Blue - Neleta
-
Chương 42-2
Đèn bàn bật sáng, một người ôm ai đó đã bất tỉnh vào phòng tắm, rồi mới đi ra thay hết đống drap giường dính đầy các loại dịch. Tiếp theo, anh đi vào phòng tắm, hai mươi phút sau, anh ôm người nào đó trở về giường. Toàn bộ quá trình, người nào đó vẫn không hề tỉnh lại. Tặng lên trên cái cổ trắng nõn đã phủ kín hồng ngân của đối phương thêm mấy cái hôn nữa, lúc này anh mới vừa lòng mà mặc cho người nào đó một bộ pijama.
Đôi tai mèo ẩn trong tóc khẽ giật giật, nam nhân xích lõa sau một cái chớp mắt đã biến trở lại thành một con mèo trắng. Lười biếng duỗi thắt lưng một cái thật đã, anh khẽ liếm liếm miệng người nọ rồi nhảy xuống giường.
Bên trong giường nệm êm ái ấm áp, Khổng Thu vẫn ngủ say như chết. Kích tình mãnh liệt đã qua được một lúc, vậy mà mặt cậu vẫn ửng hồng, môi sưng đỏ, lại càng không cần nhắc đến hôn ngân che kín toàn thân. Chỉ làm có hai lần mà gần như tất cả tinh lực của cậu đều bị rút cạn, thậm chí cậu còn không nhớ nổi bản thân thật ra đã bắn hay chưa, nếu trong đầu cậu lúc này còn một ý niệm, thì đó chắc chắn chính là “Thật sảng khoái.”
Điện thoại trong phòng reo vang thật không đúng lúc, con mèo nào đó đang đứng bên cửa sổ để nghỉ ngơi cho lại sức liền phóng như bay đến bàn điện thoại, trong quá trình đó, chớp mắt một cái lại biến thành hình người. Bắt điện thoại, anh bực mình nói: “Thu Thu đang ngủ!”
“Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, anh quên mất bên cậu lúc này đã là giữa đêm.”
“Có chuyện gì?”
“Gần chỗ hai người ở quả nhiên có cả bầy chó săn bao vây, anh đã cho người đi thăm dò rồi, có kẻ đã đem tin tức hôm nay hai người trở về báo cho giới truyền thông.”
“Là kẻ nào?”
“Ách…. cậu biết Khổng Thu cũng được xem như người có chút danh tiếng, nên lúc ở sân bay đã có người nhận ra cậu ấy. Bất quá cậu cứ yên tâm, anh sẽ giúp cậu xử lý, mấy hôm nữa là bọn chó săn đó sẽ âm thầm rút lui có trật tự ngay. Nhưng sau đó bọn chúng có lén lút rình mò Khổng Thu không thì anh không đảm bảo nha. Cậu cũng biết năng lực của anh có hạn mà. Nếu để chuyện này cho Bố Nhĩ Thác giải quyết thì sẽ sạch sẽ hơn nhiều.
“Đừng có nhắc tên hắn trước mặt ta!”
“Được được được, là anh lỡ lời nói bậy.”
“Nói cho cái đám đó biết, nếu không muốn chết, thì tránh xa Thu Thu ra một chút!”
“Đề Cổ, nơi này là nhân giới, âm điệu của cậu nên thấp một chút vẫn hay hơn. Chuyện lần này cậu quậy ở Philippines anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể dìm xuống được. Nhưng cậu cũng nên nhớ nhắc nhở người hầu của mình nên giữ mồm giữ miệng, ngàn vạn lần không nên ăn nói lung tung.”
“Thu Thu sẽ không nói lung tung.”
“Được được được, vậy anh đây yên tâm rồi. Nhiều nhất là trong vòng một tuần nữa anh sẽ xử lý xong đám chó săn kia.”
“Ừ.”
“Đề Cổ, cậu thật sự không cho anh đến đó thật sao?”
“Không được.”
“Oa oa oa… người ta ở trong này một mình, cô đơn lạnh lẽo lắm đó.”
“Biến.” Điện thoại đã bị dập một cách tàn nhẫn.
Xa xa ở một nơi khác của địa cầu, một người nhìn chằm chằm điện thoại bi thương tự nói: “Tốt xấu gì tôi đây cũng là ca ca của cậu nha, sao có thể đối xử lạnh lùng với tôi như thế này hả? Không phải còn chưa đến “Mạt” ư? Sao cảm giác còn lạnh hơn cả “Tỉnh” nữa vậy nè?”
Tiến vào phòng ngủ nhìn Khổng Thu, đối phương ngủ thật say, Blue đóng cửa lại, trở ra phòng khách, rồi biến lại hình mèo. Anh không thích lúc nào cũng phải thân thiết với Thu Thu trong hắc ám, vì muốn sớm một chút đạt đến “Kiến Quang”, phải tận dụng hết mọi thời gian để tu luyện!
Khi tỉnh lại…. toàn thân Khổng Thu mềm nhũn, đầu giường để sẵn một chén nước ấm, trên giường lại không thấy bóng Blue đâu. Sau khi ý thức dần trở lại, Khổng Thu vội kéo cao chăn lên. Tối hôm qua…. cậu và Blue đã làm. Giống như, giống như…..
Đem chăn kéo cao lên thêm chút nữa, toàn thân Khổng Thu nóng hẳn lên, người tối hôm qua, thật là cậu sao? Sao cậu lại có thể trở nên… như vậy? Cậu thật không sao nói ra được hai chữ kia.
Nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu được lý do. Ngày hôm qua cậu và Blue làm những hai lần, lại còn làm lâu như vậy, theo lý thuyết dù may mắn không bị thương, thì ít nhất cũng phải đau đến không xuống giường nổi mới đúng chứ. Nhung lại không đau, một chút cũng không đau. Cái loại cảm giác run rẩy đó giờ nghĩ lại làm cho tim cậu bất giác oạn nhịp, kích thích tăng vọt.
Cậu cũng có phải là kẻ háo sắc đâu? Hai mươi tám năm qua, ngay cả tự an ủi, cậu cũng rất ít khi làm. Trong suốt tám năm đơn phương tương tư Dư Nhạc Dương, cậu cũng hiếm khi đem hắn thành đối tượng ảo tưởng, không phải bản thân không nguyện ý, mà là cậu sợ mình không thể khống chế được, cho nên lúc nào cũng sống trong áp lực. Thời gian lâu dần, đối với vấn đề sinh lý cậu cũng phai nhạt đi ít nhiều. Tuy chỉ cần cùng Dư Nhạc Dương khẽ đụng chạm dù chỉ một đầu ngón tay cũng khiến cậu rộn ràng, nhưng trên giường thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng lẽ bởi vì cậu kiềm nén lâu quá cho nên lúc làm tình cùng Blue mới có thể trở nên như vậy sao?
Cửa mở, Khổng Thu không dám nhìn đối phương, cậu thật sự ngượng ngùng. Cậu không hy vọng Blue cho rằng cậu là một kẻ *** đãng. Kỳ thật, Blue là người đầu tiên, chỉ sợ cũng là người duy nhất cậu trao thân trong đời này.
“Thu Thu?”
“Dạ.”
Kéo chăn xuống một chút, Khổng Thu giương mắt, thẹn thùng đầy ngượng ngùng.
“Xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua anh làm đau em sao?”
Blue vẫn đang đội mũ, sờ tới sờ lui mặt cậu, hôn rồi lại hôn.
“Không có.”
Trên nguời không còn chút khí lực, nhưng đúng là không đau tí nào.
Tựa hồ nhìn thấu Khổng Thu đang xấu hổ, Blue hôn hôn đối phương mấy cái, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em ngày hôm qua…” Khổng Thu vươn tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, vùi mặt vào người anh, “Em tối qua… có phải hay không rất… em cũng không biết, tại sao lại như vậy. Anh vừa tiến vào, em liền cảm thấy… không thể khống chế nổi…”
Nhãn đồng màu lam hiện lên vẻ thấu hiểu, xoa xoa hai vành tai đã ửng đỏ của đối phương, Blue thản nhên giải thích: “Điều này vô cùng bình thường. Đây chính là khế ước của anh và em. Anh chỉ có thể động tình với một mình em, còn em cũng chỉ có thể động tình với một mình anh.”
“Hả?” Khổng Thu ngẩng đầu.
Vén tóc Khổng Thu sang một bên, Blue nói: “Thu Thu, anh rất vui. Tối hôm qua em có bao nhiêu hưng phấn, thì chứng minh, em yêu anh bấy nhiêu.”
Cũng không hiểu mấy, nhưng đầu óc Khổng Thu vòng vo nửa ngày, chậm rãi nở nụ cười: “Em như vậy, là bình thường thôi đúng không?”
“Ừ.”
Nụ cười thêm vài phần tươi tắn: “Anh sẽ không cho rằng, em là một người… *** đãng chứ?”
“Thu Thu.” Dĩ nhiên là không vui.
Ôm chầm lấy Blue, Khổng Thu ngọt ngào nói: “Tối hôm qua em thật sự rất thích, thật thoải mái, thật tuyệt vời.”
“Anh cũng rất thoải mái.” Đôi nhãn đồng màu lam ánh lên vẻ vui sướng, móng tay dài nhọn của Blue khẽ vuốt qua mặt Khổng Thu, xung quanh hai người tràn ngập cảm giác ấm áp, yên bình.
Một lát sau, Blue hỏi: “Em đói bụng chưa?”
“Rồi.”
“Anh đi lấy chút gì đó cho em ăn.”
“Em muốn đánh răng rửa mặt trước đã.”
“Ừ.”
Xốc chăn lên, trực tiếp ôm Khổng Thu xuống giường, trong đôi mắt lam của Blue lúc này chỉ thấy một nụ cười, thiếu anh, cậu nhất định sẽ không sống nổi mất.
Nằm gọn trên ghế sofa, ăn cơm Blue vừa gọi nhà hàng mang đến, Khổng Thu gọi điện cho cha mẹ ở Hà Lan. Sự tình liên quan đến vụ bắt cóc của cậu hai người cũng đã biết. Chuyện về Blue nhất định phải giấu kín, Khổng Thu chỉ nói qua loa là mình được một tổ chức du kích ở Phillippines cứu thoát, bởi vì di động đã mất, cậu lại bị thương, nên phải ở lại nơi đó để dưỡng thương, sau khi vết thương tốt lên mới liên lạc với bạn bè để cùng về nước. Tuy biết rằng những lời này là nói để cha mẹ yên tâm, nhưng trong lòng lại không ngừng áy náy với hai người, cậu còn cường điệu là vết thương của mình giờ đã khỏi hẳn, nên cha mẹ không cần quá lo lắng.
Mẹ của Khổng Thu có bệnh trong người, nên bà muốn ở lại một tỉnh nhỏ của Hà Lan để an dưỡng, rời xa những xô bồ ồn ã của thành phố lớn. Lần này cậu gặp chuyện bất trắc, hai vị lão nhân lúc này mới nhận ra là bọn họ đã quá ít quan tâm đến con trai của mình, vì vậy hai người muốn Tết năm nay cậu phải bay sang Hà Lan để cả nhà đoàn tụ. Khổng Thu ngập ngừng nói cho cha mẹ biết tết năm nay cậu đã đáp ứng về thành phố C ăn tết với Dư Nhạc Dương, nên chờ năm sau, cậu xin phép công ty nghỉ phép dài hạn rồi sẽ bay sang Hà Lan, vừa lúc cậu cũng có một chút chuyện chuyên môn muốn thỉnh giáo cha mình, lúc này, hai vị nhân gia mới vui vẻ đồng ý.
Sau khi nói chuyện với cha mẹ xong, Khổng Thu trấn an người nào đó hết nửa ngày mới được thông qua cho phép cậu gọi điện báo bình an cho Dư Nhạc Dương, đối phương vừa nghe là cậu, liền dồn dập hỏi cậu đang ở đâu, có bị thương không. Khổng Thu thật sự cảm động, trải qua chuyện này, tình cảm của cậu dành cho Nhạc Dương lại một lần nữa biến hóa, người này chính là người bạn thân chí cốt nhất trong đời cậu!
Nói cho đối phương biết tết năm nay cậu sẽ về thành phố C, Dư Nhạc Dương không ngừng reo lên vui mừng, còn bắt cậu phải về ngay lập tức nữa. Hốc mắt bỗng ướt, Khổng Thu liên tục đáp ứng. Bất quá, người nào đó cứ như hổ rình mồi, chằm chằm nhìn cậu, làm cậu vội đem nước mắt còn đang rưng rưng thu trở về.
“Nhạc Dương, chờ sau khi về, tôi sẽ kể lại cho cậu nghe, lúc đó tình hình vô cùng lộn xộn.”
“Không có gì, không có gì, cậu bình an là tốt rồi, cái gì cũng không quan trọng.”
“Ừ. Lần này hại cậu lo lắng như vậy, thật xin lỗi.”
“Cậu mà còn khách khí như vậy thì tôi giận thật đó nha.”
“Ha ha, vậy tôi không khách khí nữa, được chưa?”
Đối phương yên lặng một lúc, rồi mới hạ giọng hỏi: “Trọng Ni, có phải bạn trai cậu đang ở đó không?”
“Hả, ừ.”
“Hô, tên đó đối với cậu cũng không tệ. tuy là tính tình coi bộ không được tốt cho lắm, nhưng bất quá vừa nghe cậu có chuyện liền bất chấp tất cả chạy đến, chỉ với điểm này, tôi ủng hộ cậu!”
“Cám ơn cậu, Nhạc Dương.”
“Cậu lại nói cảm ơn với tôi.”
“Ha ha. Được rồi, tôi không nói nữa.”
“Kia, nếu được, tết này nói bạn trai cậu cùng về đi, tôi muốn uống với anh ta mấy ly. Người này đủ nghĩa khí, tôi thích!”
“Anh ấy là của tôi, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ thích anh ấy nha.”
“Tôi thèm vào, Trọng Ni, cậu muốn Đào Đào mưu sát tôi hả?”
“Ha ha, để tôi hỏi lại anh ấy cái đã.”
“Ấy, đừng hỏi, cậu cứ về đi rồi tính. Cái gì cũng đừng mua, chỉ cần về người không là được.”
“Okie.”
Cúp điện thoại, hôn hôn lên khóe môi của người nào đó, Khổng Thu ôm đối phương: “Đi mua nhẫn với em đi, nhẫn của anh và em. Em muốn cho tất cả mọi người biết, em đã có bạn trai.”
Lam đồng khẽ híp lại, người nào đó kéo Khổng Thu đứng lên: “Anh sẽ đi mua ngay bây giờ.”
“Được.”
Trong lòng nở nụ cười hạnh phúc, Khổng Thu đã thành công dập tắt được lửa giấm chua của người nào đó, cậu ngoan ngoãn mặc đồ, mang giày, cùng anh ra ngoài mua nhẫn. A, thuận tiện mua quần áo cho anh nữa. Tuy là anh không sợ lạnh, nhưng nhớ lại bộ dáng phong phanh của anh, cậu sẽ đau lòng. Cầm lấy bàn tay ấm áp của Blue, Khổng Thu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, chỉ cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời. Mặc kệ người khác nhìn cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không thèm giấu chuyện bản thân là người đồng tính. Cậu đã yêu một nam nhân, đã yêu một miêu tinh bá đạo.
Đôi tai mèo ẩn trong tóc khẽ giật giật, nam nhân xích lõa sau một cái chớp mắt đã biến trở lại thành một con mèo trắng. Lười biếng duỗi thắt lưng một cái thật đã, anh khẽ liếm liếm miệng người nọ rồi nhảy xuống giường.
Bên trong giường nệm êm ái ấm áp, Khổng Thu vẫn ngủ say như chết. Kích tình mãnh liệt đã qua được một lúc, vậy mà mặt cậu vẫn ửng hồng, môi sưng đỏ, lại càng không cần nhắc đến hôn ngân che kín toàn thân. Chỉ làm có hai lần mà gần như tất cả tinh lực của cậu đều bị rút cạn, thậm chí cậu còn không nhớ nổi bản thân thật ra đã bắn hay chưa, nếu trong đầu cậu lúc này còn một ý niệm, thì đó chắc chắn chính là “Thật sảng khoái.”
Điện thoại trong phòng reo vang thật không đúng lúc, con mèo nào đó đang đứng bên cửa sổ để nghỉ ngơi cho lại sức liền phóng như bay đến bàn điện thoại, trong quá trình đó, chớp mắt một cái lại biến thành hình người. Bắt điện thoại, anh bực mình nói: “Thu Thu đang ngủ!”
“Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, anh quên mất bên cậu lúc này đã là giữa đêm.”
“Có chuyện gì?”
“Gần chỗ hai người ở quả nhiên có cả bầy chó săn bao vây, anh đã cho người đi thăm dò rồi, có kẻ đã đem tin tức hôm nay hai người trở về báo cho giới truyền thông.”
“Là kẻ nào?”
“Ách…. cậu biết Khổng Thu cũng được xem như người có chút danh tiếng, nên lúc ở sân bay đã có người nhận ra cậu ấy. Bất quá cậu cứ yên tâm, anh sẽ giúp cậu xử lý, mấy hôm nữa là bọn chó săn đó sẽ âm thầm rút lui có trật tự ngay. Nhưng sau đó bọn chúng có lén lút rình mò Khổng Thu không thì anh không đảm bảo nha. Cậu cũng biết năng lực của anh có hạn mà. Nếu để chuyện này cho Bố Nhĩ Thác giải quyết thì sẽ sạch sẽ hơn nhiều.
“Đừng có nhắc tên hắn trước mặt ta!”
“Được được được, là anh lỡ lời nói bậy.”
“Nói cho cái đám đó biết, nếu không muốn chết, thì tránh xa Thu Thu ra một chút!”
“Đề Cổ, nơi này là nhân giới, âm điệu của cậu nên thấp một chút vẫn hay hơn. Chuyện lần này cậu quậy ở Philippines anh đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể dìm xuống được. Nhưng cậu cũng nên nhớ nhắc nhở người hầu của mình nên giữ mồm giữ miệng, ngàn vạn lần không nên ăn nói lung tung.”
“Thu Thu sẽ không nói lung tung.”
“Được được được, vậy anh đây yên tâm rồi. Nhiều nhất là trong vòng một tuần nữa anh sẽ xử lý xong đám chó săn kia.”
“Ừ.”
“Đề Cổ, cậu thật sự không cho anh đến đó thật sao?”
“Không được.”
“Oa oa oa… người ta ở trong này một mình, cô đơn lạnh lẽo lắm đó.”
“Biến.” Điện thoại đã bị dập một cách tàn nhẫn.
Xa xa ở một nơi khác của địa cầu, một người nhìn chằm chằm điện thoại bi thương tự nói: “Tốt xấu gì tôi đây cũng là ca ca của cậu nha, sao có thể đối xử lạnh lùng với tôi như thế này hả? Không phải còn chưa đến “Mạt” ư? Sao cảm giác còn lạnh hơn cả “Tỉnh” nữa vậy nè?”
Tiến vào phòng ngủ nhìn Khổng Thu, đối phương ngủ thật say, Blue đóng cửa lại, trở ra phòng khách, rồi biến lại hình mèo. Anh không thích lúc nào cũng phải thân thiết với Thu Thu trong hắc ám, vì muốn sớm một chút đạt đến “Kiến Quang”, phải tận dụng hết mọi thời gian để tu luyện!
Khi tỉnh lại…. toàn thân Khổng Thu mềm nhũn, đầu giường để sẵn một chén nước ấm, trên giường lại không thấy bóng Blue đâu. Sau khi ý thức dần trở lại, Khổng Thu vội kéo cao chăn lên. Tối hôm qua…. cậu và Blue đã làm. Giống như, giống như…..
Đem chăn kéo cao lên thêm chút nữa, toàn thân Khổng Thu nóng hẳn lên, người tối hôm qua, thật là cậu sao? Sao cậu lại có thể trở nên… như vậy? Cậu thật không sao nói ra được hai chữ kia.
Nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu được lý do. Ngày hôm qua cậu và Blue làm những hai lần, lại còn làm lâu như vậy, theo lý thuyết dù may mắn không bị thương, thì ít nhất cũng phải đau đến không xuống giường nổi mới đúng chứ. Nhung lại không đau, một chút cũng không đau. Cái loại cảm giác run rẩy đó giờ nghĩ lại làm cho tim cậu bất giác oạn nhịp, kích thích tăng vọt.
Cậu cũng có phải là kẻ háo sắc đâu? Hai mươi tám năm qua, ngay cả tự an ủi, cậu cũng rất ít khi làm. Trong suốt tám năm đơn phương tương tư Dư Nhạc Dương, cậu cũng hiếm khi đem hắn thành đối tượng ảo tưởng, không phải bản thân không nguyện ý, mà là cậu sợ mình không thể khống chế được, cho nên lúc nào cũng sống trong áp lực. Thời gian lâu dần, đối với vấn đề sinh lý cậu cũng phai nhạt đi ít nhiều. Tuy chỉ cần cùng Dư Nhạc Dương khẽ đụng chạm dù chỉ một đầu ngón tay cũng khiến cậu rộn ràng, nhưng trên giường thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng lẽ bởi vì cậu kiềm nén lâu quá cho nên lúc làm tình cùng Blue mới có thể trở nên như vậy sao?
Cửa mở, Khổng Thu không dám nhìn đối phương, cậu thật sự ngượng ngùng. Cậu không hy vọng Blue cho rằng cậu là một kẻ *** đãng. Kỳ thật, Blue là người đầu tiên, chỉ sợ cũng là người duy nhất cậu trao thân trong đời này.
“Thu Thu?”
“Dạ.”
Kéo chăn xuống một chút, Khổng Thu giương mắt, thẹn thùng đầy ngượng ngùng.
“Xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua anh làm đau em sao?”
Blue vẫn đang đội mũ, sờ tới sờ lui mặt cậu, hôn rồi lại hôn.
“Không có.”
Trên nguời không còn chút khí lực, nhưng đúng là không đau tí nào.
Tựa hồ nhìn thấu Khổng Thu đang xấu hổ, Blue hôn hôn đối phương mấy cái, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em ngày hôm qua…” Khổng Thu vươn tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, vùi mặt vào người anh, “Em tối qua… có phải hay không rất… em cũng không biết, tại sao lại như vậy. Anh vừa tiến vào, em liền cảm thấy… không thể khống chế nổi…”
Nhãn đồng màu lam hiện lên vẻ thấu hiểu, xoa xoa hai vành tai đã ửng đỏ của đối phương, Blue thản nhên giải thích: “Điều này vô cùng bình thường. Đây chính là khế ước của anh và em. Anh chỉ có thể động tình với một mình em, còn em cũng chỉ có thể động tình với một mình anh.”
“Hả?” Khổng Thu ngẩng đầu.
Vén tóc Khổng Thu sang một bên, Blue nói: “Thu Thu, anh rất vui. Tối hôm qua em có bao nhiêu hưng phấn, thì chứng minh, em yêu anh bấy nhiêu.”
Cũng không hiểu mấy, nhưng đầu óc Khổng Thu vòng vo nửa ngày, chậm rãi nở nụ cười: “Em như vậy, là bình thường thôi đúng không?”
“Ừ.”
Nụ cười thêm vài phần tươi tắn: “Anh sẽ không cho rằng, em là một người… *** đãng chứ?”
“Thu Thu.” Dĩ nhiên là không vui.
Ôm chầm lấy Blue, Khổng Thu ngọt ngào nói: “Tối hôm qua em thật sự rất thích, thật thoải mái, thật tuyệt vời.”
“Anh cũng rất thoải mái.” Đôi nhãn đồng màu lam ánh lên vẻ vui sướng, móng tay dài nhọn của Blue khẽ vuốt qua mặt Khổng Thu, xung quanh hai người tràn ngập cảm giác ấm áp, yên bình.
Một lát sau, Blue hỏi: “Em đói bụng chưa?”
“Rồi.”
“Anh đi lấy chút gì đó cho em ăn.”
“Em muốn đánh răng rửa mặt trước đã.”
“Ừ.”
Xốc chăn lên, trực tiếp ôm Khổng Thu xuống giường, trong đôi mắt lam của Blue lúc này chỉ thấy một nụ cười, thiếu anh, cậu nhất định sẽ không sống nổi mất.
Nằm gọn trên ghế sofa, ăn cơm Blue vừa gọi nhà hàng mang đến, Khổng Thu gọi điện cho cha mẹ ở Hà Lan. Sự tình liên quan đến vụ bắt cóc của cậu hai người cũng đã biết. Chuyện về Blue nhất định phải giấu kín, Khổng Thu chỉ nói qua loa là mình được một tổ chức du kích ở Phillippines cứu thoát, bởi vì di động đã mất, cậu lại bị thương, nên phải ở lại nơi đó để dưỡng thương, sau khi vết thương tốt lên mới liên lạc với bạn bè để cùng về nước. Tuy biết rằng những lời này là nói để cha mẹ yên tâm, nhưng trong lòng lại không ngừng áy náy với hai người, cậu còn cường điệu là vết thương của mình giờ đã khỏi hẳn, nên cha mẹ không cần quá lo lắng.
Mẹ của Khổng Thu có bệnh trong người, nên bà muốn ở lại một tỉnh nhỏ của Hà Lan để an dưỡng, rời xa những xô bồ ồn ã của thành phố lớn. Lần này cậu gặp chuyện bất trắc, hai vị lão nhân lúc này mới nhận ra là bọn họ đã quá ít quan tâm đến con trai của mình, vì vậy hai người muốn Tết năm nay cậu phải bay sang Hà Lan để cả nhà đoàn tụ. Khổng Thu ngập ngừng nói cho cha mẹ biết tết năm nay cậu đã đáp ứng về thành phố C ăn tết với Dư Nhạc Dương, nên chờ năm sau, cậu xin phép công ty nghỉ phép dài hạn rồi sẽ bay sang Hà Lan, vừa lúc cậu cũng có một chút chuyện chuyên môn muốn thỉnh giáo cha mình, lúc này, hai vị nhân gia mới vui vẻ đồng ý.
Sau khi nói chuyện với cha mẹ xong, Khổng Thu trấn an người nào đó hết nửa ngày mới được thông qua cho phép cậu gọi điện báo bình an cho Dư Nhạc Dương, đối phương vừa nghe là cậu, liền dồn dập hỏi cậu đang ở đâu, có bị thương không. Khổng Thu thật sự cảm động, trải qua chuyện này, tình cảm của cậu dành cho Nhạc Dương lại một lần nữa biến hóa, người này chính là người bạn thân chí cốt nhất trong đời cậu!
Nói cho đối phương biết tết năm nay cậu sẽ về thành phố C, Dư Nhạc Dương không ngừng reo lên vui mừng, còn bắt cậu phải về ngay lập tức nữa. Hốc mắt bỗng ướt, Khổng Thu liên tục đáp ứng. Bất quá, người nào đó cứ như hổ rình mồi, chằm chằm nhìn cậu, làm cậu vội đem nước mắt còn đang rưng rưng thu trở về.
“Nhạc Dương, chờ sau khi về, tôi sẽ kể lại cho cậu nghe, lúc đó tình hình vô cùng lộn xộn.”
“Không có gì, không có gì, cậu bình an là tốt rồi, cái gì cũng không quan trọng.”
“Ừ. Lần này hại cậu lo lắng như vậy, thật xin lỗi.”
“Cậu mà còn khách khí như vậy thì tôi giận thật đó nha.”
“Ha ha, vậy tôi không khách khí nữa, được chưa?”
Đối phương yên lặng một lúc, rồi mới hạ giọng hỏi: “Trọng Ni, có phải bạn trai cậu đang ở đó không?”
“Hả, ừ.”
“Hô, tên đó đối với cậu cũng không tệ. tuy là tính tình coi bộ không được tốt cho lắm, nhưng bất quá vừa nghe cậu có chuyện liền bất chấp tất cả chạy đến, chỉ với điểm này, tôi ủng hộ cậu!”
“Cám ơn cậu, Nhạc Dương.”
“Cậu lại nói cảm ơn với tôi.”
“Ha ha. Được rồi, tôi không nói nữa.”
“Kia, nếu được, tết này nói bạn trai cậu cùng về đi, tôi muốn uống với anh ta mấy ly. Người này đủ nghĩa khí, tôi thích!”
“Anh ấy là của tôi, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ thích anh ấy nha.”
“Tôi thèm vào, Trọng Ni, cậu muốn Đào Đào mưu sát tôi hả?”
“Ha ha, để tôi hỏi lại anh ấy cái đã.”
“Ấy, đừng hỏi, cậu cứ về đi rồi tính. Cái gì cũng đừng mua, chỉ cần về người không là được.”
“Okie.”
Cúp điện thoại, hôn hôn lên khóe môi của người nào đó, Khổng Thu ôm đối phương: “Đi mua nhẫn với em đi, nhẫn của anh và em. Em muốn cho tất cả mọi người biết, em đã có bạn trai.”
Lam đồng khẽ híp lại, người nào đó kéo Khổng Thu đứng lên: “Anh sẽ đi mua ngay bây giờ.”
“Được.”
Trong lòng nở nụ cười hạnh phúc, Khổng Thu đã thành công dập tắt được lửa giấm chua của người nào đó, cậu ngoan ngoãn mặc đồ, mang giày, cùng anh ra ngoài mua nhẫn. A, thuận tiện mua quần áo cho anh nữa. Tuy là anh không sợ lạnh, nhưng nhớ lại bộ dáng phong phanh của anh, cậu sẽ đau lòng. Cầm lấy bàn tay ấm áp của Blue, Khổng Thu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, chỉ cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời. Mặc kệ người khác nhìn cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không thèm giấu chuyện bản thân là người đồng tính. Cậu đã yêu một nam nhân, đã yêu một miêu tinh bá đạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook