REVIEW TRUYỆN ĐẠI ĐẠO TRIỀU THIÊN
Nếu bạn là fan Tiên Hiệp thì chẳng xa lạ gì với tác giả Miêu Nị với nhiều bộ tiên hiệp nổi tiếng như Tướng Dạ, Trạch Thiên Ký
Tác giả gây ấn tượng với văn phong độc đáo, diễn biến chậm rãi, miêu tả nội tâm nhân vật cực kỳ sâu sắc, âm mưu tầng tầng lớp lớp. Đại Đạo Triều Thiên cũng sở hữu những đặc điểm này.
Đại đại triều thiên là cuộc chiến của những con người có lý tưởng và cố gắng để chứng minh lý tưởng của mình là đúng đắn với thế giới. Đôi khi vô tình và hữu tình chỉ là một khái niệm tương đối, hữu tình không hẳn lúc nào cũng tốt, trong nhiều trường hợp điều tốt nhất mà ta nên làm là không quan tâm đến những thứ xảy ra xung quanh.
Đại đạo triều thiên chỉ muốn nói tới sự chấp nhất với kiếm thuật của những con người tu đạo trong thiên hạ. Có những con người đã chấp nhất và dùng kiếm như một công cụ để đạp lên máu xác người khác, từ từ bước lên đỉnh cao. Người đời đều nói kẻ đó lạnh lùng vô tình nhưng lại đâu có hay người kia cũng chẳng thể ngừng lại. Dường như đó chính là sứ mệnh của hắn, buộc lòng phải trải qua trong đời.
Thế giới của Đại đạo triều thiên được đầu tư rất cặn kẽ, ngay từ lúc ban đầu đã chuẩn bị từng lớp âm mưu chồng chất cực kỳ tinh vi. Mình cho rằng, một tu sĩ có cách xuất hiện bình thường như nhân vật chính làm cách nào để tồn tại trong thế giới này, trở nên ưu tú không ai bì nổi. Có lẽ, điều đó là do bản thân hắn không chịu thua kém, một kẻ càng tầm thường càng luôn muốn vươn lên và chiến thắng số phận. Nhân vật chính được sắp đặt sẵn là một kẻ siêu phàm, mà chính là cũng sắp xếp hắn được cố định sẵn là người kéo âm mưu, hầu như hắn đi tới đâu thì cũng xảy ra truyện.
Khác với Ninh Khuyết vì sinh tồn mà không ngại giết người, Trần Trường Sinh là một Chân Nhân thực sự thì Tỉnh Cửu là người có cái tâm của một cường giả. Tỉnh cửu là người vô tình, thờ ơ với những thứ xung quanh và đặc biệt cực kỳ “lười”, người ta tu luyện gian khổ thì anh này chỉ nằm trên ghế trúc ngủ thôi, tuy vậy lại liên tục sáng tạo ra kỳ tích khiến người ta ọc máu. Nghe có vẻ phi lý tuy nhiên nếu bạn đọc tác phẩm lại thấy những điều phi lý đó lại trở nên hợp lý đến kỳ lạ.
Điều mình thích nhất là nhan sắc của nhân vật chính cực kỳ đẹp, thực sự đọc nhiều truyện của nhiều tác giả khác nhau, nhưng truyện miêu nị viết về tình cảm và mô tả về vẻ đẹp nhân vật thì vẫn là một cái gì đó rất khác biệt.
Nhân vật trong truyện ai cũng có cá tính và phong cách hành xử riêng bao gồm luôn cả những”thần thú” .
Đọc truyện này cần phải kiên nhẫn, nếu bạn đi quá nhanh sẽ không cảm thấy cái hay của truyện. Tóm lại, truyện hay và đáng đọc