REVIEW TRUYỆN CỔ CHÂN NHÂN

Review truyện hay

Người là vạn vật chi linh, Cổ là thiên địa chân tinh Tam quan bất chính, ma đầu tái sinh. Chuyện về một người xuyên qua không ngừng sống lại. Một thế giới kì lạ của người nuôi Cổ, dùng Cổ, luyện Cổ. Xuân Thu Thiền, Nguyệt Quang Cổ, Tửu Trùng, Nhất Khí Kim Quang Trùng, Thanh Ti Cổ, Hi Vọng Cổ...... Một tuyệt thế ma đầu thỏa chí tung hoành!

Chắc ở đây các đọc giả không còn xa lạ gì với nhân vật đứng đầu trong tứ đại phản diện Cổ Nguyệt Phương Nguyên nhân vật chính trong tác phẩm Cổ Chân Nhân. Truyện dẫn đầu trong trào lưu hắc ám lưu, truyện sát phạt hắc ám đến nổi văn học mạng Trung Quốc không kiểm duyệt và buột tác giả phải sửa đổi lối hành văn dẫn đến tạm dừng. Nhưng truyện vẫn luôn có một lượng Fan đông đảo, say mê truyện đến mức gây ra nhiều tranh cãi. Nhân vật chính giết người như giết gà mà lại có biệt hiệu Đại Ái Tiên Tôn,  Vâng hãy cùng tại hạ tìm hiểu sơ lước về truyện trước khi nhảy hố xem sao.

Cổ Chân Nhân là bộ truyện gây ra sóng gió nhiều nhất trên các diễn đàn và các group hâm mộ thể loại tiên hiệp, huyễn huyễn hiện nay. Truyện hấp dẫn bởi nét phá cách của tác giả, không theo khuôn phép cổ điển nào cả. Nhưng cũng bị ca thán rất nhiều bởi sự hắc ám dị thường toả ra trong từng nhân vật, từng đoạn trích âm hiểm sâu cay.

Các đạo hữu nên cân nhắc trước khi đọc, vì thật sự nhân vật chính cực kỳ ma tính. Đến nổi truyện không qua được kiểm duyệt bên Trung Quốc, tác giả buộc phải chỉnh sửa lại theo yêu cầu nên tạm dừng một thời gian. 

Không giống như những truyện mà nam chính dẫn thân vào ma đạo như Tiên Nghịch, Cầu Ma nhưng vẫn giữ được bản tâm chính đạo của mình. Nam chính trong Cổ Chân Nhân vui vẻ nhận mình là ma, đối với hắn lương thiện, từ bi với người khác chỉ có thể là một loại sai lầm.

Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ma đầu 500 năm trước bị ép đến đường cùng đã sử dụng xuân thu thiền một trong thập đại kỳ cổ để nghịch chuyển, trọng sinh. 500 năm ngỡ như là giấc mộng, nếu đã có cơ hội làm lại, chuyển kiếp hắn vẫn chọn ma đạo để thoả chí hùng cường trong tâm, trở thành kiêu hùng một cõi.

Vạn dặm giang hà, đất trời mênh mang, đến lúc nào ta mới có thể mặc sức tung hoành?
Gió cuốn mây vần, long xà trỗi dậy, đến khi nào ta mới có thể bễ nghễ chúng sinh?

Bối cảnh trong truyện:

Cha mẹ Phương Nguyên trong một lần thực hiện nhiệm vụ mà hi sinh vì gia tộc, để lại hắn cùng đệ đệ song sinh thành cô nhi. Cậu mợ lấy danh nghĩa nuôi nấng, công khai mà xâm chiếm di sản song thân, đối xử huynh đệ cực kỳ hà khắc.

Vốn hắn định giấu diếm thân phận là người xuyên không, nhưng vì sinh hoạt gian khổ, khiến Phương Nguyên không thể không lựa chọn triển lộ “Tài hoa” khác người của mình .Mà cái gọi là thiên tài này, chẳng qua là những ánh thơ ca, thi văn thời Tống Đường mà thôi. Nhưng như vậy cũng đủ kinh hãi cho gia tộc, tạo được lớp nguỵ trang bảo hộ cho mình, giảm bớt áp lực.

Lâu ngày, vẻ mặt lạnh lùng ngược lại thành thói quen.Cứ như vậy, cậu mợ không hà khắc hắn cùng đệ đệ nữa, tuổi càng lớn, tiền đồ càng được xem trọng, đãi ngộ cũng gia tăng. Nhưng hắn biết đây chỉ là một loại đầu tư mà thôi.

Buồn cười đệ đệ của hắn, không thấy rõ này chân tướng, không chỉ có bị cậu mợ giấu kín, còn chôn dấu oán hận cực sâu, bình thường nhu thuận thành thật, trong trí nhớ khi được kiểm tra ra tư chất Giáp Đẳng thiên tài, vượt qua ca ca của mình, cừu hận ghen tị mà được che giấu đều phóng xuất ra, cũng không ít lần làm khó dễ, chèn ép thân ca ca của mình.

Mà Phương Uyên chỉ là tư chất Bính Đẳng, hạng chót. Vận mệnh thật khéo trêu đùa, một song bào thai lại 2 tư chất trái ngược nhau hoàn toàn. Kết quả, khiến tộc nhân mở rộng tầm mắt, cũng khiến huynh đệ tình cảnh đãi ngộ hoàn toàn điên đảo. Đệ đệ như ngọa long thăng thiên, ca ca giống như tiểu phụng hoàng rơi xuống đất. Sau đó từ đệ đệ đến cậu mợ cả tộc nhân đều có ánh mắ ghẻ lạnh, khinh thị.

Phương Nguyên kiếp trước hận qua, hận chính mình tư chất không đủ, hận gia tộc vô tình, hận vận mệnh bất công. Nhưng là hiện tại, hắn lấy năm trăm năm nhân sinh trải qua, một lần nữa xem kỹ này đoạn lịch trình, trong lòng nhưng gợn sóng không sợ hãi, không có một điểm hận ý.

Hắn đã nhìn rõ bản chất thế gian: “Nhược nhục cường thực”. Huống hồ mỗi người một chí hướng, đều là tranh đoạt Thiên Cơ một đường, lúc nào chả phải chèn ép, sát phạt lẫn nhau. Có cái gì không hiểu đâu?

Năm trăm năm trải qua, đã sớm khiến hắn nhìn thấu này hết thảy, trong lòng chỉ có trường sinh đại đạo. Nếu là có người ngăn cản hắn theo đuổi con đường này, mặc kệ là ai, đơn giản là ngươi chết ta sống mà thôi. Bước trên con đường này, liền nhất định trên đời đều là địch, liền nhất định chỉ được độc lai độc vãng, liền nhất định sát kiếp trùng trùng điệp điệp.

Đây chính là năm trăm năm nhân sinh cô đọng giác ngộ của Phương Nguyên.

Nhân vật:

Nam chính: Cổ Nguyệt Phương Nguyên

Hắn không phải là thiên tài, cũng không là bậc cường giả trọng sinh mà chỉ là một kẻ phàm nhân từng bước gian nan tìm đến cánh cửa vĩnh sinh. Tính kế với người, tính kế với trời, truy cầu sự tiêu sái đứng trên vạn vật trong thiên hạ.

Tính cách âm trầm, lạnh lùng cực kỳ gian xảo, thấy lợi mới làm, đặt biệt cực kỳ cẩn thận. Hắn không tin tưởng vào bất cứ ai, sở hữu cá tính cực lớn, làm việc ác mà tâm không hề một chút nào rung động cả. Là một nguỵ quân tử chính hiệu, âm hiểm giả dối, co được dãn được, thích tính kế để đạt được mục đích hơn là sử dụng vũ lực.

 Phương Nguyên là một hình tượng nhân vật điên rồ, cô độc nhất mình từng chứng kiến. Nói về hắn chỉ có thể dùng từ “hờ hững”, hắn coi thường nhân mạng, coi thường huyết thống, khinh rẻ chân ngôn các bậc tiên hiền đi trước. Hắn đi ngược lại tất các hình tượng nhân vật cao cao tại thượng, thích thể hiện bản thân trong hầu hết các truyện hiện nay, lúc nào Phương Nguyên cũng duy trì dáng vẻ thư sinh vô tội nhưng thật sự như con rắn ẩn nhẫn, lúc nào cũng có thể giương nọc độc của mình ra.

Cảnh giới:

Người là vạn vật chi linh, cổ là thiên địa chi tinh. Ở trên thế giới này tồn tại lên tới hàng ngàn, hàng vạn loại cổ, đếm không xuể. Chúng nó tất thảy đều sinh hoạt ở chung quanh của chúng ta, có trong mỏ đất, cả trong bụi cỏ, thậm chí ở trong cơ thể dã thú mà sinh trưởng.

Nhân loại ở trong quá trình sinh sống của mình, tồn tại các bậc tiên hiền từng bước phát hiện ra cổ trùng ảo diệu. Cùng với phương pháp mở ra Không Khiếu, vận dụng bản thân chân nguyên đến nuôi nấng, luyện hóa, điều khiển những loại cổ trùng, phù hợp với mục đích vận dụng của người nuôi nấng, gọi chung là “Cổ sư”.

Tổng hợp Thập Đại Cổ Trùng trong Cổ Chân Nhân.

Cổ sư sử dụng cổ trùng để chiến đấu nên suy hao tiên nguyên, cách vận dụng cổ trùng trong truyện khá hay và mới lạ, nên mình sẽ dành một bài viết riêng về cảnh giới trong truyện. 

Nhận xét – Đánh giá:

Truyện hay nhất ở những đoạn trích về cổ trùng đọc rất thấm. Nhất là đoạn kể về truyền thuyết Nhân tổ, rất hay và sâu sắc.

Cũng có nhiều người nói Cổ Chân Nhân là truyện coi rẻ luân lý, đầy hắc ám, như muốn đem nhân tính con người ra mà vui dập, mà bẻ vụn. Nhưng vì sao vẫn có nhiều người đọc say mê đến vậy, chắc bởi vì nó phản ánh trần trụi hiện thực xã hội hiện nay, đọc truyện mà ngẫm đến người. Mọi người nghênh đón Cổ Nguyệt Phương Uyên bởi chính những điều mà hắn làm, những phẩm chất đen tối hắn sở hữu, đều tồn tại trong chúng ta. Cũng có thể nói nhìn hắn như thấy chính mình.

Lời kết: Có lẽ đây là một bộ truyện hắc ám mà được nhiều đọc giả đón nhận nhất hiện nay, nhưng cũng đời thời nhận được nhiều ý kiến trái chiều nhất. Về cốt truyện lối hành văn mới lạ của tác giả thì không có gì để chê, nếu có phải chắc nó quá hắc ám, nhưng không vậy thì làm sao dẫn đầu cho trào lưu hắc ám mới mẻ. Truyện hay đáng để đọc nhưng cũng mong các đạo hữu hãy giữ vững đạo tâm khi theo dõi tác phẩm, Truyện hắc ám nhưng tâm người đọc đừng hắc ám theo truyện.

Bài đọc nhiều nhất

Lên đầu trang