[Bleach] Khoảnh Khắc
Quyển 3 - Chương 36: Khoảng khắc nở rộ

Tác giả: Di Lệ

Kuukyou rốt cuộc ngẩng đầu lên. Thiếu niên tóc bạc đưa lưng về phía họ, nhìn Hinamori cả người đầy máu, nắm chặt tay, "Chuyện này là sao? Aizen, Ichimaru, hai ngươi trở thành đồng bọn từ khi nào?"

"Khi nào?" Aizen cười nhạo, "Từ lúc đầu ta đã không định để ai ngoài Gin làm đội phó của ta."

"Nói cách khác, ngươi lừa tất cả mọi người sao? Còn có..." Toushirou đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn thẳng mặt Kuukyou, "Shitsusaku Kuukyou! Vì sao em lại đi theo họ! Đây là nguyên nhân mấy ngày nay em khác thường sao!"

Trong mắt cậu không chỉ có phẫn nộ, càng có hận ý khi bị phản bội. Cậu tựa như nghe được tiếng vỡ vụn trong lồng ngực, lại tựa như có gì đó bốc cháy lên, mang theo đau đớn nóng rực.

Aizen nhìn Kuukyou, thấy khuôn mặt cô không chút thay đổi, sau đó tiếp tục nói với Toushirou, "Ta không lừa ai, chỉ là không ai thực sự thấy bộ mặt thật của ta."

"Ngươi nói chúng ta không thấy?" Toushirou gầm nhẹ, "Ngươi có biết, Hinamori ngưỡng mộ ngươi như vậy, liều mạng luyện tập vì ngươi..."

"Ta biết, nên ta mới đề cử em ấy làm cấp dưới của ta!" Aizen nói đến đương nhiên, "Đây là cơ hội tốt, cậu hãy nhớ điều này cho kỹ, Hitsugaya-kun," dừng một chút, hắn cong môi lộ ra một ý cười tàn nhẫn, "Ngưỡng mộ – là cảm giác khiến người ta mất lý trí."

Giọng nói vừa dứt, linh áp của Toushirou đã bạo trướng. Khí lạnh đến tận xương từ cơ thể cậu trào ra.

Kuukyou nhìn cậu, cuối cùng từ từ tiến lên, "Anh Sousuke, có thể giao cho em không?"

"Nếu đó là nguyện vọng của Kuukyou..." Aizen hợp đôi tay trong ống áo, "Không sao."

"Các người..." Toushirou nắm chặt lấy Zanpakuto sau lưng, haori trắng bay phần phật. Toà tháp trắng nháy mắt sập xuống vì linh áp mãnh liệt. Những tảng đá lớn lăn xuống, bụi cuốn mịt mù.

"Bankai! Daiguen Hyourinmaru!"

Aizen và Ichimaru Gin đã nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, Kuukyou nâng tay lên, nhẹ nói: "Tường gió." Một tay chắn lại sóng dữ mãnh liệt.

Bùi mù tan đi, sắc mặt Kuchiki Kaori phức tạp nhìn Kuukyou và Toushirou đang giằng co phía trên, theo bản năng cắn chặt môi dưới. Cho dù thời khắc như vậy, giữa hai người đó đã không có chỗ cho người khác xen vào.

Trong thiên địa, không một ai có thể.

Nhìn Kuukyou vẫn đứng yên không có thêm một động tác, Toushirou rốt cuộc không thể khống chế hét to, "Rút đao ra! Shitsusaku Kuukyou!"

Kuukyou cúi đầu, tay dần duỗi về phía Asauchi bên hông, lại lúc sắp đụng đến, nhẹ giọng nói, "Viêm triều!" Ngọn lửa cam hồng tức khắc như thuỷ triều vây lấy Toushirou, tạo ra một kết giới hình cầu.

"Cái gì?" Toushirou cau mày, thấy thế lửa mãnh liệt, nhưng cậu lại không cảm giác được độ nóng của nó. Cùng thời khắc đó, cậu thấy Kuukyou đứng trước mặt cậu, "Khi nào..." Cậu đột nhiên im mặt, mở to hai mắt, thân thể bỗng cứng đờ...

Kuukyou vậy mà lại bất ngờ ôm cậu?!

Nháy mắt đó, cậu nghe thấy tiếng cô nhẹ nhàng vang lên, tựa như muốn cười lại mang theo nức nở áp lực, "Toushirou, em không muốn thấy anh bị thương." Không biết vì sao, cậu đột nhiên không thể nhúc nhích, thậm chí Hyourinmaru trong tay cũng suýt không cầm được. Thân thể cô... Rất ấm áp. Nhưng mà...

"Nếu đã vậy, vì sao lại phản bội bọn anh?!" Cậu hung hăng nắm lấy vai cô, dùng toàn bộ sức lực, tựa như muốn bóp nát xương cô.

Nếu... Nếu... Đây là sự thật, vậy, anh sẽ tự mình gϊếŧ em.

"Toushirou này, em đã nói em tuyệt đối sẽ không rút đao với anh, hơn nữa... Em vĩnh viễn sẽ không phản bội mọi người." Cô co lại vì đau đớn, lại vẫn tham luyến chôn mặt trên đầu vai cậu, "Tuy rằng em cũng hy vọng, có thể chết trên tay Toushirou." Cô dừng một chút, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài, "Nhưng mà không được... Không trả giá là không được..."

"Em nói... Cái gì..." Toushirou ngẩn ngơ nhìn cô từ từ đưa tay phải xuống, nắm nhẹ, trong hư không xuất hiện một thanh Zanpakuto có chuôi màu xanh lá. Phần kiếm cách được tạo từ hai đường cong lưu sướng, chạm rỗng trung tâm là mây mù uốn lượn.

"Tràn ngập, Chiran." Cùng với linh áp màu xanh nước, sương trắng nồng đậm nháy mắt phủ lấy toàn bộ Seijoutouyorin. Độ ấm trong lòng rời xa, mái tóc trắng bạc vẽ một đường cong giữa không trung, ánh sáng mỏng manh loé qua, lại loá mắt đến cực điểm, "Hangetsu no sou."

"Ara? Đây là gì?"

'Keng' tiếng Ichimaru Gin và tiếng đao kiếm va chạm đồng thời vang lên, sau đó là tiếng kim loại không ngừng va chạm, rõ ràng đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Toushirou chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, như dự cảm được gì đó, khi nghe tiếng 'keng' giòn vang giữa không trung, sự bất an nháy mắt lan ra khắp cơ thể, "Kuukyou!"

Lúc nghe thấy tiếng hô của Toushirou, Kuukyou cũng đồng thời trơ mắt nhìn lưỡi đao lạnh lẽo đâm xuyên qua cơ thể mình. Máu đỏ tươi như những cánh hoa nhỏ rơi lả tả, nở rộ sáng lạn.

Thân thể vô lực rơi xuống.

Sương trắng nồng đậm tản ra, đến khi thấy rõ cảnh vật trước mặt, đồng tử Toushirou co rụt lại. Aizen tay phải nắm Zanpakuto, tay trái xách cổ áo cô lên. Dưới chân thiếu nữ là một vũng máu, những giọt máu đỏ tươi không ngừng từ trên người cô nhỏ xuống, rơi bộp vào vũng máu, tạo nên đoá hoa hồng tươi đẹp.

"Kuu... Kyou..." Đại não Toushirou trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngẩn trợn to hai mắt, lại không biết phản ứng thế nào.

Kuchiki Kaori che miệng, không bật ra bất cứ âm thanh nào.

Ichimaru Gin vẫn đứng tại chỗ, khoé miệng vẫn là độ cong quỷ dị.

Aizen nhìn Kuukyou trong tay, từ từ mở miệng, "Kuukyou, anh đã từng nói, lúc chiến đấu không được phân tâm." Giọng hắn như đang hướng dẫn, giống như lúc hắn dạy cô học hơn trăm năm trước, "Còn nữa, anh rất thất vọng, mọi chuyện vậy mà lại đúng như anh dự đoán. Nhưng mà, em đã làm rất tốt, Kuukyou."

[Thì ra, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh sao...]

Không thể nói là khiếp sợ hay đột ngột, nhưng mà trong lòng lại nặng nề. Cô đã chẳng còn sức tự hỏi, chỉ nắm chặt Chiran trong tay. Hô hấp dần khó khăn, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên đánh vỡ sự yên lặng đến quỷ dị này, mềm nhẹ nhưng chân thật và đáng tin, "Tôi biết là cậu sẽ tới đây mà, đội trưởng Aizen." Người phụ nữ ôn nhu ưu nhã thong dong xuất hiện ở cửa Seijoutouyorin, "À không, tôi không nên gọi cậu là 'Đội trưởng' Aizen nữa, kẻ phản bội – Aizen Sousuke."

Ý thức đã mơ hồ, cô nghe được giọng nói nhàn nhạt của Aizen, "Tôi đoán là sẽ có người đến đây vào lúc này, quả không sai. Đội trưởng Unohana."

"Buông ra!" Toushirou phẫn nộ hét to, linh áp lạnh băng kịch liệt khiến người phía sau không thể hô hấp, "Kuchiki Kaori!"

"Tôi không buông!" Kuchiki nắm chặt tay cậu, khuôn mặt kiên trì, "Tôi không thể để cậu đi chịu chết!"

"Buông tay!" Thấy Ichimaru Gin lấy ra mảnh vải trắng, cậu hung hăng thoát khỏi sự kiềm chế của Kuchiki Kaori, lao về phía Aizen và Ichimaru đã bị vải bố trắng quấn lấy, giữa khe hở loáng thoáng lộ ra khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ tóc trắng bạc nằm trong lòng Aizen, "Kuukyou!"

Ánh sáng trắng tan đi, nơi đó đã không còn một bóng người.

Cậu cúi đầu, hung hăng nắm chặt tay mình. Cậu vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn họ mang cô đi mà chẳng làm được gì.

"Trái tim của phía Nam, con mắt của phía Bắc, ngón tay của phía Tây, gót chân của phía Đông, quy tụ lại với gió và phân tán với mưa. Bakudou số 58, Kakushi Tsuijaku!" Bên tai là tiếng Kotetsu Isane niệm chú Kidou, lòng cậu chấn động, đáng chết, thời điểm như vậy mà cậu lại quên, nếu như mục đích của họ thật sự giống trong bức thư Aizen viết cho Hinamori, vậy bọn họ hiện tại hẳn sẽ ở...

"31, 64, 83, 97... Em đã thấy toạ độ của họ! 332 độ đông, 1566 độ Bắc. Đó là... Soukyoku!"

Quả là như thế! Toushirou vừa lao ra vài bước, đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu, nhìn Hinamori nằm trên mặt đất, "Đội trưởng Unohana..."

"Xin yên tâm, đội trưởng Hitsugaya, cứ giao đội phó Hinamori cho tôi." Đội trưởng Unohana ôn nhu cười, sau đó từ từ đi lên đài cao đã bị phá huỷ, "Cẩn thận."

Toushirou nghiêm túc gật dầu, sau đó dùng Shunpo chạy về phía Soukyoku, "Làm phiền."

"Chờ..."

"Vị này là lục tịch Kuchiki của đội sáu phải không?" Kuchiki còn chưa nói xong đã bị đội trưởng Unohana ngắt ngang, cô có chút khó chịu quay đầu, nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Unohana, rùng mình một cái, "Có thể nhờ em giúp ta một chút không?"

Cùng lúc đó, Isane cũng đã sử dụng Tenteikuura, "Các đội trưởng, đội phó trong toàn Gotei 13,.. Và những người đột nhập. Tôi là đội phó đội bốn Kotetsu Isane. Mọi người nghe rõ chứ? Một trường hợp khẩn cấp đã xảy ra. Sau đây là thông điệp đội trưởng Unohana và đội phó Kotetsu Isane của đội bốn. Xin hãy lắng nghe, thông điệp chúng tôi muốn thông báo với mọi người, hoàn toàn là sự thật!......"

Khắp nơi ở Seireitei.

Ukitake vẻ mặt khiếp sợ, "Sao lại thế?! Aizen làm phản?! Còn Kuukyou..."

Kyouraku nâng tay đè lại chiếc mũ rơm, "Thật không ngờ hắn lại có thể xuống tay với Kuukyou-chan......"

Rangiku chạy gấp về phía Soukyoku, không dám tin mà lẩm bẩm, "Kuukyou bị trọng thương?! Sao có thể!"

Kira nằm ngã ở góc tường, bất lực thì thầm, "Sao lại như vậy? Không phải đã nói... Sẽ không xuống tay với Hinamori sao?"

Dưới Soukyoku, Ichigo bị khiêng trên vai Ganju, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ganju, hỏi, "Shitsusaku Kuukyou kia chẳng lẽ chính là nhóc con đội phó đội mười ba?"

Ganju lúc này đã sớm không còn hứng thú cãi nhau với hắn, chỉ lẩm bẩm, "Kuukyou..."

Yoruichi không ngừng chạy về phía này, trên mặt mang theo hối hận, "Đáng giận, vẫn bị phát hiện sao? Đừng xảy ra chuyện gì đấy, Kuukyou!"

Em nguyện dùng tương lai của mình, đổi lấy sự bất tử của anh.

Lúc Kuukyou khôi phục ý thức, thứ đầu tiên cảm nhận được là ngọn gió mãnh liệt, sau đó ngoài linh áp của Aizen, Ichimaru và Tousen ra còn có Renji, Ichigo và Rukia.

[Nơi này, chẳng lẽ là... Soukyoku?]

Trùng hợp trên đầu vang lên giọng Kansai kỳ quái đang mỉm cười, vô tội nói: "Đội trưởng Aizen bảo tôi không can thiệp nên tôi mới không qua đó~"

"À, không sao." Giọng nói ôn tồn lễ độ vang lên ở nơi xa hơn chút, "Dù sao một hai hạt bụi đều như nhau thôi."

Ý thức dần rõ ràng, tuy là đau đớn cũng không ngừng đánh úp lại.

"Zabimaru – Higazekkou!" Lúc này, đuôi rắn rơi rụng trên đất đột nhiên bay lên ập về phía Aizen, Kurosaki Ichigo cũng nắm chuẩn thời cơ nhanh chóng lao vào trung tâm đám bụi. Nhưng mà – đồng tử hắn trợn to, khiếp sợ nhìn Aizen chỉ dùng một ngón tay đã thoải mái chặn lại công kích của Zangetsu.

Người đàn ông trước mặt cười khinh miệt, Zanpakuto trong tay loé lên tia sáng lạnh, sau đó chém ngang.

"Keng!"

"Nhóc..." Nhìn thiếu nữ tóc trắng bạc đột nhiên xuất hiện giữa mình và Aizen, Ichigo giật mình không nói nên lời. Không phải vừa rồi cô còn ở... Trong lòng tên Ichimaru Gin kia sao? Vì sao lại chặn lại công kích giúp hắn?

"Kuu... Kuukyou?!" Giọng Renji cũng đồng thời vang lên, trong khiếp sợ là sự kinh hỉ. Chuỗi ngọc đỏ tươi bay phần phật trong gió, nhiệt liệt tươi đẹp. Hình khắc hoa tuyết điểm đen như mực trên băng tay đội phó đội mười ba không biết đã đỏ sậm vết máu từ bao giờ.

"Á, xin lỗi nha, đội trưởng Aizen." Giọng Ichimaru Gin theo gió truyền đến, "Tôi không để ý là Kuukyou-chan đã tỉnh rồi."

Aizen không trả lời, nhíu mày, buông Ichigo ra, nhìn Kuukyou kéo theo Ichigo nháy mắt lùi lại, "Kuukyou, tỉnh rồi."

"À." Kuukyou khẽ mỉm cười, sắc mặt trắng bệch. Máu tươi không ngừng theo kẽ ngón tay từ ngực trào ra, chảy xuống, rơi bộp lên mặt đất, thấm xuống. Cô nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng, "Bởi vì em còn chưa trả giá mà!"

Lời còn chưa dứt, 'Keng' một tiếng, tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên. Ichigo cau mày, miễn cưỡng mới thấy được Kuukyou và Aizen chiến đấu, trong lòng là khiếp sợ khó có thể miêu tả: Mạnh... Mạnh quá!

'Keng' Hai người cuối cùng cũng dừng lại, Aizen nhìn thanh đao chỉ còn cách cổ mình mấy cm, lại nhìn lưỡi đao sắc bén bên hông Kuukyou, cười khẽ, "Kuukyou không nghe lời nhé, không phải anh đã nói rồi sao? Anh không đồng ý cách chiến đấu lưỡng bại câu thương."

Đôi mắt mèo vàng lục nhìn hắn, nháy mắt trợn to. Sau đó, thiếu nữ lại cúi đầu, mái tóc thật dài giấu đi khuôn mặt tinh xảo. Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói không chút cảm tình, "Đồ lừa đảo."

Cô bất ngờ lùi về sau, hét lên với hắn, khuôn mặt phẫn nộ, linh áp nhanh chóng tăng lên, "Em ghét những kẻ lừa đảo! Vậy nên, em ghét anh Sousuke nhất!" Đưa Zanpakuto lên trước ngực, cô rũ mắt than nhẹ, "Bankai! Brahma Shiran!"

Phượng hoàng trong suốt hót vang trời, lại nhanh chóng xông thẳng về phía Aizen. Sự phẫn nộ và uỷ khuất dồn tích hơn trăm năm lúc này cũng bộc phát.

'Oanh!' một tiếng vang lớn, bụi đất xen lẫn giọt nước văng khắp nơi, rơi trên mặt đất phát ra tiếng lộp bộp.

"Hức..." Rukia mất đi linh lực bị linh áp mạnh mẽ ấy áp bách, không ngừng run rẩy trong lòng Renji.

Renji ổn định thân hình bị thương, ôm chặt lấy Rukia, "Rukia, không sao chứ?" Thấy cô ấy lắc đầu, hắn cau mày quay đầu nhìn Kuukyou, lẩm bẩm, "Em ấy... Vậy mà lại có Zanpakuto! Còn nữa, em ấy... Đã mạnh như vậy từ khi nào?"

"Hộc... Hộc..." Kuukyou thở hổn hển nặng nề, đồng thời huy động Zanpakuto trong tay để khống chế thuỷ phượng, áo trước ngực đã bị máu tươi trào ra làm ướt sũng. Thừa dịp khói bụi, cô đột nhiên quay đầu quát Renji và Ichigo, "Sao các người còn ở đây! Mau đưa Rukia đi!"

"Không được! Kuukyou..." Rukia nằm trong lòng Renji hét lên, Ichigo nhanh chóng tiếp lời, "Phải đi cùng nhau!"

"Không, cần có người giữ chân họ, dù sao đối phương có ba người." Cô tiếp tục nhìn về phía bên kia, "Chỉ cần chờ Tổng đội trưởng và mọi người trở về là được...!"

Lời còn chưa dứt, thân thể cô đột nhiên cứng đờ, đôi mắt vàng lục trợn to phản chiếu rõ ràng ảnh ngược Aizen tươi cười.

'Ào ào'. Tiếng máu tươi phun trào bị tiếng thuỷ phượng tan biến lấn át. Nước từ trời giáng xuống, màu đỏ có vẻ cực kỳ diễm lệ, tựa như pháo hoa nở rộ.

Tiếng hét khiếp sợ của thiếu niên và thiếu nữ cùng vang lên, "Kuukyou!"

Thân thể từ từ ngã xuống, mái tóc màu trắng bạc nhẹ nhàng phiêu đãng, chuỗi ngọc đỏ tươi loá mắt. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt hình như đang rũ đầu, mái tóc dài che khuất mặt hắn, khiến cô không thấy rõ vẻ mặt hắn. Nhưng cô lại không tự giác mỉm cười, "Vĩnh biệt, anh Sousuke."

[Em dùng mạng sống của mình, trả giá cho những ngày anh chăm sóc em, vậy... là đủ rồi nhỉ?]

[Vĩnh biệt, Toushirou, chỉ tiếc, không thể gặp anh lần cuối...]

Aizen hơi chấn động, nhỏ đến khó phát hiện. Hắn vươn tay, muốn tiếp được thân thể thiếu nữ đang ngã xuống, nhưng một trận gió vụt qua, một chút độ ấm cuối cùng cũng mất đi.

Lạnh băng ướŧ áŧ.

"Đội... Đội trưởng Hitsugaya?" Renji giật mình nhìn Toushirou đột nhiên xuất hiện. Renji nhìn Rukia và Ichigo, nhất thời ba người khiếp sợ không biết nên phản ứng thế nào.

"Kuukyou!" Toushirou lo âu ôm người trong lòng, đôi tay run rẩy, "Kuukyou!" Cậu liên tục gọi tên cô, nhưng dù cậu gọi thế nào, cô cũng không đáp lại. Khuôn mặt tái nhợt mang theo vét máu, yêu dã dị thường. Cô an tĩnh nằm trong lòng cậu, an tĩnh đến mức... Tựa như một con búp bê rách nát.

"Chào, Hitsugaya-san." Aizen nâng tay chào hỏi cậu, trên mặt là sự bình tĩnh, "Tôi nên nói cậu tới quá sớm, hay là... Quá muộn đây?"

"Aizen..." Toushirou ôm chặt Kuukyou trong lòng, quay đầu hung hăng trừng hắn, tức giận khiến đôi mắt xanh lam chuyển thành màu xanh sẫm. Cậu cẩn thận đặt cô xuống, từ từ đứng lên, gằn từng chữ một, "Ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!" Nắm chặt Zanpakuto sau lưng, linh áp tăng vọt, "Bankai! Daiguen Hyourinmaru!"

"Haha" Aizen căn bản chẳng để tâm lời uy hiếp của cậu, chỉ cười nhạt, "Hư trương thanh thế chỉ biểu hiện sự mềm yếu của mình thôi."

"A!!" Toushirou nắm chặt Hyourinmaru mà xông thẳng đến, một đao đâm vào trong cơ thể Aizen, nhưng mà...

"Cái gì?" Còn chưa hồi thần, máu tươi ở đầu vai đã phụt ra, cùng với những mảnh băng vỡ vụn rơi xuống đất, "Đùa... Sao?" Lời còn chưa dứt, đã nặng nề ngã xuống.

"Toushirou này. Nếu có một ngày em và chị Momo cùng gặp nguy hiểm sinh mệnh, nhưng tình huống lúc ấy, Toushirou chỉ có thể cứu một người. Vậy, Toushirou sẽ cứu ai?" Cậu nhớ lúc cô hỏi câu này, cô đang đưa lưng về phía cậu, tìm kiếm gì đó trên kệ sách, giọng nói không biết là không chút để ý hay là thật cẩn thận.

Mà lúc ấy, cậu đang chuẩn bị ký tên trên văn kiện, run tay lên, mực đen nhỏ giọt trên trang giấy trấng, mùi mực nồng đậm dần nở rộ một đoá hoa đen.

Cậu dường như không có việc gì tiếp tục phê duyệt văn kiện, làm như không chút để ý trả lời, "Hinamori."

Rõ ràng cậu biết, đó không phải là câu trả lời tốt nhất. Vấn đề như vậy, rõ ràng có thể có những câu trả lời tốt hơn như "Sao em lại nghĩ ra câu hỏi nhàm chán này vậy?" "Chuyện không thể xảy ra như vậy, còn lâu anh mới suy xét." "Anh sẽ không từ bỏ một ai." Nhưng mà, cậu không muốn lừa cô. Vì nếu thật sự gặp tình huống đó, cậu nhất định sẽ cứu Hinamori trước.

"Em đã bảo mà!" Cô xoay người lại, nụ cười bất biến, "Chị Rangiku còn không tin, một hai bắt em đến hỏi!"

Nụ cười trong trí nhớ và khuôn mặt cô lúc này đột nhiên trùng lặp. Tầm mắt từ rõ ràng, trở nên mơ hồ, lại đột nhiên trở nên rõ ràng.

Kuukyou, em biết không? Đáp án đó thật ra còn một nửa nữa... Một câu quan trọng hơn, mà anh trước sau không nói thành lời...

"Sau đó, anh sẽ biến mất cùng em."

Cậu từ từ vươn tay về phía trước, hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt mơ hồ, là thiếu nữ an tĩnh nằm cách đó không xa. Trên mặt cô vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa như mệt quá mà ngủ mất.

Kuukyou... Anh......

"Phong cảnh không tệ!" Nhìn trụ băng vỡ vụn, Aizen ném đi Zanpakuto đầy máu, cuối cùng dời mắt về phía Renji và Rukia khiếp sợ không thể nhúc nhích, cùng với Ichigo đã bày ra tư thế chiến đấu, "Được rồi, giờ đến lượt các người."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương