Blue - Neleta
-
Chương 26-2
Đầu lưỡi nham nhám của Blue không kiếng nể gì mà càn quấy tấn công môi của Khổng Thu, hai chân sau hữu lực chống đỡ thân thể, hai chân trước đè lên hai vai cậu. Blue mạnh mẽ áp chế mặt của Khổng Thu, không cho cậu tránh né. Hai răng nanh sắc nhọn cẩn thận không cắn đau cậu, còn đầu lưỡi thật dài thì quấn lấy lưỡi cậu, không ngừng mà dây dưa.
“Ưm…” Bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân, Khổng Thu choáng váng, gần như sắp ôn mê. Blue hôn cậu… Blue hôn cậu… Blue, Blue “hôn môi” cậu thắm thiết…
Tựa hồ như chỉ muốn xác định chắc chắn là Khổng Thu đã trở lại, nên khi thang máy bắt dầu đi xuống, Blue liền lùi lại, trả không khí cho Khổng Thu.
“Meo meo..” Tiếng mèo kêu khàn khàn. Blue liếm liếm nước bọt tràn ra bên khóe môi của Khổng Thu.
“Blue…. Blue….” Khổng Thu khiếp sợ nhìn Blue, cậu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, Blue hôn cậu, cậu cùng Blue… hôn nhau, hôn nhau thắm thiết, thắm thiết….
Đinh! Đã xuống đến lầu một. Mọi người ngạc nhiên nhìn Khổng Thu đang đỏ mặt ngồi dưới đất, thấy cậu không dám chạm vào con mèo trước ngực, mà chỉ trừng mắt nhìn nó, đối phương liền tỏ vẻ hiểu chuyện tiến vào vỗ vỗ lên vai cậu: “Chàng trai trẻ, sao vậy? Sợ mèo sao? Có cầm tôi dắt nó đi giúp cậu không?”
“Ngao ô!”
Thanh âm rống giận này làm cho Khổng Thu bừng tỉnh, trước khi Blue kịp làm người ta bị thương, cậu vội ôm nó vào lòng, hướng đối phương tỏ ý xin lỗi: “Thực xin lỗi, vừa rồi, vừa rôi tôi chỉ là… tôi không, không sợ mèo đâu.”
“À. Vậy, cậu mau đứng lên đi.”
Chị gái tốt bụng thiếu chút nữa đã bị cào một phát, vội sợ hãi lùi về sau mấy bước, tránh xa con mèo đáng sợ kia.
“Meo meo….” Tiếng mèo kêu ngay sau đó liền trở nên dịu dàng một cách dị thường, khẽ cắn cắn cằm của Khổng Thu, Blue muốn cho ai đó hoàn hồn trở lại.
Trên mặt chợt nóng bừng, Khổng Thu thử mấy lần mới đứng lên được. Không dám nhìn chị gái tốt bụng trong thang máy, sợ đối phương nhìn ra cậu và Blue lúc nãy đã phát sinh chuyện gì, Khổng Thu cúi người nhặt quà cáp bị rơi dưới đất lên, không dám nhìn con mèo đang đứng bên chân.
“Meo meo… Meo meo meo meo meo…” Thu Thu.
“Nhóc hư.” Theo bản năng liếm liếm môi, tim cậu trong nháy mắt dường như ngừng đập, vừa rồi, vừa rồi…
“Meo meo meo meo…” Blue ra sức bắt lấy quần của Khổng Thu, ra sức lấy lòng.
Nhận thấy chị gái kia đang nhìn bọn họ, mặt của Khổng Thu lại nóng bừng. Cúi người xuống, một tay ôm lấy Blue, Khổng Thu thoáng tránh ra, trống ngực thình thịch, không tránh được oán giận: “Nhóc hư.”
“Meo meo…” Nhảy lên ngồi trên vai của Khổng Thu, Blue dùng mũi kề bên mặt cậu, khẽ cọ cọ.
Đúng là cậu vẫn không đành lòng không để ý tới Blue, nói đi nói lại thì dù sao cậu cũng rất nhớ, rất nhớ nó. Khổng Thu hé miệng khẽ cười, rồi mới đưa tay lên, vò vò đầu Blue: “Nhóc hư!”
“Meo meo…” Về rồi, cuối cùng cũng đã về rồi.
Ra khỏi thang máy, cậu thấy mẹ của Tiểu Trương đứng chờ trước cửa, vẻ mặt lo lắng, Khổng Thu vội vàng định thần lại, bước đến nói: “Cô, thật xin lỗi, để cô phải chờ.”
“A, không có gì, chỉ là cô thấy Blue vào thang máy cả nửa ngày rồi mà cả hai vẫn chưa ra, còn tưởng rằng cháu đã xảy ra chuyện gì. Ôi, không có gì là tốt rồi, mau vào đi.” Mẹ của Tiểu Trương dẫn Khổng Thu vào trong, bà nôn nóng kể: “Khổng tiên sinh, chân của Blue tốt lắm. Hai hôm trước cô có đưa nó đi tái khám, bác sĩ nói hai chân sau của nó đã hoàn toàn bình phục, sau này vận động sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào nữa.”
“Thật vậy sao? Cám ơn cô nhiều lắm.” Cố kiềm chế lại ý muốn đè Blue ra để kiểm tra vết thương, một phần cũng vì không muốn mất mặt trước người khác nên Khổng Thu dành nén kích động, đem quà đang cầm trên tay biếu cho bà: “Mấy thứ này là quà cháu mang về từ Đức, xin biếu cô chú, gần cả tháng nay, Blue đã làm phiền cố chú nhiều.”
“Ai nha, Khổng Thu, sao lại khách khí thế này. Blue là con mèo ngoan nhất trong những con mèo mà cô từng gặp đó, căn bản nó cũng chẳng cần ai chăm sóc gì hết.”
“Cũng không phải thứ quý giá gì, cô nhận đi ạ.”
“Ư, vậy cảm ơn cháu, Khổng Thu.”
Mẹ của Tiểu Trương vui vẻ nhận quà, sau đó bà vội quay vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.
“Meo meo!” Thừa lúc phòng khách không có ai, Blue cắn cắn ngón tay của Khổng Thu, rồi mới quay người nhìn ra cửa sổ, nó muốn về nhà!
“Hư…. không thể mới vừa đến đã đòi về được, làm vậy là không lễ phép.” Làm cho Blue im lặng, Khổng Thu xoa xoa hai tai của nó: “Ăn sáng xong rồi về, ngày mai ta không đi làm.” Tim cậu lại bắt đầu loạn nhịp.
“Meo meo meo meo..” Blue khẽ di di móng vuốt, nó phải về nhà! Về nhà ngay bây giờ!
“Blue…” Khổng Thu nheo mắt lại.
“Khổng Thu, điểm tâm đã nấu xong rồi, đến ăn đi.”
“Dạ! Vâng, cháu cám ơn cô.”
“Đừng có khách khí vậy mà, chỉ là bữa cơm gia đình bình thường thôi.”
Ôm lấy nhóc hư đang vô cùng không tình nguyện, Khổng Thu cố nén không cười ra mặt. Trên máy bay cũng vì quá kích động nên cậu gần như không ăn được chút gì, cho nên lúc này, cậu thật sự rất đói bụng. Bữa sáng tuy đơn giản, nhưng Khổng Thu lại ăn rất ngon miệng. Blue đang nháo đòi về cũng bị cậu lây đói, nên cũng cùng cậu ăn hết cả cái bánh bao lớn và một chén cháo lươn.
Sau khi ăn xong, cậu ngồi lại trò chuyên một lúc rồi mới ôm lấy Blue cùng mấy món đồ chuyên dụng của nó, chào tạm biệt mẹ của Tiểu Trương ra về. Đem đồ để hết lên phía sau xe, Khổng Thu trực tiếp ngồi lên ghế tài xế. Trong lòng cậu, con mèo nào đó lại không chịu yên vị, mà nhất định phải nhảy lên vai cậu ngồi.
“Blue, về nhà thôi.”
“Meo meo meo meo meo meo meo!!” Mau lên!
Liếm liếm môi, cố quên đi mấy cuộn tơ lòng rối rắm, Khổng Thu khởi động xe. Gương mặt bên cạnh thỉnh thoảng lại phả nhiệt khí, Khổng Thu cảm thấy như mình đang bị nhiệt khí tấn công.
“Blue, mi ngồi sang bên cạnh đi.”
“Meo meo!” Con mèo nào đó vẫn bất động.
“Blue, mi ngồi ở đây sẽ cản trở ta lái xe đó.”
Lam quang trong mắt mèo lóe lên, Blue xoay người nhảy lên lưng ghế, sau đó chuyển mình một cái, ngồi xổm xuống. “Meo meo meo!” Nó không ngồi bên kia đâu.
Nhiệt khí rời xa, tim của Khổng Thu không đập thình thịch nữa, cậu nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát con mèo nào đó đang liếc nhìn mình, Khổng Thu cũng không miễn cưỡng nó. “Vậy mi cứ ngồi trên đó đi, biết không, đừng xuống đây nữa.”
“Meo meo.” Blue liếm liếm khóe miệng cậu.
Phương hướng trước mắt chợt xao động, cậu vội tập trung tinh thần để tiếp tục lái xe. Blue, sao có thể, hôn cậu thế chứ… Nhóc hư!
“Meo meo…”
“Blue! Đừng, đừng liếm ta.”
Thoáng lui lại, đôi mắt mèo trong suốt của Blue chăm chú ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của Khổng Thu.
“Ưm…” Bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân, Khổng Thu choáng váng, gần như sắp ôn mê. Blue hôn cậu… Blue hôn cậu… Blue, Blue “hôn môi” cậu thắm thiết…
Tựa hồ như chỉ muốn xác định chắc chắn là Khổng Thu đã trở lại, nên khi thang máy bắt dầu đi xuống, Blue liền lùi lại, trả không khí cho Khổng Thu.
“Meo meo..” Tiếng mèo kêu khàn khàn. Blue liếm liếm nước bọt tràn ra bên khóe môi của Khổng Thu.
“Blue…. Blue….” Khổng Thu khiếp sợ nhìn Blue, cậu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, Blue hôn cậu, cậu cùng Blue… hôn nhau, hôn nhau thắm thiết, thắm thiết….
Đinh! Đã xuống đến lầu một. Mọi người ngạc nhiên nhìn Khổng Thu đang đỏ mặt ngồi dưới đất, thấy cậu không dám chạm vào con mèo trước ngực, mà chỉ trừng mắt nhìn nó, đối phương liền tỏ vẻ hiểu chuyện tiến vào vỗ vỗ lên vai cậu: “Chàng trai trẻ, sao vậy? Sợ mèo sao? Có cầm tôi dắt nó đi giúp cậu không?”
“Ngao ô!”
Thanh âm rống giận này làm cho Khổng Thu bừng tỉnh, trước khi Blue kịp làm người ta bị thương, cậu vội ôm nó vào lòng, hướng đối phương tỏ ý xin lỗi: “Thực xin lỗi, vừa rồi, vừa rôi tôi chỉ là… tôi không, không sợ mèo đâu.”
“À. Vậy, cậu mau đứng lên đi.”
Chị gái tốt bụng thiếu chút nữa đã bị cào một phát, vội sợ hãi lùi về sau mấy bước, tránh xa con mèo đáng sợ kia.
“Meo meo….” Tiếng mèo kêu ngay sau đó liền trở nên dịu dàng một cách dị thường, khẽ cắn cắn cằm của Khổng Thu, Blue muốn cho ai đó hoàn hồn trở lại.
Trên mặt chợt nóng bừng, Khổng Thu thử mấy lần mới đứng lên được. Không dám nhìn chị gái tốt bụng trong thang máy, sợ đối phương nhìn ra cậu và Blue lúc nãy đã phát sinh chuyện gì, Khổng Thu cúi người nhặt quà cáp bị rơi dưới đất lên, không dám nhìn con mèo đang đứng bên chân.
“Meo meo… Meo meo meo meo meo…” Thu Thu.
“Nhóc hư.” Theo bản năng liếm liếm môi, tim cậu trong nháy mắt dường như ngừng đập, vừa rồi, vừa rồi…
“Meo meo meo meo…” Blue ra sức bắt lấy quần của Khổng Thu, ra sức lấy lòng.
Nhận thấy chị gái kia đang nhìn bọn họ, mặt của Khổng Thu lại nóng bừng. Cúi người xuống, một tay ôm lấy Blue, Khổng Thu thoáng tránh ra, trống ngực thình thịch, không tránh được oán giận: “Nhóc hư.”
“Meo meo…” Nhảy lên ngồi trên vai của Khổng Thu, Blue dùng mũi kề bên mặt cậu, khẽ cọ cọ.
Đúng là cậu vẫn không đành lòng không để ý tới Blue, nói đi nói lại thì dù sao cậu cũng rất nhớ, rất nhớ nó. Khổng Thu hé miệng khẽ cười, rồi mới đưa tay lên, vò vò đầu Blue: “Nhóc hư!”
“Meo meo…” Về rồi, cuối cùng cũng đã về rồi.
Ra khỏi thang máy, cậu thấy mẹ của Tiểu Trương đứng chờ trước cửa, vẻ mặt lo lắng, Khổng Thu vội vàng định thần lại, bước đến nói: “Cô, thật xin lỗi, để cô phải chờ.”
“A, không có gì, chỉ là cô thấy Blue vào thang máy cả nửa ngày rồi mà cả hai vẫn chưa ra, còn tưởng rằng cháu đã xảy ra chuyện gì. Ôi, không có gì là tốt rồi, mau vào đi.” Mẹ của Tiểu Trương dẫn Khổng Thu vào trong, bà nôn nóng kể: “Khổng tiên sinh, chân của Blue tốt lắm. Hai hôm trước cô có đưa nó đi tái khám, bác sĩ nói hai chân sau của nó đã hoàn toàn bình phục, sau này vận động sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào nữa.”
“Thật vậy sao? Cám ơn cô nhiều lắm.” Cố kiềm chế lại ý muốn đè Blue ra để kiểm tra vết thương, một phần cũng vì không muốn mất mặt trước người khác nên Khổng Thu dành nén kích động, đem quà đang cầm trên tay biếu cho bà: “Mấy thứ này là quà cháu mang về từ Đức, xin biếu cô chú, gần cả tháng nay, Blue đã làm phiền cố chú nhiều.”
“Ai nha, Khổng Thu, sao lại khách khí thế này. Blue là con mèo ngoan nhất trong những con mèo mà cô từng gặp đó, căn bản nó cũng chẳng cần ai chăm sóc gì hết.”
“Cũng không phải thứ quý giá gì, cô nhận đi ạ.”
“Ư, vậy cảm ơn cháu, Khổng Thu.”
Mẹ của Tiểu Trương vui vẻ nhận quà, sau đó bà vội quay vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.
“Meo meo!” Thừa lúc phòng khách không có ai, Blue cắn cắn ngón tay của Khổng Thu, rồi mới quay người nhìn ra cửa sổ, nó muốn về nhà!
“Hư…. không thể mới vừa đến đã đòi về được, làm vậy là không lễ phép.” Làm cho Blue im lặng, Khổng Thu xoa xoa hai tai của nó: “Ăn sáng xong rồi về, ngày mai ta không đi làm.” Tim cậu lại bắt đầu loạn nhịp.
“Meo meo meo meo..” Blue khẽ di di móng vuốt, nó phải về nhà! Về nhà ngay bây giờ!
“Blue…” Khổng Thu nheo mắt lại.
“Khổng Thu, điểm tâm đã nấu xong rồi, đến ăn đi.”
“Dạ! Vâng, cháu cám ơn cô.”
“Đừng có khách khí vậy mà, chỉ là bữa cơm gia đình bình thường thôi.”
Ôm lấy nhóc hư đang vô cùng không tình nguyện, Khổng Thu cố nén không cười ra mặt. Trên máy bay cũng vì quá kích động nên cậu gần như không ăn được chút gì, cho nên lúc này, cậu thật sự rất đói bụng. Bữa sáng tuy đơn giản, nhưng Khổng Thu lại ăn rất ngon miệng. Blue đang nháo đòi về cũng bị cậu lây đói, nên cũng cùng cậu ăn hết cả cái bánh bao lớn và một chén cháo lươn.
Sau khi ăn xong, cậu ngồi lại trò chuyên một lúc rồi mới ôm lấy Blue cùng mấy món đồ chuyên dụng của nó, chào tạm biệt mẹ của Tiểu Trương ra về. Đem đồ để hết lên phía sau xe, Khổng Thu trực tiếp ngồi lên ghế tài xế. Trong lòng cậu, con mèo nào đó lại không chịu yên vị, mà nhất định phải nhảy lên vai cậu ngồi.
“Blue, về nhà thôi.”
“Meo meo meo meo meo meo meo!!” Mau lên!
Liếm liếm môi, cố quên đi mấy cuộn tơ lòng rối rắm, Khổng Thu khởi động xe. Gương mặt bên cạnh thỉnh thoảng lại phả nhiệt khí, Khổng Thu cảm thấy như mình đang bị nhiệt khí tấn công.
“Blue, mi ngồi sang bên cạnh đi.”
“Meo meo!” Con mèo nào đó vẫn bất động.
“Blue, mi ngồi ở đây sẽ cản trở ta lái xe đó.”
Lam quang trong mắt mèo lóe lên, Blue xoay người nhảy lên lưng ghế, sau đó chuyển mình một cái, ngồi xổm xuống. “Meo meo meo!” Nó không ngồi bên kia đâu.
Nhiệt khí rời xa, tim của Khổng Thu không đập thình thịch nữa, cậu nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát con mèo nào đó đang liếc nhìn mình, Khổng Thu cũng không miễn cưỡng nó. “Vậy mi cứ ngồi trên đó đi, biết không, đừng xuống đây nữa.”
“Meo meo.” Blue liếm liếm khóe miệng cậu.
Phương hướng trước mắt chợt xao động, cậu vội tập trung tinh thần để tiếp tục lái xe. Blue, sao có thể, hôn cậu thế chứ… Nhóc hư!
“Meo meo…”
“Blue! Đừng, đừng liếm ta.”
Thoáng lui lại, đôi mắt mèo trong suốt của Blue chăm chú ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của Khổng Thu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook