Bộ Bộ Phong Cương
-
Chương 18: Chuyện thú vị trong giới hội họa
Diệp Chi Nhiên thật sự hy vọng đôi mắt sáng đó của cô cứ nhìn anh ta như vậy. Anh ta nghĩ lúc rồi nói:
- Ông ta kể một câu chuyện tấm màn đen trong giới sưu tầm nghệ thuật , rất có ý nghĩa, là thế này…
Là thế này: có một nguời giàu có sau khi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài thì trở về nước, có nghiên cứu về tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt có hứng thú với hội họa, ông ta tìm hiểu được tiềm lực tăng giá của tác phẩm nghệ thuật rất lớn, thị trường tác phẩm sưu tầm trong nước cũng đang phát triển, liền quyết tâm về nước mua đồ thật để sưu tầm.
Một ngày, ông ta đến một phòng tranh nổi tiếng ở tỉnh thành, vào cửa liền nhìn thấy một bức tranh thủy mặc sáu thước, tác giả là họa sĩ nổi tiếng thời nhà Thanh, giá niêm yết là ba trăm nghìn tệ. Người giàu có vốn là người có con mắt nhất định, nhưng không nhìn ra vấn đề gì. Đến mấy lần, bức tranh này đều treo trên tường, cũng không chịu giảm giá, ông ta liền hỏi ông chủ, bức tranh này là thật tích hay là đồ giả. Ông chủ trả lời, thật tích, đồ giả là xem vào nhãn lực của người mua, ông ta không chịu trách nhiệm.
Người giàu có là người cẩn thận, liền do dự không dám tùy tiện xuống tay. Ông chủ nói, thế này đi, nếu ông muốn mua, chúng tôi mang đến nhà thẩm định nổi tiếng nhất kinh thành Vương lão để thẩm định. Ông chủ giải thích, Vương lão đứng đầu cả nước về trình độ thẩm định hội họa, trong giới thẩm định luôn nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chưa ai dị nghị. Người giàu có cũng nghe nói đến danh tiếng của Vương lão, đương nhiên là đồng ý.
Đến nhà Vương lão, mở bức họa được cuộn tròn, Vương lão sau khi xem liền nói rõ ràng đây là đồ giả. Người giàu có liền hỏi, làm thế nào để nhìn ra là đồ giả? Chỗ nào có vấn đề? Vương lão nhìn nhìn người giàu có, nói một cách ý tứ thâm sâu, dựa vào cảm nhận mà thôi, mặc dù họa phong, đề từ, ấn ký mọi thứ của bức tranh này đều nhìn không ra vấn đề gì, nhưng dựa vào cảm nhận của ông ta, bức tranh này nhất định là đồ giả.
Đã là đồ giả rồi thì người giàu có đương nhiên không mua nữa, cách mấy ngày khi ông ta lại đến phòng tranh đó, kinh ngạc phát hiện ra bức tranh này không còn nưa, vội vàng hỏi ông chủ xem nó đi đâu rồi? Ông chủ trả lời được mua đi rồi. Lại hỏi là ai mua? Trả lời, là Vương lão bỏ ra sáu trăm nghìn tệ mua nó đi, người giàu có liền ảo não, mắng cách làm người của Vương lão. Người đều như vậy, đồ mất đi rồi lại càng thể hiện sự quý giá. Người giàu có thực sự tiếc bức tranh này, liền cầu xin ông chủ dẫn đến nhà Vương lão, xem có thể chuyển nhượng cho ông ta không.
Ở nhà Vương lão, người giàu có trải qua một phen thỉnh cầu khổ sở, Vương lão thấy lòng thành của ông ta liền đồng ý. Cuối cùng người giàu có vì để cảm ơn Vương lão mà nhắm mắt chịu đau, bỏ ra năm mươi nghìn tệ, mua lại với giá sáu trăm năm mươi nghìn tệ.
Qua một khoảng thời gian, có triển lãm tranh của một nhà nổi tiếng, người giàu có mang bức tranh đi yêu cầu tham gia triển lãm, bên triển lãm mời ra mấy nhà thẩm định, vừa nhìn đều nói là đồ giả, lý do cũng giống như Vương lão nói: mặc dù họa phong, đề từ, ấn ký, mọi thứ của bức tranh đều nhìn không ra vấn đề, nhưng dựa vào cảm nhận, bức tranh này nhất định là đồ giả.
Người giàu có liền ngây ra như gà gỗ, muốn đi đến nói lý với ông chủ phòng tranh, nhưng ông chủ sớm đã thanh minh ông ta không chịu trách nhiệm về thật giả của tác phẩm rồi. Lại muốn đi nói lý với Vương lão, nhưng Vương lão sớm đã nói bức tranh này là đồ giả rồi, người giàu có lúc này mới tỉnh ngộ ra là mình đã rơi vào trong cái vòng đã được thiết kế tinh vi đâu đấy này, cái vòng này hay ở chỗ sau khi ông ta tỉnh ngộ lại, vẫn không có cách nào đi truy cứu trách nhiệm của đương sự. Ông ta thầm than nước của vòng tròn tác phẩm nghệ thuật trong nước quá sâu, từ đó liền rời khỏi giới sưu tầm tác phẩm nghệ thuật.
Trương Niệm Duyệt nghe xong câu chuyện, mở to hai mắt, mắng:
- Đầu gỗ, những người này thật đáng ghét, anh không được học theo bọn họ đâu.
Diệp Chi Nhiên cười nói:
- Niệm Duyệt, tôi có lăn lộn trong giới nghệ thuật đâu, học thế nào được?
- Tôi là nói anh làm quan đó, không được học cái xấu, cậy thế ức hiếp người.
Niệm Duyệt nói.
Diệp Chi Nhiên vội vàng nhận lời, trong lòng thêm quý trọng Niệm Duyệt, thực sự là tâm cũng như người, cũng là không nhiễm bụi trần.
- Còn nữa, sau này ít uống rượu thôi.
Niệm Duyệt nhắc nhở.
- Được, tôi nghe cô.
Diệp Chi Nhiên nói.
- Uống rượu càng không thể đi hát, tắm rửa, hoặc là trác táng với mấy cô gái khác.
Niệm Duyệt tiếp tục nói, giống như là cô dâu mới cưới vậy
- Nếu tôi phát hiện anh trác táng với mấy cô gái khác, trở về một đao kết liễu anh.
Nói đến đây, ánh mắt của Niệm Duyệt bất giác nhìn xuống thân dưới của anh ta, mặt cũng “ xoa” đỏ lên.
Cùng lúc Diệp Chi Nhiên nghe thấy cô nói “ kết liễu”, chỉ cảm thấy bộ hạ phía dưới không khỏi nhảy lên chút. Trương Niệm Duyệt vừa tức vừa bực, lấy chiếc khăn, cốc, các thứ tạp vật bên cạnh liền ném vào người Diệp Chi Nhiên.
Tấm lòng của thiếu nữ là không thể xúc phạm nhất, Diệp Chi Nhiên không biết làm sao, chỉ có thể luống cuống chạy đi.
Anh ta chạy được hai bước, liền nghe thấy sau lưng cánh cửa lớn đóng lại “ rầm” một cái, lại nghe thấy một âm thanh” Ha”, dường như là Trương Niệm Duyệt cười đến khom cả người.
Diệp Chi Nhiên cam thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Chiều thứ Tư, Diệp Chi Nhiên đang ở phòng làm việc xem báo cáo tính khả thi của việc mở giao dịch tiểu thương phẩm tiểu khu kinh tế mà Trầm Vinh gửi đến, Chương Lập Nhân gọi điện đến, nói giám đốc Hồ của nhà máy dệt bị Hoàng Như Thành đánh, trên mặt khâu ba mũi, Diệp Chi Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng Như Thành nào?
- Chính là Hoàng lưu manh.
Diệp Chi Nhiên nghe nói qua về Hoàng lưu manh này, là tên côn đồ vô lại có tiếng ở xã Mã Thạch, hỏi:
- Vì chuyện gì vậy? Bắt được chưa?
- Hoàng lưu manh đã bị còng lại, hắn ta có chút bình tĩnh, đánh người xong liền ở hiện trường đợi cảnh sát đến bắt, sau đó ở đồn công an ghi chép, nói đánh Giám đốc Hồ là đế báo thù cho chị gái mình.
Chương Lập Nhân ngừng chút rồi nói:
- Chị của hắn ta bị Giám đốc Hồ cưỡng hiếp.
- Có chuyện này sao?
Diệp Chi Nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta biết công nhân các nhà máy ở xã đều là nông dân thật thà chất phác của xã, người sau khi bị người quyền thế ức hiếp không dám mở miệng cũng rất nhiều.
- Lập Nhân, đem ghi chép photo một bản cho tôi xem xem.
- Được, tôi bảo Lưu Binh đem qua.
- Lưu Binh, cậu có suy nghĩ gì?
Xem xong bản photo mà Lưu Binh mang tới, trong lòng Diệp Chi Nhiên vô cùng kinh ngạc, Giám đốc Hồ trong ấn tượng của anh ta bị phá vỡ hoàn toàn, nếu chuyện này đúng như lời nói của Hoàng lưu manh, nhà máy dệt nhất định phải bổ nhiệm ban lãnh đạo mới.
- Tôi cảm thấy Hoàng lưu manh lần này không giống như bịa đặt, địa điểm, nhân vật, thời gian của sự việc đều có độ đáng tin nhất định.
Lưu Binh cẩn thận trả lời.
- Trong ghi chép không chỉ có chị gái của Hoàng lưu manh bị cưỡng hiếp, theo anh ta khai báo, còn có mấy công nhân nữ gặp phải chuyện như vậy, đều không dám nói ra. Hơn nữa, cũng là có họ có tên, anh cảm thấy có độ đáng tin không?
Án này là Lưu Binh làm, Diệp Chi Nhiên hỏi tương đối tỉ mỉ.
- Tôi cảm thấy nhất định phải tiến hành điều tra, có chỗ đáng tin trong đó.
Lưu Binh trả lời.
- Đồn trưởng Chương có ý kiến gì?
Diệp Chi Nhiên không vội phát biểu ý kiến của mình.
- Đồn trưởng Trương muốn tôi xin chỉ thị lãnh đạo.
Diệp Chi Nhiên trong lòng vô cùng cảm ơn Chương Lập Nhân, mặc dù nói anh đang phụ trách chỉnh đốn nhà máy dệt, hơn nữa ghi chép của Hoàng lưu manh liên quan đến lãnh đạo chủ chốt của nhà máy dệt. Tuy nhiên, Chương Lập Nhân hoàn toàn có thể đem tình hình Giám đốc Hồ khả năng liên quan đến án báo cáo lên Bí thư Tần, hoặc là Phòng Công an huyện, anh ta làm như vậy chính là ủng hộ với giới hạn lớn nhất đối với công tác của anh.
- Cậu về chuyển lời đến Đồn trưởng Chương, sự việc tạm thời không được lộ ra, trước tiên phái người đáng tin đi điều tra, tất cả những người bị hại liên lụy đến trong lời khai của Hoàng lưu manh đều phải điều tra rõ ràng, nhất định phải có chứng thực của bọn họ. Đồng thời, giữ bảo mật.
Hoàng lưu manh thanh danh không tốt, trong lòng mọi người độ tin cậy không cao, nếu lộ ra phong thanh gì sẽ có người chất vấn động cơ đi điều tra của đồn công an. Hơn nữa, Giám đốc Hồ là người đứng đầu nhà máy dệt nhiều năm như vậy, tất yếu sẽ có chỗ dựa nhất định.
Lưu Binh trầm ổn gật đầu nói:
- Chủ tịch Diệp, xin cứ yên tâm, chúng tôi làm chắc chắn công việc trước rồi sẽ báo cáo lên anh.
Lưu Binh đi rồi, Diệp Chi Nhiên lại suy nghĩ rất lâu. Nếu sự việc điều tra là thâthm Giám đốc Hồ nhất định phải bị bắt, đồng thời, chỉnh đốn nhà máy dệt sẽ động tĩnh rất lớn. Hơn nữa, nơi này có thể sẽ chịu trở lực rất nhiều, cũng có thể trở thành một ngọn đuốc đốt lên sau khi anh ta nhậm chức quan mới.
Thường nói: hai mươi bảy hai mươi tám, ổn đả ổn trát, chờ đợi cất nhắc; bốn mươi bảy bốn mươi tám thì làm uổng công. Diệp Chi Nhiên đang ở độ tuổi ổn đả ổn trát, rất muốn làm chút việc thực. Anh ta ý thức được, khi tốt nghiệp thông qua sát hạch vào trong đội ngũ cán bộ cơ sở thành phố Gia Nam, trong vô tình đã mở ra con đường làm quan rộng lớn, kết hợp với việc trung ương ý thức hóa toàn lực cất nhắc đội ngũ cán bộ, bối cảnh trẻ tuổi hóa, không gian thăng chức của anh ta cũng mở rộng, huống hồ lúc khởi đầu cũng cao hơn đa số người khác.
Nguồn gốc xuất thân của anh ta, tham gia công tác chỉ là Chánh văn phòng Đảng chính ở xã, sau hai năm đã trở thành Phó Chủ tịch xã Mã Thạch, Diệp Chi Nhiên đối với bản thân tràn đầy niềm tin. Trải qua sự phân tích cẩn thận, anh ta cảm thấy chỉnh đốn nhà máy dệt và tiểu khu kinh tế trong thời gian ngắn chính là trọng điểm công tác của anh ta, làm tốt không chỉ có thể thay đổi diện mạo của hai nơi này mà còn có sự giúp đỡ lớn đối với sự phát triển kinh tế xã.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ thủy tinh của phòng làm việc một khoảng lớn, xuyên qua chiếu lên sàn nhà gỗ một vầng sáng, chiếc tường trắng như tuyết vì thế mà phủ lên một lớp màu nâu đỏ nhàn nhạt, Diệp Chi Nhiên ngồi trước bàn làm việc vừa xem báo cáo tính khả thi tiểu khu kinh tế của Trầm Vinh, không ngăn được lắc lắc đầu, trong báo cáo này, Trầm Vinh tham khảo kinh nghiệm thành công của tiểu thương phẩm Trường Ô của thành phố Lân, cho rằng lấy huyện Thương Hưng làm kiểu mẫu, tuy nhiên kiểu mẫu này không phải đơn giản có thể làm lại, Thường Gia cũng không có cơ sở thị trường như vậy. Hơn nữa, từ định vị tiểu khu kinh tế xã thị trấn để nhìn thì cũng không thích hợp làm thương nghiệp. Điều duy nhất mà Diệp Chi Nhân tán thành là Trầm Vinh đã nhắc đến việc tiểu khu kinh tế phải hướng tầm mắt vào kinh tế tư hữu loại hình vừa và nhỏ.
- Thay đổi mô thức hoạt động của tiểu khu kinh tế, tăng cường ban lãnh đạo của tiểu khu kinh tế.
Diệp Chi Nhiên quan sát rất nhạy bén, nắm chắc hai trọng điểm có thể hoàn toàn thay đổi tình trạng của tiểu khu kinh tế.
Buổi chiều, trong phòng hội nghị lớn của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, Diệp Chi Nhiên mở cuộc họp về “ công tác quản lý và hoạt động của tiểu khu kinh tế xã thị trấn”. Để cho nhân viên quản lý của tiểu khu kinh tế mở rộng tư duy, anh ta mời Phó chủ nhiệm Ngô phân quản công tác tiểu khu kinh tế Ủy ban kinh tế huyện Thường Gia đến.
Phó Chủ nhiệm Ngô nói chuyện đầu tiên, ông ta giới thiệu đại khái tình hình đặc điểm, cách thức hoạt động, quy mô kinh tế của các tiểu khu kinh tế trong toàn huyện và tiểu khu kinh tế ngoài huyện, chỉ ra nhân viên quản lý tiểu khu bắt buộc phải thay đổi tư duy, làm tốt công tác phục vụ, như vậy mới có thể thu hút doanh nghiệp. Đối chiếu số liệu, số lượng doanh nghiệp, tổng lượng kinh tế, thu thuế của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch thuộc vị trí thứ hai trong mười lăm tiểu khu kinh tế toàn huyện.
Lời của Phó Chủ nhiệm Ngô khiến toàn thể nhân viên công nhân tiểu khu nhận thức rõ ràng được chỗ thiếu sót, mọi người đều đem ánh mắt hướng về Diệp Chi Nhiên, muốn xem xem Phó Chủ tịch xã mới đến mà tràn đầy tinh thần này có ý tưởng gì hay.
- Ông ta kể một câu chuyện tấm màn đen trong giới sưu tầm nghệ thuật , rất có ý nghĩa, là thế này…
Là thế này: có một nguời giàu có sau khi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài thì trở về nước, có nghiên cứu về tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt có hứng thú với hội họa, ông ta tìm hiểu được tiềm lực tăng giá của tác phẩm nghệ thuật rất lớn, thị trường tác phẩm sưu tầm trong nước cũng đang phát triển, liền quyết tâm về nước mua đồ thật để sưu tầm.
Một ngày, ông ta đến một phòng tranh nổi tiếng ở tỉnh thành, vào cửa liền nhìn thấy một bức tranh thủy mặc sáu thước, tác giả là họa sĩ nổi tiếng thời nhà Thanh, giá niêm yết là ba trăm nghìn tệ. Người giàu có vốn là người có con mắt nhất định, nhưng không nhìn ra vấn đề gì. Đến mấy lần, bức tranh này đều treo trên tường, cũng không chịu giảm giá, ông ta liền hỏi ông chủ, bức tranh này là thật tích hay là đồ giả. Ông chủ trả lời, thật tích, đồ giả là xem vào nhãn lực của người mua, ông ta không chịu trách nhiệm.
Người giàu có là người cẩn thận, liền do dự không dám tùy tiện xuống tay. Ông chủ nói, thế này đi, nếu ông muốn mua, chúng tôi mang đến nhà thẩm định nổi tiếng nhất kinh thành Vương lão để thẩm định. Ông chủ giải thích, Vương lão đứng đầu cả nước về trình độ thẩm định hội họa, trong giới thẩm định luôn nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chưa ai dị nghị. Người giàu có cũng nghe nói đến danh tiếng của Vương lão, đương nhiên là đồng ý.
Đến nhà Vương lão, mở bức họa được cuộn tròn, Vương lão sau khi xem liền nói rõ ràng đây là đồ giả. Người giàu có liền hỏi, làm thế nào để nhìn ra là đồ giả? Chỗ nào có vấn đề? Vương lão nhìn nhìn người giàu có, nói một cách ý tứ thâm sâu, dựa vào cảm nhận mà thôi, mặc dù họa phong, đề từ, ấn ký mọi thứ của bức tranh này đều nhìn không ra vấn đề gì, nhưng dựa vào cảm nhận của ông ta, bức tranh này nhất định là đồ giả.
Đã là đồ giả rồi thì người giàu có đương nhiên không mua nữa, cách mấy ngày khi ông ta lại đến phòng tranh đó, kinh ngạc phát hiện ra bức tranh này không còn nưa, vội vàng hỏi ông chủ xem nó đi đâu rồi? Ông chủ trả lời được mua đi rồi. Lại hỏi là ai mua? Trả lời, là Vương lão bỏ ra sáu trăm nghìn tệ mua nó đi, người giàu có liền ảo não, mắng cách làm người của Vương lão. Người đều như vậy, đồ mất đi rồi lại càng thể hiện sự quý giá. Người giàu có thực sự tiếc bức tranh này, liền cầu xin ông chủ dẫn đến nhà Vương lão, xem có thể chuyển nhượng cho ông ta không.
Ở nhà Vương lão, người giàu có trải qua một phen thỉnh cầu khổ sở, Vương lão thấy lòng thành của ông ta liền đồng ý. Cuối cùng người giàu có vì để cảm ơn Vương lão mà nhắm mắt chịu đau, bỏ ra năm mươi nghìn tệ, mua lại với giá sáu trăm năm mươi nghìn tệ.
Qua một khoảng thời gian, có triển lãm tranh của một nhà nổi tiếng, người giàu có mang bức tranh đi yêu cầu tham gia triển lãm, bên triển lãm mời ra mấy nhà thẩm định, vừa nhìn đều nói là đồ giả, lý do cũng giống như Vương lão nói: mặc dù họa phong, đề từ, ấn ký, mọi thứ của bức tranh đều nhìn không ra vấn đề, nhưng dựa vào cảm nhận, bức tranh này nhất định là đồ giả.
Người giàu có liền ngây ra như gà gỗ, muốn đi đến nói lý với ông chủ phòng tranh, nhưng ông chủ sớm đã thanh minh ông ta không chịu trách nhiệm về thật giả của tác phẩm rồi. Lại muốn đi nói lý với Vương lão, nhưng Vương lão sớm đã nói bức tranh này là đồ giả rồi, người giàu có lúc này mới tỉnh ngộ ra là mình đã rơi vào trong cái vòng đã được thiết kế tinh vi đâu đấy này, cái vòng này hay ở chỗ sau khi ông ta tỉnh ngộ lại, vẫn không có cách nào đi truy cứu trách nhiệm của đương sự. Ông ta thầm than nước của vòng tròn tác phẩm nghệ thuật trong nước quá sâu, từ đó liền rời khỏi giới sưu tầm tác phẩm nghệ thuật.
Trương Niệm Duyệt nghe xong câu chuyện, mở to hai mắt, mắng:
- Đầu gỗ, những người này thật đáng ghét, anh không được học theo bọn họ đâu.
Diệp Chi Nhiên cười nói:
- Niệm Duyệt, tôi có lăn lộn trong giới nghệ thuật đâu, học thế nào được?
- Tôi là nói anh làm quan đó, không được học cái xấu, cậy thế ức hiếp người.
Niệm Duyệt nói.
Diệp Chi Nhiên vội vàng nhận lời, trong lòng thêm quý trọng Niệm Duyệt, thực sự là tâm cũng như người, cũng là không nhiễm bụi trần.
- Còn nữa, sau này ít uống rượu thôi.
Niệm Duyệt nhắc nhở.
- Được, tôi nghe cô.
Diệp Chi Nhiên nói.
- Uống rượu càng không thể đi hát, tắm rửa, hoặc là trác táng với mấy cô gái khác.
Niệm Duyệt tiếp tục nói, giống như là cô dâu mới cưới vậy
- Nếu tôi phát hiện anh trác táng với mấy cô gái khác, trở về một đao kết liễu anh.
Nói đến đây, ánh mắt của Niệm Duyệt bất giác nhìn xuống thân dưới của anh ta, mặt cũng “ xoa” đỏ lên.
Cùng lúc Diệp Chi Nhiên nghe thấy cô nói “ kết liễu”, chỉ cảm thấy bộ hạ phía dưới không khỏi nhảy lên chút. Trương Niệm Duyệt vừa tức vừa bực, lấy chiếc khăn, cốc, các thứ tạp vật bên cạnh liền ném vào người Diệp Chi Nhiên.
Tấm lòng của thiếu nữ là không thể xúc phạm nhất, Diệp Chi Nhiên không biết làm sao, chỉ có thể luống cuống chạy đi.
Anh ta chạy được hai bước, liền nghe thấy sau lưng cánh cửa lớn đóng lại “ rầm” một cái, lại nghe thấy một âm thanh” Ha”, dường như là Trương Niệm Duyệt cười đến khom cả người.
Diệp Chi Nhiên cam thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Chiều thứ Tư, Diệp Chi Nhiên đang ở phòng làm việc xem báo cáo tính khả thi của việc mở giao dịch tiểu thương phẩm tiểu khu kinh tế mà Trầm Vinh gửi đến, Chương Lập Nhân gọi điện đến, nói giám đốc Hồ của nhà máy dệt bị Hoàng Như Thành đánh, trên mặt khâu ba mũi, Diệp Chi Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng Như Thành nào?
- Chính là Hoàng lưu manh.
Diệp Chi Nhiên nghe nói qua về Hoàng lưu manh này, là tên côn đồ vô lại có tiếng ở xã Mã Thạch, hỏi:
- Vì chuyện gì vậy? Bắt được chưa?
- Hoàng lưu manh đã bị còng lại, hắn ta có chút bình tĩnh, đánh người xong liền ở hiện trường đợi cảnh sát đến bắt, sau đó ở đồn công an ghi chép, nói đánh Giám đốc Hồ là đế báo thù cho chị gái mình.
Chương Lập Nhân ngừng chút rồi nói:
- Chị của hắn ta bị Giám đốc Hồ cưỡng hiếp.
- Có chuyện này sao?
Diệp Chi Nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta biết công nhân các nhà máy ở xã đều là nông dân thật thà chất phác của xã, người sau khi bị người quyền thế ức hiếp không dám mở miệng cũng rất nhiều.
- Lập Nhân, đem ghi chép photo một bản cho tôi xem xem.
- Được, tôi bảo Lưu Binh đem qua.
- Lưu Binh, cậu có suy nghĩ gì?
Xem xong bản photo mà Lưu Binh mang tới, trong lòng Diệp Chi Nhiên vô cùng kinh ngạc, Giám đốc Hồ trong ấn tượng của anh ta bị phá vỡ hoàn toàn, nếu chuyện này đúng như lời nói của Hoàng lưu manh, nhà máy dệt nhất định phải bổ nhiệm ban lãnh đạo mới.
- Tôi cảm thấy Hoàng lưu manh lần này không giống như bịa đặt, địa điểm, nhân vật, thời gian của sự việc đều có độ đáng tin nhất định.
Lưu Binh cẩn thận trả lời.
- Trong ghi chép không chỉ có chị gái của Hoàng lưu manh bị cưỡng hiếp, theo anh ta khai báo, còn có mấy công nhân nữ gặp phải chuyện như vậy, đều không dám nói ra. Hơn nữa, cũng là có họ có tên, anh cảm thấy có độ đáng tin không?
Án này là Lưu Binh làm, Diệp Chi Nhiên hỏi tương đối tỉ mỉ.
- Tôi cảm thấy nhất định phải tiến hành điều tra, có chỗ đáng tin trong đó.
Lưu Binh trả lời.
- Đồn trưởng Chương có ý kiến gì?
Diệp Chi Nhiên không vội phát biểu ý kiến của mình.
- Đồn trưởng Trương muốn tôi xin chỉ thị lãnh đạo.
Diệp Chi Nhiên trong lòng vô cùng cảm ơn Chương Lập Nhân, mặc dù nói anh đang phụ trách chỉnh đốn nhà máy dệt, hơn nữa ghi chép của Hoàng lưu manh liên quan đến lãnh đạo chủ chốt của nhà máy dệt. Tuy nhiên, Chương Lập Nhân hoàn toàn có thể đem tình hình Giám đốc Hồ khả năng liên quan đến án báo cáo lên Bí thư Tần, hoặc là Phòng Công an huyện, anh ta làm như vậy chính là ủng hộ với giới hạn lớn nhất đối với công tác của anh.
- Cậu về chuyển lời đến Đồn trưởng Chương, sự việc tạm thời không được lộ ra, trước tiên phái người đáng tin đi điều tra, tất cả những người bị hại liên lụy đến trong lời khai của Hoàng lưu manh đều phải điều tra rõ ràng, nhất định phải có chứng thực của bọn họ. Đồng thời, giữ bảo mật.
Hoàng lưu manh thanh danh không tốt, trong lòng mọi người độ tin cậy không cao, nếu lộ ra phong thanh gì sẽ có người chất vấn động cơ đi điều tra của đồn công an. Hơn nữa, Giám đốc Hồ là người đứng đầu nhà máy dệt nhiều năm như vậy, tất yếu sẽ có chỗ dựa nhất định.
Lưu Binh trầm ổn gật đầu nói:
- Chủ tịch Diệp, xin cứ yên tâm, chúng tôi làm chắc chắn công việc trước rồi sẽ báo cáo lên anh.
Lưu Binh đi rồi, Diệp Chi Nhiên lại suy nghĩ rất lâu. Nếu sự việc điều tra là thâthm Giám đốc Hồ nhất định phải bị bắt, đồng thời, chỉnh đốn nhà máy dệt sẽ động tĩnh rất lớn. Hơn nữa, nơi này có thể sẽ chịu trở lực rất nhiều, cũng có thể trở thành một ngọn đuốc đốt lên sau khi anh ta nhậm chức quan mới.
Thường nói: hai mươi bảy hai mươi tám, ổn đả ổn trát, chờ đợi cất nhắc; bốn mươi bảy bốn mươi tám thì làm uổng công. Diệp Chi Nhiên đang ở độ tuổi ổn đả ổn trát, rất muốn làm chút việc thực. Anh ta ý thức được, khi tốt nghiệp thông qua sát hạch vào trong đội ngũ cán bộ cơ sở thành phố Gia Nam, trong vô tình đã mở ra con đường làm quan rộng lớn, kết hợp với việc trung ương ý thức hóa toàn lực cất nhắc đội ngũ cán bộ, bối cảnh trẻ tuổi hóa, không gian thăng chức của anh ta cũng mở rộng, huống hồ lúc khởi đầu cũng cao hơn đa số người khác.
Nguồn gốc xuất thân của anh ta, tham gia công tác chỉ là Chánh văn phòng Đảng chính ở xã, sau hai năm đã trở thành Phó Chủ tịch xã Mã Thạch, Diệp Chi Nhiên đối với bản thân tràn đầy niềm tin. Trải qua sự phân tích cẩn thận, anh ta cảm thấy chỉnh đốn nhà máy dệt và tiểu khu kinh tế trong thời gian ngắn chính là trọng điểm công tác của anh ta, làm tốt không chỉ có thể thay đổi diện mạo của hai nơi này mà còn có sự giúp đỡ lớn đối với sự phát triển kinh tế xã.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ thủy tinh của phòng làm việc một khoảng lớn, xuyên qua chiếu lên sàn nhà gỗ một vầng sáng, chiếc tường trắng như tuyết vì thế mà phủ lên một lớp màu nâu đỏ nhàn nhạt, Diệp Chi Nhiên ngồi trước bàn làm việc vừa xem báo cáo tính khả thi tiểu khu kinh tế của Trầm Vinh, không ngăn được lắc lắc đầu, trong báo cáo này, Trầm Vinh tham khảo kinh nghiệm thành công của tiểu thương phẩm Trường Ô của thành phố Lân, cho rằng lấy huyện Thương Hưng làm kiểu mẫu, tuy nhiên kiểu mẫu này không phải đơn giản có thể làm lại, Thường Gia cũng không có cơ sở thị trường như vậy. Hơn nữa, từ định vị tiểu khu kinh tế xã thị trấn để nhìn thì cũng không thích hợp làm thương nghiệp. Điều duy nhất mà Diệp Chi Nhân tán thành là Trầm Vinh đã nhắc đến việc tiểu khu kinh tế phải hướng tầm mắt vào kinh tế tư hữu loại hình vừa và nhỏ.
- Thay đổi mô thức hoạt động của tiểu khu kinh tế, tăng cường ban lãnh đạo của tiểu khu kinh tế.
Diệp Chi Nhiên quan sát rất nhạy bén, nắm chắc hai trọng điểm có thể hoàn toàn thay đổi tình trạng của tiểu khu kinh tế.
Buổi chiều, trong phòng hội nghị lớn của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, Diệp Chi Nhiên mở cuộc họp về “ công tác quản lý và hoạt động của tiểu khu kinh tế xã thị trấn”. Để cho nhân viên quản lý của tiểu khu kinh tế mở rộng tư duy, anh ta mời Phó chủ nhiệm Ngô phân quản công tác tiểu khu kinh tế Ủy ban kinh tế huyện Thường Gia đến.
Phó Chủ nhiệm Ngô nói chuyện đầu tiên, ông ta giới thiệu đại khái tình hình đặc điểm, cách thức hoạt động, quy mô kinh tế của các tiểu khu kinh tế trong toàn huyện và tiểu khu kinh tế ngoài huyện, chỉ ra nhân viên quản lý tiểu khu bắt buộc phải thay đổi tư duy, làm tốt công tác phục vụ, như vậy mới có thể thu hút doanh nghiệp. Đối chiếu số liệu, số lượng doanh nghiệp, tổng lượng kinh tế, thu thuế của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch thuộc vị trí thứ hai trong mười lăm tiểu khu kinh tế toàn huyện.
Lời của Phó Chủ nhiệm Ngô khiến toàn thể nhân viên công nhân tiểu khu nhận thức rõ ràng được chỗ thiếu sót, mọi người đều đem ánh mắt hướng về Diệp Chi Nhiên, muốn xem xem Phó Chủ tịch xã mới đến mà tràn đầy tinh thần này có ý tưởng gì hay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook