REVIEW TRUYỆN THẾ GIỚI TU CHÂN

Review truyện hay

cũng như Tạp Đồ, Truyện của Phương Tưởng thường có bối cảnh rất rộng, nhiều nhân vật... từ ngữ thì lại cô đọng, súc tích, sức tưởng tưởng lại cực kỳ phong phú nên nhiều người đọc cảm thấy hơi khó hiểu... nhưng cũng như Tả Mạc bị buộc phải luyện kiếm vậy... truyện của Phương Tưởng mà bỏ qua thì quá phí... vì thế nên khó hiểu cũng phải cố mà đọc Thế Giới Tu Chân

 

 

Thế Giới Tu Chân

Tên truyện: Thế Giới Tu Chân

Tác giả: Phương Tưởng

Thể loại: Tiên hiệp

Phải nói rằng ít có truyện về tu chân nào mà làm mình mê mẩn và ấn tượng khủng khiếp, khó quên như truyện này, dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần vẫn thế!

Truyện kể về một người gọi là Tả Mạc, một thằng bé bị người ta sửa đi diện mạo khiến mặt hắn mất đi khả năng thể hiện cảm xúc, lúc nào cũng đờ như tấm gỗ và bị người ta xóa đi ký ức, được chưởng môn Vô Không kiếm môn nhặt được mang về nuôi. Vô Không kiếm môn chỉ là một môn phái nhỏ, chưởng môn trưởng lão chỉ tới Kim Đan, nhưng trong môn phái này, mọi người rất yêu thương nhau, mừng khi giúp được nhau tiến bộ. Tả Mạc cũng chẳng mơ ước chi cao xa, chỉ cầu kiếm được nhiều tiền, sống cho sung sướng. Chiến tranh xảy ra, yêu tộc xâm lăng nhân tộc, kéo bao nhiêu giới và môn phái, con người cùng dính vào. Vô Không kiếm môn quá nhỏ bé, không là cái gì so với những chiến bộ Yêu tộc đánh nhau chuyên nghiệp, được môn phái siêu cấp là Côn Luân đưa đi di tản. Cuộc di tản quá vội vã, không kịp gọi về tất cả các đệ tử để đưa hết đi, trong đó có Tả Mạc, vốn đang bị đày ra một hòn đảo xa xôi trừng phạt vì tội ở trong một kiếm phái mà lại đi cắm đầu vào luyện … trận pháp, bỏ bê kiếm pháp!!! Yêu quân phá đi linh khí của giới, chuyển chúng thành yêu khí cho chúng, Tả Mạc và hai sư đệ bắt đầu con đường tìm đường sống, tìm đường đi hội hợp với môn phái của mình. Sau một lần cứu được vài sư huynh sư muội cũ, họ mới biết Côn Luân đã biến cả giới của họ thành mồi câu, đưa cả sư môn của họ ra chiến trường làm pháo hôi để đánh nhau với Yêu tộc. Ba người căm phẫn, quyết tâm báo thù cho sư môn. Muốn vậy, họ phải trở nên mạnh hơn, phải trở nên rất rất mạnh vì Côn Luân là một trong tứ đại phái thống trị cả giới tu chân này. Bồ yêu là một chiến tướng kì tài của Yêu tộc rất nhiều năm trước, sau khi thua trận bị trấn áp trong Trấn Yêu tháp, sau thoát ra được phải sống nhờ trong người của Tả Mạc, phải dạy công pháp, bí quyết… cho Tả Mạc để ‘trả tiền thuê chỗ ở’ cho Tả Mạc ca. Y là Yêu tộc, nên đương nhiên những thứ y giỏi nhất cũng là của yêu tộc, Tả Mạc trở thành cái nồi lẩu thập cẩm, học đủ thứ của cả nhân lẫn yêu, mà yêu còn giỏi hơn nhân, tới nỗi ngay cả Yêu tộc chính thống mà còn phải hoài nghi rốt cuộc ai mới là Yêu tộc!!!. Nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của Bồ yêu, và bao máu xương điên cuồng tu luyện, mấy huynh đệ Tả Mạc lấy chiến dưỡng chiến, từng bước lớn mạnh, lập nên Mạc Vân Hải, lập thế đối trọng với Côn Luân, đánh tới tận sơn môn của Côn Luân, đánh bại cả chưởng môn Côn Luân để báo thù.

Đây là một thế giới tu chân dưới một góc nhìn hoàn toàn khác biệt, cột sống chính của truyện là một cuộc ‘chiến tranh thế giới’, cuộc chiến vì lợi ích giữa các môn phái, giữa các loài. Từ cuộc chiến tranh ấy mới đẻ ra lắm cái xương sườn xương dăm (là các nhân vật phụ đấy ạ), và cái ta cực kì thích là ở chỗ nó đề cao cái gọi là sức mạnh tập thể, ôi coi các chiến bộ đánh nhau mà phải nói là vô cùng sung sướng.

Mỗi quyển truyện của Phương Tưởng là một thế giới hoàn toàn khác biệt, không có gì giống nhau mà cũng chẳng có gì giống ai. Nhân vật chính của cái thế giới tu chân này là nhân vật bựa đầu tiên mà mình biết, độ lầy và mặt dày của anh ấy phải nói là đẳng cấp, cứ mỗi lần trong người có chuyện không vui, lôi anh ấy ra đọc là thấy đã vô cùng. Sau này mình cũng đã được đọc nhiều nhân vật chính đầy lầy lội khác, nhưng chẳng hiểu sao, không có anh nào sánh được với Tả Mạc mặt đơ của nhà mình!

Mình cảm thấy Phương Tưởng này rất hợp với mình, truyện của ông ấy, cái nào mình cũng khoái. Từ Sư Sĩ Truyền Thuyết, đến Thế Giới Tu Chân, Tạp Đồ, sau này là Bất Bại Chiến Thần, Ngũ Hành Thiên, cái nào cũng có những nét chính cơ bản mà mình vô cùng yêu thích: nội dung truyện mới lạ, đầy sáng tạo, phong cách viết truyện nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp để làm nhẹ đầu, giải trí, nhân vật nam chính không lăng nhăng vớ vẩn, chỉ 1 với 1 mà thôi, nhân vật nữ chính mạnh mẽ mà trầm ổn, trong sáng mà khôn ngoan.

Chuyện tình cảm trong truyện của Phương Tưởng không viết nhiều, thỉnh thoảng mới có thoảng qua đôi nét chấm phá, nhưng cái nào cũng đầy trọng lượng, ngắn mà sâu sắc, ít mà nhớ mãi không quên. Tình cảm là nên như vậy, không cần nói nhiều, không cần viết nhiều, mà chỉ cần sâu sắc. Diệp Trùng (trong Sư Sĩ Truyền Thuyết) chưa bao giờ nói thích Nhuế Băng, chỉ gặp cô có mỗi hai lần, thế mà chỉ cần nghe tiếng hít thở qua bộ đàm, hắn cũng nhận ra được đó là tiếng hít thở của cô, từ tần suất hít thở, hắn nhận ra được cô đang gặp nguy hiểm; A Quỷ vì để còn sống để đi tìm Tả Mạc mà đã tự hành hình chính mình, cả năm giác quan đều không còn, không nghe không thấy không cảm nhận không gì cả, chìm trong bóng tối thinh lặng hoàn toàn, vậy mà cô vẫn không ngừng đi tìm, không ngừng hi vọng, đến khi tìm được hắn rồi, dù cô vẫn không hề nhìn thấy hay cảm nhận được đó là hắn, nhưng sâu trong lòng cô lại có niềm tin rằng cô đã tìm thấy hắn. Đó là cái gì? Là cái gì giúp A Quỷ tin rằng như thế? Chỉ có tình cảm rất sâu sắc, sâu sắc tới mức không có gì so sánh được, sâu sắc tới mức không cần phải nói ra bằng lời, không cần phải chứng minh cái gì hay cho ai thấy, chỉ cần thầm lặng hy sinh cho nhau thôi là đã đủ!

Lời Kết: Đây là một bộ tu tiên rất đáng đọc, mạch truyện ngắn gọn hợp lý, văn phong hài hước, đây là một trong những bộ làm nên tên tuổi của tác giả Phương Tưởng, nếu bạn chưa đọc thì có lẽ cũng là một tiếc nuối, nên đừng ngại mà thử tham ngộ đi nhé

Bài đọc nhiều nhất

Lên đầu trang