra trần gian lại náo nhiệt phồn hoa như vậy. cũng thật thú vị.
Tiết gia dường như quyền thế không nhỏ, cho nên được sắp xếp ngồi ở vị trí phía trước. Lạc Trần đương nhiên cũng được trọng đãi, mà điều làm ta vui nhất chính là Lạc Trần cùng Tương Tư đã có cơ hội nói chuyện. Tương Tư xem ra cũng rất vui mừng, len lén cùng Lạc Trần hàn huyên một chút, đến khi yến hội bắt đầu, bầu không khí yên lặng thì mới ngừng nói chuyện.
Qua một lúc, Tương Tư lấy cớ đứng dậy rời đi, lúc này mọi người nhà Tiết gia cũng bận bịu. Lát sau Tiết phu nhân không thấy Tương Tư quay về không khỏi có chút lo lắng, Lạc Trần hiểu ý liền muốn đưa đi tìm.
Quả nhiên Tương Tư đang ngồi ở chỗ yên tĩnh đợi Lạc Trần.
“Lạc Trần, ngươi không phải tên là Lạc Trần đúng không?” Tương Tư ở phía đối diện nhỏ giọng hỏi.
Lạc Trần không lên tiếng, qua một lúc Tương Tư vội vui vẻ nói: “Tô Niệm Trần?”
Lạc Trần vẫn không lên tiếng, chỉ nghe thấy vạt áo của hắn có tiếng động nhỏ.
Một lát sau, Tương Tư lại nói: “Vậy.... Hạt đậu ta đưa ngươi còn ở chỗ ngươi không?”
Lạc Trần liền đem ta ra cho Tương Tư nhìn, ta cũng thấy vẻ mặt vui mừng, nàng ngượng ngùng nâng mắt nhìn Lạc Trần: “Ngươi...Vẫn mang theo bên mình?”
“Phải“. Lạc Trần gật đầu, cẩn thận đem ta cất vào.
Lúc này trong lòng ta cũng thấy vui mừng, dù thế nào, người hữu tình cũng có cơ hội nhận nhau. Vì thế ta vội truyền linh thức cho Lạc Trần, bảo hắn mau mau cùng Tương Tư giãi bày tâm tình.
Nào ngờ Lạc Trần một chút cũng không phản ứng, chỉ cùng Tương Tư nói mấy câu liền muốn rời đi.
Cũng may lúc đó Tương Tư gọi hắn lại, ngượng ngùng thấp giọng thì thảo vài câu, tuy không rõ ràng, nhưng ta cũng biết là lời thổ lộ. Ta lầm bầm trách móc tên Lạc Trần này, lúc này có nữ tử đến trước mặt mình thổ lộ, đáng lí ra phải vui mừng.
Mà lúc này Lạc Trần chỉ khẽ thở dài, khiến ta thật hồi hộp. Tiếp đó chỉ nghe hắn nói: “Nhưng trong lòng ta đã có người khác rồi...”
Lời vừa dứt, ta cùng Tương Tư đều sửng sốt, Tương Tư còn run sợ hồi lâu chưa lên tiếng.
Bọn họ liền rơi vào im lặng, một lúc sau Tương Tư mới khó tin nói: “Sao có thể...Ngươi....Ngươi sao có thể thích người khác? Người đó...Người đó là ai? Ta thua kém gì nàng chứ?”
Lạc Trần giọng điệu lạnh nhạt, hắn cực kì kiên nhẫn giải thích: “Ta không thể nói ra nàng là ai, ngươi cũng không cần biết nàng là ai“.
Thanh âm của Tương Tư nghẹn ngào, vẫn cố chấp hỏi đến cùng.
“Vì vậy.... Ngươi vẫn luôn phấn đấu, là vì nàng ta, để sớm có thể đi lấy nàng ta có phải không?”
“Ta sẽ không lấy nàng“.
Tương Tư sửng sốt, nửa ngày không nói chuyện. Ta ở trong cũng ngẩn cả người. Lúc này chỉ nghe Lạc Trần nói: “Ta với nàng cách xa nhau quá, cho nên ta sẽ không lấy nàng, cũng không có cách lấy nàng“.
Tương Tư lại giật mình nhìn hắn hồi lâu, nhất thời hai người không nói gì nữa, nơi này lại rơi vào vắng lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook