Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
-
77: Diệp Lạc Mấy Đứa Nhỏ Bây Giờ Càng Ngày Càng Kiêu Ngạo
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Dương yên lặng ngồi trong phòng khách hồi lâu.
Trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên quen biết với Diệp Thước.
Đó là hai năm trước, môn tự chọn sinh viên năm nhất.
Vẻ ngoài Lạc Dương hào hoa phong nhã, đối nhân xử thế lạo hoà ái dễ gần, trong một nhóm trung niên mập mạp, giáo viên già hói đầu hay mấy bà cô hơn 30 tuổi trang điểm đậm õng ẹo tạo dáng tự cho là đẹp và mấy giáo sư già sắp rụng răng giảng bài, đó tuyệt đối là cực phẩm.
Trong mắt mấy sinh viên đại học, đặc biệt là sinh viên nữ, y chính là ứng cử viên số một bị YY cho vị trí bạn trai.
Cho nên ngay khi lớp môn tự chọn của y vừa mở, số người đăng kí đã đông nghịt.
Lạc Dương không còn cách nào khác đành phải tăng thêm 50 vị trí nữa.
Dù sao tụi sinh viên cũng vì tăng số tín chỉ, thực ra môn của y rất buồn tẻ nhàm chán.
Nếu không phải vì khuôn mặt này, người chân chính muốn nghe y giảng bài chẳng có mấy người đâu đúng không?
Dù vậy Lạc Dương vẫn không từ bỏ, y luôn biến bài giảng trở nên sinh động thú vị hơn, cố gắng để cho sinh viên tiếp thu được tri thức.
Thế mà, mới vừa cho thêm 50 người nữa đăng kí, bấm F5, danh sách đăng kí đã đầy.
Mấy người vừa mới tải trang được lập tức bị hạ gục!
Comment trên bài viết mới nhất của trang wed trường đều nhắn là muốn cho Lạc Dương Lạc giáo sư lại cho thêm vài suất, bọn họ đều muốn đăng ký đó.
Tiếc là tốc độ mạng quá châm, đợi load xong bị báo cho biết số lượng đăng ký đã đầy.
Lạc Dương nhìn mấy comment chen chúc kêu gào muốn y cho thêm vài suất đăng ký thì cười cười, đóng tab, in danh sách sinh viên đã đăng ký ra đóng dấu, kẹp trong gái án năm nay rồi ra khỏi văn phòng đi qua khu dạy học.
Đại học đã khai giảng 28 ngày, chớp mắt đã sắp qua một tháng, bọn sinh viên nửa tháng đầu phải tập huấn quân sự, chương trình học đại học thật ra mới bắt đầu có hai tuần.
Còn 2 ngày nữa là tới Quốc khánh 01.10, có vẻ tâm tư bọn sinh viên mới thu hồi thừ tập huấn quan sự lại tiếp tục tung bay.
Hơn hết là cuộc sống đại học, đáng lý ra nên muôn màu muôn vẻ, học tập đã không phải nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ nữa.
Đối nhân xử thế, năng lực tự học, tự chủ, kế hoạch tương tai vân vân...!Những thứ đó mới là thứ nên học được ở đại học.
Quẹo qua một khúc cua, khu dạy học đã hiện ra trước mắt.
Thật ra Lạc Dương có một chiếc xe đạp, nhưng từ văn phòng của y đến giảng đường y dạy học cũng không xa, nên y không đạp xe qua.
Ngược lại, mới vừa rời khỏi khuôn viên đại học không bao lâu, y lại rất thích cảm giác lười biếng khi tứng bước đi ngang khuôn viên trường.
Bỗng dưng một chiếc xe sau lưng y chạy tới, còn bấm còi liên tục.
Lạc Dương quay đầu nhìn, nhíu mày không vui, chạy trong khuôn viên trường mà tốc độ lại nhanh như thế, đúng là không có giáo dưỡng.
Bọn nhỏ bây giờ...!Càng ngày càng kiêu ngạo.
Có điều, mặc dù Lạc Dương không vui, nhưng dù sao y cũng là người có tính tình hiền lành.
Người ta đã bóp kèn từ xa, ít nhiều gì cũng coi như có chút lễ phép, y lập tức nép sang một bên.
Chiếc xe kia ầm ầm chạy qua, dừng lại trước bậc thang khu giảng đường.
Hai gã đàn ông cao to vạm vỡ có vẻ là vệ sĩ từ ghế trước và ghế sau bên trái bước ra, cực kỳ khoa trương mà bung cái ô che nắng màu đen, khom lưng mở cửa ghế sau bên phải ra.
Ghé mắt nhìn không chỉ có Lạc Dương.
Sinh viên xung quanh không bận học đều ghé mắt nhìn chiếc xe Jaguar mà đen kia, thầm nghĩ bước xuống sẽ là ai đây? Làm dáng tới vậy?
Thiếu niên bước xuống cũng không làm bọn họ thất vọng, hai chân bước xuống thon dài mạnh mẽ, sau đó cả người đã bước ra ngoài xe ―― vai rộng eo thon, có dáng người xếp vào loại bậc nhất.
Tầm mắt lại hướng lên trên, nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên, các nữ sinh không khỏi há hóc mồm, thầm nghĩ tại sao nam sinh đẹp trai như vậy lại không học chung lớp với bọn họ chứ! Hoặc là chung ngành chung khoá cũng được!
Thiếu niên mặc vest, đi giày da bóng lưỡng, hiển nhiên là muốn trông giống người lớn, nhưng nét trẻ con lộ ra giữa mày đã bán đứng hắn.
Rõ ràng là một tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa!
Lạc Dương có tò mò, nhưng lại không cố tình nhìn chằm chằm, chỉ là lướt mắt nhìn hắn rồi liền bước lên bậc thang, chuẩn bị rời đi, giờ dạy của y sắp bắt đầu rồi.
"Lạc Dương?"
Lời nói mang vẻ ngập ngừng lọt vào tai, bước chân Lạc Dương dừng lại.
Y quay đầu nhìn, đứng ở chỗ cao hơn hai bậc thang so với thiếu niên, rũ mắt nhìn xuống.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét khuôn mặt thanh thoát cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt, trái tim Lạc Dương như ngừng đập, trong đầu chợt xuất hiện một gương mặt cực kì giống với khuôn mặt này, làm y kinh ngạc suýt nữa thì làm rớt giáo án trong tay.
"Giáo sư Lạc! Thật sự sự là anh!" Thiếu niên lúc nãy còn duy trì động tác ngầu nháy mắt hoàn toàn sụp đổ, mặt mày hắn cong cong, cười khanh khách giới thiệu "Em tên Diệp thước, ghi danh vào trường này chính là muốn theo anh học công trình nghiên cứu sinh vật học của anh! Em đã đọc luận văn của anh được xuất bản trong tập san của trường, cảm thấy rất là hứng thú!"
Đầu óc hoảng hốt của Lạc Dương thu lại, nhìn thiếu niên khí chất như ánh mặt trời dưới bậc thang, ánh mắt buồn bã, mang thao vài phần tự giễu ―― hoá ra, không phải anh ấy...
Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy, gã ta cũng đã thành gia lập nghiệp, sao có thể còn non nớt như thế mà đứng trước mặt mình nịnh nọt mình?
Nhận thấy Lạc Dương hơi thất thần, đôi mắt dào dạt ý cười của Diệp Thước loé lên một tia lạnh lùng, tất nhiên chỉ là lướt qua giây lát.
Hắn tiếp tục duy trì bộ dáng học sinh ngây thơ khát khao học thức uyên bác của giáo sư: "Giáo sư Lạc?"
Lạc Dương tập trung ánh mắt nhìn thiếu niên trước mắt này với vẻ hơi ảo não, y vậy mà lại thất thần sao...
Ah, xem ra người kia đúng là kiếp nạn của y...
"Diệp Thước, rất vui vì cậu có thể cảm thấy hứng thú với luận văn của tôi, vậy thì...!Sau này cậu hãy chăm chỉ học tập nhé! Tôi còn có tiết, cậu cứ làm gì thì làm nhé." Nói xong Lạc Dương vội vàng quay người, sải bước bên những bậc thang còn lại rồi biến mất trong đại sảnh khu giảng đường.
Có thể hiểu đây là chạy trối chết không?
Đáy mắt Diệp Thước thâm trầm, hắn không tự chủ được siết chặt nắm tay.
"Nhị thiếu gia, giảng đường cậu sắp học ở lầu 5 phòng 503, chỗ ngồi đã giúp cậu chiếm xong, là ở――" người đàn ông cầm ô bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Diệp Thước xuất thần ừ một tiếng, cũng không biết có nhớ hay không, không đợi đối phương nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu, cất bước chạy vào trong đại sảnh, bậc thang trước sảnh bị hắn bước 3 bước là xong.
Bởi vì bây giờ đã tới giờ vào học, cho nên người trong đại sảnh cũng không nhiều.
Lồng ngực Diệp Thước hơi phập phồng nhưng chưa thở dốc, có thể thấy được đây không phải là bởi vì chạy gấp dẫn tới hô hấp khó khan, mà là giờ phút này hắn rất kích động! Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy đằng kia.
―― Vất vả lắm mới thi đậu trường này, hắn nhất định sẽ bắt được y! Từ bây giờ, giây phút này bắt đầu!
Lạc Dương đứng trước cửa thang máy bấm thang máy đi lên, thang máy chậm chạp chưa có tới, Lạc Dương liền đứng đó tiếp tục thả hồn du ngoạn, trí nhớ vô cớ xuất hiện bộ dáng của thiếu niên kia, chuyện cũ đã phong ấn 5 năm, cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chiếm cứ trái tim y.
A Lãng...
Âm thanh nhắc thang máy đến vang lên, Lạc Dương vẫn chưa thu hồi suy nghĩ, cứ như thế rảo bước tiến vào thang máy, vô thức bấm vào tầng muốn đi nhưng ánh mắt vẫn còn ngây người.
Diệp Thước đi theo Lạc Dương bước vào thang máy, hắn không hề bấm vào tầng lầu nào hết, liền nhận ra mình đã đi theo Lạc Dương từ nãy đến giờ, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của y, lạnh lẽo nơi đáy mắt của Diệp Thước càng tăng thêm.
Sau ngần ấy thời gian nhưng vẫn còn nhớ đến người kia sao?!
Trong gương phản chiếu hình ảnh hai người, một người mờ mịt nhìn chằm chằm vào hư không, một người rất là không cam lòng và đau khổ nhìn chằm chằm cái người như mất hồn kia.
Mãi đến khi Lạc Dương hậu tri hậu giác phát hiện trong gương nhiều thêm một người, một khuôn mặt quen thuộc như thế, làm y kinh ngạc hít sâu, giáo án trong tay cuối cùng cũng rơi cuống.
Đến khi nhìn rõ người bên cạnh là thiếu niên lúc nãy nhìn thấy ở cửa khu giảng đường, Lạc Dương mới giả vờ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nhặt giáo án: "Tại sao cậu lại âm thầm đi theo tôi? Hết hồn hà!"
Lạc Dương thật sự bị hoảng sợ, ngón tay vươn ra nhặt giáo án run nhà nhẹ, không biết là bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ hay là bị cái người đột nhiên nhảy ra doạ sợ.
Có lẽ là cả hai...
Nháy mắt Diệp Thước liền khôi phục bộ dáng mỹ thiếu niên mắt ngọc mày ngài dương quang thanh xuân, nhếch miệng cười: "Là tại giáo sư Lạc anh mất hồn mất vía không biết đang suy nghĩ cái gì, em lúc vừa bước vào thang máy có chào hỏi với thày, mà thầy cũng không để ý tới em."
"À? Vậy hả...!Haha, tôi suy nghĩ chuyện dạy học, nên không để ý thấy cậu, xin lỗi." Lạc Dương xếp lại giáo án, vừa mới đứng dậy thì thang máy đinh một tiếng, nhắc nhở đã tới lầu 8 rồi.
Lạc Dương nhìn Diệp Thước chào: "Tôi tới rồi, tạm biệt."
Ai ngờ, Diệp Thước cũng đi theo y ra khỏi thang máy, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Trùng hợp ghê, em cũng tới rồi!"
"Tôi muốn đi phòng 812, không xong rồi, đã vào học 5 phút, tôi phải nhanh lên, bạn học Diệp, cậu cũng mau vào giảng đường của cậu đi!"
Lạc Dương nhìn đồng hồ, thấy đã quá muộn liền xoay người tăng nhanh tốc độ.
Diệp Thước theo sát phía sau y: "Em đi học môn của giáo sư Lạc mà!"
"Cái gì?!" Lạc Dương nghi hoặc dừng bước chân "Không phải hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới nhập học à?"
Lạc Dương biết rất rõ mấy loại phú nhị đại quan nhị đại này, kiêu căng tự cho mình siêu phàm, lên đại học liền cho rằng mình là chim chóc tự do, muốn bay như thế nào là bay như thế ấy, nên khai giảng nhập học có thể kéo nhây được bao nhiêu thì kéo.
Nếu hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, vậy thì thiếu niên trước mắt không có khả năng tới học môn của y được.
Thời gian đăng ký môn của y đã hết hạn ngày hôm qua, tiểu tử này sao có thể đăng ký được?
"Đúng rồi, hôm nay em mới nhập học, nhưng mà em có thể nhờ bạn học giúp em đăng kí mà!" Diệp Thước không đỏ mặt nói dối, nghiêm túc chân thành nói.
Lạc Dương sợ lại trì hoãn nữa là không dạy được, hơn nữa y cũng mới in danh sách sinh viên đăng ký ra đóng đấu, lúc ấy chỉ chỉ nhìn sơ qua nên cũng không rõ là có Diệp Thước hay không.
Y lại giơ tay nhìn đồng hồ: "Vậy đi thôi!"
"Vâng ạ~~" Diệp Thước vui mừng phấn chấn đi theo sau y vào phòng học ――.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook