REVIEW TRUYỆN ĐẠI MỘNG CHỦ

Review truyện hay

Đại Mộng Chủ - Vong Ngữ

Con trai của một vị phú thương nọ từ nhỏ cơ thể đã ốm yếu mang nhiều bệnh tật, trong lúc đang cầu tứ phương tìm phương pháp kèo dài tính mệnh thì bỗng ngoài ý muốn đi lên con đường tu tiên đầy huyền bí. Đại Đường thịnh thế, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hoà, bách tính an cư.

 

Từ đầu có rất nhiều nghi ngờ về thành tích của 《 Đại Mộng Chủ 》vì truyện này viết theo bối cảnh Mộng Ảo Tây Du, nhưng chỉ sau một tuần đã leo lên Top đầu của BXH Phong Vân năm ấy, có lẽ cũng chính bởi vì chỉ có Vong Ngữ mới có thể đem đến mùi vị nhân sinh viết đầy đủ như vậy, không gặp khó khăn không thành công, chậm rãi diễn tả, trái ngược với xu hướng đọc hiện nay, đó mới là điểm đặc biệt của Chí Cao thần.

Truyện hứa hẹn sẽ mang đến một cái vừa xa lạ lại mới mẻ Tây Du thế giới chứ không bám sát cốt truyện như các bộ định chế game khác.

Vong Ngữ:

"Đại Đường thịnh thế, thiên hạ an khang, mưa thuận gió hoà, bách tính an cư.

Ngàn năm hậu thế, ma vật thôn thiên, yêu quỷ hoành hành, khắp đồng gào thét.

Tây Du tái hiện, Đại Thánh đấu thiên, Thiên Bồng hạ phàm, Quyển Liêm trùng sinh.

Không hiểu xuyên qua cùng luân hồi, hư thực thấp thoáng, thật huyễn xen lẫn!

Là trong mộng cảnh dự ngôn? Vẫn là chưa phát sinh hiện thực?

Hắn có thể hay không đánh vỡ số mệnh an bài ma chướng, trừ khử còn chưa phát sinh tam giới đại kiếp, cứu vãn thương sinh tại thủy hỏa?"

Nhận xét sơ sơ một số điểm:
- Văn phong: Lão Vong vẫn giữ được cái chất làm nên tên tuổi, đó là sự chậm rãi, chắc chắn, tính logic cao, khả năng miêu tả chi tiết tốt, đặc biệt trong các phân đoạn PK. Nếu so với PNTT2, lão viết có phần thoáng hơn, mềm mại hơn chứ không còn cảm giác gò bó, khô cứng như cuối PNTT2.

- Mạch truyện: Gần 40 chương nhưng cái cảm giác như thời PNTT 1 lại về, mạch truyện khá chậm (nếu không muốn nói là rất chậm so với các truyện hiện tại.), chưa rõ bảo vật, chưa rõ con đường tu hành, chỉ biết Thẩm Lạc có khả năng xuyên không - thời gian qua giấc mộng và hồi sinh được số lần giới hạn ở lần xuyên đó. Việc phát triển mạch truyện chậm rãi vừa có lợi, vừa có hại, nó giúp định hình nhân vật chính rõ nét nhưng với độc giả không kiên tâm, rất dễ bị nản.

Có lẽ lão vong dần dần khắc họa nhân vật này với tiêu chí "Bất phàm trong cái bình phàm". Một người trong hoàn cảnh giữa sự sống chết đã trưởng thành trước tuổi được khắc họa như sau:

- Về tính cách: Là người khá trầm ổn, biết co biết duỗi. Là người biết đối nhân xử thế thể hiện qua việc nói chuyện với phụ thân của hắn hay như cách hắn ứng xử trong Xuân Hoa Quan. Ngoài ra hắn còn biết người biết ta, hắn biết rằng việc hắn lọt vào Xuân Hoa Quan là do hắn dùng tiền chạy cửa sau, cho nên hắn biết mình chính là một con Dê Béo của Xuân Hoa Quan nên cũng giả trang luôn là con Dê Béo để đạt được mục đích.

- Tâm trí: có lẽ đây là cái mạnh của hắn đó chính là sự kiên định, kiên định tu luyện chỉ vì sự sống mà phấn đấu. Có lẽ lão vong lấy một chút hoàn cảnh của Tôn Ngộ Không và nhân vật Thẩm Lạc này. Tôn Ngộ Không vì tìm trường sinh mà từ bỏ xưng vương lũ khỉ mà ra đi học đạo. Còn Thẩm Lạc từ bỏ sự sung sướng quyền quý con nhà giầu mà đi học đạo.

- Trí lực: là người ham học hỏi, thông minh. Vì bệnh mà đọc sách, từ sách mà có thể sáng tạo ra Kim Hương Ngọc, nếu hắn không có trí lực tự học thì làm sao có thể sáng tạo được. Còn một việc nữa đó là sự phát triển của hiệu thuộc Thẩm Gia, nếu không phải do hắn đứng đằng sau bày kế thì làm sao cha hắn lại luôn hỏi ý kiến đây.

- Về tài năng: Hiện nay nổi bật nhất chính là việc luyện đan là thuộc a! hiện giờ còn xem khả năng chế phù nữa. Trong Tây Du Ký thì khả năng này phải kể tới Thái Thượng Lão Quân. Không biết sau này hắn có phải là đệ tử hoặc dây dưa với người này không.

Lời Kết: đây là một bộ truyện đọc cộng đồng mạng xứ trung đánh giá cao, không phải ngẫu nhiên mà truyện lại đứng top 10 tác phẩm trên 200 minh chủ bên nước bạn, tác giả Vong Ngữ cũng là một lão làng với quá nhiều siêu phẩm nên các bạn đừng ngần ngại khi nhảy hố bộ này nhé.

Bài đọc nhiều nhất

Lên đầu trang