Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
-
14: Cho Thuê Nhà Đề Nghị Này Không Tồi!
Công ty chỗ Tô Tử Dương làm việc không lớn không nhỏ, là một công ty truyền thông đã niêm yết*, mà cậu, vừa vặn là nhiếp ảnh gia đứng đầu ở đây.
Cũng không phải cậu theo nghề này ngay từ đầu, mà là hứng thú việc chụp ảnh thôi.
*Công ty niêm yết (listed company) là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.
Tô Tử Dương xuất thân cô nhi.
Mãi đến khi chết ở kiếp trước mới nghĩ ra, có lẽ bởi vì thể chất song tính quái dị của cậu mới khiến cha mẹ vứt bỉ cậu.
Cho nên loại xuất thân này của Tô Tử Dương, trình độ học vấn cũng không quá cao
Cô nhi viện miễn cưỡng hộ trợ cậu cho đến khi tốt nghiềp cấp ba liền không quan tâm nữa, về sau Tô Tử Dương không lên học đại học.
Vừa làm một vài việc vặt vừa học, cậu cũng từng làm qua một vài công việc khác.
Với tư cách một thanh niên tốt thế kỷ 21, Tô Tử Dương chưa từng bỏ bê việc học của mình, chạy theo trào lưu tự học lấy bằng cử nhân, chứng chỉ có thể nhận vào cuối năm nay.
Nhưng cậu yêu thích nhất là chụp ảnh, liền học cái này, không ít tiền tiết kiệm của cậu đều sử dụng cho việc này, được cái là có thành tích.
Hiện tại cậu cũng được như nguyện vọng, trở thành nhiếp ảnh gia đứng đầu công ty, tiền lương đủ xài, tương đối nhàn nhã.
Nếu không phải ba tháng trước kia chết ở kiếp trước biết mình có khả năng mang thai, kiếp này cũng không cách nào tránh khỏi, khả năng mang thai còn rất lớn.
Một mình cậu lấy số tiền lương này thì không cách nào nuôi dưỡng đứa con, cậu còn chuẩn bị tinh thần cho mấy việc kế tiếp.
"Haizzz!" Tô Tử Dương chống cằm nhìn chằm đoạn phim đã đươch cậu chỉnh sửa hết một nữa trên màn hình máy tính, lầm thứ bảy thở dài.
Cậu rốt cục là trúng cmn tà gì chứ! Khi không cuối tuần đi quán bar tìm hoan làm cái gì chứ?!
Đúng vậy, cậu thích đàn ông, nhưng đây cũng không phải lỗi của cậu mà, trời sinh đã là như vậy, cậu cũng không còn cấch nào khác.
Nhưng mà thích đàn ông thì thích đàn ông đi, điềm tĩnh chờ người có duyên xuất hiện không được hả? Mắc cái gì mà gấp chờ không nổi mà ra ngoài lái xe*? Đã vậy còn trêu chọc tới một tra nam lạm tình không chịu trách nhiệm, làm hại cậu phải rưng rưng đi bệnh viện phá thai, mạng cũng toi luôn...!
*Lái xe ý chỉ mấy chuyện 18+
Cũng may ông trời có mắt để cho cậu sống lại một lần.
Nhưng mà mắt ông trời có hơi cận thị, thời gian trọng sinh hơi muộn.
Nếu ngay lúc cậu đang trên đường tới quán bar thì hay rồi, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn xoay người về nhà ngủ ngon, có chết cũng sẽ không đi quán bar kiếm trai!
Hiện tại phải làm sao bây giờ, rốt cục trong bụng có nhiều thêm một đứa hay không còn chưa biết, kết quả còn chưa có trong lòng cậu chung quy vẫn hơi vướng mắc.
Tâm trạng tốt đẹp buổi sáng chỉ kéo dài đến trưa.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Tử Dương nghe các đồng nghiệp tám chuyện linh tinh cái gì mà gần đây tiền thuê nhà lại lên giá, aiyo, thật là muốn sống không nổi nữa rồi các thứ, đột nhiên giật mình một cái, cậu lại bắt đầu lo lắng sốt ruột.
Tuy nói năm đó cậu ngây ngốc mà vay tiền mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, quá trình trả nợ có chút khó khăn.
Có điều tính đến năm ngoái cậu đã trả hết rồ, nhà quả thực là tài sản trên danh nghĩa của cậu.
So với mấy đồng nghiệp cùng tuổi còn phải thuê nhà sống qua ngày khác, cậu xem như may mắn hơn nhiều.
Nhưng vì căn nhà này, cộng thêm sở thích chụp ảnh, cậu đã tiêu gần hết tiền tiết kiệm, nếu không kiếp trước sẽ không đến mức sau khi mang thang ba tháng thì cùng đường phải đi tìm tra nam chịu trách nhiệm.
Nếu cậu lại có nhiều tiền một chút, có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa thì tốt rồi.
Tục ngữ nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tưởng tượng kiếp này cũng phải nghĩ đến mấy vấn đề lẩn quẩn này, Tô Tử Dương liền không thể nào cười nổi.
"Tử Dương, làm gì mà hôm nay anh luôn thở dài vậy? Không phải đập đầu tới ngốc rồi đi?" Ngồi bên cạnh bàn làm viêc của Tô Tử Dương là một cậu trai mập mạp mang mắt kính, tên Lâm Khải.
Cậu ta lớn lên cũng không quá khó coi, chỉ là hơi béo, nói chuyện rất vui tính, tính tình cũng tốt.
Cả ngày hôm nay nghe Tô Tử Dương cứ luôn thở dài, không nhịn được hỏi thăm.
.
truyện kiếm hiệp hay
"Không có gì, đừng làm phiền tôi, tôi đang lo muốn chết đây này!" Tô Tử Dương chống cằm tiếp tục ở trong lòng chửi thầm tên tra nam Lăng Triển Dực kia.
"Anh mà lo lắng cái gì? Một người ăn no cả nhà không đói.
Hơn nữa anh lại là nhiếp ảnh gia đứng đầu, đãi ngộ so với chúng tôi tốt hơn rất nhiều.
Anh cũng không cần thuê nhà, một mình ở trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, thật tuyệt!" Lâm Khải cực kỳ hâm mộ
"Mọi người đều có khó khăn riêng, tôi cũng có nỗi khổ của tôi được không? Hiện tại tôi đang cần gấp một số tiền lớn, bằng không nhớ tới tôi liền đau đầu." Tô Tử Dương ôm đầu, uể oải ghé lên trên bàn, ỉu xìu mở miệng.
"Anh có thể cho thuê nhà nha! Một mình anh ở một phòng là đủ rồi, phòng còn lại cũng để trống.
Bây giờ thuê nhà rất khó, chỗ anh ở vị trí lại đẹp, chắc chắn cho thuê cũng dễ! Ai nha! Tôi thế nào lại không nghĩ tới sớm chút nha! Nếu không phải tôi vừa mới giao ba tháng tiền thuê nhà xong, tôi cũng muốn thuê chỗ của anh!" Lâm Khải vừa nói vừa vỗ đùi, bộ dáng hối hận làm Tô Tử Dương bật cười.
Nhưng mà đề nghị này cũng không tồi, cậu có thể cho thuê một phòng.
Như vậy cậu vừa không cần bán nhà mất chổ ở an ổn làm việc, vừa có thể kiếm một số tiền cố định vào tài khoản, quả thật một mũi tên trúng hai con nhạn, cơ sao mà không làm!
Chẳng qua...!Nụ cười trên khoé miệng Tô Tử Dương thóng ảm đạm vài phần.
Thuê ba tháng thì có thể, thời gian lâu dài, chính mình nếu mang thai thật thân hình nhất định sẽ có thay đổi, đến lúc đó doan người ta sợ thì phải làm sao bây giờ
Xem ra còn phải nghĩ biện pháp, lúc quảng cao cho thuê phải có có mắt nhìn người, phải chọn người có lá gan lớn lại có thể tiếp thu quan niệm hiện đại mới có thể...!
...........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook