Blue - Neleta
-
Chương 2
“Trọng Ni, cậu chạy đi đâu rồi? Gọi di động thì chuyển sang hộp thư thoại, điện thoại nhà cũng không ai bắt, đừng nói cậu bị hồng bao lớn của tôi dọa chạy mất dép đấy nhé? Tôi không cần hồng bao, nhưng đám cưới tôi, cậu nhất định phải có mặt, bằng không tôi sẽ không để cậu yên đâu.”
“Trọng Ni, cậu chết đâu rồi? Nhắn tin cho tôi được không?”
“Khốn kiếp, Trọng Ni! Cậu mà không bắt máy, tôi đi báo cảnh sát đây!”
“Trọng Ni! Tôi nói cho cậu biết…”
Nghe xong mấy chục lời nhắn trong hộp thư thoại, Khổng Thu phải mất hết nửa tiếng mới có thể tập trung hết toàn bộ dũng khí của mình mà bấm điện thoại gọi cho Dư Nhạc Dương. Chỉ sau hai hồi chuông, bên kia liền có tiếng trả lời.
“Khổng Trọng Ni! Cậu đi chết đi! Ngày mai tôi kết hôn rồi đó, cậu đang ở đâu?”
“Bình tĩnh, cậu bình tĩnh, nghe tôi nói.”
“Cậu ở đâu vậy? Sao ồn ào thế?”
“Vì cái hồng bao lớn của cậu nên tôi vừa phải nhận một hợp đồng quốc tế lớn. Bây giờ tôi đang ở sân bay, một tiếng nữa sẽ đi Pháp, lần này tôi hợp tác với hai tạp chí thời thượng cao cấp nhất thế giới. Mấy hôm nay vì bận bịu chuẩn bị cho việc này, đến thời gian đi toilet còn không có thì làm sao mà gọi điện thoại cho cậu được. Thật xin lỗi, hôn lễ của cậu tôi không đến được rồi. Hồng bao lớn thì tôi đã chuyển khoản, cậu nhớ kiểm tra tài khoản nhé, đừng chê ít. Thay tôi nói với Đào Đào một tiếng xin lỗi, bộ ảnh cưới của hai người tôi nhất định sẽ làm.”
“Khốn kiếp mà! Thằng bạn thân nhất kết hôn mà cậu cư nhiên dám không đến?!”
“Cậu nghĩ tôi không muốn đi dự đám cưới của cậu sao? Chỉ là lần này có cả Karl Lagerfeld, nếu tôi không đi thì về sau đừng hòng tiếp tục trụ lại trong giới này nữa.”
“Ai vậy?”
“Là tổng giám đốc nghệ thuật của Channel.”
“Ách, lợi hại vậy sao?”
“Là Lão Phật Gia, là Khải Tát đại đế của giới thời trang, cậu nói thử xem có lợi hại không?”
“Nói vậy là cậu chắn chắn sẽ không đến được sao?”
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn. Lần này là cơ hội ngàn năm có một. A, có điện thoại, Nhạc Dương, tôi cúp trước đây, chúc cậu trăm năm hạnh phúc nha. À, suýt nữa thì quên, tôi đổi việc rồi, có gì khi về sẽ kể chi tiết cho cậu nghe, tôi cúp máy đây.”
“Đổi việc gì? Khi nào về nhất định phải gọi cho tôi đấy!”
“Ok! Ok!”
Cúp điện thoại, Khổng Thu ôm ngực thở dốc, sau đó gấp điện thoại lại. Đưa tay lấy điều khiển tắt tivi, Khổng Thu ngửa đầu tựa vào thành ghế salon, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Quả thật mấy ngày nay cậu bộn bề biết bao công việc, nhưng cũng chẳng phải vì cái hợp đồng quốc tế “siêu khủng” gì cả. Giám đốc công ty mới này thật rộng rãi, dù sao cũng là chi nhánh châu Á của một công ty quốc tế, nên đãi ngộ cũng khá hậu hĩnh. Cậu cũng không thiết tha yêu cầu thêm điều kiện gì, chỉ cần có thể đi khỏi thành phố C, rời Dư Nhạc Dương xa thật xa là được. Dư Nhạc Dương không phải người trong giới nên cậu có thể dễ dàng dối gạt. Chờ cho đến khi xong ‘việc’, cậu mới nói cho Nhạc Dương biết cậu đã rời khỏi thành phố C. Hoặc là cứ giữ im lặng như vậy luôn cũng tốt. Ít nhất, trước khi cậu hoàn toàn có thể buông tay, cậu đừng nên gặp Nhạc Dương thì hơn.
Suy nghĩ lướt qua đầu, cậu nhìn căn nhà mới xa lạ này, trái tim bỗng nhói đau. Từ bỏ rồi, tất cả đều đã dứt bỏ hết. Trong nhà đồ đạc thứ gì cũng có, nhưng cậu chỉ cảm thấy trống vắng. Nơi đây không có kỷ niệm giữa hai người, trong lòng cậu thật trống rỗng, lạnh lẽo. Nhưng có một số thứ vốn không là của cậu, dù rất đau lòng nhưng cậu vẫn phải vứt bỏ tất cả.
Từ từ quay đầu quan sát bốn phía, chỉ còn mười tiếng nữa là qua ngày mới. Ngày mai Nhạc Dương sẽ kết hôn – mối tình đơn phương của bản thân cũng đã đến lúc đặt một dấu chấm hết. Cuộn mình nằm trên thảm, lòng đau như cắt, Khổng Thu ước gì có ai đó đến đánh mình ngất xỉu, đợi đến khi cậu tỉnh lại đã là mười năm sau, lúc ấy cậu sẽ không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa.
…
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, tí tách tựa như phảng phất tâm tình lúc này của Khổng Thu. Ngồi một góc ở trong quán, Khổng Thu vừa nốc xong một ly rượu vang đỏ, lại tiếp tục thêm một ly bia. Cậu không thích uống bia, không phải vì vị đắng của nó mà sau khi uống xong, dạ dày của cậu sẽ rất khó chịu. Nhưng hôm nay cậu mặc kệ, cậu muốn say thật nhanh, uống cả rượu lẫn bia sẽ rất dễ say mà.
Bốn chai bia và một chai vang đỏ rất nhanh đã bị uống cạn. Khổng Thu ôm cái bụng đang óc ách vô cùng khó chịu, dù cố thế nào cũng không thể uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly. Khẽ ợ lên một cái, Khổng Thu miễn cưỡng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, đưa tay chống cằm, đầu choáng váng lâng lâng, cậu cười mỉa mai, rồi lại cười thật to, đúng là quá say rồi. Lúc này đã là buổi trưa, hẳn là cô dâu đã được rước về nhà.
“Ọc.” Lấy tay bụm miệng, cố đè nén cảm giác buồn nôn, Khổng Thu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, cái bụng phình to, lúc này cậu chỉ muốn đi toilet.
Cậu men theo tường, chân nam đá chân chiêu mò vào wc. Giải sầu xong, Khổng Thu lại nghiêng nghiêng ngả ngả trở về chỗ cũ. Ngồi phịch xuống, vớ lấy chai rượu rót đầy một ly, nhất định hôm nay cậu phải say đến chết ở đây. Nhà rất lạnh, cậu không muốn về –
Ở bên ngoài, có mấy cô gái mặc váy ngắn cầm dù qua lại.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, trong cơn say chếnh choáng, Khổng Thu phát hiện dòng người qua lại cứ chốc chốc lại dừng lại trước xe của mình, chỉ trò bàn luận gì đó. Xe của cậu có gì sao? Đưa tay sờ vào túi, chìa khóa xe vẫn còn trên người. Lúc này vừa hay lại có một đôi tình nhân đi đến, đứng nhìn xe cậu một hồi, còn lắc đầu với vẻ mặt đầy thương tiếc. Khổng Thu dù say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo. Chẳng lẽ xe bị ai đó cào xước sao? Chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra rồi.
Khổng Thu gắng gượng đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra ngoài. Đi đến trước xe, hai mắt cậu mở to quan sát, xem xét xung quanh một vòng, những vẫn không thấy có gì bất thường.
“Con mèo kia thật đáng thương.”
“Đã chết rồi sao?”
“Hình như vẫn còn thở.”
“Ấy, đừng đụng vào, có lẽ nó không sống nổi đâu.”
“Nhưng mà màu lông của nó rất đặc biệt, em chưa thấy bao giờ.”
“Đi, đi thôi, thấy mèo chết là điềm xui lắm.”
Mèo? Mèo chết? Mèo chết nào ở đây? Khổng Thu mơ màng ngẩng đầu lên, từ từ dõi tầm mắt theo những người kia nhìn xuống. Giật mình hoảng sợ, cậu lập tức cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Một con mèo nằm dưới gầm xe, chính xác mà nói, phải là một con mèo với cái châu sau máu me đầm đìa, xung quanh còn đọng cả một vũng máu.
Bị xe cậu tông sao? Điều đầu tiên Khổng Thu nghĩ đến là điều này. Cậu lập tức quỳ xuống, kiểm tra hơi thở của con mèo, thật may, vẫn còn thở. Cũng chẳng buồn đắn đo xem nên bận tâm hay mặc kệ, Khổng Thu cởi áo sơ mi, nhẹ nhàng nhấc bé mèo lên, đệm cái áo xuống dưới thân nó. Bàn tay dính đầy máu khiến trái tim Khổng Thu đau nhói, cứ liên tục tự trách bản thân mãi không thôi. Nhất định là cậu đã cán phải nó.
“Nhóc, xin lỗi nha. Mi phải ráng lên, ta lập tức mang mi đi bệnh viện.”
Vuốt vuốt đầu bé mèo, Khổng Thu từ từ ôm cái áo đứng lên. Ngay lúc đó, đầu bị choáng, cậu vội vã dựa vào xe. Tiêu rồi, cậu uống nhiều quá. Vỗ vỗ mặt mấy cái để tỉnh táo trở lại, Khổng Thu nhanh chóng chạy qua mở cửa bên phó lái, nhẹ nhàng đặt con mèo vào.
“Chàng trai, con mèo này không phải do cậu cán đâu, là người khác đã cán nó đấy. Tôi thấy nó cũng chẳng sống nổi được lâu, cậu lo chi cho mệt.” Một ông lão chủ cửa hàng trên phố tốt bụng nói với Khổng Thu. Ngạc nhiên trong một thoáng, rồi cậu mới cười cười nói: “Không sao đâu ạ, người ta thường nói mèo có chín mạng. Cháu đưa nó đến bệnh viện thú y, chắc là nó sẽ sống sót được thôi.”
Đóng cửa xe lại, Khổng Thu nhanh chóng leo lên xe.
Vỗ mạnh vài cái lên mặt cho tỉnh táo, lắc lắc đầu, Khổng Thu thắt dây an toàn, khởi động xe. Trong lòng thầm cầu nguyện đừng bị cảnh sát giao thông túm lại rồi phát hiện ra cậu đang say mà lái xe, cũng cầu nguyện mình bình tĩnh để lái xe đến bệnh viện thú y một cách an toàn.
“Ôi! Bệnh viện ở đâu nhỉ!”
Tay chân hoảng loạn, Khổng Thu lấy di động từ trong túi ra, gọi đến một số điện thoại.
“Tôi là Trương Ngải.”
“Cô Trương, cô có biết bệnh viện thú y nào không?”
“Bệnh viện thú y? A, trên đường Khang Ninh có một cái, là bệnh viện thú y ‘Nhân Tâm’. Đúng rồi, chó nhà tôi đều định kỳ đến đó kiểm tra. Khổng tiên sinh có nuôi thú cưng sao?”
“À, không có, có gì nói sau nhé, tôi bây giờ đang lái xe, cảm ơn cô.”
Nhanh chóng ngắt điện thoại, vừa dò GPS, vừa cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để tìm ra bệnh viện thú y trên đường Khang Ninh, Khổng Thu với một tay vuốt ve đầu mèo nhỏ: “Hãy kiên trì lên nhé, cố gắng một chút nữa thôi.”
Không ngờ đầu của con mèo lại khẽ gật, Khổng Thu bỗng cảm thấy trong giây lát mình như muốn ngừng thở. Đôi mắt đang nhắm chặt kia khó nhọc mở ra, khẽ chớp chớp mấy cái, là một đôi con ngươi màu xanh biếc, giống như chỉ nhìn một mình Khổng Thu mà thôi, tất cả những thứ còn lại đều chẳng có ý nghĩa gì.
Khẽ thở phào một chút, cũng không dám nhìn đến chiếc áo vấy đầy máu kia, Khổng Thu nói với mèo nhỏ, mà cũng như đang tự nói với chính mình: “Mèo ngoan, nhất định phải kiên trì, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”
Nhấn ga, Khổng Thu theo chỉ dẫn của GPS, hướng đại lộ Khang Ninh thẳng tiến.
…
Sau này, mỗi khi nhớ lại ngày hôm ấy, Khổng Thu vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi. Cậu uống nhiều như vậy mà vẫn lái xe an toàn đến được bệnh viện, còn tỉnh táo kể lại cho bác sĩ cậu phát hiện con mèo ở chỗ nào, tình trạng của nó lúc đó ra sao. Những gì sau đó thì Khổng Thu cũng không còn nhớ rõ nữa, bởi vì nói xong là cậu lăn đùng ra bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường của bác sĩ trực ban, trên người còn đắp một cái chăn. May mà cậu có thói quen mặc thêm áo lót bên trong áo sơ mi, bằng không đúng là xấu hổ không để đâu cho hết.
Đầu vẫn còn choáng váng, Khổng Thu bước ra khỏi phòng, chưa kịp hỏi một tiếng, một cô y tá đi ngang qua nhìn cậu liền mỉm cười: “Anh tỉnh rồi à? Anh giỏi thật đó, uống say như thế mà còn lái xe được đến đây. Nhưng mà sau này đừng làm như thế nữa, rất nguy hiểm đó.”
Khổng Thu đỏ mặt: “A, cảm ơn. Rất xin lỗi, lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Con mèo sao rồi?”
Nụ cười trên mặt cô chợt tắt: “Bị thương rất nặng, nếu qua khỏi hôm nay thì mới có hy vọng.”
“Nghiêm trọng đến vậy à?” Khổng Thu không thể nói chính xác được trong lòng mình đang cảm thấy thế nào.
“Hai chân sau của nó bị xe cán qua dập nát, dẫn đến các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí còn xuất huyết trong. Bị thương nặng như vậy, nhất là đối với động vật nhỏ như thế này mà nói thì vô cùng nghiêm trọng, nguy cơ tử vong rất cao. Chưa kể tiêm thuốc kháng sinh cho con mèo này cũng không có tác dụng, xem ra việc trị liệu đã khó nay càng khó hơn.”
“Có thể đưa tôi đến xem được không?”
“Nó đang nằm trong phòng vô trùng, anh có thể đứng bên ngoài tấm kính mà nhìn vào.”
“Được, xin cảm ơn.”
Theo cô y tá đi vào phòng bệnh vô trùng, cũng chẳng còn tâm trí mà để tâm đến việc bệnh viện thú y này còn chuyên nghiệp và sạch sẽ hơn so với bệnh viện của người, Khổng Thu đứng trước tấm kính cách ly xem tình hình diễn ra bên trong. Hai bác sĩ thú y trong bộ áo blouse trắng đang đứng kiểm tra, chân và bụng của mèo nhỏ đã được quấn băng trắng, nằm yếu ớt trên giường bệnh.
Gõ gõ cửa kính để thu hút sự chú ý của các bác sĩ bên trong, Khổng Thu giơ tay ra hiệu. Một trong hai người liền ra ngoài.
“Anh tỉnh rồi à, có thấy đỡ hơn chưa?”
“Tôi không sao, xin lỗi đã làm phiền.”
Cởi bỏ khẩu trang y tế, vị bác sĩ này là một người tầm tuổi trung niên. Giống như biết Khổng Thu đang định hỏi cái gì, ông nói thẳng vào vấn đề luôn: “Tình trạng của con mèo không được tốt cho lắm, nhưng cũng không phải hoàn toàn đã hết hy vọng. Sức sống của loài mèo rất mạnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu sống nó, anh cứ yên tâm.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ.” Khổng Thu quay lại nhìn vào bên trong phòng bệnh, hy vọng mèo nhỏ kia có thể cố gắng chống đỡ.
Bác sĩ quan sát Khổng Thu một lát, chần chừ hỏi: “Nếu nó có thể sống sót, anh có vui lòng nhận nuôi nó không?”
“Sao?” Khổng Thu nhất thời không kịp phản ứng.
Bác sĩ nói: “Cho dù có cứu chữa được thì nó cũng sẽ bị tàn phế. Một con mèo như vậy hầu như chẳng ai muốn nhận nuôi. Bệnh viện chúng tôi đúng là bệnh viện thú y, nhưng cũng không thể nuôi nó mãi được. Nếu anh đồng ý nhận nuôi nó thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên tôi cũng phải nói thật với anh rằng, nhận nuôi một con mèo tàn tật thật sự rất vất vả, chủ nhân của nó càng phải quan tâm đến nó nhiều hơn.”
Khổng Thu ngẩn người trong chốc lát, rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ cứ cố gắng điều trị cho nó đi. Điều trị xong, tôi sẽ đem nó về nuôi. Trong tình cảnh như vậy lại để tôi gặp được nó, có lẽ tôi với nócó duyên phận với nhau chăng.”
Bác sĩ mỉm cười: “Được vậy thì tốt quá. Một con mèo mà không ai nhận nuôi thật sự rất đáng thương, loài mèo cần phải được chúng ta quan tâm bảo vệ mới đúng.”
Khổng Thu cũng cườ đápi: “Tuy rằng tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng tôi cũng rất thích chúng.”
…
Ở bên ngoài nhìn thêm một lát, Khổng Thu thanh toán tiền viện phí và tiền điều trị cho mèo nhỏ rồi lái xe về nhà. Sau khi tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ, Khổng Thu vẫn không chút hối hận vì quyết định đột ngột của mình ngày hôm nay. Đúng vào ngày Dư Nhạc Dương kết hôn, cậu lại nhặt được một con mèo bị thương, cậu tin rằng đây chính là duyên phận.
“Sau khi tắm rửa, nó nhất định sẽ là một con mèo xinh đẹp, lông nó hình như màu vàng ánh kim nhạt. Mình quên hỏi là mèo đực hay mèo cái rồi. Thôi cứ chờ nó khoẻ lại rồi hỏi sau vậy. Không biết giờ mèo nhỏ ra sao nhỉ.”
Nằm trên giường tự lẩm bẩm một hồi, Khổng Thu đưa tay với điện thoại, rồi mới lại vỗ vỗ trán một cái, cậu đã quên hỏi số điện thoại của bệnh viện rồi.
“Thôi, tự mình đi xem nó vậy.”
Thay đồ xong, xác định bản thân đã tỉnh rượu, Khổng Thu chộp lấy một mẩu bánh mì vội vội vàng vàng phóng ra cửa. Người xưa thường nói, con mèo có đến chín cái mạng, hy vọng chuyện này là thật.
“Trọng Ni, cậu chết đâu rồi? Nhắn tin cho tôi được không?”
“Khốn kiếp, Trọng Ni! Cậu mà không bắt máy, tôi đi báo cảnh sát đây!”
“Trọng Ni! Tôi nói cho cậu biết…”
Nghe xong mấy chục lời nhắn trong hộp thư thoại, Khổng Thu phải mất hết nửa tiếng mới có thể tập trung hết toàn bộ dũng khí của mình mà bấm điện thoại gọi cho Dư Nhạc Dương. Chỉ sau hai hồi chuông, bên kia liền có tiếng trả lời.
“Khổng Trọng Ni! Cậu đi chết đi! Ngày mai tôi kết hôn rồi đó, cậu đang ở đâu?”
“Bình tĩnh, cậu bình tĩnh, nghe tôi nói.”
“Cậu ở đâu vậy? Sao ồn ào thế?”
“Vì cái hồng bao lớn của cậu nên tôi vừa phải nhận một hợp đồng quốc tế lớn. Bây giờ tôi đang ở sân bay, một tiếng nữa sẽ đi Pháp, lần này tôi hợp tác với hai tạp chí thời thượng cao cấp nhất thế giới. Mấy hôm nay vì bận bịu chuẩn bị cho việc này, đến thời gian đi toilet còn không có thì làm sao mà gọi điện thoại cho cậu được. Thật xin lỗi, hôn lễ của cậu tôi không đến được rồi. Hồng bao lớn thì tôi đã chuyển khoản, cậu nhớ kiểm tra tài khoản nhé, đừng chê ít. Thay tôi nói với Đào Đào một tiếng xin lỗi, bộ ảnh cưới của hai người tôi nhất định sẽ làm.”
“Khốn kiếp mà! Thằng bạn thân nhất kết hôn mà cậu cư nhiên dám không đến?!”
“Cậu nghĩ tôi không muốn đi dự đám cưới của cậu sao? Chỉ là lần này có cả Karl Lagerfeld, nếu tôi không đi thì về sau đừng hòng tiếp tục trụ lại trong giới này nữa.”
“Ai vậy?”
“Là tổng giám đốc nghệ thuật của Channel.”
“Ách, lợi hại vậy sao?”
“Là Lão Phật Gia, là Khải Tát đại đế của giới thời trang, cậu nói thử xem có lợi hại không?”
“Nói vậy là cậu chắn chắn sẽ không đến được sao?”
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn. Lần này là cơ hội ngàn năm có một. A, có điện thoại, Nhạc Dương, tôi cúp trước đây, chúc cậu trăm năm hạnh phúc nha. À, suýt nữa thì quên, tôi đổi việc rồi, có gì khi về sẽ kể chi tiết cho cậu nghe, tôi cúp máy đây.”
“Đổi việc gì? Khi nào về nhất định phải gọi cho tôi đấy!”
“Ok! Ok!”
Cúp điện thoại, Khổng Thu ôm ngực thở dốc, sau đó gấp điện thoại lại. Đưa tay lấy điều khiển tắt tivi, Khổng Thu ngửa đầu tựa vào thành ghế salon, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Quả thật mấy ngày nay cậu bộn bề biết bao công việc, nhưng cũng chẳng phải vì cái hợp đồng quốc tế “siêu khủng” gì cả. Giám đốc công ty mới này thật rộng rãi, dù sao cũng là chi nhánh châu Á của một công ty quốc tế, nên đãi ngộ cũng khá hậu hĩnh. Cậu cũng không thiết tha yêu cầu thêm điều kiện gì, chỉ cần có thể đi khỏi thành phố C, rời Dư Nhạc Dương xa thật xa là được. Dư Nhạc Dương không phải người trong giới nên cậu có thể dễ dàng dối gạt. Chờ cho đến khi xong ‘việc’, cậu mới nói cho Nhạc Dương biết cậu đã rời khỏi thành phố C. Hoặc là cứ giữ im lặng như vậy luôn cũng tốt. Ít nhất, trước khi cậu hoàn toàn có thể buông tay, cậu đừng nên gặp Nhạc Dương thì hơn.
Suy nghĩ lướt qua đầu, cậu nhìn căn nhà mới xa lạ này, trái tim bỗng nhói đau. Từ bỏ rồi, tất cả đều đã dứt bỏ hết. Trong nhà đồ đạc thứ gì cũng có, nhưng cậu chỉ cảm thấy trống vắng. Nơi đây không có kỷ niệm giữa hai người, trong lòng cậu thật trống rỗng, lạnh lẽo. Nhưng có một số thứ vốn không là của cậu, dù rất đau lòng nhưng cậu vẫn phải vứt bỏ tất cả.
Từ từ quay đầu quan sát bốn phía, chỉ còn mười tiếng nữa là qua ngày mới. Ngày mai Nhạc Dương sẽ kết hôn – mối tình đơn phương của bản thân cũng đã đến lúc đặt một dấu chấm hết. Cuộn mình nằm trên thảm, lòng đau như cắt, Khổng Thu ước gì có ai đó đến đánh mình ngất xỉu, đợi đến khi cậu tỉnh lại đã là mười năm sau, lúc ấy cậu sẽ không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa.
…
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, tí tách tựa như phảng phất tâm tình lúc này của Khổng Thu. Ngồi một góc ở trong quán, Khổng Thu vừa nốc xong một ly rượu vang đỏ, lại tiếp tục thêm một ly bia. Cậu không thích uống bia, không phải vì vị đắng của nó mà sau khi uống xong, dạ dày của cậu sẽ rất khó chịu. Nhưng hôm nay cậu mặc kệ, cậu muốn say thật nhanh, uống cả rượu lẫn bia sẽ rất dễ say mà.
Bốn chai bia và một chai vang đỏ rất nhanh đã bị uống cạn. Khổng Thu ôm cái bụng đang óc ách vô cùng khó chịu, dù cố thế nào cũng không thể uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly. Khẽ ợ lên một cái, Khổng Thu miễn cưỡng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, đưa tay chống cằm, đầu choáng váng lâng lâng, cậu cười mỉa mai, rồi lại cười thật to, đúng là quá say rồi. Lúc này đã là buổi trưa, hẳn là cô dâu đã được rước về nhà.
“Ọc.” Lấy tay bụm miệng, cố đè nén cảm giác buồn nôn, Khổng Thu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, cái bụng phình to, lúc này cậu chỉ muốn đi toilet.
Cậu men theo tường, chân nam đá chân chiêu mò vào wc. Giải sầu xong, Khổng Thu lại nghiêng nghiêng ngả ngả trở về chỗ cũ. Ngồi phịch xuống, vớ lấy chai rượu rót đầy một ly, nhất định hôm nay cậu phải say đến chết ở đây. Nhà rất lạnh, cậu không muốn về –
Ở bên ngoài, có mấy cô gái mặc váy ngắn cầm dù qua lại.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, trong cơn say chếnh choáng, Khổng Thu phát hiện dòng người qua lại cứ chốc chốc lại dừng lại trước xe của mình, chỉ trò bàn luận gì đó. Xe của cậu có gì sao? Đưa tay sờ vào túi, chìa khóa xe vẫn còn trên người. Lúc này vừa hay lại có một đôi tình nhân đi đến, đứng nhìn xe cậu một hồi, còn lắc đầu với vẻ mặt đầy thương tiếc. Khổng Thu dù say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo. Chẳng lẽ xe bị ai đó cào xước sao? Chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra rồi.
Khổng Thu gắng gượng đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra ngoài. Đi đến trước xe, hai mắt cậu mở to quan sát, xem xét xung quanh một vòng, những vẫn không thấy có gì bất thường.
“Con mèo kia thật đáng thương.”
“Đã chết rồi sao?”
“Hình như vẫn còn thở.”
“Ấy, đừng đụng vào, có lẽ nó không sống nổi đâu.”
“Nhưng mà màu lông của nó rất đặc biệt, em chưa thấy bao giờ.”
“Đi, đi thôi, thấy mèo chết là điềm xui lắm.”
Mèo? Mèo chết? Mèo chết nào ở đây? Khổng Thu mơ màng ngẩng đầu lên, từ từ dõi tầm mắt theo những người kia nhìn xuống. Giật mình hoảng sợ, cậu lập tức cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Một con mèo nằm dưới gầm xe, chính xác mà nói, phải là một con mèo với cái châu sau máu me đầm đìa, xung quanh còn đọng cả một vũng máu.
Bị xe cậu tông sao? Điều đầu tiên Khổng Thu nghĩ đến là điều này. Cậu lập tức quỳ xuống, kiểm tra hơi thở của con mèo, thật may, vẫn còn thở. Cũng chẳng buồn đắn đo xem nên bận tâm hay mặc kệ, Khổng Thu cởi áo sơ mi, nhẹ nhàng nhấc bé mèo lên, đệm cái áo xuống dưới thân nó. Bàn tay dính đầy máu khiến trái tim Khổng Thu đau nhói, cứ liên tục tự trách bản thân mãi không thôi. Nhất định là cậu đã cán phải nó.
“Nhóc, xin lỗi nha. Mi phải ráng lên, ta lập tức mang mi đi bệnh viện.”
Vuốt vuốt đầu bé mèo, Khổng Thu từ từ ôm cái áo đứng lên. Ngay lúc đó, đầu bị choáng, cậu vội vã dựa vào xe. Tiêu rồi, cậu uống nhiều quá. Vỗ vỗ mặt mấy cái để tỉnh táo trở lại, Khổng Thu nhanh chóng chạy qua mở cửa bên phó lái, nhẹ nhàng đặt con mèo vào.
“Chàng trai, con mèo này không phải do cậu cán đâu, là người khác đã cán nó đấy. Tôi thấy nó cũng chẳng sống nổi được lâu, cậu lo chi cho mệt.” Một ông lão chủ cửa hàng trên phố tốt bụng nói với Khổng Thu. Ngạc nhiên trong một thoáng, rồi cậu mới cười cười nói: “Không sao đâu ạ, người ta thường nói mèo có chín mạng. Cháu đưa nó đến bệnh viện thú y, chắc là nó sẽ sống sót được thôi.”
Đóng cửa xe lại, Khổng Thu nhanh chóng leo lên xe.
Vỗ mạnh vài cái lên mặt cho tỉnh táo, lắc lắc đầu, Khổng Thu thắt dây an toàn, khởi động xe. Trong lòng thầm cầu nguyện đừng bị cảnh sát giao thông túm lại rồi phát hiện ra cậu đang say mà lái xe, cũng cầu nguyện mình bình tĩnh để lái xe đến bệnh viện thú y một cách an toàn.
“Ôi! Bệnh viện ở đâu nhỉ!”
Tay chân hoảng loạn, Khổng Thu lấy di động từ trong túi ra, gọi đến một số điện thoại.
“Tôi là Trương Ngải.”
“Cô Trương, cô có biết bệnh viện thú y nào không?”
“Bệnh viện thú y? A, trên đường Khang Ninh có một cái, là bệnh viện thú y ‘Nhân Tâm’. Đúng rồi, chó nhà tôi đều định kỳ đến đó kiểm tra. Khổng tiên sinh có nuôi thú cưng sao?”
“À, không có, có gì nói sau nhé, tôi bây giờ đang lái xe, cảm ơn cô.”
Nhanh chóng ngắt điện thoại, vừa dò GPS, vừa cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để tìm ra bệnh viện thú y trên đường Khang Ninh, Khổng Thu với một tay vuốt ve đầu mèo nhỏ: “Hãy kiên trì lên nhé, cố gắng một chút nữa thôi.”
Không ngờ đầu của con mèo lại khẽ gật, Khổng Thu bỗng cảm thấy trong giây lát mình như muốn ngừng thở. Đôi mắt đang nhắm chặt kia khó nhọc mở ra, khẽ chớp chớp mấy cái, là một đôi con ngươi màu xanh biếc, giống như chỉ nhìn một mình Khổng Thu mà thôi, tất cả những thứ còn lại đều chẳng có ý nghĩa gì.
Khẽ thở phào một chút, cũng không dám nhìn đến chiếc áo vấy đầy máu kia, Khổng Thu nói với mèo nhỏ, mà cũng như đang tự nói với chính mình: “Mèo ngoan, nhất định phải kiên trì, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”
Nhấn ga, Khổng Thu theo chỉ dẫn của GPS, hướng đại lộ Khang Ninh thẳng tiến.
…
Sau này, mỗi khi nhớ lại ngày hôm ấy, Khổng Thu vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi. Cậu uống nhiều như vậy mà vẫn lái xe an toàn đến được bệnh viện, còn tỉnh táo kể lại cho bác sĩ cậu phát hiện con mèo ở chỗ nào, tình trạng của nó lúc đó ra sao. Những gì sau đó thì Khổng Thu cũng không còn nhớ rõ nữa, bởi vì nói xong là cậu lăn đùng ra bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường của bác sĩ trực ban, trên người còn đắp một cái chăn. May mà cậu có thói quen mặc thêm áo lót bên trong áo sơ mi, bằng không đúng là xấu hổ không để đâu cho hết.
Đầu vẫn còn choáng váng, Khổng Thu bước ra khỏi phòng, chưa kịp hỏi một tiếng, một cô y tá đi ngang qua nhìn cậu liền mỉm cười: “Anh tỉnh rồi à? Anh giỏi thật đó, uống say như thế mà còn lái xe được đến đây. Nhưng mà sau này đừng làm như thế nữa, rất nguy hiểm đó.”
Khổng Thu đỏ mặt: “A, cảm ơn. Rất xin lỗi, lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Con mèo sao rồi?”
Nụ cười trên mặt cô chợt tắt: “Bị thương rất nặng, nếu qua khỏi hôm nay thì mới có hy vọng.”
“Nghiêm trọng đến vậy à?” Khổng Thu không thể nói chính xác được trong lòng mình đang cảm thấy thế nào.
“Hai chân sau của nó bị xe cán qua dập nát, dẫn đến các cơ quan nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí còn xuất huyết trong. Bị thương nặng như vậy, nhất là đối với động vật nhỏ như thế này mà nói thì vô cùng nghiêm trọng, nguy cơ tử vong rất cao. Chưa kể tiêm thuốc kháng sinh cho con mèo này cũng không có tác dụng, xem ra việc trị liệu đã khó nay càng khó hơn.”
“Có thể đưa tôi đến xem được không?”
“Nó đang nằm trong phòng vô trùng, anh có thể đứng bên ngoài tấm kính mà nhìn vào.”
“Được, xin cảm ơn.”
Theo cô y tá đi vào phòng bệnh vô trùng, cũng chẳng còn tâm trí mà để tâm đến việc bệnh viện thú y này còn chuyên nghiệp và sạch sẽ hơn so với bệnh viện của người, Khổng Thu đứng trước tấm kính cách ly xem tình hình diễn ra bên trong. Hai bác sĩ thú y trong bộ áo blouse trắng đang đứng kiểm tra, chân và bụng của mèo nhỏ đã được quấn băng trắng, nằm yếu ớt trên giường bệnh.
Gõ gõ cửa kính để thu hút sự chú ý của các bác sĩ bên trong, Khổng Thu giơ tay ra hiệu. Một trong hai người liền ra ngoài.
“Anh tỉnh rồi à, có thấy đỡ hơn chưa?”
“Tôi không sao, xin lỗi đã làm phiền.”
Cởi bỏ khẩu trang y tế, vị bác sĩ này là một người tầm tuổi trung niên. Giống như biết Khổng Thu đang định hỏi cái gì, ông nói thẳng vào vấn đề luôn: “Tình trạng của con mèo không được tốt cho lắm, nhưng cũng không phải hoàn toàn đã hết hy vọng. Sức sống của loài mèo rất mạnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu sống nó, anh cứ yên tâm.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ.” Khổng Thu quay lại nhìn vào bên trong phòng bệnh, hy vọng mèo nhỏ kia có thể cố gắng chống đỡ.
Bác sĩ quan sát Khổng Thu một lát, chần chừ hỏi: “Nếu nó có thể sống sót, anh có vui lòng nhận nuôi nó không?”
“Sao?” Khổng Thu nhất thời không kịp phản ứng.
Bác sĩ nói: “Cho dù có cứu chữa được thì nó cũng sẽ bị tàn phế. Một con mèo như vậy hầu như chẳng ai muốn nhận nuôi. Bệnh viện chúng tôi đúng là bệnh viện thú y, nhưng cũng không thể nuôi nó mãi được. Nếu anh đồng ý nhận nuôi nó thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên tôi cũng phải nói thật với anh rằng, nhận nuôi một con mèo tàn tật thật sự rất vất vả, chủ nhân của nó càng phải quan tâm đến nó nhiều hơn.”
Khổng Thu ngẩn người trong chốc lát, rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ cứ cố gắng điều trị cho nó đi. Điều trị xong, tôi sẽ đem nó về nuôi. Trong tình cảnh như vậy lại để tôi gặp được nó, có lẽ tôi với nócó duyên phận với nhau chăng.”
Bác sĩ mỉm cười: “Được vậy thì tốt quá. Một con mèo mà không ai nhận nuôi thật sự rất đáng thương, loài mèo cần phải được chúng ta quan tâm bảo vệ mới đúng.”
Khổng Thu cũng cườ đápi: “Tuy rằng tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng tôi cũng rất thích chúng.”
…
Ở bên ngoài nhìn thêm một lát, Khổng Thu thanh toán tiền viện phí và tiền điều trị cho mèo nhỏ rồi lái xe về nhà. Sau khi tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ, Khổng Thu vẫn không chút hối hận vì quyết định đột ngột của mình ngày hôm nay. Đúng vào ngày Dư Nhạc Dương kết hôn, cậu lại nhặt được một con mèo bị thương, cậu tin rằng đây chính là duyên phận.
“Sau khi tắm rửa, nó nhất định sẽ là một con mèo xinh đẹp, lông nó hình như màu vàng ánh kim nhạt. Mình quên hỏi là mèo đực hay mèo cái rồi. Thôi cứ chờ nó khoẻ lại rồi hỏi sau vậy. Không biết giờ mèo nhỏ ra sao nhỉ.”
Nằm trên giường tự lẩm bẩm một hồi, Khổng Thu đưa tay với điện thoại, rồi mới lại vỗ vỗ trán một cái, cậu đã quên hỏi số điện thoại của bệnh viện rồi.
“Thôi, tự mình đi xem nó vậy.”
Thay đồ xong, xác định bản thân đã tỉnh rượu, Khổng Thu chộp lấy một mẩu bánh mì vội vội vàng vàng phóng ra cửa. Người xưa thường nói, con mèo có đến chín cái mạng, hy vọng chuyện này là thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook