Blue - Neleta
-
Chương 29-1
Đợi đến gần sáng, vẫn chưa thấy Mục Dã quay về, Khổng Thu ôm một bụng lo lắng mang theo Blue về nhà. Điện thoại cho y thì vẫn khóa máy, trước khi về đến nhà, Khổng Thu đã quyết định nếu hết ngày mai mà vẫn không có tin tức gì của Mục Dã, thì cậu sẽ báo cảnh sát.
Hơn tám giờ sáng, di động của Khổng Thu reo vang, khiến cho kẻ đang không muốn rời chăn như cậu trong nháy mắt đã thanh tỉnh. Vội vàng chộp lấy điện thoại, Khổng Thu nghe máy liền hỏi: “Mục Dã, là anh sao?”
“Xin lỗi, trọng Ni, khiến cậu phải lo lắng.”
“Hô, cuối cùng thì anh cũng chịu nghe máy rồi. Anh không sao chứ?”
Khổng Thu từ trên giường ngồi xuống, con mèo nào đó ngáp mấy cái rõ to rồi trở mình nằm úp sấp lên người cậu, “miêu trảo”vươn vào trong áo ngủ.
“Không có gì. Hôm qua, tôi ở lại nhà bạn. Ai ngờ đúng ngay lúc điện thoại hết pin, tôi lại trót uống hơi nhiều, nên ngủ li bì, quên mất việc phải điện thoại lại cho cậu.” Hai chữ “nhà bạn” được đối phương xem như thông qua,
“Không có việc gì là tốt rồi. Tôi còn đang định nếu hôm nay mà vẫn chưa có tin tức gì của anh thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
“Thật xin lỗi, Trọng Ni, khiến cậu phải lo lắng. Sáng nay về nhà, nghe bảo vệ báo lại, tôi mới biết hôm qua có một người đến chờ tôi rất lâu, là cậu đúng không?”
“Ừ. Ngày hôm qua tôi điện thoại cho anh thì một nam nhân xa lạ bắt máy, mà người đó lại vô cùng ác mồm ác miệng, làm tôi cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện gì.
“…Thực xin lỗi.”
Nghe thanh âm khàn khàn của Mục Dã, tuy ngoài miệng y đã nói mình không sao, nhưng Khổng Thu vẫn khẳng định, y nhất định là đang gặp rắc rối. Nghĩ nghĩ một lúc, cậu quan tâm hỏi lại: “Mục Dã, thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có.” Mục Dã trả lời rất nhanh, đoạn, y mới nói: “Người bạn kia của tôi, tính tình có chút kỳ quái, hắn ta mỗi khi mở miệng thì toàn nói chuyện kiểu đó thôi, cậu không cần để trong lòng, tôi thay hắn xin lỗi cậu được không?”
“Không có gì. Chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi. Hôm nay anh có đi làm không? Xế chiều tôi mới ghé công ty.”
“Sau giờ trưa tôi sẽ đến, tôi chờ cậu.”
“Hảo. Thật không có chuyện gì không đó?”
“Yên tâm….”
“Tôi cúp máy nha, chiều nay gặp lại, bye bye.”
“Bye.”
Đặt điện thoại xuống, mi tâm của Khổng Thu khẽ nhíu chặt, một con “sắc miêu” nào đó không ngừng chui vào trong áo ngủ, liên tục sờ mó trên người cậu, mà cậu chỉ lo lắng nói: “Blue, ta cứ cảm thấy Mục Dã thật sự đang có chuyện gì đó.”
“….” Con mèo nào đó bắt đầu chuyên tâm liếm láp Khổng Thu.
Cách một lớp áp ngủ, vỗ vỗ cái đầu mèo, Khổng Thu ôm con sắc miêu ra ngoài, rồi mới xuống giường.
“Meo meo ngao!” Bất mãn nha.
Lắc lắc ngón tay trước mặt Blue, Khổng Thu xấu xa nói: “Mi xác định với bộ dạng hiện nay của mi có thể cùng ta làm cái gì đó được sao?”
Mắt cuả con mèo nào đó liền híp chặt lại thành một đường.
“Cho nên….” Mạnh mẽ nhào nhào đầu của Blue một cách vô cùng tàn nhẫn, Khổng Thu cười to rồi bước đi, “Mi nên đeo thêm cặp kính rồi nhanh chóng lo đi tu luyện thành người đi, Blue.”
“Meo meo ngao ngao!!!”
Nhảy xuống giường đuổi theo, con mèo nào đó hiện tại đã thẹn quá hóa giận.
“Ha ha ha…” Người nào đó vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa. Cậu đột nhiên phát hiện ra “khi dễ” Blue là một chuyện rất là thú vị.
Trời lạnh, Khổng Thu khó khăn lắm mới dậy sớm được, hôm nay, cậu ôm Blue đến siêu thị mua chăn, thảm điện và mấy món đồ dùng để giữ ấm. Bước vào trong siêu thị, số người quay đầu lại nhìn Khổng Thu lên dến 200%. Vừa mới trở về, chưa kịp cắt tóc, nên cậu chỉ cột tóc thành một cái đuôi ngựa. Cặp kính mát màu trà che đi đôi mắt thâm quầng vì một đêm gần như thức trắng, trên người còn khoác một chiếc áo badosuy màu đen, dài đến tận đầu gối, còn dùng một cái thắt lưng cũng màu đen cài lại. Đôi giày boot da trâu màu nâm sậm bao lấy ống quần jeans đen ôm sát đôi chân thon gầy, làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng nhầm cậu là một minh tinh đang hóa trang để đi mua sắm.
Cái này cũng chưa là gì. Tựa như một vương tử tao nhã đến từ pháo đài cổ kính, chính là con mèo đang ngồi chồm hổm trên vai của cậu. con mèo một thân lông trắng muốt, nhưng dưới ánh mắt trời lại ánh lên ánh hào quang màu hoàng kim một cách thần kỳ. Nhưng điểm làm mọi người ngạc nhiên nhất chính là nhúm lông hình ngọn lửa màu lam nhạt từ giữa mi tâm kéo dài đến tận đỉnh dầu của nó. Nhưng mặc kệ là người hay mèo, đều thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Bất quá tính tình của con mèo kia không được tốt cho lắm, nó luôn đối với những người đứng lại nhìn gào to mấy tiếng ngao ngao đầy giận dữ. Nhưng những người qua đường đó không hề biết là nó nổi đóa không phải vì không thích họ nhìn mình, mà vì nó không thích bất kỳ ai nhìn Khổng Thu của nó mà thôi.
Bằng con mắt của một nhiếp ảnh gia, trang phục của Khổng Thu tuyệt đối không thể nào chê vào đâu được. Cho dù vì công việc bề bộn nên đa phần cậu đều tùy tiện mặc đại chứ không hề kén chọn, nhưng một bộ quần áo tùy tiện phối hợp của cậu ở trong mắt người thường đã là đặc biệt bắt mắt, chớ đừng nói chi hôm nay cậu đã cố tình chọn đồ. Trước khi ra đường, Blue chỉ cảm thấy Khổng Thu vô cùng đẹp mắt, nó nhìn cậu đến quên cả liếm môi. Nhưng kết quả khi vừa vào đến siêu thị, con mèo nào đó liền vô cùng mất hứng. Người khác nhìn nó thì không sao, nhưng tuyệt đối không được nhìn Khổng Thu của nó.
“Meo meo ngao ngao ngao!!!”
“Hả?”
Dừng bước trước một cửa hàng thời trang nam, Khổng Thu chăm chú nhìn chiếc áo lông đang trưng trong kính, đối với cơn giận của Blue, cậu lại bình tĩnh coi như không. Quần áo của cậu đa số đều là loại bó sát người, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông ngắn nữa là hoàn hảo. Bất quá hiện tại cậu đã có Blue, nên cậu muốn mua một chiếc áo rộng rãi một chút để có thể dễ dàng mang Blue theo.
“Meo meo ngao ngao!!”
Xông lên phía trước, ý muốn ngăn không cho Khổng Thu nói chuyện với nữ nhân viên bán hàng, nổi giận gầm lên một tiếng, Blue cắn cắn tai của Khổng Thu, về nhà, về nhà nhanh.
“Cái áo này còn màu nào khác không?”
“Dạ, có màu đen màu đỏ, màu vàng, màu xanh biếc và màu xanh da trời ạ”
“Lấy cho tôi một cái màu da trời size L, cám ơn.” Màu lam rất hợp với Blue.
“Vâng, ngài chờ chút.”
Quay đầu cọ cọ Blue, Khổng Thu thấp giọng hỏi: “Cái áo này nhìn được không?” Rồi mới dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy mà nói: “Hai người chúng ta có thể mặc chung.”
Đôi mắt mèo của Blue liền thay đổi, hung ác trừng mắt nhìn một vòng khắp cửa hàng, thấy mọi người ở đây, kẻ thì cúi đầu, kẻ thì lảng tránh, nó mới liếm liếm khóe môi của Khổng Thu, vui vẻ meo meo một tiếng.
Nhân viên bán hàng mang áo đến, Khổng Thu ôm Blue vào trong phòng thử quần áo, lúc mặc thử, cậu nhỏ giọng nói: “Blue, không cần lúc nào cũng để ánh mắt của những nguời xung quanh quấy nhiễu, mi nên học cách hưởng thụ thời điểm cả hai chúng ta ở bên nhau, được không?”Xoa xoa đầu mèo, cậu khoác chiếc áo lông vào, cười cười hỏi: “Nhìn đẹp chứ?”
“Meo meo ngao meo meo ngao.” Khổng Thu của nó mặc gì cũng đẹp.
Ôm lấy blue, kéo khóa lại, vừa y nha, Khổng Thu xấu xa cười, nói nhỏ bên tai của Blue: “Nếu không mi cũng đừng nhanh tu luyện thành người quá, như vậy ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền dùng để sắm quần áo mới cho mi đó.”
“Meo meo ngao!!”
“Ha ha ha…”
Tâm tình vô cùng tốt, mở cửa phòng thử đồ ra, Khổng Thu không thèm để ý đến con mèo nào đó đang nộ hỏa xung thiên. Đứng trước gương nhìn lại lần nữa, quả thật không tệ chút nào, cậu quyết định mua cái áo này. Ôm thêm Blue, mùa đông này nhất định không còn lạnh nữa.
Dùng một chút mỹ thực trấn an con mèo đã bị mình chọc tức, Khổng Thu không phát hiện ra tâm cậu đã thay đổi, đã lâu, lâu lắm rôi cậu không được cười một cách vui vẻ đến thế này. Đem tất cả những thứ mới vừa mua cho vào xe, Khổng Thu “vác” theo Blue, một tay xách bao đựng máy ảnh, một tay xách đồ cậu mua cho Mục Dã, mang vào công ty. Cậu vừa xuất hiện, trong công ty đã truyền ra những tiếng kinh hô.
“Oa! Khổng tiên sinh, hôm nay anh đẹp trai quá nha!!”
“Khổng tiên sinh, hôm nay có chuyện vui sao?”
Càng vào sâu, có người còn huýt sáo đón mừng cậu.
Khổng Thu tháo kính xuống, để lộ ra gương mặt tiều tụy của bản thân: “Tôi thoạt nhìn giống như đang có chuyện vui sao?”
“Khổng tiên sinh, chúng tôi không nghĩ khi anh lên đồ lại bảnh đến vậy.”
“Hôm nay tôi đây cũng tính là lên đồ đẹp sao?” Khổng Thu gài kính vào cổ áo, cười cười bước đến phòng làm việc của mình, “Trời lạnh, lão nhân gia tôi đây không thể so với mấy người trẻ tuổi các cậu, cần mặc thêm vài lớp áo.”
“Khổng tiên sinh, anh nói thế này, bọn tôi… sao sống nổi đây.”
“Ha ha.”
Bỏ lại đám người đang mải cười đùa lại ngoài cửa phòng, Khổng Thu quay đầu hôn lên miệng Blue trên vai mình, rồi mới cởi áo khoác ra.
“Blue, ta đi tìm Mục Dã, một mình mi ở trong phòng được không? Hay là muốn đi theo ta?”
“Meo meo!!”
Nhảy lên bàn làm việc của Khổng Thu, thái độ của Blue vô cùng rõ ràng, nó không có hứng thú với chuyện của tình địch.
“Được rồi, ta đi rồi sẽ trở lại ngay.” Treo áo khoác lên móc, Khổng Thu kéo cao cổ áo lên, rồi mới xách túi đồ to ra khỏi phòng. Nhìn bóng của Khổng Thu từ trên cửa số dần trải xuống đất rồi biến mất sau cửa, con mèo nào đó bắt đầu nghĩ xem có nên đem hết tất cả mấy thứ quần áo phô da hở thịt trong tủ của ai kia xé nát sạch hết hay không.
Hơn tám giờ sáng, di động của Khổng Thu reo vang, khiến cho kẻ đang không muốn rời chăn như cậu trong nháy mắt đã thanh tỉnh. Vội vàng chộp lấy điện thoại, Khổng Thu nghe máy liền hỏi: “Mục Dã, là anh sao?”
“Xin lỗi, trọng Ni, khiến cậu phải lo lắng.”
“Hô, cuối cùng thì anh cũng chịu nghe máy rồi. Anh không sao chứ?”
Khổng Thu từ trên giường ngồi xuống, con mèo nào đó ngáp mấy cái rõ to rồi trở mình nằm úp sấp lên người cậu, “miêu trảo”vươn vào trong áo ngủ.
“Không có gì. Hôm qua, tôi ở lại nhà bạn. Ai ngờ đúng ngay lúc điện thoại hết pin, tôi lại trót uống hơi nhiều, nên ngủ li bì, quên mất việc phải điện thoại lại cho cậu.” Hai chữ “nhà bạn” được đối phương xem như thông qua,
“Không có việc gì là tốt rồi. Tôi còn đang định nếu hôm nay mà vẫn chưa có tin tức gì của anh thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
“Thật xin lỗi, Trọng Ni, khiến cậu phải lo lắng. Sáng nay về nhà, nghe bảo vệ báo lại, tôi mới biết hôm qua có một người đến chờ tôi rất lâu, là cậu đúng không?”
“Ừ. Ngày hôm qua tôi điện thoại cho anh thì một nam nhân xa lạ bắt máy, mà người đó lại vô cùng ác mồm ác miệng, làm tôi cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện gì.
“…Thực xin lỗi.”
Nghe thanh âm khàn khàn của Mục Dã, tuy ngoài miệng y đã nói mình không sao, nhưng Khổng Thu vẫn khẳng định, y nhất định là đang gặp rắc rối. Nghĩ nghĩ một lúc, cậu quan tâm hỏi lại: “Mục Dã, thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có.” Mục Dã trả lời rất nhanh, đoạn, y mới nói: “Người bạn kia của tôi, tính tình có chút kỳ quái, hắn ta mỗi khi mở miệng thì toàn nói chuyện kiểu đó thôi, cậu không cần để trong lòng, tôi thay hắn xin lỗi cậu được không?”
“Không có gì. Chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi. Hôm nay anh có đi làm không? Xế chiều tôi mới ghé công ty.”
“Sau giờ trưa tôi sẽ đến, tôi chờ cậu.”
“Hảo. Thật không có chuyện gì không đó?”
“Yên tâm….”
“Tôi cúp máy nha, chiều nay gặp lại, bye bye.”
“Bye.”
Đặt điện thoại xuống, mi tâm của Khổng Thu khẽ nhíu chặt, một con “sắc miêu” nào đó không ngừng chui vào trong áo ngủ, liên tục sờ mó trên người cậu, mà cậu chỉ lo lắng nói: “Blue, ta cứ cảm thấy Mục Dã thật sự đang có chuyện gì đó.”
“….” Con mèo nào đó bắt đầu chuyên tâm liếm láp Khổng Thu.
Cách một lớp áp ngủ, vỗ vỗ cái đầu mèo, Khổng Thu ôm con sắc miêu ra ngoài, rồi mới xuống giường.
“Meo meo ngao!” Bất mãn nha.
Lắc lắc ngón tay trước mặt Blue, Khổng Thu xấu xa nói: “Mi xác định với bộ dạng hiện nay của mi có thể cùng ta làm cái gì đó được sao?”
Mắt cuả con mèo nào đó liền híp chặt lại thành một đường.
“Cho nên….” Mạnh mẽ nhào nhào đầu của Blue một cách vô cùng tàn nhẫn, Khổng Thu cười to rồi bước đi, “Mi nên đeo thêm cặp kính rồi nhanh chóng lo đi tu luyện thành người đi, Blue.”
“Meo meo ngao ngao!!!”
Nhảy xuống giường đuổi theo, con mèo nào đó hiện tại đã thẹn quá hóa giận.
“Ha ha ha…” Người nào đó vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa. Cậu đột nhiên phát hiện ra “khi dễ” Blue là một chuyện rất là thú vị.
Trời lạnh, Khổng Thu khó khăn lắm mới dậy sớm được, hôm nay, cậu ôm Blue đến siêu thị mua chăn, thảm điện và mấy món đồ dùng để giữ ấm. Bước vào trong siêu thị, số người quay đầu lại nhìn Khổng Thu lên dến 200%. Vừa mới trở về, chưa kịp cắt tóc, nên cậu chỉ cột tóc thành một cái đuôi ngựa. Cặp kính mát màu trà che đi đôi mắt thâm quầng vì một đêm gần như thức trắng, trên người còn khoác một chiếc áo badosuy màu đen, dài đến tận đầu gối, còn dùng một cái thắt lưng cũng màu đen cài lại. Đôi giày boot da trâu màu nâm sậm bao lấy ống quần jeans đen ôm sát đôi chân thon gầy, làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng nhầm cậu là một minh tinh đang hóa trang để đi mua sắm.
Cái này cũng chưa là gì. Tựa như một vương tử tao nhã đến từ pháo đài cổ kính, chính là con mèo đang ngồi chồm hổm trên vai của cậu. con mèo một thân lông trắng muốt, nhưng dưới ánh mắt trời lại ánh lên ánh hào quang màu hoàng kim một cách thần kỳ. Nhưng điểm làm mọi người ngạc nhiên nhất chính là nhúm lông hình ngọn lửa màu lam nhạt từ giữa mi tâm kéo dài đến tận đỉnh dầu của nó. Nhưng mặc kệ là người hay mèo, đều thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Bất quá tính tình của con mèo kia không được tốt cho lắm, nó luôn đối với những người đứng lại nhìn gào to mấy tiếng ngao ngao đầy giận dữ. Nhưng những người qua đường đó không hề biết là nó nổi đóa không phải vì không thích họ nhìn mình, mà vì nó không thích bất kỳ ai nhìn Khổng Thu của nó mà thôi.
Bằng con mắt của một nhiếp ảnh gia, trang phục của Khổng Thu tuyệt đối không thể nào chê vào đâu được. Cho dù vì công việc bề bộn nên đa phần cậu đều tùy tiện mặc đại chứ không hề kén chọn, nhưng một bộ quần áo tùy tiện phối hợp của cậu ở trong mắt người thường đã là đặc biệt bắt mắt, chớ đừng nói chi hôm nay cậu đã cố tình chọn đồ. Trước khi ra đường, Blue chỉ cảm thấy Khổng Thu vô cùng đẹp mắt, nó nhìn cậu đến quên cả liếm môi. Nhưng kết quả khi vừa vào đến siêu thị, con mèo nào đó liền vô cùng mất hứng. Người khác nhìn nó thì không sao, nhưng tuyệt đối không được nhìn Khổng Thu của nó.
“Meo meo ngao ngao ngao!!!”
“Hả?”
Dừng bước trước một cửa hàng thời trang nam, Khổng Thu chăm chú nhìn chiếc áo lông đang trưng trong kính, đối với cơn giận của Blue, cậu lại bình tĩnh coi như không. Quần áo của cậu đa số đều là loại bó sát người, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông ngắn nữa là hoàn hảo. Bất quá hiện tại cậu đã có Blue, nên cậu muốn mua một chiếc áo rộng rãi một chút để có thể dễ dàng mang Blue theo.
“Meo meo ngao ngao!!”
Xông lên phía trước, ý muốn ngăn không cho Khổng Thu nói chuyện với nữ nhân viên bán hàng, nổi giận gầm lên một tiếng, Blue cắn cắn tai của Khổng Thu, về nhà, về nhà nhanh.
“Cái áo này còn màu nào khác không?”
“Dạ, có màu đen màu đỏ, màu vàng, màu xanh biếc và màu xanh da trời ạ”
“Lấy cho tôi một cái màu da trời size L, cám ơn.” Màu lam rất hợp với Blue.
“Vâng, ngài chờ chút.”
Quay đầu cọ cọ Blue, Khổng Thu thấp giọng hỏi: “Cái áo này nhìn được không?” Rồi mới dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy mà nói: “Hai người chúng ta có thể mặc chung.”
Đôi mắt mèo của Blue liền thay đổi, hung ác trừng mắt nhìn một vòng khắp cửa hàng, thấy mọi người ở đây, kẻ thì cúi đầu, kẻ thì lảng tránh, nó mới liếm liếm khóe môi của Khổng Thu, vui vẻ meo meo một tiếng.
Nhân viên bán hàng mang áo đến, Khổng Thu ôm Blue vào trong phòng thử quần áo, lúc mặc thử, cậu nhỏ giọng nói: “Blue, không cần lúc nào cũng để ánh mắt của những nguời xung quanh quấy nhiễu, mi nên học cách hưởng thụ thời điểm cả hai chúng ta ở bên nhau, được không?”Xoa xoa đầu mèo, cậu khoác chiếc áo lông vào, cười cười hỏi: “Nhìn đẹp chứ?”
“Meo meo ngao meo meo ngao.” Khổng Thu của nó mặc gì cũng đẹp.
Ôm lấy blue, kéo khóa lại, vừa y nha, Khổng Thu xấu xa cười, nói nhỏ bên tai của Blue: “Nếu không mi cũng đừng nhanh tu luyện thành người quá, như vậy ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền dùng để sắm quần áo mới cho mi đó.”
“Meo meo ngao!!”
“Ha ha ha…”
Tâm tình vô cùng tốt, mở cửa phòng thử đồ ra, Khổng Thu không thèm để ý đến con mèo nào đó đang nộ hỏa xung thiên. Đứng trước gương nhìn lại lần nữa, quả thật không tệ chút nào, cậu quyết định mua cái áo này. Ôm thêm Blue, mùa đông này nhất định không còn lạnh nữa.
Dùng một chút mỹ thực trấn an con mèo đã bị mình chọc tức, Khổng Thu không phát hiện ra tâm cậu đã thay đổi, đã lâu, lâu lắm rôi cậu không được cười một cách vui vẻ đến thế này. Đem tất cả những thứ mới vừa mua cho vào xe, Khổng Thu “vác” theo Blue, một tay xách bao đựng máy ảnh, một tay xách đồ cậu mua cho Mục Dã, mang vào công ty. Cậu vừa xuất hiện, trong công ty đã truyền ra những tiếng kinh hô.
“Oa! Khổng tiên sinh, hôm nay anh đẹp trai quá nha!!”
“Khổng tiên sinh, hôm nay có chuyện vui sao?”
Càng vào sâu, có người còn huýt sáo đón mừng cậu.
Khổng Thu tháo kính xuống, để lộ ra gương mặt tiều tụy của bản thân: “Tôi thoạt nhìn giống như đang có chuyện vui sao?”
“Khổng tiên sinh, chúng tôi không nghĩ khi anh lên đồ lại bảnh đến vậy.”
“Hôm nay tôi đây cũng tính là lên đồ đẹp sao?” Khổng Thu gài kính vào cổ áo, cười cười bước đến phòng làm việc của mình, “Trời lạnh, lão nhân gia tôi đây không thể so với mấy người trẻ tuổi các cậu, cần mặc thêm vài lớp áo.”
“Khổng tiên sinh, anh nói thế này, bọn tôi… sao sống nổi đây.”
“Ha ha.”
Bỏ lại đám người đang mải cười đùa lại ngoài cửa phòng, Khổng Thu quay đầu hôn lên miệng Blue trên vai mình, rồi mới cởi áo khoác ra.
“Blue, ta đi tìm Mục Dã, một mình mi ở trong phòng được không? Hay là muốn đi theo ta?”
“Meo meo!!”
Nhảy lên bàn làm việc của Khổng Thu, thái độ của Blue vô cùng rõ ràng, nó không có hứng thú với chuyện của tình địch.
“Được rồi, ta đi rồi sẽ trở lại ngay.” Treo áo khoác lên móc, Khổng Thu kéo cao cổ áo lên, rồi mới xách túi đồ to ra khỏi phòng. Nhìn bóng của Khổng Thu từ trên cửa số dần trải xuống đất rồi biến mất sau cửa, con mèo nào đó bắt đầu nghĩ xem có nên đem hết tất cả mấy thứ quần áo phô da hở thịt trong tủ của ai kia xé nát sạch hết hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook