Blue - Neleta
-
Chương 37-2
Rầm một tiếng, nước trong bồn tắm cũng theo đó văng tung tóe cả lên, một chân bước ra khỏi bồn, trong gương phản chiếu thân hình xích lõa của một thanh niên đang trọng độ trưởng thành.
Đôi mắt màu lam chậm rãi nâng lên, phát ra vẻ lạnh như băng vô cùng thản nhiên. Nam nhân có một mái tóc trắng dài đến thắt lưng, phát ra quang mang màu hoàng kim, ngay giữa mi tâm có một ấn ký màu xanh lam, nếu nhìn gần một chút, sẽ phát hiện ra ấn ký này có hình hỏa diễm đang phát tán màu lam nhạt.
Nhưng cái làm người ta ngạc nhiên nhất chính là hai tai của nam nhân không nằm hai bên mặt như người bình thường, mà lại nằm trên đỉnh đầu, nhìn hệt như đôi tai mèo. Nam nhân đi đến dưới vòi sen, mở công tắc lên, nước ấm phun ra, ngay dưới đốt xương cụt là một cái đuôi thật dài! Nam nhân xoay người, khí tức rét lạnh theo hai mắt phóng ra trên gương mặt tuấn mỹ, móng tay thật dài hiện lên quang mang lợi hại.
Tắm rửa rất nhanh, nam nhân lau khô thân thể xích lõa rồi bước ra khỏi nhà tắm. Bức màn trong phòng ngủ được kéo qua.
Trong phòng tối hẳn lại, nam nhân đi đến đầu giường, bật đèn bàn lên. Trên đầu giường có một gói bò hầm còn chưa khui, phía dưới có kèm một tờ giấy. Nam nhân bước qua, cầm lấy tờ giấy, chỉ nhìn hai câu, sắc mặt đã trầm hẳn xuống.
“Blue:
Em phải đi Phillippines. Em không muốn đi, nhưng tình huống lần này khá đặc thù. Tổng tài đã tự mình ra mặt tìm em, em thật không sao từ chối cho được. Tình huống cụ thể chờ em về sẽ kể kỹ lại cho anh nghe. Nếu anh tỉnh lại trước khi em về, nhớ điện thoại cho em nha.
Trong tủ lạnh có sẵn thức ăn, anh chỉ cần hâm lại là ăn được rồi, tiền em để trong ngăn kéo ở đầu giường. Em không biết sau khi tỉnh dậy anh có muốn đi đâu hay không, nhưng em vẫn chuẩn bị sẵn, em còn để cho anh một bộ chìa khóa nhà trong tủ để giày.
Blue, em nhớ anh, rất nhớ anh. Em đã quen có anh bên cạnh, mấy hôm nay không nghe được tiếng anh, giờ lại còn không được nhìn thấy anh, anh không biết em cô đơn lạnh lẽo đến thế nào đâu. Hy vọng khi em trở về, anh cũng đã tu luyện xong.
Nhạc Dương có điện thoại cho em, bọn em đã nói rõ với nhau. Em và cậu ấy là bạn bè bao năm qua, cho nên, đến giờ vẫn chỉ là bạn. Thật may mắn cậu ấy đã không biết đến tình cảm của em, bằng không em đã không có cơ hội quen biết anh. Nhạc Dương muốn tết này em về thành phố C để họp mặt, nhưng em vẫn chưa trả lời, chờ anh tỉnh lại rồi mới tính. Nếu anh không muốn đi, lễ mừng năm mới chúng ta có thể ra nước ngoài hoặc ở lại thành phố S cũng được. Chỉ cần có anh, đón năm mới ở nơi nào với em cũng như nhau mà thôi.
Ngày 15 em sẽ về. Nếu có thể, em sẽ tranh thủ về sớm một chút. Em không điện thoại về để tránh ảnh hưởng đến anh tu luyện. Nhớ nha, nếu anh tỉnh lại, nhất định phải gọi cho em, em thật sự, thật sự rất lo lắng cho anh.
Thu.”
Gấp thư lại, mở tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên có một cọc tiền. Bỏ thư vào, nam nhân đóng lại, đi đến trước tủ quần áo. Bên trong đều là quần áo của Khổng Thu, nam nhân vô cùng tự nhiên lấy một bộ đồ mặc ở nhà ra, còn lấy cả một cái quần lót của cậu nữa. Bất quá nam nhân cao hơn so với Khổng Thu, nên cái quần dài nhất của cậu, chỉ mới vừa vặn đến mắt cá chân.
Bước chân vào bếp, bên trong tủ lạnh có thức ăn đông lạnh, cho vào lò vi ba hâm nóng lại rồi tự rót cho mình một chén nước ấm, nam nhân đứng bên bàn bếp vừa lấp đầy bụng.
Trở lại phòng khách, nằm xuống ghế sofa, nam nhân cầm lấy điện thoại, vươn tay bấm số. Đợi một lúc, đối phương mới bắt máy.
“A lô?”
“Cam Y, là tôi, Đề Cổ.”
“Đề Cổ?!”
Thanh âm mang theo kinh ngạc của đối phương truyền đến.
Mặt nhăn mày nhíu, nam nhân đợi đến khi đối phương an tĩnh xuống mới để điện thoại lại bên tai, nói: “Thu Thu đi đến cái chỗ Phillippines gì gì đó, anh giúp tôi tìm vị trí của em ấy đi.”
“A, đó là một quốc gia khác, nằm về phía nam chỗ cậu đang ở. Cậu hiện giờ có thể tự mình ra được rồi sao?”
“Còn cần phải cẩn thận một chút.”
“Ừ…. Cậu đạt đến “Mạc” rồi hả?”
“Còn thiếu một chút.”
“Oa! Không hỗ danh là Đề Cổ nha, nhanh như vậy đã đạt tới “Mạc”!”
“Cam Y.” Nhãn thần nam nhân bỗng trở nên lạnh lẽo, rõ ràng rất mất hứng. Đối phương lập tức im miệng, ngượng ngùng khẽ cười hai tiếng, rồi mới nói: “Tôi lập tức giúp cậu xác định vị trí của cậu ấy, mà, cậu muốn đến chỗ cậu ấy sao?”
“Tôi không muốn tùy tiện sử dụng thần lực.”
“Tôi hiểu rồi. Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ giúp cậu thu xếp.”
“Ba ngày?”
“Đề Cổ, tôi phải giúp cậu làm giấy căn cước, hộ chiếu, còn có lý lịch nữa, đi Phillippines đối với cậu bây giờ chính là xuất ngoại đó.”
Mặt nhăn mày nhíu, nam nhân trầm giọng đáp: “Được rồi.”
Bất đồng với sự lạnh lùng của cậu, thanh âm của đối phương vô cùng hưng phấn.
“Đề Cổ, tôi có thể đi tìm cậu không? Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp. Tôi rất nhớ cậu, thật sự rất lo lắng cho cậu.”
“Anh không cần đến, ít nhất hiện tại không được.”
“Thôi mà… Đề Cổ, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy cậu cùng với người hầu nhỏ của mình ân ân ái ái đâu.”
“Không được đến!”
“Được rồi, được rồi. Bất quá cậu nói hiện tại không được, vậy nghĩa là sau này có thể đúng không?”
“Cái đó để sau rồi tính.”
“Ôi, Đề Cổ, đừng như vậy mà. Dù sao đi nữa, tôi cũng là anh của cậu, đừng bỏ rơi tôi như vậy chứ!!!”
Trong mắt nam nhân hiện lên sự không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Chỗ này của tôi không có người hầu của anh, anh đến làm gì?”
“Tôi đến đâu phải tìm người hầu, tôi chỉ cảm thấy có chút chán thôi, hơn nữa tôi cũng rất nhớ cậu.”
“Nếu anh nhàm chán quá thì giúp tôi đi tìm tông tích Bố Nhĩ Thác đi.”
Đối phương không nói, nam nhân liền hỏi lại: “Hắn đang ở đâu?”
“Tôi không biết. Hình như người hầu của anh ta xảy ra chuyện gì đó, ai cũng không biết anh ta đã đi nơi nào, ngay cả phụ thân cũng không biết luôn.”
Lặng yên vài giây, nam nhân nói: “Ba ngày sau, tôi muốn đi Philippines.”
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi sắp xếp liền đây. Chờ điện thoại của tôi nha.”
“Ừ.”
Cúp máy, ngón tay của nam nhân dừng lại trên bàn phím điện thoại, một lát sau mới cất điện thoại về chỗ cũ. Đứng dậy bước vào nhà tắm, nam nhân xả nước vào bồn, cởi quần áo rồi bước vào lần nữa. Vài phút sau, nam nhân không thấy đâu, trong bồn tắm chỉ còn một con mèo chổng tứ chi lên trời.
Đôi mắt màu lam chậm rãi nâng lên, phát ra vẻ lạnh như băng vô cùng thản nhiên. Nam nhân có một mái tóc trắng dài đến thắt lưng, phát ra quang mang màu hoàng kim, ngay giữa mi tâm có một ấn ký màu xanh lam, nếu nhìn gần một chút, sẽ phát hiện ra ấn ký này có hình hỏa diễm đang phát tán màu lam nhạt.
Nhưng cái làm người ta ngạc nhiên nhất chính là hai tai của nam nhân không nằm hai bên mặt như người bình thường, mà lại nằm trên đỉnh đầu, nhìn hệt như đôi tai mèo. Nam nhân đi đến dưới vòi sen, mở công tắc lên, nước ấm phun ra, ngay dưới đốt xương cụt là một cái đuôi thật dài! Nam nhân xoay người, khí tức rét lạnh theo hai mắt phóng ra trên gương mặt tuấn mỹ, móng tay thật dài hiện lên quang mang lợi hại.
Tắm rửa rất nhanh, nam nhân lau khô thân thể xích lõa rồi bước ra khỏi nhà tắm. Bức màn trong phòng ngủ được kéo qua.
Trong phòng tối hẳn lại, nam nhân đi đến đầu giường, bật đèn bàn lên. Trên đầu giường có một gói bò hầm còn chưa khui, phía dưới có kèm một tờ giấy. Nam nhân bước qua, cầm lấy tờ giấy, chỉ nhìn hai câu, sắc mặt đã trầm hẳn xuống.
“Blue:
Em phải đi Phillippines. Em không muốn đi, nhưng tình huống lần này khá đặc thù. Tổng tài đã tự mình ra mặt tìm em, em thật không sao từ chối cho được. Tình huống cụ thể chờ em về sẽ kể kỹ lại cho anh nghe. Nếu anh tỉnh lại trước khi em về, nhớ điện thoại cho em nha.
Trong tủ lạnh có sẵn thức ăn, anh chỉ cần hâm lại là ăn được rồi, tiền em để trong ngăn kéo ở đầu giường. Em không biết sau khi tỉnh dậy anh có muốn đi đâu hay không, nhưng em vẫn chuẩn bị sẵn, em còn để cho anh một bộ chìa khóa nhà trong tủ để giày.
Blue, em nhớ anh, rất nhớ anh. Em đã quen có anh bên cạnh, mấy hôm nay không nghe được tiếng anh, giờ lại còn không được nhìn thấy anh, anh không biết em cô đơn lạnh lẽo đến thế nào đâu. Hy vọng khi em trở về, anh cũng đã tu luyện xong.
Nhạc Dương có điện thoại cho em, bọn em đã nói rõ với nhau. Em và cậu ấy là bạn bè bao năm qua, cho nên, đến giờ vẫn chỉ là bạn. Thật may mắn cậu ấy đã không biết đến tình cảm của em, bằng không em đã không có cơ hội quen biết anh. Nhạc Dương muốn tết này em về thành phố C để họp mặt, nhưng em vẫn chưa trả lời, chờ anh tỉnh lại rồi mới tính. Nếu anh không muốn đi, lễ mừng năm mới chúng ta có thể ra nước ngoài hoặc ở lại thành phố S cũng được. Chỉ cần có anh, đón năm mới ở nơi nào với em cũng như nhau mà thôi.
Ngày 15 em sẽ về. Nếu có thể, em sẽ tranh thủ về sớm một chút. Em không điện thoại về để tránh ảnh hưởng đến anh tu luyện. Nhớ nha, nếu anh tỉnh lại, nhất định phải gọi cho em, em thật sự, thật sự rất lo lắng cho anh.
Thu.”
Gấp thư lại, mở tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên có một cọc tiền. Bỏ thư vào, nam nhân đóng lại, đi đến trước tủ quần áo. Bên trong đều là quần áo của Khổng Thu, nam nhân vô cùng tự nhiên lấy một bộ đồ mặc ở nhà ra, còn lấy cả một cái quần lót của cậu nữa. Bất quá nam nhân cao hơn so với Khổng Thu, nên cái quần dài nhất của cậu, chỉ mới vừa vặn đến mắt cá chân.
Bước chân vào bếp, bên trong tủ lạnh có thức ăn đông lạnh, cho vào lò vi ba hâm nóng lại rồi tự rót cho mình một chén nước ấm, nam nhân đứng bên bàn bếp vừa lấp đầy bụng.
Trở lại phòng khách, nằm xuống ghế sofa, nam nhân cầm lấy điện thoại, vươn tay bấm số. Đợi một lúc, đối phương mới bắt máy.
“A lô?”
“Cam Y, là tôi, Đề Cổ.”
“Đề Cổ?!”
Thanh âm mang theo kinh ngạc của đối phương truyền đến.
Mặt nhăn mày nhíu, nam nhân đợi đến khi đối phương an tĩnh xuống mới để điện thoại lại bên tai, nói: “Thu Thu đi đến cái chỗ Phillippines gì gì đó, anh giúp tôi tìm vị trí của em ấy đi.”
“A, đó là một quốc gia khác, nằm về phía nam chỗ cậu đang ở. Cậu hiện giờ có thể tự mình ra được rồi sao?”
“Còn cần phải cẩn thận một chút.”
“Ừ…. Cậu đạt đến “Mạc” rồi hả?”
“Còn thiếu một chút.”
“Oa! Không hỗ danh là Đề Cổ nha, nhanh như vậy đã đạt tới “Mạc”!”
“Cam Y.” Nhãn thần nam nhân bỗng trở nên lạnh lẽo, rõ ràng rất mất hứng. Đối phương lập tức im miệng, ngượng ngùng khẽ cười hai tiếng, rồi mới nói: “Tôi lập tức giúp cậu xác định vị trí của cậu ấy, mà, cậu muốn đến chỗ cậu ấy sao?”
“Tôi không muốn tùy tiện sử dụng thần lực.”
“Tôi hiểu rồi. Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ giúp cậu thu xếp.”
“Ba ngày?”
“Đề Cổ, tôi phải giúp cậu làm giấy căn cước, hộ chiếu, còn có lý lịch nữa, đi Phillippines đối với cậu bây giờ chính là xuất ngoại đó.”
Mặt nhăn mày nhíu, nam nhân trầm giọng đáp: “Được rồi.”
Bất đồng với sự lạnh lùng của cậu, thanh âm của đối phương vô cùng hưng phấn.
“Đề Cổ, tôi có thể đi tìm cậu không? Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp. Tôi rất nhớ cậu, thật sự rất lo lắng cho cậu.”
“Anh không cần đến, ít nhất hiện tại không được.”
“Thôi mà… Đề Cổ, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy cậu cùng với người hầu nhỏ của mình ân ân ái ái đâu.”
“Không được đến!”
“Được rồi, được rồi. Bất quá cậu nói hiện tại không được, vậy nghĩa là sau này có thể đúng không?”
“Cái đó để sau rồi tính.”
“Ôi, Đề Cổ, đừng như vậy mà. Dù sao đi nữa, tôi cũng là anh của cậu, đừng bỏ rơi tôi như vậy chứ!!!”
Trong mắt nam nhân hiện lên sự không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Chỗ này của tôi không có người hầu của anh, anh đến làm gì?”
“Tôi đến đâu phải tìm người hầu, tôi chỉ cảm thấy có chút chán thôi, hơn nữa tôi cũng rất nhớ cậu.”
“Nếu anh nhàm chán quá thì giúp tôi đi tìm tông tích Bố Nhĩ Thác đi.”
Đối phương không nói, nam nhân liền hỏi lại: “Hắn đang ở đâu?”
“Tôi không biết. Hình như người hầu của anh ta xảy ra chuyện gì đó, ai cũng không biết anh ta đã đi nơi nào, ngay cả phụ thân cũng không biết luôn.”
Lặng yên vài giây, nam nhân nói: “Ba ngày sau, tôi muốn đi Philippines.”
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi sắp xếp liền đây. Chờ điện thoại của tôi nha.”
“Ừ.”
Cúp máy, ngón tay của nam nhân dừng lại trên bàn phím điện thoại, một lát sau mới cất điện thoại về chỗ cũ. Đứng dậy bước vào nhà tắm, nam nhân xả nước vào bồn, cởi quần áo rồi bước vào lần nữa. Vài phút sau, nam nhân không thấy đâu, trong bồn tắm chỉ còn một con mèo chổng tứ chi lên trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook