Bộ Bộ Phong Cương
Chương 5: Hội nghị lãnh đạo

Ngày hôm sau, thông tin Lâm Thành gặp tai nạn giao thông lan khắp xã Mã Thạch.

Khi Diệp Chi Nhiên đi vào Ủy ban nhân dân xã, những người gặp hắn dồn dập hỏi về tình hình của ông ta.

Diệp Chi Nhiên liền nói cả quá trình một lượt đơn giản: Chủ tịch xã Lâm chủ nhật đến thôn Trường Thanh xử lý công tác kế hoạch hóa gia đình, buổi tối uống chút rượu ở nhà người thân, khi trở về không may gặp phải tai nạn giao thông.

Mọi người cùng cảm thán sự bất trắc và mỏng manh của số phận, cảm thấy buồn cho Phó Chủ tịch xã Lâm.

Diệp Chi Nhiên cũng lộ ra vẻ tiếc thương, tối qua khi nhìn thấy cảnh tượng buồn rầu của hai mẹ con Hà Xuân Anh, nghĩ về khoảng thời gian công tác cùng Lâm Thành, hắn lại cảm thấy buồn.

Đến Văn phòng Đảng chính tầng hai, giống như ngày thường, Mã Diễm Lệ đã đến từ trước, quét dọn sạch sẽ phòng làm việc của hắn, đặt trong phòng tờ báo mới.

- Lão Hà vẫn chưa đến sao?

Diệp Chi Nhiên hỏi.

- Chưa đến.

Mã Diễm Lệ là một người quan hệ tốt nhất với Diệp Chi Nhiên ở trong Văn phòng Đảng chính, lúc đầu khi Diệp Chi Nhiên vừa mới được phân công đến xã Mã Thạch làm việc, chưa quen về việc của Văn phòng Đảng chính, Mã Diễm Lệ đã tận tâm giúp hắn xử lý, hai người xây dựng một tình bạn nhất định trong công việc.

Cô ấy lớn hơn Diệp Chi Nhiên hai tuổi, đã kết hôn bốn năm, nhưng chưa sinh con.

- Tiểu Mã, Bí thư Tần có chỉ thị rằng việc hậu sự của Chủ tịch xã Lâm sẽ do Văn phòng Đảng chính làm, nhiệm vụ của cô trong mấy ngày nay là quan tâm nhiều đến vợ của Chủ tịch xã Lâm, Hà Xuân Anh, trong lúc đau buồn, không được để bà ấy xảy ra tình hình gì ngoài ý muốn.

Diệp Chi Nhiên nói.

- Tôi hiểu rồi, lãnh đạo.

Mã Diễm Lệ có một thói quen, khi trả lời "hiểu rồi", cô thường hơi ưỡn ngực.

Cô là một người phụ nữ trưởng thành, có cơ thể gợi cảm, vừa ưỡn lên như vậy, khiến cho đàn ông hoa mắt.

- Mẹ kiếp!

Diệp Chi Nhiên thầm chửi trong lòng, một người con gái đẹp như vậy, chỉ vì không sinh con, mà tình cảm vợ chồng rạn nứt.

Cần phải biết rằng, ở khu vực ngoại ô, quan niệm sinh con sinh cháu vẫn rất sâu đậm.

- Chào Chánh văn phòng Diệp.

Hà Quý Điền hôm qua bận đến nửa đêm, vừa vào cửa liền chào Diệp Chi Nhiên trước.

- Lão Hà, anh để ý tới việc hậu sự của Chủ tịch xã Lâm nhé, cần phải thương lượng nhiều với người nhà, có việc thì nói chuyện nhiều với nhau.

Diệp Chi Nhiên thấy trạng thái tinh thần của Hà Quý Điền kém, lòng biết rằng anh ta có áp lực rất lớn, có lẽ tối qua đã bị Chủ tịch xã Lý mắng không nhẹ, nhưng sự việc này là việc mẫn cảm nhất trên quan trường, tiền đồ của Hà Quý Điền nhất định đã xong, làm liên lụy tới cả Chủ tịch xã Lý cũng phải ngồi mãi ở cái cấp chính khoa rồi. Diệp Chi Nhiên liền nói:

- Tôi phải đi họp, hôm nay Đảng ủy có cuộc họp lãnh đạo cấp 2.

Ủy ban nhân dân xã Mã Thạch có hai tòa nhà làm việc bốn tầng ở phía nam và bắc, tòa nhà phía nam là tòa nhà làm việc của lãnh đạo Đảng chính, Bí thư Đảng ủy xã, Phó Bí thư, Ủy viên Đảng ủy, Ủy ban nhân dân xã, Văn phòng Đảng chính, phòng làm việc kế hoạch hóa gia đình, tài chính... những ban ngành quan trọng này đều nằm ở tòa nhà làm việc phía nam; tòa nhà phía bắc là lễ đường, nhà ăn, hậu cần...

Ở phòng họp tầng bốn tòa nhà phía nam, Diệp Chi Nhiên tham gia cuộc họp lãnh đạo cấp hai của xã Mã Thạch.

Bí thư Tần Đại Minh chủ trì cuộc họp:

- Các đồng chí, tôi xin thông báo với mọi người một sự việc đau buồn trước, có lẽ các đồng chí cũng biết rồi, Chủ tịch xã Lâm đã qua đời trong tai nạn giao thông vào khoảng năm giờ chiều qua. Theo những gì điều tra sơ bộ, chiều qua Chủ tịch xã Lâm tự lái xe đến thôn Trường Thanh để xử lý việc kế hoạch hóa gia đình của nhân dân, buổi tối, anh ấy uống rượu mừng ở nhà người thân, sau đó lái xe về thị trấn Mã Thạch trong cơn say, gặp phải tai nạn giao thông trên đường, đâm nhau với một chiếc xe hàng của công ty Trường Vinh, không may đã mất ngay sau đó. Theo điều tra hiện trường của chi đội cảnh sát giao thông huyện, Chủ tịch xã Lâm đã lái xe trong trạng thái say rượu, đi sai làn đường, có trách nhiệm hoàn toàn với vụ tai nạn giao thông này.

Tần Đại Minh nói xong, nhìn quanh một lượt thành viên, ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng:

- Sau khi Chủ tịch xã Lâm gặp nạn, Chánh văn phòng Diệp Chi Nhiên của Văn phòng Đảng chính đã chạy tới bệnh viện trung tâm huyện giúp tôi xử lý việc lớn của Chủ tịch xã Lâm. Nhưng, có đồng chí trong số chúng ta, sau khi biết tin Chủ tịch xã Lâm gặp nạn, không đến xử lý tình hình, cũng không đi tìm hiểu tình hình thực tế, liền chạy tới nhà Bí thư Đường ở Huyện ủy báo cáo, nói rằng Tần Đại Minh tôi gặp tai nạn giao thông tử nạn. Tôi muốn hỏi xem, rốt cuộc người đó làm vậy nhằm mục đích gì? Có phải muốn tôi chết cho sớm, để thay cái ghế của tôi không?

Phòng họp ngay lập tức im lặng như tờ.

Diệp Chi Nhiên biết đầu đuôi câu chuyện, không ngạc nhiên lắm, những người khác thì không giống vậy, họ ngạc nhiên và nhìn sang nhau, cũng không ít người nhìn sang Chủ tịch xã Lý, vì lời của Bí thư Tần vừa nghe đã hiểu được.

Chương Lập Nhân ngồi bên cạnh Diệp Chi Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi, Diệp Chi Nhiên gật đầu với anh ta, ngụ ý đừng nói gì.

Hội trường yên lặng một lúc, Chủ tịch xã Lý Quân nói:

- Một nửa trước Bí thư Tần nói tôi đồng ý, thật sự tôi chưa tìm hiểu kỹ tình hình, phạm sai lầm.

Nhưng tôi không thể nhận lời chỉ trích đằng sau đó, tôi đến nhà Bí thư Đường báo cáo công tác cũng là nhận chỉ thị của Chủ tịch huyện Ân, sao lại chắc chắn rằng tôi có ý đồ khác chứ?

Bí thư Tần nhìn Chủ tịch xã Lý khinh bỉ rồi nói:

- Vừa nhận được tin đã vội vàng báo cáo với Chủ tịch huyện Ân, rồi lại chạy tới nhà Bí thư Đường báo cáo, ý đồ gì còn cần tôi nói ra sao? Anh đừng làm nhục trí tuệ của các thành viên nhóm lãnh đạo cấp 2 xã Mã Thạch chúng ta, anh có ý gì mọi người đều biết cả.

Lý Quân bị nói đến độ mặt đỏ bừng, bị người khác nắm được nhược điểm, nhưng lại không thể bộc lộ sự tức giận, thế là ông ta nói:

- Đều là do Chánh văn phòng Văn phòng Đảng chính Hà Quý Điền gửi tin vớ vẩn, khiến tôi hiểu nhầm về người gặp tai nạn giao thông.

- Anh ta gửi tin gì khiến anh hiểu nhầm chứ?

Bí thư Tần lạnh lùng nói. Thật ra ông biết nội dung tin nhắn đó, nhưng giờ chỉ là ép Chủ tịch xã Lý nói rõ trước mặt mọi người, khiến cho các cán bộ xã tham gia cuộc họp hiểu được quá trình sự việc, từ đó cô lập ông ta.

Chủ tịch xã Lý rút ra máy BB từ trong áo rồi đọc:

- Chủ tịch xã Lâm gặp tai nạn giao thông, Bí thư Tần đi rồi.

Bộp! Ủy viên tổ chức Đảng ủy xã Phan Thu Sinh đập xuống bàn, nói rất tức giận:

- Anh Hà Quý Điền này làm ăn kiểu gì vậy? Gửi một tin nhắn mà cũng phải vờ vịt vậy sao? Còn nữa, anh ta báo cáo hành tung của Bí thư Tần như vậy là có ý gì?

Diệp Chi Nhiên biết rằng Hà Quý Điền đi theo rất sát Chủ tịch xã Lý, coi như là người của Chủ tịch xã Lý, vì vậy Phan Thu Sinh nói rất chính xác.

- Những gì Hà Quý Điền làm thật sự không thỏa đáng, tôi đề nghị phạt anh ta.

Chủ tịch xã Lý nói.

- Nhất định phải phạt, một vị trí quan trọng như Phó Chánh văn phòng Văn phòng Đảng chính không thích hợp cho Hà Quý Điền làm, điều anh ta đến trạm khoa học nông thôn làm Phó Bí thư chi bộ Đảng đi.

Bí thư Tần lên tiếng, giọng nói vẫn rất nghiêm túc.

- Tôi đồng ý quyết định này, đợi chút nữa sẽ quyết định trong cuộc họp Đảng ủy xã.

Phan Thu Sinh đi đầu tỏ rõ thái độ ủng hộ, đồng thời nhắc nhở Bí thư Tần đang tức giận rằng, việc miễn nhiệm lãnh đạo xã cần phải thông qua cuộc họp Đảng ủy.

Người đứng đầu và đứng thứ hai xã Mã Thạch xung đột với nhau, hơn nữa Bí thư Tần, Chủ tịch xã Lý đều là người có hậu đài cả, mọi người không tiện tham dự vào chuyện này. Mặc dù Hà Quý Điền là cấp dưới của Diệp Chi Nhiên, nhưng Diệp Chi Nhiên biết rõ đầu đuôi câu chuyện, thật sự Hà Quý Điền đã sai, giờ không phải là lúc thích hợp để bảo vệ anh ta.

Bí thư Tần nghe thấy vậy gật đầu nói:

- Được. Sau đây chúng ta sẽ nói về chuyện hậu sự của Chủ tịch xã Lâm, tối qua Chánh văn phòng Diệp đã nói chuyện bước đầu với người nhà Chủ tịch xã Lâm, người nhà của ông ấy có yêu cầu cụ thể gì không?

Diệp Chi Nhiên nói:

- Người nhà Chủ tịch xã Lâm không đề ra yêu cầu gì về mặt chính trị, chỉ yêu cầu mặt kinh tế có thể đáp ứng cho yếu tố Chủ tịch xã Lâm mất do xử lý việc công.

- Cụ thể thế nào?

Bí thư Tần hỏi.

Diệp Chi Nhiên nghĩ rồi nói:

- Vợ của Chủ tịch xã Lâm đã đề ra hai điều, một là con trai bà ấy chưa đến tuổi vị thành niên, kinh tế gia đình thâm hụt mất một khoảng lớn, yêu cầu Ủy ban nhân dân xã giải quyết vấn đề học tập và công tác sau này của đứa bé; hai là đơn vị của đồng chí Hà Xuân Anh lợi nhuận không được tốt, yêu cầu giải quyết công tác cho bà ấy, và giải quyết vấn đề biên chế nữa.

- Các đồng chí thảo luận đi, tôi cảm thấy yêu cầu này của người nhà khá hợp lý, Chủ tịch xã Lâm đã đi rồi, chúng ta nên chăm sóc cho người nhà anh ấy, làm cho anh ấy đi cho yên tâm.

Bí thư Tần nói, đồng thời tỏ rõ thái độ của ông.

- Vợ anh ấy có trình độ học vấn cấp ba phải không? Tôi nhớ trước đó cô ấy làm việc trong xưởng may mặc.

Phó Chủ tịch xã Trình Quan và Chủ tịch xã Lâm trước kia là bạn tốt của nhau, nên khá hiểu rõ về tình cảnh gia đình Chủ tịch xã Lâm.

Vượt ngoài dự liệu của Diệp Chi Nhiên, Đồn trưởng đồn vũ trang xã lạnh lùng nói một câu:

- Cô ấy không hài lòng với xưởng may mặc, thì chuyển cô ấy đến xưởng dệt may đi.

Câu này nói rất không tốt, xưởng may mặc và xưởng dệt may đều là doanh nghiệp khá tồi trong xã.

Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ khi còn sống Chủ tịch xã Lâm có mâu thuẫn với Đồn trưởng đồn vũ trang sao?

May mà Phó Chủ tịch xã Trình kiên quyết bảo vệ lợi ích cho Chủ tịch xã Lâm:

- Sau khi Chủ tịch xã Lâm gặp nạn, người nhà của anh ấy đã gặp phải đả kích lớn, công việc của Hà Xuân Anh không còn được đảm bảo nữa, nhất định sẽ liên lụy tới cuộc sống sau này của con trai cô ấy. Ý kiến của tôi là điều cô ấy đến phòng làm việc kế hoạch hóa gia đình, chỗ đó đang thiếu một người.

Chủ tịch xã Trình đứng ra nói cho Hà Xuân Anh.

Nhân viên của phòng làm việc kế hoạch hóa gia đình là cán bộ biên chế, Diệp Chi Nhiên nghe nói Ủy viên Đảng ủy Ngô A chiếu đã nhắm vào vị trí này, muốn sắp xếp người vào đó.

Quả nhiên, sau khi Chủ tịch xã Trình nói ra, Ủy viên Ban tuyên giáo Ngô A Chiếu ngay lập tức đưa ra ý kiến khác:

- Phòng làm việc kế hoạch hóa gia đình là một cương vị quan trọng, liên quan đến việc chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình của xã, đồng chí Hà Xuân Anh không có kinh nghiệm về mặt này, tôi phản đối.

Diệp Chi Nhiên đã hiểu được hàm ý của câu "người đi mất, trà cũng nguội", khi còn sống Chủ tịch xã Lâm nhất định không ngờ được điều này.

Hắn nghĩ một lát, quyết định cố gắng hết sức giúp người nhà Chủ tịch xã Lâm.

Diệp Chi Nhiên giơ tay nói:

- Trung tâm phục vụ Ủy ban nhân dân xã vừa thành lập, cần người làm, tôi đề nghị sắp xếp đồng chí Hà Xuân Anh vào làm việc trong trung tâm phục vụ, cô ấy có thể đảm nhận được công tác trong đó, và cũng dễ giải quyết biên chế.

Bí thư kịp thời ủng hộ ý kiến này:

- Ý kiến của Chánh văn phòng Diệp rất tốt, trung tâm phục vụ thực sự đang cần người, có thể giải quyết một biên chế cho cô ấy, mọi người có ý kiến gì không?

Phó Bí thư Đảng ủy xã Vương Tĩnh Ngữ là người đầu tiên đưa ý kiến:

- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Tần, đồng chí Hà Xuân Anh đến trung tâm phục vụ làm việc là rất hợp lý, tôi tin rằng cô ấy có thể làm được việc này.

Bí thư Đảng ủy, Phó Bí thư Đảng ủy đều phát biểu, những người khác cũng tiện thể đẩy thuyền, ào ào tán thành.

Khi thảo luận về quy cách lễ truy điệu và vấn đề tiền phụ dưỡng, Chủ tịch xã Lý đều không phát biểu.

Cuối cùng hội nghĩ đã thông qua tất cả việc sắp xếp, phí tổn, quy cách lễ truy điệu ... liên quan tới hậu sự của Chủ tịch xã Lâm.

Sự việc cụ thể sẽ do Văn phòng Đảng chính thao tác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương