REVIEW LƯỢC THIÊN KÝ
Thêm một bộ Tiên hiệp khá hay mà mình muốn giới thiệu đến các bạn. Truyện yy, cực hài nhưng không có não tàn, đặc biệt có những màn đấu trí rất kịch tính, bất ngờ. Có thể nói giữa rừng truyện hiện nay thì Lược Thiên Ký là một trong những bộ tiên hiệp đáng đọc nhất.
Truyện: Lược Thiên Ký
Tác giả: Hắc Sơn Lão Quỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Truyện khúc đầu hơi chán nhưng tầm 50 chương trở về sau là bắt đầu hấp dẫn. Main tên Phương Hành, bá đạo, cơ trí, do xuất thân từ ổ cướp nên cách hành xử của main trong truyện đúng chất một tên đạo tặc, không chính không tà. Đạo của Phương Hành chính là “Ăn cướp đạo”: :v
"Hiện nay tu sĩ. Từng người tu hành, đều có bất đồng mục đích, có người thì vì Trường Sinh, có người thì vì lợi ích của gia tộc, cũng có người, là muốn chạm đến trái tim vĩnh viễn triền miên đạo lý, đương nhiên, cũng có Phương Hành như vậy hiếm thấy. Tu hành nguyên nhân cũng là bởi vì càng tu càng lợi hại, càng lợi hại có thể ăn cướp càng nhiều nữa người, ăn cướp càng nhiều nữa người, có thể tu hành càng lợi hại…"
Cái hay của truyện này chính là ở cách xử lý tình huống, thắt nút, mở nút đầy bất ngờ của tác giả. Có những lúc tưởng chừng như đường cùng nhưng Phương Hành nhà ta vẫn có thể đào ra một sinh lộ, có những việc main không làm theo lẽ thường, để mọi người trở tay không kịp, tưởng chừng như hành động đó là sai lầm, nhưng nghĩ lại thì đó lại là cách giải quyết tối ưu nhất. Đọc truyện này rất khó đoán được main đang tính gì trong đầu, sẽ làm gì tiếp theo. Các nhân vật phụ cũng thuộc dạng cáo già, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Ví như đoạn “một mũi tên thí sư” của Phương Hành. Đọc tới đoạn này phải nói là mình thấy nể lão tác giả này. Cách giải quyết tình huống rất bất ngờ mà hợp lý. Khi sư phụ bị bắt làm con tin, chịu đủ dày vò, Phương Hành không thể không cứu, nhưng nếu xuất hiện thì chỉ có con đường chết, vì địch quá mạnh. Theo lẽ thường thì main chính sẽ tìm mọi cách xông vào cứu ra sư phụ mình, bất chấp sinh tử. Nhưng Phương Hành không làm vậy, đoạn hắn xuất hiện từ xa bắn một mũi tên, cứ ngỡ là bắt đầu kế hoạch cứu người, ai cũng không ngờ rằng mũi tên đó lại là để giết chính sư phụ mình, không ai trở tay kịp, và hắn đã thành công “thí sư”. Nghĩ lại, đó là lựa chọn duy nhất mà hắn có thể làm, vì nếu xông vào cứu thì cũng chỉ có chết một cách vô ích, chi bằng để sư phụ mình chết một cách dễ chịu, không bị dày vò, còn mình phải sống để báo thù. Làm xong chuyện, chạy thoát thành công, hắn “cũng không chạy thoát vui sướng, bi bên trong từ bên trong, khó có thể tự tin, bỗng nhiên gào khóc lên, lòng tràn đầy hổ thẹn, thống khổ, phẫn nộ, đều ở đây thì nổi lên, thanh truyện mười dặm”
Đoạn trên có bi thương tí, nhưng nhìn chung mạch truyện vẫn lấy hài làm chủ, đọc khá thoải mái, không phải dạng tự ngược. Mình thích nhất là đoạn Phương Hành cạo đầu kết cặp với tiểu hòa thượng Thần Tú, làm 2 con lừa trọc. Đọc hài không đỡ nổi.
Lời kết: giữa rừng truyện hiện nay thì có lẽ Lược Thiên Ký là một trong những truyện đáng để đọc nhất, cốt truyện hay, hành văn tốt, mà motip main lại thuộc dạng vô sỉ, thực sự rất cuốn người đọc, mời các đọc giả tham khảo và cùng đàm đạo với vlognovel.