Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
7: Kẻ Nhát Gan Buồn Ơi Là Buồn


Quay lại thời gian của hai tiếng trước.

Người nào đó được Lăng Triển Dực ban cho cái danh "kẻ nhát gan" đang gian nan trèo thang bộ.

Khi nhìn thấy bảng "Tầng 7", thiếu chút nữa là Tô Tử Dương đã ngồi phịch luôn trên cầu thang không đứng dậy nổi nữa rồi ―― cuối cùng cũng lết tới nơi!
Chết tiệt, có ai xui xẻo bằng cậu không? Bị người ta lăn qua lộn lại đè ép cả đêm đến kinh hồn bạt vía, lại mang theo tâm trạng lo lắng không yên mà trốn từ khách sạn trở về, cuối cùng về tới thì cư nhiên gặp cảnh thang máy hỏng!
Theo ký ức của kiếp trước, cậu phóng đãng suốt một đêm sau đó ngủ thẳng một giấc đến hai giờ chiều ngày hôm sau mới về nhà, khi ấy thang máy vẫn còn hoạt động tốt, cho nên tình trạng thang máy hỏng hóc như thế này chỉ là nhất thời.

Nhưng nếu bảo cậu ở bên ngoài đi lòng vòng từ bảy giờ sáng đến khi thang máy sửa xong, chi bằng cậu tự tha tấm thân ốc sên của mình bò lên lầu cho rồi...!
May mắn là cậu ở tầng 7 chứ không phải tầng 17, bằng không thật sự là muốn lấy mạng cậu mà...!

Kéo lê đôi chân bủn rủn đi đến trước cửa nhà mình, Tô Tử Dương phát hiện ngón tay của mình đều đã run lên, cắm chìa khóa vô ổ nửa ngày mới mở được.

Vừa bước vào trong nhà, Tô Tử Dương đã bổ nhào tới nằm úp sấp trên ghế sô pha, rầm rì ―― mẹ nó, đau quá hà!!!
Hơn mười phút sau, khi đã phục hồi được một chút thể lực, rốt cục Tô Tử Dương cũng nghĩ tới việc tắm rửa sạch sẽ thân mình một phen, nhất là chỗ đó...!
Đối diện với cái gương, Tô Tử Dương nhìn vào vóc dáng thon gầy của mình, thật sự nghĩ không ra, tại sao thân thể của mình lại là thể chất song tính ẩn!
Nhưng mà nghĩ lại, Tô Tử Dương lại thấy thoải mái hơn ―― Bởi vì sinh ra không bình thường như thế mới bị cha mẹ vứt bỏ.

Bằng không thì một đứa trẻ không bệnh không tật, không gây tai họa cũng không có khiếm khuyết gì, thậm chí còn khá là đẹp trai như cậu làm sao có thể lớn lên tại cô nhi viện...!
Đưa tay sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, Tô Tử Dương nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu kiếp này thật sự lại có mang một sinh mạng bé nhỏ trong mình, cậu rốt cục phải làm sao bây giờ?
Phá thai là không có khả năng, kiếp trước chính là vì phá thai cậu mới xuất huyết mà chết thẳng cẳng.

Kiếp này, dù cái gì thì Tô Tử Dương cậu nhất định sẽ không mạo hiểm, lỡ như lại chết thêm một lần nữa thì phải làm sao bây giờ? Nếu chết đi một lần nữa, cậu chưa chắc sẽ may mắn được sống lại như lần này.

Tô Tử Dương thở dài xoa dầu gội lên tóc, vì cái gì trọng sinh lại đúng lúc như thế! Cư nhiên lại vừa lúc cậu cùng tên hỗn đản Lăng Triển Dực kia đại chiến 300 hiệp! Chỉ cần sống lại sớm hơn một chút nữa là được rồi, vậy thì có đánh chết cậu thì cậu cũng sẽ không mò tới quán bar, lại càng không theo người khác đi lăn giường.

Kể cả có lăn giường, cậu cũng sẽ không làm người nằm dưới!
Mẹ kiếp! Quả thực xui xẻo cực độ!
Ngón tay lần mò đến phía sau, tẩy rửa sạch sẽ vết tích của tên Lăng khốn nạn lưu lại trong cơ thể.


Tô Tử Dương lại mắng chửi ra thành tiếng: "Mẹ nó, đã với với anh là ông đây thể chất song tính ẩn mà anh còn bắn vào.

Nói nghe êm tai thật, chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, lúc ông mang thai thật thì anh chạy trốn còn nhanh hơn ai hết nữa kìa! Đồ cặn bã! Khốn nạn! Ngựa giống! Ông đây không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Càng không cần anh chịu trách nhiệm đâu!"
Nhả ra mấy lời nói đầy khí thế, Tô Tử Dương khập khiễng quấn áo tắm dài bước ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng ngủ, ngồi xuống giường, vô cùng đáng thương mà chống má suy nghĩ ―― Nếu không cần người ta phụ trách, cậu làm sao có khả năng nuôi đứa nhỏ này lớn khôn? Tạm thời chưa kể đến việc nuôi lớn, kiếp trước đứa nhỏ mới được ba tháng mà cậu đã không còn tiền để nuôi sống chính bản thân mình rồi.

Không được, trước hết cậu phải nghĩ ra biện pháp để chuẩn bị một số tiền.

Có như như thế thì trong khoảng thời gian mang thai, ít nhất là trong thời kỳ cậu nôn mửa đến trời đất tối tăm, cậu có thể nằm nghỉ ở nhà nhưng vẫn còn tiền để tiêu...!
Tô Tử Dương trở mình, vùi thân thể vào trong tấm chăn mềm, nhìn trần nhà bắt đầu nhẩm tính toàn bộ tài sản của mình.

Tính xong hết thì phát hiện, nếu từ bây giờ cậu chi tiêu tiết kiệm, nhiều lắm cũng chỉ đủ sống đến lúc đứa nhỏ được bốn tháng.


Làm thế nào để có thể khiến tiền sinh ra tiền đây?
Bằng không thì...!bán nhà?
Không được, không được, bán nhà thì chính cậu cũng không có nơi ở ổn định.

Sau này sinh con ra mà còn phải đi thuê nhà thì thảm hại quá.

Phải biết rằng hiện giờ muốn bán nhà thì rất dễ, nhưng muốn mua nhà thì cực kỳ khó nha!
Nếu có thể mua được tờ vé số trúng giải thưởng lớn thì tốt rồi...!
Vốn đang than ngắn thở dài, Tô Tử Dương đột nhiên la lên một tiếng, lập tức ngồi bật dậy ―― A! Vé số!
...........

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương