Blue - Neleta
-
Chương 33-1
Vất vả hơn hai mươi ngày, event âm nhạc cuối cùng cũng đã đến. Vốn Khổng Thu còn đang đau đầu suy nghĩ cách để Blue ở nhà. Không phải cậu không nguyện ý mang Blue theo, nhưng hôm nay có thể cậu sẽ có rất nhiều việc phải lo, người tham gia cũng rất nhiều. Không chỉ vậy, sau khi bế mạc buổi lễ, cậu còn phải tham dự party, nên căn bản không còn chút thời gian nào để chiếu cố Blue. Nào ngờ không nghĩ tới tối qua Blue đã tỏ ý không muốn đi.
Thấy thái độ của nó, Khổng Thu ngược lại cảm thấy vô cùng buồn bực: “Xảy ra chuyện gì? Một mình anh ở nhà, cơm nước tính thế nào đây?”
Blue ghé vào trên người Khổng Thu, bộ dáng có chút miễn cưỡng, cúi đầu meo meo hai tiếng. Hai ngày nay chính là thời điểm trọng yếu của nó, tốt nhất là không nên chạy loạn.
Thấy nó như vậy, Khổng Thu lo lắng hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Hay tinh thần không được tốt?”
“Meo meo.” Liếm liếm khóe môi của Khổng Thu, ý muốn cậu yên tâm, Blue duỗi duỗi móng vuốt, cúi đầu gào nhẹ hai tiếng. Khổng Thu có chút hiểu được, nhưng vẫn không xác định, hỏi lại: “Vậy anh định ở nhà tu luyện sao?” Môi bỗng bị liếm, vậy là phải rồi.
“Cũng tốt. Ngày mai công việc còn bề bộn, anh có thể sẽ không thích đâu.” Khổng Thu yên tâm, nhưng tiếp theo lại lo lắng: “Nếu không em đem anh đến nhà mẹ của Tiểu Trương nhé. Mai em bận cả ngày, cơm nước của anh biết tính thế nào?”
“Ngao!” Không cần!!
“Vậy…” Ôm Blue sang một bên, Khổng Thu xuống giường, thẳng tiến đến nhà bếp.
Làm xong phần cơm trưa lẫn cơm chiều cho Blue, cũng đợi đối phương xác nhận bản thân dù có ăn đồ lạnh vẫn không sao, Khổng Thu mới an tâm đi ngủ. Ngày hôm sau, Khổng Thu dậy thật sớm, cùng Blue ăn sáng xong, dặn dò nó buổi tối nếu có thời gian thì bật TV lên xem trực tiếp, sau đó, Khổng Thu mang theo đạo cụ và lễ phục vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Đứng bên cửa sổ nhìn xe của Khổng Thu chạy ra khỏi tiểu khu, Blue nhảy xuống đất, thân thể trong lúc đó, nháy mắt đã biến thành một quả cầu màu vàng kim.
Khổng Thu không đến công ty mà chạy thẳng tới hậu trường, Mục Dã đã đến nơi từ lâu. Là người đại diện công ty phụ trách tổ chức event lần này, Mục Dã hôm nay rõ ràng đã gầy đi không ít. Khổng Thu cũng không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy sắc mặt của Mục Dã hôm nay đặc biệt không ổn chút nào.
Tìm một chỗ vắng người, Khổng Thu vội kéo Mục Dã qua một bên, lo lắng hỏi: “Sắc mặt anh hôm nay kém quá, chỗ này anh đừng để ý nữa, để đấy cho tôi, anh nên về nghỉ ngơi trước đi, tối nay còn nhiều việc cần phải xử lý nữa.”
Mục Dã sờ sờ mặt mình, miễn cưỡng cười cười: “Bộ tệ lắm sao?”
“Ừ!” Khổng Thu lo lắng ướm tay lên trán Mục Dã, vừa chạm vào, cậu liền hoảng sợ không thôi: “Anh sốt rồi!”
“Phát sốt?” Mục Dã tựa hồ như sốt đến mê sảng, ngây ngây sờ tay lên trán rồi lại ngô ngô gật gật đầu: “Ừ, hình như hơi nóng một chút.”
“Tiểu Trương! Lại đây.”
Khổng Thu bắt lấy tay của Mục Dã, kéo y về phía phòng nghỉ. Sau khi Tiểu Trương chạy đến, cậu liền phân phó: “Cô đi mua ít thuốc hạ sốt và một cái túi chườm nóng về đây.”
“A, vâng ạ!”
Nhìn thấy tình trạng của Mục Dã hiện không được ổn, Tiểu Trương hỏi cũng không hỏi liền quay người chạy đi mua thuốc.
“Trọng Ni, đừng khẩn trương như thế, tôi đâu có nghiêm trọng đến vậy.” Mục Dã bị cậu kéo đi, cước bộ có phần lảo đảo, đầu cũng hơi choáng váng.
“Không được, nhìn anh không ổn chút nào, tôi muốn đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra.”Khổng Thu đỡ lấy Mục Dã, định đi ra ngoài. Nắm tay Khổng Thu, Mục Dã khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, có thể là do gần đây quá lao lực thôi. Tôi hứa với cậu sau khi event này kết thúc sẽ lập tức về nhà nghỉ ngơi, nhưng hiện tại, tôi không thể đi được.”
Cũng biết với thân phận là một trong những người trực tiếp phụ trách chương trình đêm nay, Mục Dã không thể nào không xuất hiện, Khổng Thu chỉ đành khẽ cắn môi: “Vậy anh nghỉ ngơi chút đi, cái gì cũng đừng quan tâm. Có gì cần làm thì nói với tôi, tôi sẽ xử lý hộ anh.”
Trong mắt Mục Dã ánh lên sự cảm kích, y cũng không từ chối, chỉ cẩn cẩn dực dực nói lại với Khổng Thu những việc cần kiểm tra và những người cần phối hợp rồi mới chầm chậm bước vào phòng nghỉ. Dặn dò Tiểu Trương ở lại chiếu cố Mục Dã, Khổng Thu cầm lấy bộ đàm bắt đầu đi một vòng để kiểm tra, rồi cùng các nhân viên luân phiên phối hợp.
Giữa trưa, ăn vội vài miếng cơm, Khổng Thu cảm thấy lo cho Mục Dã nên đã ghé qua phòng nghỉ để nhìn y một chút. Mục Dã đang ngủ, ngủ rất say. Di động trên bàn lại không ngừng kêu vang, Khổng Thu do dự mấy phút, rồi mới đem điện thoại của Mục Dã cho vào trong túi áo, đắp thêm cái áo khoác cho y, rồi mới lẳng lặng rời khỏi.
Người đến tìm Mục Dã đặc biệt nhiều, hầu hết đều là vì công việc, lúc này Khổng Thu mới biết rốt cục Mục Dã có bao nhiêu vất vả. Cũng may là event lần này Khổng Thu đã làm cùng Mục Dã từ lúc bắt đầu, mấy người phụ trách giám sát vẫn không đổi người khác, nên cùng Khổng Thu phối hợp khá trôi chảy. Hơn năm giờ chiều, Tiểu Trương đến tìm cậu, bắt đầu chuẩn bị để bước lên sân khấu. Khổng Thu cùng với hai vị chủ trì đêm nay gặp đại biểu của các bên tham gia event để kiểm tra cặn kẽ mọi việc lần cuối, sau khi tổng duyệt xong lại vội vội vàng vàng chạy đi xem bên hậu cần.
Mục Dã vẫn còn đang ngủ, Khổng Thu cũng không định đánh thức y, chỉ ở phòng bên cạnh thay quần áo, ăn qua loa vài miếng để lót dạ, rồi trang điểm. Thay lễ phục xong, cậu lên đường đến khách sạn, nơi các thượng khách và siêu sao đang chờ ở đó, rồi mới theo xe của khách sạn đi đến hội trường, bước lên thảm đỏ. Khổng Thu không phải chưa từng được đi qua thảm đỏ, nhưng cậu luôn quan niệm, thảm đỏ chỉ dành riêng cho các siêu sao, cậu bất quá chỉ là kẻ qua đường ngoại đạo mà thôi.
Trong lúc chờ đợi, Khổng Thu chỉnh trang lại lễ phục rồi ngồi vào ghế, giao mình cho stylist và thợ make up. Trang phục của Khổng Thu trước giờ đều do cậu tự phối hợp, nên khi thấy cậu chọn bộ lễ phục do mình lựa, Tiểu Trương liền lộ ra ánh mắt si mê, thiếu điều còn chưa chảy nước miếng ròng ròng mà thôi.
“Khổng tiên sinh, cho tôi chụp một tấm với.”
“1, 2, 3 cười lên nào.”
“Ô ô…”
“Ha ha.”
Thỏa mãn yêu cầu của trợ lý xong, Khổng Thu nhân lúc đang tạo hình, nhắm mắt an dưỡng tinh thần. Vừa nghĩ đến sau khi kết thúc còn phải tham dự party mừng công là cậu liền thấy đau đầu, cậu lo cho Mục Dã, nên muốn về sớm một chút.
Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, Khổng Thu nhờ Tiểu Trương đi gọi Mục Dã dậy, tạo hình của cậu cũng đã hoàn chỉnh. Với lại, một, cậu không phải siêu sao, hai, cũng không phải phụ nữ, cho nên cũng không cần quá cầu kỳ. Từ trong túi lấy một cái kính đen đeo vào, Khổng Thu đi ra ngoài. Thần sắc của Mục Dã tốt hơn hẳn so với sáng nay, y đang ăn chút cháo mà Khổng Thu đã nhờ Tiểu Trương chạy đi mua.
Vừa nhìn thấy Khổng Thu, hai mắt Mục Dã liền sáng lên, y cười cười, nói: “Trọng Ni, tôi hối hận.”
“Ha ha.” Khổng Thu cầm lấy lược của stylist rồi nói: “Đến đây là được rồi.”
Stylist tốt bụng cũng không ngại cậu giành “chén cơm”, liền cùng thợ make up đi sang nơi khác, chỉ để lại Khổng Thu cùng Mục Dã. Vẻ mặt ngạc nhiên của Mục Dã trong gương ngơ ngác nhìn Khổng Thu: “Trọng Ni, cậu tự làm được sao?”
“Đừng quên tôi làm nghề gì chứ.” Nhìn Mục Dã cười cười, Khổng Thu nhìn gương, một lần nữa đáng giá đối phương, bỏ lược và máy sấy tóc sang một bên, trực tiếp lấy gel cho lên tóc. Nhiếp ảnh gia chỉ biết mỗi việc bấm máy căn bản là không đủ.
“Vậy tôi giao toàn quyền cho cậu đó.” Nâng chén lên, Mục Dã thoải mái ăn cháo.
Thấy thái độ của nó, Khổng Thu ngược lại cảm thấy vô cùng buồn bực: “Xảy ra chuyện gì? Một mình anh ở nhà, cơm nước tính thế nào đây?”
Blue ghé vào trên người Khổng Thu, bộ dáng có chút miễn cưỡng, cúi đầu meo meo hai tiếng. Hai ngày nay chính là thời điểm trọng yếu của nó, tốt nhất là không nên chạy loạn.
Thấy nó như vậy, Khổng Thu lo lắng hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Hay tinh thần không được tốt?”
“Meo meo.” Liếm liếm khóe môi của Khổng Thu, ý muốn cậu yên tâm, Blue duỗi duỗi móng vuốt, cúi đầu gào nhẹ hai tiếng. Khổng Thu có chút hiểu được, nhưng vẫn không xác định, hỏi lại: “Vậy anh định ở nhà tu luyện sao?” Môi bỗng bị liếm, vậy là phải rồi.
“Cũng tốt. Ngày mai công việc còn bề bộn, anh có thể sẽ không thích đâu.” Khổng Thu yên tâm, nhưng tiếp theo lại lo lắng: “Nếu không em đem anh đến nhà mẹ của Tiểu Trương nhé. Mai em bận cả ngày, cơm nước của anh biết tính thế nào?”
“Ngao!” Không cần!!
“Vậy…” Ôm Blue sang một bên, Khổng Thu xuống giường, thẳng tiến đến nhà bếp.
Làm xong phần cơm trưa lẫn cơm chiều cho Blue, cũng đợi đối phương xác nhận bản thân dù có ăn đồ lạnh vẫn không sao, Khổng Thu mới an tâm đi ngủ. Ngày hôm sau, Khổng Thu dậy thật sớm, cùng Blue ăn sáng xong, dặn dò nó buổi tối nếu có thời gian thì bật TV lên xem trực tiếp, sau đó, Khổng Thu mang theo đạo cụ và lễ phục vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Đứng bên cửa sổ nhìn xe của Khổng Thu chạy ra khỏi tiểu khu, Blue nhảy xuống đất, thân thể trong lúc đó, nháy mắt đã biến thành một quả cầu màu vàng kim.
Khổng Thu không đến công ty mà chạy thẳng tới hậu trường, Mục Dã đã đến nơi từ lâu. Là người đại diện công ty phụ trách tổ chức event lần này, Mục Dã hôm nay rõ ràng đã gầy đi không ít. Khổng Thu cũng không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy sắc mặt của Mục Dã hôm nay đặc biệt không ổn chút nào.
Tìm một chỗ vắng người, Khổng Thu vội kéo Mục Dã qua một bên, lo lắng hỏi: “Sắc mặt anh hôm nay kém quá, chỗ này anh đừng để ý nữa, để đấy cho tôi, anh nên về nghỉ ngơi trước đi, tối nay còn nhiều việc cần phải xử lý nữa.”
Mục Dã sờ sờ mặt mình, miễn cưỡng cười cười: “Bộ tệ lắm sao?”
“Ừ!” Khổng Thu lo lắng ướm tay lên trán Mục Dã, vừa chạm vào, cậu liền hoảng sợ không thôi: “Anh sốt rồi!”
“Phát sốt?” Mục Dã tựa hồ như sốt đến mê sảng, ngây ngây sờ tay lên trán rồi lại ngô ngô gật gật đầu: “Ừ, hình như hơi nóng một chút.”
“Tiểu Trương! Lại đây.”
Khổng Thu bắt lấy tay của Mục Dã, kéo y về phía phòng nghỉ. Sau khi Tiểu Trương chạy đến, cậu liền phân phó: “Cô đi mua ít thuốc hạ sốt và một cái túi chườm nóng về đây.”
“A, vâng ạ!”
Nhìn thấy tình trạng của Mục Dã hiện không được ổn, Tiểu Trương hỏi cũng không hỏi liền quay người chạy đi mua thuốc.
“Trọng Ni, đừng khẩn trương như thế, tôi đâu có nghiêm trọng đến vậy.” Mục Dã bị cậu kéo đi, cước bộ có phần lảo đảo, đầu cũng hơi choáng váng.
“Không được, nhìn anh không ổn chút nào, tôi muốn đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra.”Khổng Thu đỡ lấy Mục Dã, định đi ra ngoài. Nắm tay Khổng Thu, Mục Dã khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, có thể là do gần đây quá lao lực thôi. Tôi hứa với cậu sau khi event này kết thúc sẽ lập tức về nhà nghỉ ngơi, nhưng hiện tại, tôi không thể đi được.”
Cũng biết với thân phận là một trong những người trực tiếp phụ trách chương trình đêm nay, Mục Dã không thể nào không xuất hiện, Khổng Thu chỉ đành khẽ cắn môi: “Vậy anh nghỉ ngơi chút đi, cái gì cũng đừng quan tâm. Có gì cần làm thì nói với tôi, tôi sẽ xử lý hộ anh.”
Trong mắt Mục Dã ánh lên sự cảm kích, y cũng không từ chối, chỉ cẩn cẩn dực dực nói lại với Khổng Thu những việc cần kiểm tra và những người cần phối hợp rồi mới chầm chậm bước vào phòng nghỉ. Dặn dò Tiểu Trương ở lại chiếu cố Mục Dã, Khổng Thu cầm lấy bộ đàm bắt đầu đi một vòng để kiểm tra, rồi cùng các nhân viên luân phiên phối hợp.
Giữa trưa, ăn vội vài miếng cơm, Khổng Thu cảm thấy lo cho Mục Dã nên đã ghé qua phòng nghỉ để nhìn y một chút. Mục Dã đang ngủ, ngủ rất say. Di động trên bàn lại không ngừng kêu vang, Khổng Thu do dự mấy phút, rồi mới đem điện thoại của Mục Dã cho vào trong túi áo, đắp thêm cái áo khoác cho y, rồi mới lẳng lặng rời khỏi.
Người đến tìm Mục Dã đặc biệt nhiều, hầu hết đều là vì công việc, lúc này Khổng Thu mới biết rốt cục Mục Dã có bao nhiêu vất vả. Cũng may là event lần này Khổng Thu đã làm cùng Mục Dã từ lúc bắt đầu, mấy người phụ trách giám sát vẫn không đổi người khác, nên cùng Khổng Thu phối hợp khá trôi chảy. Hơn năm giờ chiều, Tiểu Trương đến tìm cậu, bắt đầu chuẩn bị để bước lên sân khấu. Khổng Thu cùng với hai vị chủ trì đêm nay gặp đại biểu của các bên tham gia event để kiểm tra cặn kẽ mọi việc lần cuối, sau khi tổng duyệt xong lại vội vội vàng vàng chạy đi xem bên hậu cần.
Mục Dã vẫn còn đang ngủ, Khổng Thu cũng không định đánh thức y, chỉ ở phòng bên cạnh thay quần áo, ăn qua loa vài miếng để lót dạ, rồi trang điểm. Thay lễ phục xong, cậu lên đường đến khách sạn, nơi các thượng khách và siêu sao đang chờ ở đó, rồi mới theo xe của khách sạn đi đến hội trường, bước lên thảm đỏ. Khổng Thu không phải chưa từng được đi qua thảm đỏ, nhưng cậu luôn quan niệm, thảm đỏ chỉ dành riêng cho các siêu sao, cậu bất quá chỉ là kẻ qua đường ngoại đạo mà thôi.
Trong lúc chờ đợi, Khổng Thu chỉnh trang lại lễ phục rồi ngồi vào ghế, giao mình cho stylist và thợ make up. Trang phục của Khổng Thu trước giờ đều do cậu tự phối hợp, nên khi thấy cậu chọn bộ lễ phục do mình lựa, Tiểu Trương liền lộ ra ánh mắt si mê, thiếu điều còn chưa chảy nước miếng ròng ròng mà thôi.
“Khổng tiên sinh, cho tôi chụp một tấm với.”
“1, 2, 3 cười lên nào.”
“Ô ô…”
“Ha ha.”
Thỏa mãn yêu cầu của trợ lý xong, Khổng Thu nhân lúc đang tạo hình, nhắm mắt an dưỡng tinh thần. Vừa nghĩ đến sau khi kết thúc còn phải tham dự party mừng công là cậu liền thấy đau đầu, cậu lo cho Mục Dã, nên muốn về sớm một chút.
Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, Khổng Thu nhờ Tiểu Trương đi gọi Mục Dã dậy, tạo hình của cậu cũng đã hoàn chỉnh. Với lại, một, cậu không phải siêu sao, hai, cũng không phải phụ nữ, cho nên cũng không cần quá cầu kỳ. Từ trong túi lấy một cái kính đen đeo vào, Khổng Thu đi ra ngoài. Thần sắc của Mục Dã tốt hơn hẳn so với sáng nay, y đang ăn chút cháo mà Khổng Thu đã nhờ Tiểu Trương chạy đi mua.
Vừa nhìn thấy Khổng Thu, hai mắt Mục Dã liền sáng lên, y cười cười, nói: “Trọng Ni, tôi hối hận.”
“Ha ha.” Khổng Thu cầm lấy lược của stylist rồi nói: “Đến đây là được rồi.”
Stylist tốt bụng cũng không ngại cậu giành “chén cơm”, liền cùng thợ make up đi sang nơi khác, chỉ để lại Khổng Thu cùng Mục Dã. Vẻ mặt ngạc nhiên của Mục Dã trong gương ngơ ngác nhìn Khổng Thu: “Trọng Ni, cậu tự làm được sao?”
“Đừng quên tôi làm nghề gì chứ.” Nhìn Mục Dã cười cười, Khổng Thu nhìn gương, một lần nữa đáng giá đối phương, bỏ lược và máy sấy tóc sang một bên, trực tiếp lấy gel cho lên tóc. Nhiếp ảnh gia chỉ biết mỗi việc bấm máy căn bản là không đủ.
“Vậy tôi giao toàn quyền cho cậu đó.” Nâng chén lên, Mục Dã thoải mái ăn cháo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook