REVIEW TRUYỆN THẬP PHƯƠNG VÕ THÁNH
Tác giả: Cổn Khai
Thể loại: Huyền Huyễn
Văn án
Tận Thế hoang thổ, Thế Tông năm thứ ba, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Trung ương hoàng triều tan vỡ, các nơi quần hùng cắt cứ, môn phái độc lập. Ma môn yêu đảng giấu ở chỗ tối làm loạn, bang phái chinh phạt lẫn nhau, hỗn loạn không chịu nổi. Thiên tai liên tục, đại hạn, rét căm căm, mưa xối xả, nạn sâu bệnh, nhân dân khổ sở giãy dụa, khát cầu hi vọng cùng cứu rỗi. Trong đại loạn, các môn các phái dồn dập xuất thế, tranh cướp tài nguyên địa bàn, thành lập thuộc địa tự mình thống trị. Có người dã tâm, có người nỗ lực tịch quyển thiên hạ, thành lập vương triều; cũng có người đại nghĩa, ý đồ cứu lại muôn dân, xây dựng lại gia viên.
Bắp thịt, võ đạo, tiên pháp, từng vị võ đạo cực hạn cường giả, ở trong truyền thuyết thu được dường như tiên phật danh hào. Ngụy Hợp nắm giữ Phá Cảnh châu có thể đột phá cảnh giới, xuyên qua loạn thế, từng bước một khai sáng truyền thuyết thuộc về riêng mình.
“Đại nhân vật cái gì, còn sớm. Bây giờ thói đời, ai lại nói tới rõ ràng chuyện sau này.” Ngụy Hợp mỉm cười.
“Ta chỉ cầu cái bình an.”
Chỉ cầu bình an, đây chính là mong muốn đơn giản của nhân vật chính của chúng ta – Ngụy Hợp. Đáng tiếc rằng thế sự không bao giờ như ý muốn, giữa bối cảnh thiên hạ loạn lạc, binh đao khắp nơi, hắn không khể không nỗ lực trở nên mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ, mới có thể tìm được một đường sinh cơ, mới có thể bảo vệ được người thân của mình.
Đây là câu chuyện về một thiếu niên xuất thân nghèo khó, dựa vào Phá Cảnh châu đột phá cảnh giới, từng bước một khai sáng truyền thuyết về mình.
Đôi Lời Cảm Nhận
Cổn Khai viết bộ Thập Phương Võ Thánh này lên tay hẳn. Theo quan điểm cá nhân của mình thì bộ này đọc hay hơn cả Cực Đạo Thiên Ma và Triệu Hoán Mộng Yểm (còn bộ Vạn Thiên Chi Tâm mới đây có vẻ hơi đuối nên không so sánh).
Bộ này nhân vật chính bật hack có hạn, Phá Cảnh châu chỉ giúp đột phá bình cảnh, lại phải chờ tích lũy đủ năng lượng mới có thể đột phá, không bá đạo như các bộ trước, nên khúc mở đầu nhân vật chính tăng trưởng khá chậm rãi, về sau tác giả có thay đổi một chút nhưng cũng không quá nhanh. Điểm này mình nghĩ là do tác giả rút kinh nghiệm từ các bộ trước, không buff nhân vật chính quá nhiều, lung tung, dẫn đến hệ thống tu luyện bị loạn cả lên và mạch truyện mất cân đối. Đây cũng là nguyên nhân mình đánh giá cao bộ này.
Hiện tác giả viết đến giờ gần 400 chương, hệ thống tu luyện trong truyện vẫn được đảm bảo thống nhất, rõ ràng: Ngưu Bì (Nhất huyết) – Thạch Bì (Nhị Huyết) – Thiết Bì (Tam Huyết) – Nhập Kình – Đoán Cốt – Luyện Tạng – Minh Cảm (Định Cảm lần 1 – Định Cảm lần 2 – Định Cảm lần 3 – Định Cảm lần 4 – Định Cảm lần 5) – …
Ngoài sự thay đổi một chút về cách buff nhân vật chính như trên, các ưu điểm giống như các bộ trước, hay nói cách khác là cái “chất” của tác giả Cổn Khai vẫn được thể hiện ở bộ này.
Nhân vật chính vẫn là phong cách quen thuộc, lạnh lùng, trầm ổn, ra tay gọn gàng, không từ thủ đoạn, càng không nói nhảm, gặp kẻ địch là nhào liền lên đấm, nhiều nhân vật vừa mới xuất hiện chưa kịp trang bức xong đã ăn ngay liên tục mấy đấm vào mồm. Gặp nữ nhân cũng là 1 quyền đấm xuyên ngực, thật sự là không biết 4 chữ “thương hoa tiếc ngọc” nó ra sao. Mặc dù là người trọng tình nghĩa nhưng ai gặp cũng phải sợ hãi!
Một điểm nữa làm nên thương hiệu Cổn Khai đó là ngoại hình của nhân vật chính bao giờ cũng “đặc biệt”. Ở bộ này Ngụy Hợp đến giờ đã thân cao gần 3m, một bàn tay mở ra đã bằng vòng eo của vợ mình, thể hình to lớn ngay cả ngủ với vợ cũng không làm được hỏi ngươi có sợ hay không?
Không sợ thì cùng nhảy hố với mình thôi chứ chờ gì nữa? :3
Trích một đoạn nói về quan niệm tình cảm của Ngụy Hợp làm mình khá ưng ý:
Ngụy Hợp trong lòng đối với Vạn Thanh Thanh như trước không có yêu say đắm, nhưng liền như hắn cho tới nay đạm bạc tới nói.
Cảm tình là bồi dưỡng được đến, đối với Vạn Thanh Thanh, hắn tôn kính, không ghét, cái kia như vậy đủ rồi.
Bởi vì đây là ở chung tiền đề. Cũng là bồi dưỡng cảm tình tiền đề.
Hắn không tin đột nhiên xuất hiện, tựa như gió bão giống như tình ái.
Cứng quá dễ gãy, dương cực sinh âm, như vậy ái tình thường thường nương theo lỗ mãng, liều lĩnh, không thấy rõ càng nhiều hiện thực.
Khi kích tình qua đi, giữa hai người ở chung sinh hoạt, mới là cả đời thật dài thật lâu căn bản, mới là giữa hai người phần lớn sinh hoạt lúc tình hình.
Chỉ có trước tiên ở chung tốt, bàn lại cái khác, đây mới là hắn cho tới nay cảm tình xem.