Blue - Neleta
-
Chương 95-1: Phiên ngoại 7: Vô hối!
Trong phòng ngủ, Cam Y đang ngồi sắp xếp lại đống quần áo đã được giặt ủi thơm tho. Sau khi Y Đông thử luyện thành công trở thành tộc nhân của Miêu Linh Tộc, chính thức khai sinh ra một gia tộc mới – Ma Đức Da, điều này còn có ý nghĩa là Y Đông hiện đang gánh trên vai trách nhiệm khai chi tán diệp cho gia tộc mình, mà thân là “người mang trọng trách” trực tiếp cho gia tộc Ma Đức Da, trách nhiệm và nghĩa vụ trước mắt của Cam Y cũng nặng nề không kém. Con trai lớn Tây Nạp cũng đã được hai tuổi, thân thể Cam Y cũng đã điều dưỡng tốt, nếu không muốn nói là vô cùng hoàn hảo, bất kỳ lúc nào cúng sẵn sàng mang thai lần nữa. Chỉ bất quá, gần đây Y Đông đặc biệt chăm sóc, nên Cam Y dành tạm gác chuyện này lại. Là một trong số hai “con rể” của gia tộc Tát La Cách, nhưng bản thân chỉ là tộc nhân từ nhân loại chuyển hóa thành, thế mà Y Đông đã được Bố Nhĩ Thác và Blue giao cho một bộ phận tài sản kếch xù của gia tộc, giúp cậu có thể nhanh chóng bành trướng thế lực của bản thân.
Đương nhiên, trên đời này làm gì có bữa tiệc nào miễn phí, Y Đông không chỉ phải cố gắng xây dựng tài sản và thế lực cho gia tộc mình, mà còn phải trợ giúp Bố Nhĩ Thác và Blue quản lý nguyên gia tài kếch xù của gia tộc Tát La Cách. Vì sự phát triển của gia tộc, vì muốn cuốc sống mai sau của con mình và Cam Y có một cuộc sống an nhàn tự tại, nên Y Đông đành “nhẫn nhục phụ trọng” mà đáp ứng yêu cầu của hai tên gian tặc đó, cũng bởi vì lý do này, nên ngày nào cậu cũng phải bù đầu bù cổ với cả núi công việc. Bất quá, mặc kệ bản thân có bộn bề công việc đến đâu, đúng sáu giờ chiều, cậu cũng sẽ về nhà với Cam Y, hai ngày cuối tuần cũng nhất định thư giãn toàn bộ, không tiếp nhận bất cứ việc gì. Đã phải trải qua quá trình thử luyện gian nan thống khổ mới có thể chuyển hóa thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, nên mục tiêu của cậu không phải là công việc, mà là cùng Cam Y trải qua một cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, nếu không được ở bên Cam Y, vậy tất cả những gì cậu làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đem quần áo đã xếp gọn cất vào tủ, Cam Y nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp, người làm đã theo sự phân phó của anh mà chuẩn bị tốt nguyên liệu cho bữa tối nay. Cam Y đeo tạp dề vào, chuẩn bị nấu cơm. Mỗi ngày ba bữa, chỉ trừ bữa sáng là ăn bên ngoài ra, thì toàn bộ các bữa khác đều do Cam Y tự mình nấu nướng. Đa số buổi trưa Y Đông sẽ không về dùng cơm, nên Cam Y sẽ chuẩn bị sẵn cơm trưa rồi mang đến công ty cho cậu. Y Đông từng nói anh không cần phải làm thế này, nhưng Cam Y dã nhẹ nhàng từ chối khéo. Anh thích nấu ăn, nhất là càng yêu thích cảm giác bản thân đang nấu cơm cho Y Đông và con mình ăn. Hơn nữa, Cam Y lo nếu chỉ một mình ở công ty, Y Đông nhất định sẽ bỏ bữa, thức ăn lúc Y Đông còn bé không phải đều do một tay anh làm sao, cho nên nay Y Đông đã trở về, anh đương nhiên càng phải vì chủ nhân của mình mà vào bếp rồi. Bất quá Tây Nạp hiện không có ở nhà, nên anh chỉ cần nấu cho hai người dùng thôi.
Ơ? Tây Nạp mới hai tuổi mà, sao bé lại không có ở nhà? Cam Y cười cười. Đừng quên Tây Nạp đã có chủ nhân rồi. Từ sau khi Tây Nạp nhận Simba là chủ nhân của mình, nếu không có Simba bên cạnh, Tây Nạp nhất định sẽ khóc nháo không ngừng. Vì vậy khiến Khổng Thu và Cam Y đau đầu không ít. Hai bé còn quá nhỏ, chung quy không thể để một trong hai bé rời khỏi cha và papa mình quá lâu. Mà nói thẳng ra thì cả Cam Y lẫn khổng Thu đều nhớ con da diết, nên chuyện một bé dọn hẳn sang ở cùng nhà với bé kia là điều không thể. Cuối cùng, sau khi hai nhà bàn bạc cẩn thận, đương nhiên, chủ yếu chỉ là Cam Y và Khổng Thu bàn với nhau mà thôi, mỗi tháng, Tây Nạp sẽ sang ở nhà Khổng Thu mười ngày, rồi sau đó Simba sẽ sang nhà Cam Y ở mười hôm. Còn mười ngày còn lại, hai bé sẽ ở riêng tại nhà mình. Khổng Thu trước đã đám phán ổn thỏa với Simba, đừng nhìn Simba chỉ mới mấy ngày tuổi, nhưng nhóc đã phi thường hiểu chuyện rồi, còn chuyện sau đó, hiển nhiên là Simba sẽ thuyết phục Tây Nạp. Còn chuyện Simba làm thế nào để thuyết phục Tây Nạp thì chẳng ai biết được, ngay cả Khổng Thu cũng không biết.
Hôm nay là ngày Tây Nạp sang ở nhà Khổng Thu, mấy hôm trước Khổng Thu đã sang đón Tây Nạp, hai hôm nữa Cam Y sẽ qua rước Tây Nạp về, rồi tiện tay ôm luôn cả Simba về nhà mình. Vì để tiện sắp xếp công việc, nên Y Đông và Cam Y đã quyết định sống ở New York, chỉ cách nhà Khổng Thu hai giờ đi xe. Y Đông cũng giống như Blue, cực kỳ không ưa nổi chuyện có người quấy rầy mình, nên tuy hai gia đình đều sống trong phạm vi New York, nhưng chuyện hai gia đình họp mặt lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần như thế, Khổng Thu với Cam Y đều phải xuất hết sát chiêu của bản thân ra mới có thể được chủ nhân đồng ý cho đi dùng cơm cùng “kẻ khác”. Ba người nhà Mục Dã lại định cư ở Vancouver, nên cơ hội gặp nhau lại càng ít đến đáng thương. Mục Dã từng bị ung thư dạ dày, rất nghiêm trọng, tuy hiện tại sức khỏe của cậu đã khôi phục hoàn toàn, nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn quyết định ở Vancouver – nơi có khí hậu ôn hòa ấm áp, vì vậy cả Cam Y lẫn Khổng Thu đều không có gì bất mãn, mặc dù cả hai đều hy vọng Mục Dã có thể cùng họ chung sống tại New York này.
Canh sườn bò trong nồi đã bắt đầu thơm lừng, đây là món mà trước dây Y Đông cực thích. Cam Y nhớ tất cả những món mà Y Đông thích. Mặc dù Y Đông bây giờ với Y Đông trong ký ức của anh chẳng còn chút gì tương tự, nhưng mặc kệ Y Đông có biến thành thế nào đi chăng nữa, cậu cũng đều là người trọng yếu nhất và cũng là người mà Y Đông yêu thương nhất.
Bánh trứng đã được nướng hoàn hảo, quản gia đã cầm điện thoại đến cho anh: “Tiên sinh, ngài có điện thoại, là của ngài Văn Sâm – Tát La Cách tiên sinh.”
“Văn Sâm sao?” Cam Y cầm lấy điện thoại: “A lô.”
“Hi, Tiểu Gia Gia, lâu rồi không gặp.”
“Ha ha, đúng vậy, đã lâu không gặp. Bây giờ anh đang ở đâu? Lúc trước em có nghe Tiểu Thu Thu nói hình như anh và Fiona đã quyết định đi Italia?”
“À, hiện giờ bọn anh đang ở Pháp, công việc bên Italia đã có người khác quản lí, Bố Nhĩ Thác sai anh qua Pháp để bàn môt vụ làm ăn, đại khái tầm hai tháng sau bọn anh sẽ về Đức. Tiểu Gia Gia, Fiona có thai rồi, bọn anh đang chuẩn bị kết hôn, không biết em có thể tham gia hôn lễ của bọn anh không?”
“Wow, cuối cùng Fiona cũng có thai rồi sao. Hôn lễ của hai người em nhất định sẽ có mặt, đã định được ngày nào chưa?”
“Ngày hai mươi sáu, thứ năm tuần sau. Có tiện cho em không?”
“Anh định tổ chức ở đâu? Thứ năm tuần sau em nhất định sẽ đến, có cần em tới phụ một tay không?”
“Không cần đâu, bọn anh đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. À, về phía Mục Dã và Khổng Thu thì chắc phải phiền em nói lại một tiếng, Bố Nhĩ Thác vầ Đề Cổ không thích chuyện anh điện thoại cho người hầu của mình.”
“Dạ, được mà, cứ giao cho em. Yên tâm, bọn em nhất định sẽ có mặt đầy đủ.”
“Cám ơn em, vậy thôi, có gì thứ năm tuần sau mình gặp nhé.”
“Dạ, thứ năm gặp, bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp điện thoại, Cam Y sờ cằm suy nghĩ một lúc, Y Đông và Văn Sâm trước đây từng có qua lại, chuyện này hẳn có thể thu xếp được, chỉ là không biết bên phía Khổng Thu và Mục Dã sẽ ra sao. Bất quá anh tin chắc là hai người đó nhất định sẽ có thể thuyết phục được chủ nhân của mình. Giao điện thoại lại cho quản gia, Cam Y lại tiếp tục tập trung nấu cơm tối.
Đương nhiên, trên đời này làm gì có bữa tiệc nào miễn phí, Y Đông không chỉ phải cố gắng xây dựng tài sản và thế lực cho gia tộc mình, mà còn phải trợ giúp Bố Nhĩ Thác và Blue quản lý nguyên gia tài kếch xù của gia tộc Tát La Cách. Vì sự phát triển của gia tộc, vì muốn cuốc sống mai sau của con mình và Cam Y có một cuộc sống an nhàn tự tại, nên Y Đông đành “nhẫn nhục phụ trọng” mà đáp ứng yêu cầu của hai tên gian tặc đó, cũng bởi vì lý do này, nên ngày nào cậu cũng phải bù đầu bù cổ với cả núi công việc. Bất quá, mặc kệ bản thân có bộn bề công việc đến đâu, đúng sáu giờ chiều, cậu cũng sẽ về nhà với Cam Y, hai ngày cuối tuần cũng nhất định thư giãn toàn bộ, không tiếp nhận bất cứ việc gì. Đã phải trải qua quá trình thử luyện gian nan thống khổ mới có thể chuyển hóa thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, nên mục tiêu của cậu không phải là công việc, mà là cùng Cam Y trải qua một cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, nếu không được ở bên Cam Y, vậy tất cả những gì cậu làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đem quần áo đã xếp gọn cất vào tủ, Cam Y nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp, người làm đã theo sự phân phó của anh mà chuẩn bị tốt nguyên liệu cho bữa tối nay. Cam Y đeo tạp dề vào, chuẩn bị nấu cơm. Mỗi ngày ba bữa, chỉ trừ bữa sáng là ăn bên ngoài ra, thì toàn bộ các bữa khác đều do Cam Y tự mình nấu nướng. Đa số buổi trưa Y Đông sẽ không về dùng cơm, nên Cam Y sẽ chuẩn bị sẵn cơm trưa rồi mang đến công ty cho cậu. Y Đông từng nói anh không cần phải làm thế này, nhưng Cam Y dã nhẹ nhàng từ chối khéo. Anh thích nấu ăn, nhất là càng yêu thích cảm giác bản thân đang nấu cơm cho Y Đông và con mình ăn. Hơn nữa, Cam Y lo nếu chỉ một mình ở công ty, Y Đông nhất định sẽ bỏ bữa, thức ăn lúc Y Đông còn bé không phải đều do một tay anh làm sao, cho nên nay Y Đông đã trở về, anh đương nhiên càng phải vì chủ nhân của mình mà vào bếp rồi. Bất quá Tây Nạp hiện không có ở nhà, nên anh chỉ cần nấu cho hai người dùng thôi.
Ơ? Tây Nạp mới hai tuổi mà, sao bé lại không có ở nhà? Cam Y cười cười. Đừng quên Tây Nạp đã có chủ nhân rồi. Từ sau khi Tây Nạp nhận Simba là chủ nhân của mình, nếu không có Simba bên cạnh, Tây Nạp nhất định sẽ khóc nháo không ngừng. Vì vậy khiến Khổng Thu và Cam Y đau đầu không ít. Hai bé còn quá nhỏ, chung quy không thể để một trong hai bé rời khỏi cha và papa mình quá lâu. Mà nói thẳng ra thì cả Cam Y lẫn khổng Thu đều nhớ con da diết, nên chuyện một bé dọn hẳn sang ở cùng nhà với bé kia là điều không thể. Cuối cùng, sau khi hai nhà bàn bạc cẩn thận, đương nhiên, chủ yếu chỉ là Cam Y và Khổng Thu bàn với nhau mà thôi, mỗi tháng, Tây Nạp sẽ sang ở nhà Khổng Thu mười ngày, rồi sau đó Simba sẽ sang nhà Cam Y ở mười hôm. Còn mười ngày còn lại, hai bé sẽ ở riêng tại nhà mình. Khổng Thu trước đã đám phán ổn thỏa với Simba, đừng nhìn Simba chỉ mới mấy ngày tuổi, nhưng nhóc đã phi thường hiểu chuyện rồi, còn chuyện sau đó, hiển nhiên là Simba sẽ thuyết phục Tây Nạp. Còn chuyện Simba làm thế nào để thuyết phục Tây Nạp thì chẳng ai biết được, ngay cả Khổng Thu cũng không biết.
Hôm nay là ngày Tây Nạp sang ở nhà Khổng Thu, mấy hôm trước Khổng Thu đã sang đón Tây Nạp, hai hôm nữa Cam Y sẽ qua rước Tây Nạp về, rồi tiện tay ôm luôn cả Simba về nhà mình. Vì để tiện sắp xếp công việc, nên Y Đông và Cam Y đã quyết định sống ở New York, chỉ cách nhà Khổng Thu hai giờ đi xe. Y Đông cũng giống như Blue, cực kỳ không ưa nổi chuyện có người quấy rầy mình, nên tuy hai gia đình đều sống trong phạm vi New York, nhưng chuyện hai gia đình họp mặt lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần như thế, Khổng Thu với Cam Y đều phải xuất hết sát chiêu của bản thân ra mới có thể được chủ nhân đồng ý cho đi dùng cơm cùng “kẻ khác”. Ba người nhà Mục Dã lại định cư ở Vancouver, nên cơ hội gặp nhau lại càng ít đến đáng thương. Mục Dã từng bị ung thư dạ dày, rất nghiêm trọng, tuy hiện tại sức khỏe của cậu đã khôi phục hoàn toàn, nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn quyết định ở Vancouver – nơi có khí hậu ôn hòa ấm áp, vì vậy cả Cam Y lẫn Khổng Thu đều không có gì bất mãn, mặc dù cả hai đều hy vọng Mục Dã có thể cùng họ chung sống tại New York này.
Canh sườn bò trong nồi đã bắt đầu thơm lừng, đây là món mà trước dây Y Đông cực thích. Cam Y nhớ tất cả những món mà Y Đông thích. Mặc dù Y Đông bây giờ với Y Đông trong ký ức của anh chẳng còn chút gì tương tự, nhưng mặc kệ Y Đông có biến thành thế nào đi chăng nữa, cậu cũng đều là người trọng yếu nhất và cũng là người mà Y Đông yêu thương nhất.
Bánh trứng đã được nướng hoàn hảo, quản gia đã cầm điện thoại đến cho anh: “Tiên sinh, ngài có điện thoại, là của ngài Văn Sâm – Tát La Cách tiên sinh.”
“Văn Sâm sao?” Cam Y cầm lấy điện thoại: “A lô.”
“Hi, Tiểu Gia Gia, lâu rồi không gặp.”
“Ha ha, đúng vậy, đã lâu không gặp. Bây giờ anh đang ở đâu? Lúc trước em có nghe Tiểu Thu Thu nói hình như anh và Fiona đã quyết định đi Italia?”
“À, hiện giờ bọn anh đang ở Pháp, công việc bên Italia đã có người khác quản lí, Bố Nhĩ Thác sai anh qua Pháp để bàn môt vụ làm ăn, đại khái tầm hai tháng sau bọn anh sẽ về Đức. Tiểu Gia Gia, Fiona có thai rồi, bọn anh đang chuẩn bị kết hôn, không biết em có thể tham gia hôn lễ của bọn anh không?”
“Wow, cuối cùng Fiona cũng có thai rồi sao. Hôn lễ của hai người em nhất định sẽ có mặt, đã định được ngày nào chưa?”
“Ngày hai mươi sáu, thứ năm tuần sau. Có tiện cho em không?”
“Anh định tổ chức ở đâu? Thứ năm tuần sau em nhất định sẽ đến, có cần em tới phụ một tay không?”
“Không cần đâu, bọn anh đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. À, về phía Mục Dã và Khổng Thu thì chắc phải phiền em nói lại một tiếng, Bố Nhĩ Thác vầ Đề Cổ không thích chuyện anh điện thoại cho người hầu của mình.”
“Dạ, được mà, cứ giao cho em. Yên tâm, bọn em nhất định sẽ có mặt đầy đủ.”
“Cám ơn em, vậy thôi, có gì thứ năm tuần sau mình gặp nhé.”
“Dạ, thứ năm gặp, bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp điện thoại, Cam Y sờ cằm suy nghĩ một lúc, Y Đông và Văn Sâm trước đây từng có qua lại, chuyện này hẳn có thể thu xếp được, chỉ là không biết bên phía Khổng Thu và Mục Dã sẽ ra sao. Bất quá anh tin chắc là hai người đó nhất định sẽ có thể thuyết phục được chủ nhân của mình. Giao điện thoại lại cho quản gia, Cam Y lại tiếp tục tập trung nấu cơm tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook