Blue - Neleta
-
Chương 10
Giờ tan tầm đã qua từ rất lâu, mãi đến 9h, Khổng Thu mới tới trước cổng khách sạn Triều Dương. Đỗ xe xong, Khổng Thu toàn thân cứng ngắc bước xuống, con mèo vẫn nằm trong lòng cậu như định làm tổ trong đó. Đồ đạc thì để trong xe, Khổng Thu chỉ cầm theo bát dùng để ăn cơm của Blue, đã hỏi Nhạc Dương trước địa điểm, nên Khổng Thu không chần chừ mà đi thẳng vào trong khách sạn. Ai ngờ, vừa tới cửa cậu đã bị ngăn lại.
“Tiên sinh, xin thứ lỗi, khách sạn của chúng tôi không cho phép mang theo vật nuôi.”
Khổng Thu nhíu mày.
“Meo meo ngao ô!”
Blue nghe thế cũng tức giận.
Xoa đầu Blue, Khổng Thu nói: “Mèo của tôi không chạy lung tung đâu, nó đang bị thương, lúc nào cũng cần có tôi ở bên cạnh chăm sóc. Tôi có thể cam đoan sẽ không cho nó chạm vào đồ ăn hay bất cứ đồ vật gì trong khách sạn. Các ông cũng phải căn cứ vào tình hình cụ thể của khách hàng để giải quyết chứ, không phải sao?”
“Xin thứ lỗi, chúng tôi vẫn phải làm theo quy định.” Bồi bàn đứng ở cửa làm ra vẻ không thể thương lượng.
Khổng Thu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm Blue bước vào trong xe của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Dư Nhạc Dương.
“Tôi tới rồi, thế nhưng tôi mang mèo theo, nên khách sạn không cho tôi vào.”
“Không thể để nó lại trong xe sao?” Điện thoại truyền đến tiếng xê dịch bàn ghế.
Khổng Thu không chút nghĩ ngợi nói, “Không được, tôi muốn dẫn nó theo, nếu không tôi đã không phải lái xe đến tận đây.”
“Cậu chờ chút, tôi lập tức xuống ngay.”
Khổng Thu tắt điện thoại, cúi xuống nói với Blue: “Bọn họ không cho chúng ta đi vào, chúng ta sẽ không vào. Dù sao ta cũng mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.”
“Meo meo...” Blue cọ cọ vào tay Khổng Thu, móng vuốt bấu chặt vào chiếc áo sơ mi, như muốn nói, nó tuyệt đối sẽ không rời xa cậu dù chỉ nửa bước.
Không tới hai phút sau, Khổng Thu đã thấy Dư Nhạc Dương đi ra. Cậu liền xuống xe, khóa lại cẩn thận, rồi ôm Blue đi về phía Dư Nhạc Dương. Vừa nhìn thấy cậu, vẻ mặt của Nhạc Dương nhất thời chuyển từ lo lắng sang phấn khởi.
“Cái tên khốn kiếp này, rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi hả.” Dư Nhạc Dương vừa nói vừa tặng cho Khổng Thu một đấm xem như lời chào.
“Meo meo!” Con mèo trong lòng Khổng Thu dữ tợn trừng mắt nhìn Dư Nhạc Dương, khiến hắn hoảng sợ mà lui lại một bước, vỗ vỗ ngực rồi nói, “Đây là tiểu miêu bảo bối của cậu hả? Sao lại hung dữ như vậy?”
Khổng Thu nở nụ cười, đắc ý nói, “Ai bảo cậu đánh tôi, cẩn thận Blue nhà tôi cào chết cậu đó.”
“Ai da, kiếm được một tiểu miêu làm bảo tiêu sao?” Dư Nhạc Dương hăng hái nói, cố ý tặng thêm cho Khổng Thu một đấm nữa.
“Meo meo ngao!” Nhanh như chớp, móng vuốt của Blue liền âu yếm hỏi thăm bàn tay đang định thu về của Dư Nhạc Dương, không nặng không nhẹ, giống như đang cảnh cáo hắn vậy.
“Ui da! Con mèo này của cậu quả là không đơn giản nha!” Dư Nhạc Dương sờ sờ bàn tay vừa bị cào, vẻ mặt kinh ngạc nói.
“Đã nói đừng có đụng đến tôi mà.” Khổng Thu vỗ vỗ đầu Blue, cười trừ giới thiệu: “Blue, cậu ấy chính là Dư Nhạc Dương; Nhạc Dương, đây là Blue của tôi.”
“Ha ha, xin chào, Blue.” Dư Nhạc Dương vừa nói vừa đưa tay ra chào.
Còn Blue thì lại rụt chân về, không thèm để ý tới Dư Nhạc Dương.
“Ái chà, còn giận ta sao?” Nhạc Dương vẫn cố tình vươn tay ra, thật sự hắn rất có hứng thú với con mèo này.
“Blue, Nhạc Dương muốn bắt tay với mi đó.” Khổng Thu vuốt ve cằm Blue rồi nói. Còn Blue thì chăm chú nhìn vào mắt Khổng Thu, sau đó đành cam chịu giơ chân trước ra, chạm nhẹ một cái vào tay của Nhạc Dương rồi rụt lại rất nhanh.
“Ai nha, mẹ ơi, Khổng Thu, con mèo này bao nhiêu, cậu bán cho tôi đi, giá cả tùy cậu định đoạt, có khi nó lại là thần mèo đó.” Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng nhìn thấy một vật nuôi nào lại có linh tính như vậy, khiến Nhạc Dương rất muốn chiếm làm của riêng.
Khổng Thu tươi cười nói, “Cậu có trả giá trên trời tôi cũng không bán đâu, Blue là của tôi.”
“Meo meo.” Blue khẽ liếm ngón tay của Khổng Thu, tiếng kêu êm ái như đang làm nũng.
Nhạc Dương thấy thế lại càng muốn có: “Bán cho tôi đi, cậu bận rộn như vậy, bình thường toàn phải bay tới bay lui, làm sao có thể chăm sóc cho nó được.”
Khổng Thu lúc này càng cười lớn, ra vẻ xấu xa nói: “Hai chữ thôi: đừng mơ.”
“Trọng Ni, cậu cố ý muốn đêm nay tôi ngủ không ngon hả?” Thấy thái độ kiên quyết của Khổng Thu, Dư Nhạc Dương thất vọng nói: “Tại sao tôi lại không thể gặp được con mèo nào thông minh như thế chứ?”
Khổng Thu nửa đùa nửa thật nói: “Bởi vì ông trời thấy thương tôi cô đơn, nên mới tặng Blue cho tôi. Còn cậu thì đã kết hôn rồi, đừng mơ nữa.”
“Ngày mai tôi sẽ ly hôn.”
“Cậu đi chết đi.”
Khách sạn Triều Dương tuy không phải là của nhà Dư Nhạc Dương, thế nhưng dựa vào thế lực của Dư gia tại thành phố C, Dư Nhạc Dương chỉ đơn giản nhấc điện thoại gọi cho quản lý khách sạn một cú, là Khổng Thu đã có thể đường hoàng ôm Blue đi vào gian phòng mà Nhạc Dương đã đặt trước. Trên đường đi, Dư Nhạc Dương liên tục dụ dỗ Khổng Thu tặng Blue cho hắn, Khổng Thu đương nhiên mặc kệ, chuyện này căn bản không có khả năng nha.
Cửa phòng vừa mở ra, người ở bên trong lập tức đứng lên chào hỏi Khổng Thu. Bọn họ đều là bạn bè tốt của Nhạc Dương, nam có nữ có, Khổng Thu cũng quen biết bọn họ, bởi vì quan hệ với Nhạc Dương, cho nên Khổng Thu cũng thường theo chân bọn họ đi đây đi đó. Khổng Thu vừa ôm Blue ngồi xuống, vừa áy náy nhìn mọi người, khi tầm mắt chạm tới cô gái đang ngồi cạnh Nhạc Dương, cậu vẫn không kìm được cảm giác đau lòng.
Khổng Thu vừa ngồi xuống, vợ của Nhạc Dương – gọi là Đào Đào liền nói: “Trọng Ni, thật tiếc vì anh không thể tới dự lễ kết hôn của em và Nhạc Dương. Mà sao anh lại đột nhiên đến thành phố S vậy? Nhạc Dương thì vội vàng chạy đi tìm anh, làm em tưởng hai người có mâu thuẫn gì với nhau đó.”
Có người phụ họa, “Đúng vậy, sao không nói tiếng nào đã chạy tới thành phố S? Nhạc Dương và Đào Đào kết hôn mà cậu lại không đến tham dự, thật là đáng trách.”
Khổng Thu bảo trì vẻ tươi cười hoàn mỹ của mình, tuy vậy vẫn mang theo chút mệt mỏi vì hành trình mà nói: “Sao anh lại cãi nhau với Nhạc Dương chứ, nếu cãi thật, thì làm sao anh lại đem thu nhập cả tháng làm hồng bao tặng cho cậu ta được? Tất cả là do công việc thôi, kỳ thực chủ yếu là bởi vì Nhạc Dương nên anh mới phải tới thành phố S đó.” Nửa câu cuối là Khổng Thu thật lòng.
Blue ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào Khổng Thu.
“Trọng Ni, tôi đắc tội với cậu chỗ nào hả?” Dư Nhạc Dương là người đầu tiên lớn tiếng hô lên.
Bàn tay đang vuốt ve đầu Blue dần chuyển sang xoa xoa bụng nó, Khổng Thu cười cười nói, “Vì Nhạc Dương đòi hỏi quà mừng là hồng bao phải lớn, cho nên tôi đành phải bán mạng cho người ta để kiếm tiền đó mà.”
“Ha ha ha...” Mọi người cười phá lên, ngay cả Dư Nhạc Dương cũng không nhịn được, còn quay sang nói với Khổng Thu, “Cậu nói đi, cần bao nhiêu tiền mới có thể cứu cậu ra? Lão tử dù phải bán nhà bán xe cũng muốn cho cậu được tự do.”
“Nhạc Dương, Đào Đào sẽ ghen tỵ đó.” Có vài người ồn ào nói.
Còn Đào Đào thì tươi cười trả lời: “Em rất muốn làm chị em tốt với Trọng Ni, có anh ấy trông coi Nhạc Dương, em cũng đỡ phải lo lắng.”
“Mấy người đừng có kiếm cớ trêu chọc tôi nha.” Đào Đào bất quá chỉ là nói đùa, thế nhưng Khổng Thu vẫn cảm thấy lời nói của cô giống như một cái chùy đánh mạnh vào trái tim cậu. Làm bộ như rất khát nước, Khổng Thu nâng chén uống liền mấy lượt để che giấu đau đớn trong lòng, Cậu cúi đầu vỗ về Blue, mà Blue thấy cậu cúi xuống cũng meo meo kêu lên một tiếng như đáp lại.
“Blue, muốn uống nước sao?”
“Meo meo.”
Khổng Thu lấy chén uống nước của Blue trong túi ra, đổ nước vào rồi thổi nguội cho nó.
“Trọng Ni, đây là tiểu miêu bảo bối của anh sao? Nó bị làm sao vậy? Mấy tháng rồi?” Đa số phụ nữ đều không có sức kháng cự với tiểu động vật, Đào Đào cũng vậy, cô đẩy chồng mình sang một bên, rồi quay sang hỏi Khổng Thu.
Khổng Thu vừa thổi nguội nước vừa nói, “Chân của nó bị thương, bác sỹ nói nó được khoảng sáu tháng tuổi rồi. Anh không nỡ để nó ở nhà một mình, cũng không kịp gửi nó cho ai, vì thế anh đành phải mang nó theo.”
Nhạc Dương theo thói quen ôm Đào Đào vào lòng, mặt mày hớn hở nói với mọi người, “Bảo bối của Trọng Ni không phải là một con mèo đơn giản đâu nha, nó rất thông minh, lại có linh tính, tôi muốn Trọng Ni bán cho tôi mà cậu ta sống chết cũng không chịu.”
“Vậy sao?” Đào Đào vươn tay định sờ tai của Blue.
“Meo meo ô!” Blue gầm nhẹ, không cho cô chạm vào nó. Đào Đào theo phản xạ rụt tay lại, liếc mắt nhìn Khổng Thu, “Trọng Ni, tiểu miêu của anh thật hung dữ!”
Khổng Thu vô thức vỗ đầu Blue rồi nói, “Nó không chịu để người khác chạm vào đâu, trợ lý của anh cũng không chạm vào nó được.” Lúc này Khổng Thu mới phát hiện cậu cũng không thích để người khác chạm vào Blue.
Nhạc Dương vẫn không nhịn được, vừa nói chuyện với mọi người vừa lén lút vươn tay trêu chọc Blue. Khổng Thu cũng không nói câu nào, chỉ thổi nước nguội rồi đưa nước tới miệng Blue, nó liền vùi đầu vào uống nước, chẳng thèm quan tâm tới Nhạc Dương nữa.
“Trọng Ni, đây là bích loa xuân đó, nó biết uống trà sao?” Thấy hành động của Blue, Đào Đào cũng kinh ngạc như chồng của cô, liền quay sang nói với Khổng Thu.
Khổng Thu thản nhiên cười, “Blue rất kén chọn, anh ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”
“Nó không ăn đồ ăn cho mèo sao?”
“Không ăn, nó chỉ thích ăn thịt bò hầm thôi.”
“Trọng Ni, thế này cũng không tốt lắm đâu, cho nó ăn thêm thức ăn mèo đi.”
Khổng Thu chỉ cười cười chứ không giải thích gì thêm nữa.
Uống nước xong, Blue cắn cắn ngón tay của Khổng Thu, phe phẩy đuôi như đang muốn làm gì đó. Khổng Thu buông chén xuống ôm Blue đứng lên, “Tôi cho Blue đi toilet đã.” Sau đó liền ôm Blue vào toilet dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng.
“Không được, không được, con mèo của Trọng Ni quá thông minh, tôi phải thuyết phục cậu ấy bán nó cho tôi mới được.” Dư Nhạc Dương đứng dậy đi theo Khổng Thu, vừa định mở cửa toilet thì lại nghe thấy tiếng cảnh cáo truyền ra.
“Meo meo ngao!”
Dư Nhạc dương nhanh chóng đóng cửa lại, đứng ngoài cửa hô lớn, “Trọng Ni, tôi yêu Blue nhà cậu mất rồi, tôi nhất định phải có được nó.”
Khổng Thu còn chưa có trả lời, đã có người giành trước, “Meo meo! Meo meo ngao!”
“Ha ha, Nhạc Dương, người ta không thích anh đâu.” Đào Đào cười lớn, còn Khổng Thu thì nói vọng từ toilet ra, “Đừng có mơ, tôi sẽ không giao Blue cho bất kỳ ai.” Bởi cậu, chỉ còn lại một mình Blue mà thôi.
Cho Blue đi toilet xong, Khổng Thu mới rửa tay rồi ôm Blue đi ra. Lúc này đồ ăn đã được mang lên, mà lực chú ý của Nhạc Dương vẫn hoàn toàn ở trên người Blue. Khổng Thu đặt Blue bên cạnh mình, nên rất thuận tiện để Nhạc Dương làm quen với nó.
Đáng tiếc, Blue hoàn toàn không để ý tới hắn, lại còn rống giận kêu lên hai tiếng, sau đó liền cắm cúi ăn, mặc kệ Nhạc Dương nói hay làm gì nó cũng không phản ứng, khiến Nhạc Dương vô cùng phiền não.
Nhìn bộ dạng của Nhạc Dương, tâm tình của Khổng Thu không hiểu sao lại tốt hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng là thật lòng chứ không phải giả bộ như lúc ban đầu. Blue rất thích ăn bò sốt tiêu đen, nhưng nó thích đồ ăn thừa của Khổng Thu hơn, bất luận là Khổng Thu ăn cái gì, cũng đều chỉ ăn một nửa, còn một nửa thì đặt trong bát của Blue. Blue ghé vào đùi Khổng Thu, hai chân trước ôm chặt cái bát của mình mà ăn từng miếng lớn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu để Khổng Thu lau miệng cho nó. Khổng Thu vừa ăn vừa chăm sóc Blue, mặc kệ Nhạc Dương làm gì hay nói gì, đều không thể chen vào giữa bọn họ. Tất cả mọi người trong phòng đều chú ý tới Blue, mà hai diễn viên của chúng ta vẫn phối hợp vô cùng ăn ý. Bất quá Khổng Thu cũng không thèm để tâm, bởi vì lúc này cậu chỉ tập trung vào Blue mà thôi.
Ăn được một lúc, Khổng Thu cầm một cái bánh bao lên, rồi nói với Nhạc Dương, “Cậu bỏ cuộc đi. Cho dù tôi có đồng ý giao Blue cho cậu, thì Blue cũng không chịu đi theo cậu đâu.” Sau khi thổi cho nguội, Khổng Thu liền đút cho Blue ăn.
“Thật ganh tỵ.” Nhạc Dương oán giận nhìn Blue, chỉ thiếu mỗi nước khóc lóc mà thôi.
Đào Đào ha hả cười lớn, ôm cánh tay Nhạc Dương, thân thiết chọc chọc vào mặt chồng mình, “Blue là của Trọng Ni, anh đùng hòng cướp đi.”
Nhạc Dương ôm vai Đào Đào, hôn mạnh lên mặt cô một cái, lớn tiếng nói, “Lão bà anh cũng muốn, tiểu miêu kia anh cũng muốn.”
“Tham lam quá cẩn thận bị thiên lôi đánh xuống nha!” Mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
Khổng Thu vẫn cúi đầu đút bánh bao cho Blue, đồng thời cũng là để che giấu ánh mắt đau khổ của mình, khi ngẩng đầu lên, cậu lại đùa cợt nói, “Lải nhải nhiều quá, muốn đoạt Blue của tôi, thì phải bước qua xác tôi đã.”
“Trọng Ni, thực sự không thể sao?” Nhạc Dương kéo tay Khổng Thu, giả bộ đáng thương nhìn cậu.
“NO.”
“Meo meo meo meo ngao!”
Blue giơ móng vuốt lên, mục tiêu lần này là bàn tay đang đặt trên vai Khổng Thu của Nhạc Dương. Nhạc Dương vẫn nhớ kinh nghiệm lần trước nên vội vàng thu tay lại, đáng thương nói, “Blue, sao mi lại hung dữ với ta như thế!”
Đào Đào cười nói: “Em thấy Blue căn bản không thèm nhìn anh, hơn nữa cũng không cho phép anh chạm vào Trọng Ni đâu.”
“Meo meo ngao!” Blue lại kêu lên, chăm chú nhìn Nhạc Dương như đang cảnh cáo hắn.
Nhạc Dương nhìn Khổng Thu rồi lại nhìn Blue, sau đó giơ hai tay lên, “Ta đầu hàng, Blue đại nhân tha mạng, ta không dám tơ tưởng đến mi nữa, được chưa? Khổng Thu thì tùy tiện Blue đại nhân định đoạt, ta không có ý kiến.”
Cầm lấy bàn chân Blue, Khổng Thu lắc đầu cười, “Đừng trêu nữa, tôi lái xe một ngày một đêm đã mệt chết rồi, hiện giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
Nhạc Dương khôi phục lại sắc mặt bình thường, cầm bánh bao cắn một miếng to rồi nói, “Đêm nay cậu ở lại nhà tôi đi, nhà của cậu đã bỏ không lâu ngày như vậy, khẳng định là rất ẩm thấp, bụi bặm.”
Khổng Thu căng thẳng nói, “Buổi tối Blue đều ngủ cùng với tôi, tốt nhất tôi nên về nhà ngủ thì hơn, kẻo lại làm bẩn giường của cậu.”
Dư Nhạc Dương trừng mắt liếc cậu, tức giận nói, “Cậu mà còn khách khí như vậy là tôi sẽ tức giận đó. Tôi cũng không ngại Blue nhà cậu làm bẩn giường của tôi đâu, Đào Đào chắc chắn cũng không để ý. Buổi tối cậu cùng Blue ngủ ở trên lầu, tôi cùng Đào Đào ngủ tầng dưới, cứ quyết định như thế đi.”
Khổng Thu còn muốn cự tuyệt, Đào Đào đã lên tiếng, “Trọng Ni, sao anh lại khách khí với chúng em như vậy? Anh và Nhạc Dương đã lâu không gặp nhau, giờ anh còn chuyến tới thành phố S sống, sau này cơ hội để các anh gặp nhau cũng không nhiều. Mấy ngày này anh cứ ở lại nhà em đi, anh yên tâm, em thật sự không quan tâm tới việc Blue ngủ trên giường đâu, cứ để nó thích làm gì thì làm.”
“Vậy thì tùy hai người.”
Khổng Thu lái xe suốt một ngày một đêm, nên Nhạc Dương cũng không sắp xếp hoạt động ban đêm nào nữa. Ăn uống xong, mọi người ai về nhà nấy. Còn Khổng Thu thì lái xe theo sau Nhạc Dương, Blue vẫn nằm trên đùi cậu. Đèn đường chiếu vào bên trong xe, khuôn mặt của Khổng Thu một chút vui vẻ cũng không có.
“Meo meo...” Tiếng kêu của nó giống như đang ẩn chứa sự lo lắng.
“Ta không sao, Blue, ta không sao.” Yết hầu giật giật, Khổng Thu cố gắng tươi cười nói, “Ta không sao.”
Blue cọ cọ vào người Khổng Thu, trong đôi mắt to tròn của nó còn có chút tức giận.
Tới nhà Nhạc Dương, Khổng Thu đã ngáp liên tục, sau khi Nhạc Dương giúp cậu mang hành lý vào trong nhà xong, cậu liền quay sang nói chúc ngủ ngon với hai vợ chồng Nhạc Dương, rồi lập tức đi lên lầu. Đặt Blue nằm lên giường, lại nhìn thấy khăn tắm Đào Đào đưa cho cậu ở trên ghế sofa, Khổng Thu liền lấy quần áo ra để đi tắm.
Nhắm chặt hai mắt đứng dưới vòi sen, để mặc cho nước xối lên thân thể của chính mình, tâm tình cậu không thể khôi phục lại bình thường được. Nơi này là nhà của Nhạc Dương, là tân gia của Nhạc Dương và Đào Đào, hai người bọn họ đang ở ngay dưới lầu. Cứ nghĩ đến cảnh bọn họ thân thiết với nhau trong bữa tối, Khổng Thu nặng nề mà vỗ vỗ lên mặt mình, như tự nhắc nhở bản thân không nên thất thố.
Nửa tiếng sau, Khổng Thu mới chịu ra khỏi phòng tắm, Blue thấy cậu đi ra liền mở to mắt nhìn cậu. Thấy Blue, tâm trạng đau đớn cả buổi tối của Khổng Thu như giọt nước tràn ly, nước mắt đột ngột dâng lên đong đầy hai mắt, Khổng Thu tắt đèn rồi ngồi lên giường. Mùi hương của chăn đệm rất lạ lẫm, chỉ có mùi của Blue là quen thuộc với cậu. Khổng Thu gắt gao ôm lấy Blue vào lòng, lúc này, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên gò má, rồi xuôi theo đó mà thấm cả vào gối.
“Meo meo...” Blue vươn lưỡi liếm sạch nước mắt vương trên gương mặt cậu.
Khổng Thu kéo cao chăn lên, lần đầu tiên, cậu vùi đầu vào người Blue.
“Meo meo...” Blue liếm tóc của Khổng Thu, chân trước vỗ vỗ vào tai như đang vỗ về cậu.
“Blue... ” Một lúc sau, không nhịn được nữa, Khổng Thu liền ngẩng đầu lên nhìn Blue, thanh âm khàn khàn, thống khổ.
“Meo meo...” Móng vuốt của Blue lúc này lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Khổng Thu.
“Ta đau quá... ” Nước mắt không hề báo trước lại một lần nữa chảy xuống.
“Meo meo...”
“Ngực ta rất đau.” Khổng Thu càng ôm chặt Blue vào lòng.
“Nhưng ta không thể trách bất cứ ai.”
“Meo meo...”
“Ta… ” chịu không nổi, buổi tối cô đơn tịch mịch như vậy, cậu không chịu nổi nữa, “Ta thích Nhạc Dương... thích cậu ấy từ rất lâu, rất lâu rồi…”
Bàn chân đang vỗ về cậu đột nhiên dừng lại, Khổng Thu thì vẫn cố gắng cảm nhận sự ấm áp của Blue mà tiếp tục nói, “Ta biết rõ cậu ấy đã có bạn gái, nhưng vẫn không nhịn được mà thích cậu ấy... Cậu ấy giờ đã kết hôn, Blue... chính cái ngày ta nhặt được mi đó...”
“Meo meo...”
Cố sức giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của Khổng Thu, Blue dùng đầu đẩy đẩy cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩng đầu. Trong bóng đêm, đôi mắt to tròn của Blue ánh lên những tia sáng màu xanh, lúc này trên khuôn mặt của Khổng Thu đã thấm đẫm nước mắt.
“Meo meo...” Blue cẩn thận dùng lưỡi liếm khô những vệt nước mắt còn vương trên mặt Khổng Thu.
“Blue, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không?” Cũng không biết tại sao cậu lại quyến luyến Blue đến như vậy, nó mang đến cho cậu cảm giác ấm áp và thoái mái, mà từ trước tới nay cậu chưa bao giờ có.
“Meo meo meo meo...”Hai chân trước của Blue ôm lấy khuôn mặt Khổng Thu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi mắt ướt át của cậu, rồi đến cằm, và khi đến bờ môi thì lại nhẹ nhàng liếm liếm vài cái.
“Blue...”
Nước mắt càng không ngừng tuôn ra, Khổng Thu nhắm mắt lại, để mặc cho Blue dỗ dành cậu, trái tim của cậu, hình như cũng không còn đau đớn như trước nữa.
“Tiên sinh, xin thứ lỗi, khách sạn của chúng tôi không cho phép mang theo vật nuôi.”
Khổng Thu nhíu mày.
“Meo meo ngao ô!”
Blue nghe thế cũng tức giận.
Xoa đầu Blue, Khổng Thu nói: “Mèo của tôi không chạy lung tung đâu, nó đang bị thương, lúc nào cũng cần có tôi ở bên cạnh chăm sóc. Tôi có thể cam đoan sẽ không cho nó chạm vào đồ ăn hay bất cứ đồ vật gì trong khách sạn. Các ông cũng phải căn cứ vào tình hình cụ thể của khách hàng để giải quyết chứ, không phải sao?”
“Xin thứ lỗi, chúng tôi vẫn phải làm theo quy định.” Bồi bàn đứng ở cửa làm ra vẻ không thể thương lượng.
Khổng Thu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm Blue bước vào trong xe của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Dư Nhạc Dương.
“Tôi tới rồi, thế nhưng tôi mang mèo theo, nên khách sạn không cho tôi vào.”
“Không thể để nó lại trong xe sao?” Điện thoại truyền đến tiếng xê dịch bàn ghế.
Khổng Thu không chút nghĩ ngợi nói, “Không được, tôi muốn dẫn nó theo, nếu không tôi đã không phải lái xe đến tận đây.”
“Cậu chờ chút, tôi lập tức xuống ngay.”
Khổng Thu tắt điện thoại, cúi xuống nói với Blue: “Bọn họ không cho chúng ta đi vào, chúng ta sẽ không vào. Dù sao ta cũng mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.”
“Meo meo...” Blue cọ cọ vào tay Khổng Thu, móng vuốt bấu chặt vào chiếc áo sơ mi, như muốn nói, nó tuyệt đối sẽ không rời xa cậu dù chỉ nửa bước.
Không tới hai phút sau, Khổng Thu đã thấy Dư Nhạc Dương đi ra. Cậu liền xuống xe, khóa lại cẩn thận, rồi ôm Blue đi về phía Dư Nhạc Dương. Vừa nhìn thấy cậu, vẻ mặt của Nhạc Dương nhất thời chuyển từ lo lắng sang phấn khởi.
“Cái tên khốn kiếp này, rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi hả.” Dư Nhạc Dương vừa nói vừa tặng cho Khổng Thu một đấm xem như lời chào.
“Meo meo!” Con mèo trong lòng Khổng Thu dữ tợn trừng mắt nhìn Dư Nhạc Dương, khiến hắn hoảng sợ mà lui lại một bước, vỗ vỗ ngực rồi nói, “Đây là tiểu miêu bảo bối của cậu hả? Sao lại hung dữ như vậy?”
Khổng Thu nở nụ cười, đắc ý nói, “Ai bảo cậu đánh tôi, cẩn thận Blue nhà tôi cào chết cậu đó.”
“Ai da, kiếm được một tiểu miêu làm bảo tiêu sao?” Dư Nhạc Dương hăng hái nói, cố ý tặng thêm cho Khổng Thu một đấm nữa.
“Meo meo ngao!” Nhanh như chớp, móng vuốt của Blue liền âu yếm hỏi thăm bàn tay đang định thu về của Dư Nhạc Dương, không nặng không nhẹ, giống như đang cảnh cáo hắn vậy.
“Ui da! Con mèo này của cậu quả là không đơn giản nha!” Dư Nhạc Dương sờ sờ bàn tay vừa bị cào, vẻ mặt kinh ngạc nói.
“Đã nói đừng có đụng đến tôi mà.” Khổng Thu vỗ vỗ đầu Blue, cười trừ giới thiệu: “Blue, cậu ấy chính là Dư Nhạc Dương; Nhạc Dương, đây là Blue của tôi.”
“Ha ha, xin chào, Blue.” Dư Nhạc Dương vừa nói vừa đưa tay ra chào.
Còn Blue thì lại rụt chân về, không thèm để ý tới Dư Nhạc Dương.
“Ái chà, còn giận ta sao?” Nhạc Dương vẫn cố tình vươn tay ra, thật sự hắn rất có hứng thú với con mèo này.
“Blue, Nhạc Dương muốn bắt tay với mi đó.” Khổng Thu vuốt ve cằm Blue rồi nói. Còn Blue thì chăm chú nhìn vào mắt Khổng Thu, sau đó đành cam chịu giơ chân trước ra, chạm nhẹ một cái vào tay của Nhạc Dương rồi rụt lại rất nhanh.
“Ai nha, mẹ ơi, Khổng Thu, con mèo này bao nhiêu, cậu bán cho tôi đi, giá cả tùy cậu định đoạt, có khi nó lại là thần mèo đó.” Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng nhìn thấy một vật nuôi nào lại có linh tính như vậy, khiến Nhạc Dương rất muốn chiếm làm của riêng.
Khổng Thu tươi cười nói, “Cậu có trả giá trên trời tôi cũng không bán đâu, Blue là của tôi.”
“Meo meo.” Blue khẽ liếm ngón tay của Khổng Thu, tiếng kêu êm ái như đang làm nũng.
Nhạc Dương thấy thế lại càng muốn có: “Bán cho tôi đi, cậu bận rộn như vậy, bình thường toàn phải bay tới bay lui, làm sao có thể chăm sóc cho nó được.”
Khổng Thu lúc này càng cười lớn, ra vẻ xấu xa nói: “Hai chữ thôi: đừng mơ.”
“Trọng Ni, cậu cố ý muốn đêm nay tôi ngủ không ngon hả?” Thấy thái độ kiên quyết của Khổng Thu, Dư Nhạc Dương thất vọng nói: “Tại sao tôi lại không thể gặp được con mèo nào thông minh như thế chứ?”
Khổng Thu nửa đùa nửa thật nói: “Bởi vì ông trời thấy thương tôi cô đơn, nên mới tặng Blue cho tôi. Còn cậu thì đã kết hôn rồi, đừng mơ nữa.”
“Ngày mai tôi sẽ ly hôn.”
“Cậu đi chết đi.”
Khách sạn Triều Dương tuy không phải là của nhà Dư Nhạc Dương, thế nhưng dựa vào thế lực của Dư gia tại thành phố C, Dư Nhạc Dương chỉ đơn giản nhấc điện thoại gọi cho quản lý khách sạn một cú, là Khổng Thu đã có thể đường hoàng ôm Blue đi vào gian phòng mà Nhạc Dương đã đặt trước. Trên đường đi, Dư Nhạc Dương liên tục dụ dỗ Khổng Thu tặng Blue cho hắn, Khổng Thu đương nhiên mặc kệ, chuyện này căn bản không có khả năng nha.
Cửa phòng vừa mở ra, người ở bên trong lập tức đứng lên chào hỏi Khổng Thu. Bọn họ đều là bạn bè tốt của Nhạc Dương, nam có nữ có, Khổng Thu cũng quen biết bọn họ, bởi vì quan hệ với Nhạc Dương, cho nên Khổng Thu cũng thường theo chân bọn họ đi đây đi đó. Khổng Thu vừa ôm Blue ngồi xuống, vừa áy náy nhìn mọi người, khi tầm mắt chạm tới cô gái đang ngồi cạnh Nhạc Dương, cậu vẫn không kìm được cảm giác đau lòng.
Khổng Thu vừa ngồi xuống, vợ của Nhạc Dương – gọi là Đào Đào liền nói: “Trọng Ni, thật tiếc vì anh không thể tới dự lễ kết hôn của em và Nhạc Dương. Mà sao anh lại đột nhiên đến thành phố S vậy? Nhạc Dương thì vội vàng chạy đi tìm anh, làm em tưởng hai người có mâu thuẫn gì với nhau đó.”
Có người phụ họa, “Đúng vậy, sao không nói tiếng nào đã chạy tới thành phố S? Nhạc Dương và Đào Đào kết hôn mà cậu lại không đến tham dự, thật là đáng trách.”
Khổng Thu bảo trì vẻ tươi cười hoàn mỹ của mình, tuy vậy vẫn mang theo chút mệt mỏi vì hành trình mà nói: “Sao anh lại cãi nhau với Nhạc Dương chứ, nếu cãi thật, thì làm sao anh lại đem thu nhập cả tháng làm hồng bao tặng cho cậu ta được? Tất cả là do công việc thôi, kỳ thực chủ yếu là bởi vì Nhạc Dương nên anh mới phải tới thành phố S đó.” Nửa câu cuối là Khổng Thu thật lòng.
Blue ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào Khổng Thu.
“Trọng Ni, tôi đắc tội với cậu chỗ nào hả?” Dư Nhạc Dương là người đầu tiên lớn tiếng hô lên.
Bàn tay đang vuốt ve đầu Blue dần chuyển sang xoa xoa bụng nó, Khổng Thu cười cười nói, “Vì Nhạc Dương đòi hỏi quà mừng là hồng bao phải lớn, cho nên tôi đành phải bán mạng cho người ta để kiếm tiền đó mà.”
“Ha ha ha...” Mọi người cười phá lên, ngay cả Dư Nhạc Dương cũng không nhịn được, còn quay sang nói với Khổng Thu, “Cậu nói đi, cần bao nhiêu tiền mới có thể cứu cậu ra? Lão tử dù phải bán nhà bán xe cũng muốn cho cậu được tự do.”
“Nhạc Dương, Đào Đào sẽ ghen tỵ đó.” Có vài người ồn ào nói.
Còn Đào Đào thì tươi cười trả lời: “Em rất muốn làm chị em tốt với Trọng Ni, có anh ấy trông coi Nhạc Dương, em cũng đỡ phải lo lắng.”
“Mấy người đừng có kiếm cớ trêu chọc tôi nha.” Đào Đào bất quá chỉ là nói đùa, thế nhưng Khổng Thu vẫn cảm thấy lời nói của cô giống như một cái chùy đánh mạnh vào trái tim cậu. Làm bộ như rất khát nước, Khổng Thu nâng chén uống liền mấy lượt để che giấu đau đớn trong lòng, Cậu cúi đầu vỗ về Blue, mà Blue thấy cậu cúi xuống cũng meo meo kêu lên một tiếng như đáp lại.
“Blue, muốn uống nước sao?”
“Meo meo.”
Khổng Thu lấy chén uống nước của Blue trong túi ra, đổ nước vào rồi thổi nguội cho nó.
“Trọng Ni, đây là tiểu miêu bảo bối của anh sao? Nó bị làm sao vậy? Mấy tháng rồi?” Đa số phụ nữ đều không có sức kháng cự với tiểu động vật, Đào Đào cũng vậy, cô đẩy chồng mình sang một bên, rồi quay sang hỏi Khổng Thu.
Khổng Thu vừa thổi nguội nước vừa nói, “Chân của nó bị thương, bác sỹ nói nó được khoảng sáu tháng tuổi rồi. Anh không nỡ để nó ở nhà một mình, cũng không kịp gửi nó cho ai, vì thế anh đành phải mang nó theo.”
Nhạc Dương theo thói quen ôm Đào Đào vào lòng, mặt mày hớn hở nói với mọi người, “Bảo bối của Trọng Ni không phải là một con mèo đơn giản đâu nha, nó rất thông minh, lại có linh tính, tôi muốn Trọng Ni bán cho tôi mà cậu ta sống chết cũng không chịu.”
“Vậy sao?” Đào Đào vươn tay định sờ tai của Blue.
“Meo meo ô!” Blue gầm nhẹ, không cho cô chạm vào nó. Đào Đào theo phản xạ rụt tay lại, liếc mắt nhìn Khổng Thu, “Trọng Ni, tiểu miêu của anh thật hung dữ!”
Khổng Thu vô thức vỗ đầu Blue rồi nói, “Nó không chịu để người khác chạm vào đâu, trợ lý của anh cũng không chạm vào nó được.” Lúc này Khổng Thu mới phát hiện cậu cũng không thích để người khác chạm vào Blue.
Nhạc Dương vẫn không nhịn được, vừa nói chuyện với mọi người vừa lén lút vươn tay trêu chọc Blue. Khổng Thu cũng không nói câu nào, chỉ thổi nước nguội rồi đưa nước tới miệng Blue, nó liền vùi đầu vào uống nước, chẳng thèm quan tâm tới Nhạc Dương nữa.
“Trọng Ni, đây là bích loa xuân đó, nó biết uống trà sao?” Thấy hành động của Blue, Đào Đào cũng kinh ngạc như chồng của cô, liền quay sang nói với Khổng Thu.
Khổng Thu thản nhiên cười, “Blue rất kén chọn, anh ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”
“Nó không ăn đồ ăn cho mèo sao?”
“Không ăn, nó chỉ thích ăn thịt bò hầm thôi.”
“Trọng Ni, thế này cũng không tốt lắm đâu, cho nó ăn thêm thức ăn mèo đi.”
Khổng Thu chỉ cười cười chứ không giải thích gì thêm nữa.
Uống nước xong, Blue cắn cắn ngón tay của Khổng Thu, phe phẩy đuôi như đang muốn làm gì đó. Khổng Thu buông chén xuống ôm Blue đứng lên, “Tôi cho Blue đi toilet đã.” Sau đó liền ôm Blue vào toilet dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng.
“Không được, không được, con mèo của Trọng Ni quá thông minh, tôi phải thuyết phục cậu ấy bán nó cho tôi mới được.” Dư Nhạc Dương đứng dậy đi theo Khổng Thu, vừa định mở cửa toilet thì lại nghe thấy tiếng cảnh cáo truyền ra.
“Meo meo ngao!”
Dư Nhạc dương nhanh chóng đóng cửa lại, đứng ngoài cửa hô lớn, “Trọng Ni, tôi yêu Blue nhà cậu mất rồi, tôi nhất định phải có được nó.”
Khổng Thu còn chưa có trả lời, đã có người giành trước, “Meo meo! Meo meo ngao!”
“Ha ha, Nhạc Dương, người ta không thích anh đâu.” Đào Đào cười lớn, còn Khổng Thu thì nói vọng từ toilet ra, “Đừng có mơ, tôi sẽ không giao Blue cho bất kỳ ai.” Bởi cậu, chỉ còn lại một mình Blue mà thôi.
Cho Blue đi toilet xong, Khổng Thu mới rửa tay rồi ôm Blue đi ra. Lúc này đồ ăn đã được mang lên, mà lực chú ý của Nhạc Dương vẫn hoàn toàn ở trên người Blue. Khổng Thu đặt Blue bên cạnh mình, nên rất thuận tiện để Nhạc Dương làm quen với nó.
Đáng tiếc, Blue hoàn toàn không để ý tới hắn, lại còn rống giận kêu lên hai tiếng, sau đó liền cắm cúi ăn, mặc kệ Nhạc Dương nói hay làm gì nó cũng không phản ứng, khiến Nhạc Dương vô cùng phiền não.
Nhìn bộ dạng của Nhạc Dương, tâm tình của Khổng Thu không hiểu sao lại tốt hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng là thật lòng chứ không phải giả bộ như lúc ban đầu. Blue rất thích ăn bò sốt tiêu đen, nhưng nó thích đồ ăn thừa của Khổng Thu hơn, bất luận là Khổng Thu ăn cái gì, cũng đều chỉ ăn một nửa, còn một nửa thì đặt trong bát của Blue. Blue ghé vào đùi Khổng Thu, hai chân trước ôm chặt cái bát của mình mà ăn từng miếng lớn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu để Khổng Thu lau miệng cho nó. Khổng Thu vừa ăn vừa chăm sóc Blue, mặc kệ Nhạc Dương làm gì hay nói gì, đều không thể chen vào giữa bọn họ. Tất cả mọi người trong phòng đều chú ý tới Blue, mà hai diễn viên của chúng ta vẫn phối hợp vô cùng ăn ý. Bất quá Khổng Thu cũng không thèm để tâm, bởi vì lúc này cậu chỉ tập trung vào Blue mà thôi.
Ăn được một lúc, Khổng Thu cầm một cái bánh bao lên, rồi nói với Nhạc Dương, “Cậu bỏ cuộc đi. Cho dù tôi có đồng ý giao Blue cho cậu, thì Blue cũng không chịu đi theo cậu đâu.” Sau khi thổi cho nguội, Khổng Thu liền đút cho Blue ăn.
“Thật ganh tỵ.” Nhạc Dương oán giận nhìn Blue, chỉ thiếu mỗi nước khóc lóc mà thôi.
Đào Đào ha hả cười lớn, ôm cánh tay Nhạc Dương, thân thiết chọc chọc vào mặt chồng mình, “Blue là của Trọng Ni, anh đùng hòng cướp đi.”
Nhạc Dương ôm vai Đào Đào, hôn mạnh lên mặt cô một cái, lớn tiếng nói, “Lão bà anh cũng muốn, tiểu miêu kia anh cũng muốn.”
“Tham lam quá cẩn thận bị thiên lôi đánh xuống nha!” Mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
Khổng Thu vẫn cúi đầu đút bánh bao cho Blue, đồng thời cũng là để che giấu ánh mắt đau khổ của mình, khi ngẩng đầu lên, cậu lại đùa cợt nói, “Lải nhải nhiều quá, muốn đoạt Blue của tôi, thì phải bước qua xác tôi đã.”
“Trọng Ni, thực sự không thể sao?” Nhạc Dương kéo tay Khổng Thu, giả bộ đáng thương nhìn cậu.
“NO.”
“Meo meo meo meo ngao!”
Blue giơ móng vuốt lên, mục tiêu lần này là bàn tay đang đặt trên vai Khổng Thu của Nhạc Dương. Nhạc Dương vẫn nhớ kinh nghiệm lần trước nên vội vàng thu tay lại, đáng thương nói, “Blue, sao mi lại hung dữ với ta như thế!”
Đào Đào cười nói: “Em thấy Blue căn bản không thèm nhìn anh, hơn nữa cũng không cho phép anh chạm vào Trọng Ni đâu.”
“Meo meo ngao!” Blue lại kêu lên, chăm chú nhìn Nhạc Dương như đang cảnh cáo hắn.
Nhạc Dương nhìn Khổng Thu rồi lại nhìn Blue, sau đó giơ hai tay lên, “Ta đầu hàng, Blue đại nhân tha mạng, ta không dám tơ tưởng đến mi nữa, được chưa? Khổng Thu thì tùy tiện Blue đại nhân định đoạt, ta không có ý kiến.”
Cầm lấy bàn chân Blue, Khổng Thu lắc đầu cười, “Đừng trêu nữa, tôi lái xe một ngày một đêm đã mệt chết rồi, hiện giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
Nhạc Dương khôi phục lại sắc mặt bình thường, cầm bánh bao cắn một miếng to rồi nói, “Đêm nay cậu ở lại nhà tôi đi, nhà của cậu đã bỏ không lâu ngày như vậy, khẳng định là rất ẩm thấp, bụi bặm.”
Khổng Thu căng thẳng nói, “Buổi tối Blue đều ngủ cùng với tôi, tốt nhất tôi nên về nhà ngủ thì hơn, kẻo lại làm bẩn giường của cậu.”
Dư Nhạc Dương trừng mắt liếc cậu, tức giận nói, “Cậu mà còn khách khí như vậy là tôi sẽ tức giận đó. Tôi cũng không ngại Blue nhà cậu làm bẩn giường của tôi đâu, Đào Đào chắc chắn cũng không để ý. Buổi tối cậu cùng Blue ngủ ở trên lầu, tôi cùng Đào Đào ngủ tầng dưới, cứ quyết định như thế đi.”
Khổng Thu còn muốn cự tuyệt, Đào Đào đã lên tiếng, “Trọng Ni, sao anh lại khách khí với chúng em như vậy? Anh và Nhạc Dương đã lâu không gặp nhau, giờ anh còn chuyến tới thành phố S sống, sau này cơ hội để các anh gặp nhau cũng không nhiều. Mấy ngày này anh cứ ở lại nhà em đi, anh yên tâm, em thật sự không quan tâm tới việc Blue ngủ trên giường đâu, cứ để nó thích làm gì thì làm.”
“Vậy thì tùy hai người.”
Khổng Thu lái xe suốt một ngày một đêm, nên Nhạc Dương cũng không sắp xếp hoạt động ban đêm nào nữa. Ăn uống xong, mọi người ai về nhà nấy. Còn Khổng Thu thì lái xe theo sau Nhạc Dương, Blue vẫn nằm trên đùi cậu. Đèn đường chiếu vào bên trong xe, khuôn mặt của Khổng Thu một chút vui vẻ cũng không có.
“Meo meo...” Tiếng kêu của nó giống như đang ẩn chứa sự lo lắng.
“Ta không sao, Blue, ta không sao.” Yết hầu giật giật, Khổng Thu cố gắng tươi cười nói, “Ta không sao.”
Blue cọ cọ vào người Khổng Thu, trong đôi mắt to tròn của nó còn có chút tức giận.
Tới nhà Nhạc Dương, Khổng Thu đã ngáp liên tục, sau khi Nhạc Dương giúp cậu mang hành lý vào trong nhà xong, cậu liền quay sang nói chúc ngủ ngon với hai vợ chồng Nhạc Dương, rồi lập tức đi lên lầu. Đặt Blue nằm lên giường, lại nhìn thấy khăn tắm Đào Đào đưa cho cậu ở trên ghế sofa, Khổng Thu liền lấy quần áo ra để đi tắm.
Nhắm chặt hai mắt đứng dưới vòi sen, để mặc cho nước xối lên thân thể của chính mình, tâm tình cậu không thể khôi phục lại bình thường được. Nơi này là nhà của Nhạc Dương, là tân gia của Nhạc Dương và Đào Đào, hai người bọn họ đang ở ngay dưới lầu. Cứ nghĩ đến cảnh bọn họ thân thiết với nhau trong bữa tối, Khổng Thu nặng nề mà vỗ vỗ lên mặt mình, như tự nhắc nhở bản thân không nên thất thố.
Nửa tiếng sau, Khổng Thu mới chịu ra khỏi phòng tắm, Blue thấy cậu đi ra liền mở to mắt nhìn cậu. Thấy Blue, tâm trạng đau đớn cả buổi tối của Khổng Thu như giọt nước tràn ly, nước mắt đột ngột dâng lên đong đầy hai mắt, Khổng Thu tắt đèn rồi ngồi lên giường. Mùi hương của chăn đệm rất lạ lẫm, chỉ có mùi của Blue là quen thuộc với cậu. Khổng Thu gắt gao ôm lấy Blue vào lòng, lúc này, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên gò má, rồi xuôi theo đó mà thấm cả vào gối.
“Meo meo...” Blue vươn lưỡi liếm sạch nước mắt vương trên gương mặt cậu.
Khổng Thu kéo cao chăn lên, lần đầu tiên, cậu vùi đầu vào người Blue.
“Meo meo...” Blue liếm tóc của Khổng Thu, chân trước vỗ vỗ vào tai như đang vỗ về cậu.
“Blue... ” Một lúc sau, không nhịn được nữa, Khổng Thu liền ngẩng đầu lên nhìn Blue, thanh âm khàn khàn, thống khổ.
“Meo meo...” Móng vuốt của Blue lúc này lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Khổng Thu.
“Ta đau quá... ” Nước mắt không hề báo trước lại một lần nữa chảy xuống.
“Meo meo...”
“Ngực ta rất đau.” Khổng Thu càng ôm chặt Blue vào lòng.
“Nhưng ta không thể trách bất cứ ai.”
“Meo meo...”
“Ta… ” chịu không nổi, buổi tối cô đơn tịch mịch như vậy, cậu không chịu nổi nữa, “Ta thích Nhạc Dương... thích cậu ấy từ rất lâu, rất lâu rồi…”
Bàn chân đang vỗ về cậu đột nhiên dừng lại, Khổng Thu thì vẫn cố gắng cảm nhận sự ấm áp của Blue mà tiếp tục nói, “Ta biết rõ cậu ấy đã có bạn gái, nhưng vẫn không nhịn được mà thích cậu ấy... Cậu ấy giờ đã kết hôn, Blue... chính cái ngày ta nhặt được mi đó...”
“Meo meo...”
Cố sức giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của Khổng Thu, Blue dùng đầu đẩy đẩy cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩng đầu. Trong bóng đêm, đôi mắt to tròn của Blue ánh lên những tia sáng màu xanh, lúc này trên khuôn mặt của Khổng Thu đã thấm đẫm nước mắt.
“Meo meo...” Blue cẩn thận dùng lưỡi liếm khô những vệt nước mắt còn vương trên mặt Khổng Thu.
“Blue, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không?” Cũng không biết tại sao cậu lại quyến luyến Blue đến như vậy, nó mang đến cho cậu cảm giác ấm áp và thoái mái, mà từ trước tới nay cậu chưa bao giờ có.
“Meo meo meo meo...”Hai chân trước của Blue ôm lấy khuôn mặt Khổng Thu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi mắt ướt át của cậu, rồi đến cằm, và khi đến bờ môi thì lại nhẹ nhàng liếm liếm vài cái.
“Blue...”
Nước mắt càng không ngừng tuôn ra, Khổng Thu nhắm mắt lại, để mặc cho Blue dỗ dành cậu, trái tim của cậu, hình như cũng không còn đau đớn như trước nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook