Black Dog (Hắc Khuyển)
-
Chương 56: Ngọn núi trúc
Sau khi tan trường Sugimoto Yori không về thẳng nhà mà đi tới một toà nhà cao tầng. Những nhân viên bên trong đó dù đều lớn tuổi hơn cô nhưng tất cả vẫn cúi đầu chào đầy tôn trọng. Cô đi đến văn phòng ở tầng cao nhất, gõ nhẹ lên mặt của kính rồi nhẹ nhàng bước vô.
- Cha! Con mang đến thứ cha muốn rồi nè.
- Cha đang bận, con cứ để ở trên bàn đi. - Chỉ có giọng người đàn ông vang lên mà không thể nhìn thấy được cơ thể của ông ta.
- Nhưng con phải để ở đâu? Bàn giờ làm gì còn chỗ trống nữa?
- Thôi con đưa đây cho ta luôn đi.
Cuối cùng người đàn ông vẫn luôn bị khuất sau núi giấy tờ ở trên bàn cũng xuất hiện. Đôi mắt ông ta bị quầng thâm đen lại, quần áo dù là vẫn đồ công sở, áo sơ mi, quần tây nhưng cũng không còn chỉnh tề mà xộc xệt đi nhiều. Đầu tóc và râu cũng lâu rồi không cắt, cơ thể bốc mùi vì đã lâu không tắm rửa. Ông ta lướt qua rồi cất nó vào trong hộc tủ.
- Cậu ta là ai vậy cha?
Người đàn ông nhìn vào con gái mình bình thản trả lời.
- Không có gì đâu.
...
Hôm đó Arata cũng có đến nhà Kuroyama để gặp Inao nhưng anh ta đã bỏ từ lâu. Anh lại nhìn vào Kuroyama, im lặng dò xét một chút liền thấy có điều gì đó ở cậu đã thay đổi.
- Yêu khí của cậu đang tăng lên.
Cậu hơi xấu hổ đáp lạ.
- À... dạ.
- Điều đó không tốt, yêu khí càng lớn thì suy nghĩ của cậu sẽ càng bị ảnh hưởng. Cậu nên kiềm hãm nó lại.
Kuroyama sững người không đáp lại, sau đó cậu tiễn Arata ra khỏi cổng, khi nhìn thấy anh ta đi hẳn rồi thì mới quay trở lại trong nhà. Nhưng chỉ đi được vài bước thì một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới. Những chiếc lá trong cơn lốc lại sắc bén lạ thường nó cắt qua lớp da thịt cậu để lại những đường máu tươi. Cả cơ thể cậu như bị một chiếc xe tải chạy tới húc thẳng trực diện bay lên tường. Cả căn nhà như bị chấn động rung lắc, mọi người trong gia đình vội vàng chạy ra ngoài vì tưởng có động đất. Bọn họ sợ hãi khi thấy Kuroyama đang nằm sõng soài trên một vũng máu.
Từ trong cơn gió một con yêu quái to lớn toàn thân màu tím dáng người thô kệch, đeo một chiếc mặt nạ quỷ hùng hổ bước ra. Nó đi tới chỗ Kuroyama cầm mắt cá chân cậu lên đập cậu qua bên trái, rồi lại qua bên phải. Người mẹ hét lên kinh hãi, bà không nhìn thấy yêu quái nhưng cảnh tưởng kia cũng đủ để khiếp đảm, còn Jiro và Momo như chết đứng chôn chân tại chỗ. Đây là lần đầu tiên chúng thấy được một yêu quái tàn ác thật sự. Sau khi xương cốt của Kuroyama mềm nhũn ra nó cũng bắt đầu ngưng lại, thả cậu rơi xuống đất. Con yêu quái hét lên:
- Con khốn kia, mày đâu rồi? Sao còn chưa chịu ra? Thấy con mình bị đánh như vậy mà còn chưa xuất hiện sao? Hay là để tao giết nó rồi mày mới chịu vác mặt ra.
Nó tiếp tục kéo Kuroyama lết vào bên trong căn nhà, ba mẹ con kia thì chỉ biết ôm nhau run rẩy khóc lóc, cầu mong cho cha mình về ngay. Con yêu quái thấy dáng vẻ đó thì rất vui vẻ, nó giơ bàn tay to lớn của mình ra, một tay nắm hết của ba mẹ con ném mạnh ra bên ngoài. Miệng còn liên tục rống ra một cái tên của phụ nữ.
- Kako, con khốn mày đâu rồi, Kako?
Con yêu quái đi thêm một bước nữa thì ngay lập tức bị một vòng tròn người giấy trói lại. Nó gồng người vùng ra, nhưng ngay lập tức gặp phải khó khăn. Một bóng người chạy nhanh đến chỗ nó, dán lên một lá bùa màu vàng lên vai. Bên vai ấy liền khuỵu xuống như bị một tảng núi đè lên. Sau đó người ấy còn thêm một cú đá ngay mặt khiến con yêu quái ngã ngửa ra sau, đồng thời làm rớt ra chiếc mặt nạ đẻ lộ ra một khuôn mặt bị khuyết hơn một nửa chỉ còn lại một cái miệng, một con mắt và một bên mũi. Con yêu quái khi bị gỡ chiếc mặt nạ thì trở nên giận dữ, nó gầm lên phá tan đám người giấy và lá bùa vàng bị dính lên người.
- Sao ngươi dám, thứ con người bẩn thỉu kia.
Nó lao đến như mũi tên đấm vào người con trai trước mặt khiến anh bị đánh bay ra ngoài. Con yêu quái ở bên trong phá tan luôn căn nhà, toàn bộ cấu trúc bị sụp xuống trong tích tắc. Kuroyama lúc đó cũng đang từ từ gượng dậy, nó nhìn vào cậu thì tiếp tực quát to.
- Thằng nhóc kia, mẹ của mày đâu rồi hả, kêu ả ra đây?
Kuroyama không hề biết được tại sao con yêu quái kia lại xuất hiện rồi gây náo loạn như vậy. Hắn hỏi mẹ cậu, nên cậu nhìn sang người mẹ nuôi của mình, nhưng qua một lúc thì cậu cũng đoán được ý hắn là muốn tìm người mẹ thực sự đã sinh ra mình.
- Tôi không biết, tôi không biết người ông tìm là ai.
- Đừng có mà giả ngu! Dù đã hơn mười sáu năm rồi hoặc cho cả trăm năm trôi qua đi chăng nữa tao cũng sẽ không bao giờ có thể quên được yêu khí của kẻ đã cắn đứt nửa khuôn mặt của tao.
Arata và con bán diện yêu lại xông vào đánh nhau, Arata nhanh chóng chiếm được thế chủ động, mỗi một lần ra tay lại đều chuẩn xác. Nhưng ngay khi dây xích phép chuẩn bị tóm được kẻ kia thì đột nhiên từ đâu lại xuất hiện một con điểu yêu bay tới dùng đôi chân gắp lấy nó nhanh chóng bỏ đi. Arata không kịp truy đuổi, chỉ có thể để thức thần giấy bám vào rồi sau đó từ từ lần theo dấu vết.
Con yêu quái vừa đi thì một người đàn ông trung niên cũng nhanh chóng xuất hiện, ông ta với dáng vẻ hoảng hốt chạy tới chỗ ba mẹ con lo lắng, rồi nhìn vào căn nhà đổ nát của mình. Ông ta gọi cho xe cứu thương tới, liếc qua thấy Arata đang gọi điện thoại báo cáo cho bên hiệp hội thì mới chạy qua chỗ Kuroyama đang be bét máu hỏi thăm. Kuroyama không tin được vào mắt mình, người cha lúc nào cũng mắng chửi mình thậm tệ, lúc nào cũng nói mong cậu đi chết đi lúc này lại đang khóc. Là đang lo lắng cho cậu sao? Tại sao đến giờ cậu mới cảm nhận được một chút ấm áp của tình cha như vậy, thì ra cha vẫn luôn thương mình. Kuroyama cũng khóc tạo ra một khung cảnh cha con tình cảm khắng khít.
Không biết gì sao, bọn họ lại được chăm sóc rất chu đáo, tiền viện phí và sửa chữa nhà cũng được hiệp hội chi trả. Đãi ngộ quá mức này khiến cho một số người khó chịu và nghi ngờ nhưng lại chẳng tìm ra được lỗi gì. Vì dù sao khắc phục hậu quả của yêu quái gây ra cũng là bổn phận của bọn họ. Chỉ là thấy gia đình này hình như được thiên vị hơi nhiều.
Xương cốt của Kuroyama khá cứng nên không bị gãy, hôm đó cậu liền được về nhà không cần qua đêm tại bệnh viện. Nhưng mà nhà cậu đã bị phá huỷ, lại không thể một lúc cả năm người đến ở nhờ nhà người khác, nên cậu cùng với gia đình, cậu đến chỗ sắp xếp của hiệp hội ở tạm. Khu ở tạm này một dãy nhà được xây liền kề nhau, nghe nói là kí túc xá của các âm dương sư ở lại làm việc qua đêm. Khi gia đình Kuroyama đến thì đã có một số gia đình khác. Bọn họ cũng là những nạn nhân bị phá huỷ nhà do yêu quái.
Việc làn sóng yêu quái đang ồ ạt xuất hiện tại Kyoto khiến cho tình trạng này càng lúc càng nhiều, thậm chí còn trở thành một điều bình thường. Momo vẫn không ngừng khóc, nó vừa khóc vừa nói con yêu quái kia đến là vì Kuroyama, Kuroyama là điều xúi quẩy, không muốn cậu ở chung với bọn họ nữa, nếu không thì những điều như vậy sẽ còn tiếp tục sảy ra. Người cha lúc này lại nghiêm nghị mắng nó, bảo vệ cho đứa con trai nuôi của mình.
Đến giữa đêm, Kuroyama thấy cha mình vẫn còn chưa ngủ, khuôn mặt lại có vẻ đang tính toán điều gì đó. Cậu bèn đánh liều ngồi dậy đi tới chỗ ông ta, hỏi điều đã vướng mắc trong lòng mình từ lâu. Cậu muốn hỏi về cha mẹ ruột của mình. Nhưng ông ta im lặng không nói gì. Cậu sốt ruột nói thêm:
- Hôm nay con yêu quái kia đến là muốn tìm mẹ ruột con, có thể bà ấy đang gặp nguy hiểm, nếu cha biết chuyện gì xin...
- Cha mẹ ruột con đều đã mất rồi.
Kuroyama bàng hoàng, cậu trước giờ không hề tiếp xúc với cha mẹ ruột nên cũng không thân thiết, cậu lại nghĩ mình bị bọn họ bỏ rơi nên cũng không muốn quan tâm nữa. Nhưng bây giờ biết rằng bọn họ đã chết, cậu thực sự trong lòng như bị ai đó khoét đi một lỗ, để lại một khoảng không trống rỗng.
- Cha con là một âm dương sư, là bạn của cha, còn mẹ con là một bán yêu, lúc cha gặp thì liền biết cô ấy không phải là một bán yêu bình thường. Hai người họ yêu nhau sau đó thì nhanh chóng mang thai con. Chỉ là khi con gần sắp sinh thì một đàn yêu quái không biết từ đâu nói là có ân oán với mẹ con. Cha con chống đỡ không được hi sinh mở đường cho mẹ con chạy thoát. Cô ấy cầm đứa con đỏ hỏn vừa mới ra đời đến chỗ ta rồi rời đi ngay sau đó. Không lâu thì cha nghe tin cô ấy cũng chết rồi. Còn con là đứa con duy nhất của bọn họ nên cha không đành lòng liền nhận làm con nuôi. Con yêu quái kia chắc cũng là do mối hận với mẹ con năm xưa tìm đến. Có lẽ nó vẫn chưa biết được rằng mẹ con đã chết vào năm đó rồi.
Tối đó Kuroyama khóc lóc vô cùng thảm thiết, thì ra cha mẹ ruột cậu không phải bỏ rơi cậu, thì ra người cha nuôi luôn nói lời ác độc với cậu vẫn luốn yêu thương cậu như vậy. Cậu giấu đi tiếng từng cái nấc nghẹn trong cổ họng mình vì không muốn làm người nhà tỉnh giấc. Vụ việc hôm nay gia đình gặp nạn thực sự là vì cậu mà ra. Là do sự tồn tại của cậu nên mới khiến gia đình mình bị nguy hiểm như vậy. Cậu thực sự là không nên ở cùng với họ nữa mà. Kuroyama cố gắng bình tĩnh nói chuyện tiếp với cha mình.
- Cha, không cần tới mười tám tuổi đâu, đợi con khoẻ rồi sẽ tự động rời khỏi nhà.
Người đàn ông nghe thấy liền quở trách nhẹ nhàng.
- Không được, con vẫn phải đủ mười tám tuổi thì mới được rời đi. Con bây giờ vẫn là con của ta.
- Cha, còn thực sự xin lỗi, là con đã hại gia đình mình như thế này, mà lúc nào cũng trách cha không tốt.
- Không sao, không sao. Bây giờ chúng ta hiểu nhau là được rồi.
Qua mấy ngày khi bọn họ vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống ở kí túc xá thì căn nhà đã được sửa xong. Nhanh như vậy là do có sự trợ giúp của các thức thần. Cũng coi như là may mắn lần này mọi người đều an toàn. Nhưng Kuroyama vẫn không chịu vào bên trong, cậu sợ mình lại làm liên luỵ. Sau vài lần quát mắng thì mới chịu bước vào nhà.
Việc gia đình Kuroyama bị tấn công, bản thân còn bị đánh lên đánh xuống bầm dập suýt mất mạng rất nhanh đã được cả trường học biết. Bọn họ thấy cậu như vậy lại chẳng có chút gì gọi là thông cảm, còn hùa nhau lấy việc đó ra đùa giỡn.
- Một con yêu quái cũng không xử lí được, thậm chí bị đánh sập luôn của nhà mà giờ vẫn còn có tâm trạng đi học nữa sao?
- Hên cho con đó là nó không gặp tao ấy, nếu không tao đảm bảo con yêu quái đó chỉ có nước quỳ xuống cúi đầu cầu xin.
- Gia đình nó cũng là âm dương sư đó, vậy mà không đánh nổi một con yêu quái.
- Nhìn nó thì biết rồi, thằng ấy đần như vậy thì thể nào cả gia đình nó đều là người đần như thế thôi.
- Đúng thật, cả gia đình đều đần.
Bỗng một trong đám nam sinh đang tám chuyện bị một cánh tay to lớn lao đến nắm ngay yết hầu đập mạnh vào tường. Những người xung quanh bị một phen khiếp vía, nhưng cũng ngay lập tức xông vào gỡ cánh tay kia ra, không biết lực cánh tay kia mạnh cỡ nào mà bọn họ gỡ mãi vẫn không được. Cậu nam sinh kia cứ như thế thì có thể chết mất. Đột nhiên một bàn tay mang theo linh lực đặt lên cánh tay to lớn ấy khiến nó bắt buộc phải buông xuống.
- Kuroyama, bình tĩnh lại.
- Không được nói xấu gia đình tôi. - Kuroyama tức giận nói lớn.
Tezuka quay lại người nam sinh vừa mới bị bóp cổ kia, cậu ta còn đang trợn mắt trắng dã ho sù sụ.
- Nakami, xin lỗi Kuroyama và gia đình cậu ta đi.
Nakami nghe không vô, tức giận quát lại.
- Tại sao chứ hả? Tớ mới là người suýt chết đây nè. Cậu không thấy sao? Nhìn đi! Nhìn đi! Cổ tớ còn in năm ngón tay của cậu ta đấy.
- Nhưng cậu cũng là người nói lời không phải trước. Cậu xin lỗi cậu ta trước rồi cậu ta xin lỗi cậu sau.
- Không bao giờ có chuyện tớ xin lỗi cái tên Đần ấy.
Hoà giải không được nhưng vì sự có mặt của Tezuka nên trong lớp cũng không có đánh nhau thêm nữa. Mọi người ai cũng cực kì sốc khi thấy Kuroyama trở nên kích động và bạo lực như vậy. Trước giờ cậu chỉ toàn là như bao cát, ai muốn đánh thì đánh, ai muốn chửi thì chửi, lại ngoan ngoãn nghe lời. Kuroyama trước giờ luôn một mình bây giờ lại càng thêm cô độc. Dù vậy cậu cũng không buồn nữa vì cậu biết vẫn còn có gia đình luôn yêu thương mình.
Nhưng chỉ vài ngày sau, cậu lại gặp con yêu quái mặt quỷ kia. Lần này nó căn thời điểm rất chuẩn xác, chỉ có một mình Kuroyama ở trên đường, xung quanh không hề có ai. Cậu nhanh chóng chạy đi thì lại bị một con yêu quái khác chặn đầu lại. Chính là con chim đã giúp mặt nạ quỷ trốn thoát.
- Lần này sẽ không có ai giúp mày đâu oát con.
Mặt nạ quỷ lao tới húc vào người cậu, con chim kia cũng phóng lên dùng mỏ nhọn mà đâm. Kuroyama giống như miếng mồi ngon nhanh chóng bị bọn họ đánh bê bết máu thêm một lần nữa. Chúng nhìn cậu bằng đôi mắt thù hận nhưng lại không giết ngay, Kuroyama đoán nguyên nhân của chúng là muốn dùng cậu để dụ mẹ cậu ra. Khi còn chúng đang kéo cậu đi về nơi trú ẩn của mình, cậu dùng hết sức lực còn lại lên tiếng:
- Các người hận mẹ tôi đến thế sao?
- Một bên mặt của ta chính là bị ả ta cắn đứt.
Cậu đảo mắt qua con chim thì nó cũng chẳng nói gì. Có lẽ trong chuyện này nó không có thù hận gì. Chỉ đi theo tên mặt nạ quỷ trợ giúp.
- Ta sẽ bắt ngươi cùng người thân của người rồi tra tấn, ta đảm bảo ả đó cũng sẽ xuất hiện thôi.
Nghe thấy thế Kuroyama hoảng loạn nói lớn:
- Đừng đụng tới người thân của tôi, các người muốn giết tôi thì giết đi. Mẹ ruột của tôi, người mà các người đang tìm đã chết từ lâu rồi. Các người dù cho làm cách nào cũng không bao giờ khiến bà ấy xuất hiện được đâu.
Con chim đắn đo một lúc cũng lên tiếng.
- Đại ca, có thể ả Kako thực sự chết rồi.
- Im miệng, ả không thể nào chết được. Ả mạnh như vậy không thể nói chết là chết được.
- Nhưng cũng chúng ta đã tìm tung tích hơn mười sau năm rồi, ở đâu cũng nói là ả ta đã chết.
- Ngươi tin chứ ta không tin. Ả nhất định là còn sống.
Kuroyama bị kéo lết vào một kết giới cứ như vậy biến mất cùng với bọn chúng. Đến gần tối gia đình không thấy cậu về liền có chút lo lắng, chỉ có người cha là hoàn toàn không. Ông ta nói rằng có lẽ cậu đã bỏ đi vì sợ gia đình bị nguy hiểm. Cả đêm hôm đó cậu không về, gia đình cũng không ai đi tìm. Cũng chẳng có ai bị mất giấc ngủ.
Sau khi gây ra một cuộc náo loạn ở lớp ngày hôm qua, thì bây giờ lại nghỉ học không phép một lần nữa. Kuroyama bây giờ không còn giống như lúc trước, cậu ta đang bắt đầu trở nên nổi loạn rồi. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới bọn họ cơ chứ. Các học sinh lại thản nhiên sinh hoạt bình thường, không có cậu bầu không khí lại càng trở nên dễ chịu hơn hẳn. Tezuka nhìn vào chỗ bàn trống ở cuối lớp, rồi quay lại đeo tai nghe lên tiếp tục làm bài tập.
...
Khi bị bắt về, Kuroyama biết chắc chắn là mình sẽ bị đánh đập và tra tấn dã mãn. Cả cơ thể cậu bị xích quấn chặt treo lên trên một cái hang động, con yêu quái kia cũng không đeo mặt nạ quỷ nữa mà để lộ ra một nửa khuôn mặt bị căn đứt của mình. Nó cầm cái chuỳ gai ra sức mà đánh, cậu càng gào khóc thì hắn càng đánh mạnh, còn cậu im lặng thì hắn lại đánh mạnh hơn nữa.
- Nói, mẹ mày con ả đó đang ở đâu?
- Mẹ tôi... đã chết rồi.
Da thịt của Kuroyama rách nát hết, bây giờ cậu sống không bằng chết. Cậu chỉ biết nhớ về những kí ức về gia đình để giữ lại sự tỉnh táo. Không biết khi bọn họ không thấy cậu về nhà thì có lo lắng hay không? Bây giờ những trận đòn khiến cậu sợ hãi, cả người thì run rẩy, cơ bắp lại đau nhức khắp nơi. Nhưng chỉ cần nghĩ tới mình không làm liên luỵ đến người thân thì lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Tuy nhiên chỉ sau một cơn mê khi cậu mở mắt ra thì đã thấy mẹ và Momo đang ôm nhau khóc ở góc hang. Kuroyama giờ muốn gào cũng không còn sức để gào nữa, cậu chỉ biết khóc lóc. Bán diện yêu thả Kuroyama ra khỏi dây xích, lại nắm tóc của mẹ cậu kéo tới. Hắn là muốn đổi bao cát.
Kuroyama nằm một đống gắng gượng đứng dậy, nhưng đều không được. Cậu nghe rõ được tiếng hét sợ hãi và đau đớn của mẹ nhưng lại bất lực, cậu hận bản thân mình sao lại quá yếu, cậu hận sao bản thân lại luôn mang đến điều xui xẻo cho người khác. Đôi mắt đỏ lừ sưng vù căm hận nhìn tên tàn nhẫn kia. Cậu cắn răng đau đớn bò trên mặt đất như con giun tiến tới chỗ hắn. Khi đã đủ gần Kuroyama cong cơ thể lại dồn hết sức mà lao tới cắn. Vết cắn ấy lại rơi vào khoảng không đã bị khuyết trên mặt con yêu quái. Nó tức giận thả người phụ nữ ra, quay trở lại đánh cậu thừa sống thiếu chết thêm một lần nữa. Người mẹ được thoát khỏi vội vàng chạy tới chỗ Momo đang kinh hãi ôm vào lòng. Con bé khóc lớn miệng vẫn luôn không ngừng trách vì Kuroyama nên nó mới bị kéo tới chỗ này. Cậu không giận, vì con bé nói đâu có sai. Khi vẫn đang bị đánh thì con điểu yêu lại kéo vào trong hang một chàng trai trẻ, là Jiro.
Lần thứ hai Kuroyama mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang bị treo lên trên dây xích. Cậu vội vàng đảo mắt tìm người thân mình thì đã thấy họ ở bên dưới, cơ thể cũng toàn những vết thương. Ngay cả đứa trẻ là Momo bọn chúng cũng không tha, đúng là loại tàn ác. Nhưng cũng thật may bọn họ đều còn sống, vết thương cũng nhẹ hơn cậu rất nhiều. Bỗng Kuroyama nghe được trong không khí có tiếng trò chuyện.
- Sao không bắt tên đàn ông kia về?
- Đại ca, tên đó trốn nhanh quá, em bắt không kịp. Hắn đẩy con mình lên trước cản đường rồi chạy về phía có kết giới của bọn âm dương sư. Em chỉ có thể mang được thằng nhóc kia về thôi.
- Vậy càng chứng tỏ tên đó có vấn đề, hắn chắc chắn biết được ả Kako đang ở đâu. Dù sao hắn cũng đã nuôi con của ả lớn như thế kia.
- Đại ca, sau lần này bọn âm dương sư lại cẩn thận hơn rồi, bắt người lúc này càng khó hơn. Hay bay giờ chúng ta đến ngọn núi ở phía tây Kyoto đi. Em nghe nói mấy yêu quái lớn đều đang tập trung ở đó. Ở đó biết đâu lại có tung tích của con ả kia.
- Không được.
- Sao vậy đại ca?
- Nếu bọn chúng mà biết đến sự tồn tại của thằng nhóc kia thì sẽ ngay lập tức lao vào ăn thịt nó, lúc đó mất cả chì lẫn chài.
Khi đang nói thì bọn chúng phát hiện Kuroyama đã tỉnh, con yêu quái lại đi tới đánh cậu. Mọi hận thù chưa trả được cho người mẹ bây giờ tạm thời sẽ trút lên lên người con. Nhưng chỉ một lúc thì con điểu yêu vội vàng đi vào hang thông báo, kết giới của bọn chúng đã bị phát hiện, phải chạy trốn thật nhanh. Tên bán diện yêu tức giận, đành quyết định mang tất cả đi tới ngọn núi phía tây ở Kyoto.
...
Izumi đang ở ngoài sân luyện tập với ba anh em Kamaitachi nhìn thấy Akihiko đeo balo trên lưng định đi đâu đó, có vẻ sẽ khá lâu. Cô có hơi tò mò nhưng cũng không hỏi chỉ lặng lẽ quan sát rồi tự đoán biết. Akihiko gọi Kamaitachi lại, muốn nó đi theo cùng. Không còn ba con chồn Izumi cũng dừng lại tập luyện, ngồi một góc. Akihiko vừa chỉnh lại đôi giày trên chân mình ở bậc thềm vừa nói:
- Sao em không tìm cho mình một thức thần đi?
- Em không muốn.
- Đừng có bắt trước Arata, em không phải là cậu ta.
Izumi không đáp lại đứng dậy đi vào trong nhà. Chàng trai nhìn về hướng đứa em gái mình một lúc rồi lại cởi giày ra theo đằng sau. Akihoko ở đằng sau gõ nhẹ vào vai Izumi, để cô quay người lại nhìn mình:
- Ngày mai em xin nghỉ học đi, theo anh tới một nơi.
Sáng sớm hôm sau, Akihiko lái một chiếc xe hơi cũ kĩ cùng với Izumi đi đến một ngọn núi trúc. Ngọn núi này không lớn lại có vẻ hẻo lánh, giữa đường cả hai còn phải xuống xe đi bộ một đoạn dài. Là âm dương sư nên Izumi liền có thể nhận ra ngọn núi này có kết giới, hơn nữa còn là loại kết giới cực kì mạnh, không chỉ yêu quái mà kể cả con người nếu không được mời tới thì đều không thể đi lên. Akihiko quan sát ngọn núi một lúc thì thấy có một dãy bậc thang đá nhỏ, nhưng anh lại không có ý định đi lên.
Đến gần chiều, đột nhiên một cô gái mặc đồ công sở đi xe đạp chạy từ con đường mòn nhỏ tới chỗ dãy bậc thang. Cô ta dựng xe ở bên dưới rồi từ từ đi lên trên ngọn núi như không có gì. Izumi còn chưa kịp ngạc nhiên thì lại có hai bóng người xuất hiện ngay sau đó. Akihiko ra hiệu bảo Izumi im lặng tiếp tục quan sát. Hai bóng người kia cứ đứng lặng ở đó chẳng rời đi. Một kẻ thì mặc bộ kimono trắng cũng với chiếc mặt nạ mèo, tên còn lại thì ăn mặt bình thường hơn nhưng cũng trên lưng đeo cái ống đựng tranh.
...
- Chị về rồi.
Người phụ nữ mặc đồ công sở đứng trước một cánh cửa của một ngôi miếu nói rồi bước vào bên trong. Một con mèo trắng chạy ra đón cô, sau đó là một cô gái trẻ mặc một bộ đồ thể thao màu xanh dương cũ cũng vui mừng đón.
- Chị Inari, em chuẩn bị nước nóng rồi đấy, chị đi tắm đi.
- Ừm, à mà Miya.
- Dạ.
- Hôm nay em có mang con yêu quái nào về nhà không đó?
- Dạ không, chị đã nói rồi nên em không mang con nào về nữa.
- Thật không?
- Thật.
Inari đảo mắt nhìn xung quanh rồi cũng không nói gì đi vào phòng tắm, tắm rửa. Miya trong lúc đó bước ra ngoài nhìn xuống dưới chân núi một lúc rồi nhìn xa xăm lên đường chân trời.
- Chị Inari, hôm nay chị có cảm thấy ai cứ đi theo hay nhìn chị không?
- Hả, em nói cái gì vậy chị nghe không có rõ?
- Em hỏi... thôi không có gì đâu.
Miya không nói gì nữa, nhưng cô cứ nhìn về đường chân trời với vẻ mặt không được tốt lắm. Trong bữa tối cô nói với chị mình.
- Ngày mai chị ngủ nhờ nhà bạn một đêm có được không?
- Tại sao? - Inari uống một ngụm canh rồi hỏi lại.
- Chỉ là cảm giác của em.
- Em muốn ở nhà một mình làm gì? Nếu không có chuyện gì thì chị ngủ nhờ nhà người khác phiền lắm.
- Chỉ một đêm thôi mà.
- Thế rốt cuộc là có chuyện gì?
- Em cũng không biết chỉ là linh cảm thôi.
Miya không giải thích được nỗi lo lắng vô hình trong lòng mình. Tối đó cô không ngủ được lại cứ đứng ở bên cửa sổ nhìn ra đằng xa. Con mèo trắng cũng thức cùng cô cả hai ngồi cùng nhau cho tới tận sáng.
- Chị, hôm nay đừng về nhà.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? - Inari cũng hơi bực dọc khi bị nhắc mãi một điều.
- Không thôi thì chị cầm lấy cái này đi, cả cái này nữa.
Cô gái đưa liên tiếp một cái chuông nhỏ, rồi một cái bát đồng, dặn dò người chị đừng để chúng rời xa người mình, và đặt biệt là lá bùa trấn yêu bình thường vẫn hay đeo hôm nay cũng phải thêm một cái nữa. Inari biết em gái cũng chỉ muốn tốt cho mình nên dù có hơi phiền phức thì vẫn miễn cưỡng làm theo. Dù sao con bé cũng đặc biệt, có thể nhìn thấy những thứ cô không thể thấy. Gia đình cô cũng không giống những người khác.
Inari đi xuống núi lấy chiếc xe đạp ở sẵn ở dưới chạy đi ra ngoài đường lớn. Một lúc sao Miya cùng với con mèo trắng cũng xuống. Cả hai đứng dưới chân núi sau đó đi một vòng như kiểm tra một thứ gì đó. Con mèo lúc đầu cũng chỉ đi xung quanh chủ nhân mình rồi không biết từ lúc nào đã biến mất, một lúc sau thì thấy bóng dáng nó đi đến sát cạnh biên kết giới lại không muốn đi tiếp, ngồi xuống liếm bộ lông trắng của mình. Lúc này hai người thanh niên bám theo Inari cũng xuất hiện. Người đeo mặt nạ bạch miêu ngay lập tức quỳ một chân xuống trước mặt nó, chàng trai còn lại cũng cúi đầu hành lễ.
- Thiếu chủ.
Con mèo chỉnh lại dáng vẻ, vốn dĩ nó đang ở chỗ cao nên nhìn xuống bọn họ một cách vô cùng trịnh thượng. Bất ngờ một thanh âm của con người phát ra từ cổ họng của nó.
- Tìm được ta chắc cũng khó khăn cho ngươi Aoi, nhưng ta không muốn về.
- Thiếu chủ, hiện giờ mọi thứ đang rất loạn cầu ngài mau chóng trở về giải quyết.
- Nơi đó cần cha ta là đủ, ta có về cũng phải thông qua ý ông ta. Ta về hay không về cũng không có gì khác biệt.
- Hiện giờ gia tộc Kouno đang bị chèn ép, nếu ngài không trở về thực sự sẽ có chuyện.
- Kouno? Kouno thì có chuyện gì?
- Gia tộc Kouno đang bị các gia tộc khác đòi trục xuất khỏi gia tộc Nekomura, tộc trưởng cũng thầm đồng ý, nếu cứ như vậy...
- Ngươi biết là cha ta đã thầm đồng ý, thì việc ta có trở về hay không cũng không cứu được bọn họ.
- Nhưng mà... - Giọng của Aoi đột nhiên kích động. - Kouno đang trong tình trạng bị suy yếu nếu lúc này lại không được sự bảo hộ của gia tộc Nekomura thì...
- Ta sẽ không trở về, ngươi có biết ta cực khổ như thế nào mới có thể thoát khỏi ông ta không?
Con mèo không muốn nghe tiếp, nó trực tiếp cắt ngang rồi ngỏng mông bỏ đi. Inao đứng bên cạnh cũng không biết nói gì, dù sao anh cũng là người ngoài. Nhưng nét mặt anh lúc này lại có rất nhiều thứ khó hiểu, lúc đầu vì dựa vào mùi hương Aoi đưa rồi đi theo người phụ nữ kia nên anh cũng không để ý, nhưng sau khi so sánh vị trí hiện tại của bản thân thì liền có nhiều khúc mắc.
- Tại sao thiếu chủ tộc Nekomura lại trốn ở bên trong thập đại phong ấn.
- Cha! Con mang đến thứ cha muốn rồi nè.
- Cha đang bận, con cứ để ở trên bàn đi. - Chỉ có giọng người đàn ông vang lên mà không thể nhìn thấy được cơ thể của ông ta.
- Nhưng con phải để ở đâu? Bàn giờ làm gì còn chỗ trống nữa?
- Thôi con đưa đây cho ta luôn đi.
Cuối cùng người đàn ông vẫn luôn bị khuất sau núi giấy tờ ở trên bàn cũng xuất hiện. Đôi mắt ông ta bị quầng thâm đen lại, quần áo dù là vẫn đồ công sở, áo sơ mi, quần tây nhưng cũng không còn chỉnh tề mà xộc xệt đi nhiều. Đầu tóc và râu cũng lâu rồi không cắt, cơ thể bốc mùi vì đã lâu không tắm rửa. Ông ta lướt qua rồi cất nó vào trong hộc tủ.
- Cậu ta là ai vậy cha?
Người đàn ông nhìn vào con gái mình bình thản trả lời.
- Không có gì đâu.
...
Hôm đó Arata cũng có đến nhà Kuroyama để gặp Inao nhưng anh ta đã bỏ từ lâu. Anh lại nhìn vào Kuroyama, im lặng dò xét một chút liền thấy có điều gì đó ở cậu đã thay đổi.
- Yêu khí của cậu đang tăng lên.
Cậu hơi xấu hổ đáp lạ.
- À... dạ.
- Điều đó không tốt, yêu khí càng lớn thì suy nghĩ của cậu sẽ càng bị ảnh hưởng. Cậu nên kiềm hãm nó lại.
Kuroyama sững người không đáp lại, sau đó cậu tiễn Arata ra khỏi cổng, khi nhìn thấy anh ta đi hẳn rồi thì mới quay trở lại trong nhà. Nhưng chỉ đi được vài bước thì một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới. Những chiếc lá trong cơn lốc lại sắc bén lạ thường nó cắt qua lớp da thịt cậu để lại những đường máu tươi. Cả cơ thể cậu như bị một chiếc xe tải chạy tới húc thẳng trực diện bay lên tường. Cả căn nhà như bị chấn động rung lắc, mọi người trong gia đình vội vàng chạy ra ngoài vì tưởng có động đất. Bọn họ sợ hãi khi thấy Kuroyama đang nằm sõng soài trên một vũng máu.
Từ trong cơn gió một con yêu quái to lớn toàn thân màu tím dáng người thô kệch, đeo một chiếc mặt nạ quỷ hùng hổ bước ra. Nó đi tới chỗ Kuroyama cầm mắt cá chân cậu lên đập cậu qua bên trái, rồi lại qua bên phải. Người mẹ hét lên kinh hãi, bà không nhìn thấy yêu quái nhưng cảnh tưởng kia cũng đủ để khiếp đảm, còn Jiro và Momo như chết đứng chôn chân tại chỗ. Đây là lần đầu tiên chúng thấy được một yêu quái tàn ác thật sự. Sau khi xương cốt của Kuroyama mềm nhũn ra nó cũng bắt đầu ngưng lại, thả cậu rơi xuống đất. Con yêu quái hét lên:
- Con khốn kia, mày đâu rồi? Sao còn chưa chịu ra? Thấy con mình bị đánh như vậy mà còn chưa xuất hiện sao? Hay là để tao giết nó rồi mày mới chịu vác mặt ra.
Nó tiếp tục kéo Kuroyama lết vào bên trong căn nhà, ba mẹ con kia thì chỉ biết ôm nhau run rẩy khóc lóc, cầu mong cho cha mình về ngay. Con yêu quái thấy dáng vẻ đó thì rất vui vẻ, nó giơ bàn tay to lớn của mình ra, một tay nắm hết của ba mẹ con ném mạnh ra bên ngoài. Miệng còn liên tục rống ra một cái tên của phụ nữ.
- Kako, con khốn mày đâu rồi, Kako?
Con yêu quái đi thêm một bước nữa thì ngay lập tức bị một vòng tròn người giấy trói lại. Nó gồng người vùng ra, nhưng ngay lập tức gặp phải khó khăn. Một bóng người chạy nhanh đến chỗ nó, dán lên một lá bùa màu vàng lên vai. Bên vai ấy liền khuỵu xuống như bị một tảng núi đè lên. Sau đó người ấy còn thêm một cú đá ngay mặt khiến con yêu quái ngã ngửa ra sau, đồng thời làm rớt ra chiếc mặt nạ đẻ lộ ra một khuôn mặt bị khuyết hơn một nửa chỉ còn lại một cái miệng, một con mắt và một bên mũi. Con yêu quái khi bị gỡ chiếc mặt nạ thì trở nên giận dữ, nó gầm lên phá tan đám người giấy và lá bùa vàng bị dính lên người.
- Sao ngươi dám, thứ con người bẩn thỉu kia.
Nó lao đến như mũi tên đấm vào người con trai trước mặt khiến anh bị đánh bay ra ngoài. Con yêu quái ở bên trong phá tan luôn căn nhà, toàn bộ cấu trúc bị sụp xuống trong tích tắc. Kuroyama lúc đó cũng đang từ từ gượng dậy, nó nhìn vào cậu thì tiếp tực quát to.
- Thằng nhóc kia, mẹ của mày đâu rồi hả, kêu ả ra đây?
Kuroyama không hề biết được tại sao con yêu quái kia lại xuất hiện rồi gây náo loạn như vậy. Hắn hỏi mẹ cậu, nên cậu nhìn sang người mẹ nuôi của mình, nhưng qua một lúc thì cậu cũng đoán được ý hắn là muốn tìm người mẹ thực sự đã sinh ra mình.
- Tôi không biết, tôi không biết người ông tìm là ai.
- Đừng có mà giả ngu! Dù đã hơn mười sáu năm rồi hoặc cho cả trăm năm trôi qua đi chăng nữa tao cũng sẽ không bao giờ có thể quên được yêu khí của kẻ đã cắn đứt nửa khuôn mặt của tao.
Arata và con bán diện yêu lại xông vào đánh nhau, Arata nhanh chóng chiếm được thế chủ động, mỗi một lần ra tay lại đều chuẩn xác. Nhưng ngay khi dây xích phép chuẩn bị tóm được kẻ kia thì đột nhiên từ đâu lại xuất hiện một con điểu yêu bay tới dùng đôi chân gắp lấy nó nhanh chóng bỏ đi. Arata không kịp truy đuổi, chỉ có thể để thức thần giấy bám vào rồi sau đó từ từ lần theo dấu vết.
Con yêu quái vừa đi thì một người đàn ông trung niên cũng nhanh chóng xuất hiện, ông ta với dáng vẻ hoảng hốt chạy tới chỗ ba mẹ con lo lắng, rồi nhìn vào căn nhà đổ nát của mình. Ông ta gọi cho xe cứu thương tới, liếc qua thấy Arata đang gọi điện thoại báo cáo cho bên hiệp hội thì mới chạy qua chỗ Kuroyama đang be bét máu hỏi thăm. Kuroyama không tin được vào mắt mình, người cha lúc nào cũng mắng chửi mình thậm tệ, lúc nào cũng nói mong cậu đi chết đi lúc này lại đang khóc. Là đang lo lắng cho cậu sao? Tại sao đến giờ cậu mới cảm nhận được một chút ấm áp của tình cha như vậy, thì ra cha vẫn luôn thương mình. Kuroyama cũng khóc tạo ra một khung cảnh cha con tình cảm khắng khít.
Không biết gì sao, bọn họ lại được chăm sóc rất chu đáo, tiền viện phí và sửa chữa nhà cũng được hiệp hội chi trả. Đãi ngộ quá mức này khiến cho một số người khó chịu và nghi ngờ nhưng lại chẳng tìm ra được lỗi gì. Vì dù sao khắc phục hậu quả của yêu quái gây ra cũng là bổn phận của bọn họ. Chỉ là thấy gia đình này hình như được thiên vị hơi nhiều.
Xương cốt của Kuroyama khá cứng nên không bị gãy, hôm đó cậu liền được về nhà không cần qua đêm tại bệnh viện. Nhưng mà nhà cậu đã bị phá huỷ, lại không thể một lúc cả năm người đến ở nhờ nhà người khác, nên cậu cùng với gia đình, cậu đến chỗ sắp xếp của hiệp hội ở tạm. Khu ở tạm này một dãy nhà được xây liền kề nhau, nghe nói là kí túc xá của các âm dương sư ở lại làm việc qua đêm. Khi gia đình Kuroyama đến thì đã có một số gia đình khác. Bọn họ cũng là những nạn nhân bị phá huỷ nhà do yêu quái.
Việc làn sóng yêu quái đang ồ ạt xuất hiện tại Kyoto khiến cho tình trạng này càng lúc càng nhiều, thậm chí còn trở thành một điều bình thường. Momo vẫn không ngừng khóc, nó vừa khóc vừa nói con yêu quái kia đến là vì Kuroyama, Kuroyama là điều xúi quẩy, không muốn cậu ở chung với bọn họ nữa, nếu không thì những điều như vậy sẽ còn tiếp tục sảy ra. Người cha lúc này lại nghiêm nghị mắng nó, bảo vệ cho đứa con trai nuôi của mình.
Đến giữa đêm, Kuroyama thấy cha mình vẫn còn chưa ngủ, khuôn mặt lại có vẻ đang tính toán điều gì đó. Cậu bèn đánh liều ngồi dậy đi tới chỗ ông ta, hỏi điều đã vướng mắc trong lòng mình từ lâu. Cậu muốn hỏi về cha mẹ ruột của mình. Nhưng ông ta im lặng không nói gì. Cậu sốt ruột nói thêm:
- Hôm nay con yêu quái kia đến là muốn tìm mẹ ruột con, có thể bà ấy đang gặp nguy hiểm, nếu cha biết chuyện gì xin...
- Cha mẹ ruột con đều đã mất rồi.
Kuroyama bàng hoàng, cậu trước giờ không hề tiếp xúc với cha mẹ ruột nên cũng không thân thiết, cậu lại nghĩ mình bị bọn họ bỏ rơi nên cũng không muốn quan tâm nữa. Nhưng bây giờ biết rằng bọn họ đã chết, cậu thực sự trong lòng như bị ai đó khoét đi một lỗ, để lại một khoảng không trống rỗng.
- Cha con là một âm dương sư, là bạn của cha, còn mẹ con là một bán yêu, lúc cha gặp thì liền biết cô ấy không phải là một bán yêu bình thường. Hai người họ yêu nhau sau đó thì nhanh chóng mang thai con. Chỉ là khi con gần sắp sinh thì một đàn yêu quái không biết từ đâu nói là có ân oán với mẹ con. Cha con chống đỡ không được hi sinh mở đường cho mẹ con chạy thoát. Cô ấy cầm đứa con đỏ hỏn vừa mới ra đời đến chỗ ta rồi rời đi ngay sau đó. Không lâu thì cha nghe tin cô ấy cũng chết rồi. Còn con là đứa con duy nhất của bọn họ nên cha không đành lòng liền nhận làm con nuôi. Con yêu quái kia chắc cũng là do mối hận với mẹ con năm xưa tìm đến. Có lẽ nó vẫn chưa biết được rằng mẹ con đã chết vào năm đó rồi.
Tối đó Kuroyama khóc lóc vô cùng thảm thiết, thì ra cha mẹ ruột cậu không phải bỏ rơi cậu, thì ra người cha nuôi luôn nói lời ác độc với cậu vẫn luốn yêu thương cậu như vậy. Cậu giấu đi tiếng từng cái nấc nghẹn trong cổ họng mình vì không muốn làm người nhà tỉnh giấc. Vụ việc hôm nay gia đình gặp nạn thực sự là vì cậu mà ra. Là do sự tồn tại của cậu nên mới khiến gia đình mình bị nguy hiểm như vậy. Cậu thực sự là không nên ở cùng với họ nữa mà. Kuroyama cố gắng bình tĩnh nói chuyện tiếp với cha mình.
- Cha, không cần tới mười tám tuổi đâu, đợi con khoẻ rồi sẽ tự động rời khỏi nhà.
Người đàn ông nghe thấy liền quở trách nhẹ nhàng.
- Không được, con vẫn phải đủ mười tám tuổi thì mới được rời đi. Con bây giờ vẫn là con của ta.
- Cha, còn thực sự xin lỗi, là con đã hại gia đình mình như thế này, mà lúc nào cũng trách cha không tốt.
- Không sao, không sao. Bây giờ chúng ta hiểu nhau là được rồi.
Qua mấy ngày khi bọn họ vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống ở kí túc xá thì căn nhà đã được sửa xong. Nhanh như vậy là do có sự trợ giúp của các thức thần. Cũng coi như là may mắn lần này mọi người đều an toàn. Nhưng Kuroyama vẫn không chịu vào bên trong, cậu sợ mình lại làm liên luỵ. Sau vài lần quát mắng thì mới chịu bước vào nhà.
Việc gia đình Kuroyama bị tấn công, bản thân còn bị đánh lên đánh xuống bầm dập suýt mất mạng rất nhanh đã được cả trường học biết. Bọn họ thấy cậu như vậy lại chẳng có chút gì gọi là thông cảm, còn hùa nhau lấy việc đó ra đùa giỡn.
- Một con yêu quái cũng không xử lí được, thậm chí bị đánh sập luôn của nhà mà giờ vẫn còn có tâm trạng đi học nữa sao?
- Hên cho con đó là nó không gặp tao ấy, nếu không tao đảm bảo con yêu quái đó chỉ có nước quỳ xuống cúi đầu cầu xin.
- Gia đình nó cũng là âm dương sư đó, vậy mà không đánh nổi một con yêu quái.
- Nhìn nó thì biết rồi, thằng ấy đần như vậy thì thể nào cả gia đình nó đều là người đần như thế thôi.
- Đúng thật, cả gia đình đều đần.
Bỗng một trong đám nam sinh đang tám chuyện bị một cánh tay to lớn lao đến nắm ngay yết hầu đập mạnh vào tường. Những người xung quanh bị một phen khiếp vía, nhưng cũng ngay lập tức xông vào gỡ cánh tay kia ra, không biết lực cánh tay kia mạnh cỡ nào mà bọn họ gỡ mãi vẫn không được. Cậu nam sinh kia cứ như thế thì có thể chết mất. Đột nhiên một bàn tay mang theo linh lực đặt lên cánh tay to lớn ấy khiến nó bắt buộc phải buông xuống.
- Kuroyama, bình tĩnh lại.
- Không được nói xấu gia đình tôi. - Kuroyama tức giận nói lớn.
Tezuka quay lại người nam sinh vừa mới bị bóp cổ kia, cậu ta còn đang trợn mắt trắng dã ho sù sụ.
- Nakami, xin lỗi Kuroyama và gia đình cậu ta đi.
Nakami nghe không vô, tức giận quát lại.
- Tại sao chứ hả? Tớ mới là người suýt chết đây nè. Cậu không thấy sao? Nhìn đi! Nhìn đi! Cổ tớ còn in năm ngón tay của cậu ta đấy.
- Nhưng cậu cũng là người nói lời không phải trước. Cậu xin lỗi cậu ta trước rồi cậu ta xin lỗi cậu sau.
- Không bao giờ có chuyện tớ xin lỗi cái tên Đần ấy.
Hoà giải không được nhưng vì sự có mặt của Tezuka nên trong lớp cũng không có đánh nhau thêm nữa. Mọi người ai cũng cực kì sốc khi thấy Kuroyama trở nên kích động và bạo lực như vậy. Trước giờ cậu chỉ toàn là như bao cát, ai muốn đánh thì đánh, ai muốn chửi thì chửi, lại ngoan ngoãn nghe lời. Kuroyama trước giờ luôn một mình bây giờ lại càng thêm cô độc. Dù vậy cậu cũng không buồn nữa vì cậu biết vẫn còn có gia đình luôn yêu thương mình.
Nhưng chỉ vài ngày sau, cậu lại gặp con yêu quái mặt quỷ kia. Lần này nó căn thời điểm rất chuẩn xác, chỉ có một mình Kuroyama ở trên đường, xung quanh không hề có ai. Cậu nhanh chóng chạy đi thì lại bị một con yêu quái khác chặn đầu lại. Chính là con chim đã giúp mặt nạ quỷ trốn thoát.
- Lần này sẽ không có ai giúp mày đâu oát con.
Mặt nạ quỷ lao tới húc vào người cậu, con chim kia cũng phóng lên dùng mỏ nhọn mà đâm. Kuroyama giống như miếng mồi ngon nhanh chóng bị bọn họ đánh bê bết máu thêm một lần nữa. Chúng nhìn cậu bằng đôi mắt thù hận nhưng lại không giết ngay, Kuroyama đoán nguyên nhân của chúng là muốn dùng cậu để dụ mẹ cậu ra. Khi còn chúng đang kéo cậu đi về nơi trú ẩn của mình, cậu dùng hết sức lực còn lại lên tiếng:
- Các người hận mẹ tôi đến thế sao?
- Một bên mặt của ta chính là bị ả ta cắn đứt.
Cậu đảo mắt qua con chim thì nó cũng chẳng nói gì. Có lẽ trong chuyện này nó không có thù hận gì. Chỉ đi theo tên mặt nạ quỷ trợ giúp.
- Ta sẽ bắt ngươi cùng người thân của người rồi tra tấn, ta đảm bảo ả đó cũng sẽ xuất hiện thôi.
Nghe thấy thế Kuroyama hoảng loạn nói lớn:
- Đừng đụng tới người thân của tôi, các người muốn giết tôi thì giết đi. Mẹ ruột của tôi, người mà các người đang tìm đã chết từ lâu rồi. Các người dù cho làm cách nào cũng không bao giờ khiến bà ấy xuất hiện được đâu.
Con chim đắn đo một lúc cũng lên tiếng.
- Đại ca, có thể ả Kako thực sự chết rồi.
- Im miệng, ả không thể nào chết được. Ả mạnh như vậy không thể nói chết là chết được.
- Nhưng cũng chúng ta đã tìm tung tích hơn mười sau năm rồi, ở đâu cũng nói là ả ta đã chết.
- Ngươi tin chứ ta không tin. Ả nhất định là còn sống.
Kuroyama bị kéo lết vào một kết giới cứ như vậy biến mất cùng với bọn chúng. Đến gần tối gia đình không thấy cậu về liền có chút lo lắng, chỉ có người cha là hoàn toàn không. Ông ta nói rằng có lẽ cậu đã bỏ đi vì sợ gia đình bị nguy hiểm. Cả đêm hôm đó cậu không về, gia đình cũng không ai đi tìm. Cũng chẳng có ai bị mất giấc ngủ.
Sau khi gây ra một cuộc náo loạn ở lớp ngày hôm qua, thì bây giờ lại nghỉ học không phép một lần nữa. Kuroyama bây giờ không còn giống như lúc trước, cậu ta đang bắt đầu trở nên nổi loạn rồi. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới bọn họ cơ chứ. Các học sinh lại thản nhiên sinh hoạt bình thường, không có cậu bầu không khí lại càng trở nên dễ chịu hơn hẳn. Tezuka nhìn vào chỗ bàn trống ở cuối lớp, rồi quay lại đeo tai nghe lên tiếp tục làm bài tập.
...
Khi bị bắt về, Kuroyama biết chắc chắn là mình sẽ bị đánh đập và tra tấn dã mãn. Cả cơ thể cậu bị xích quấn chặt treo lên trên một cái hang động, con yêu quái kia cũng không đeo mặt nạ quỷ nữa mà để lộ ra một nửa khuôn mặt bị căn đứt của mình. Nó cầm cái chuỳ gai ra sức mà đánh, cậu càng gào khóc thì hắn càng đánh mạnh, còn cậu im lặng thì hắn lại đánh mạnh hơn nữa.
- Nói, mẹ mày con ả đó đang ở đâu?
- Mẹ tôi... đã chết rồi.
Da thịt của Kuroyama rách nát hết, bây giờ cậu sống không bằng chết. Cậu chỉ biết nhớ về những kí ức về gia đình để giữ lại sự tỉnh táo. Không biết khi bọn họ không thấy cậu về nhà thì có lo lắng hay không? Bây giờ những trận đòn khiến cậu sợ hãi, cả người thì run rẩy, cơ bắp lại đau nhức khắp nơi. Nhưng chỉ cần nghĩ tới mình không làm liên luỵ đến người thân thì lại cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Tuy nhiên chỉ sau một cơn mê khi cậu mở mắt ra thì đã thấy mẹ và Momo đang ôm nhau khóc ở góc hang. Kuroyama giờ muốn gào cũng không còn sức để gào nữa, cậu chỉ biết khóc lóc. Bán diện yêu thả Kuroyama ra khỏi dây xích, lại nắm tóc của mẹ cậu kéo tới. Hắn là muốn đổi bao cát.
Kuroyama nằm một đống gắng gượng đứng dậy, nhưng đều không được. Cậu nghe rõ được tiếng hét sợ hãi và đau đớn của mẹ nhưng lại bất lực, cậu hận bản thân mình sao lại quá yếu, cậu hận sao bản thân lại luôn mang đến điều xui xẻo cho người khác. Đôi mắt đỏ lừ sưng vù căm hận nhìn tên tàn nhẫn kia. Cậu cắn răng đau đớn bò trên mặt đất như con giun tiến tới chỗ hắn. Khi đã đủ gần Kuroyama cong cơ thể lại dồn hết sức mà lao tới cắn. Vết cắn ấy lại rơi vào khoảng không đã bị khuyết trên mặt con yêu quái. Nó tức giận thả người phụ nữ ra, quay trở lại đánh cậu thừa sống thiếu chết thêm một lần nữa. Người mẹ được thoát khỏi vội vàng chạy tới chỗ Momo đang kinh hãi ôm vào lòng. Con bé khóc lớn miệng vẫn luôn không ngừng trách vì Kuroyama nên nó mới bị kéo tới chỗ này. Cậu không giận, vì con bé nói đâu có sai. Khi vẫn đang bị đánh thì con điểu yêu lại kéo vào trong hang một chàng trai trẻ, là Jiro.
Lần thứ hai Kuroyama mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang bị treo lên trên dây xích. Cậu vội vàng đảo mắt tìm người thân mình thì đã thấy họ ở bên dưới, cơ thể cũng toàn những vết thương. Ngay cả đứa trẻ là Momo bọn chúng cũng không tha, đúng là loại tàn ác. Nhưng cũng thật may bọn họ đều còn sống, vết thương cũng nhẹ hơn cậu rất nhiều. Bỗng Kuroyama nghe được trong không khí có tiếng trò chuyện.
- Sao không bắt tên đàn ông kia về?
- Đại ca, tên đó trốn nhanh quá, em bắt không kịp. Hắn đẩy con mình lên trước cản đường rồi chạy về phía có kết giới của bọn âm dương sư. Em chỉ có thể mang được thằng nhóc kia về thôi.
- Vậy càng chứng tỏ tên đó có vấn đề, hắn chắc chắn biết được ả Kako đang ở đâu. Dù sao hắn cũng đã nuôi con của ả lớn như thế kia.
- Đại ca, sau lần này bọn âm dương sư lại cẩn thận hơn rồi, bắt người lúc này càng khó hơn. Hay bay giờ chúng ta đến ngọn núi ở phía tây Kyoto đi. Em nghe nói mấy yêu quái lớn đều đang tập trung ở đó. Ở đó biết đâu lại có tung tích của con ả kia.
- Không được.
- Sao vậy đại ca?
- Nếu bọn chúng mà biết đến sự tồn tại của thằng nhóc kia thì sẽ ngay lập tức lao vào ăn thịt nó, lúc đó mất cả chì lẫn chài.
Khi đang nói thì bọn chúng phát hiện Kuroyama đã tỉnh, con yêu quái lại đi tới đánh cậu. Mọi hận thù chưa trả được cho người mẹ bây giờ tạm thời sẽ trút lên lên người con. Nhưng chỉ một lúc thì con điểu yêu vội vàng đi vào hang thông báo, kết giới của bọn chúng đã bị phát hiện, phải chạy trốn thật nhanh. Tên bán diện yêu tức giận, đành quyết định mang tất cả đi tới ngọn núi phía tây ở Kyoto.
...
Izumi đang ở ngoài sân luyện tập với ba anh em Kamaitachi nhìn thấy Akihiko đeo balo trên lưng định đi đâu đó, có vẻ sẽ khá lâu. Cô có hơi tò mò nhưng cũng không hỏi chỉ lặng lẽ quan sát rồi tự đoán biết. Akihiko gọi Kamaitachi lại, muốn nó đi theo cùng. Không còn ba con chồn Izumi cũng dừng lại tập luyện, ngồi một góc. Akihiko vừa chỉnh lại đôi giày trên chân mình ở bậc thềm vừa nói:
- Sao em không tìm cho mình một thức thần đi?
- Em không muốn.
- Đừng có bắt trước Arata, em không phải là cậu ta.
Izumi không đáp lại đứng dậy đi vào trong nhà. Chàng trai nhìn về hướng đứa em gái mình một lúc rồi lại cởi giày ra theo đằng sau. Akihoko ở đằng sau gõ nhẹ vào vai Izumi, để cô quay người lại nhìn mình:
- Ngày mai em xin nghỉ học đi, theo anh tới một nơi.
Sáng sớm hôm sau, Akihiko lái một chiếc xe hơi cũ kĩ cùng với Izumi đi đến một ngọn núi trúc. Ngọn núi này không lớn lại có vẻ hẻo lánh, giữa đường cả hai còn phải xuống xe đi bộ một đoạn dài. Là âm dương sư nên Izumi liền có thể nhận ra ngọn núi này có kết giới, hơn nữa còn là loại kết giới cực kì mạnh, không chỉ yêu quái mà kể cả con người nếu không được mời tới thì đều không thể đi lên. Akihiko quan sát ngọn núi một lúc thì thấy có một dãy bậc thang đá nhỏ, nhưng anh lại không có ý định đi lên.
Đến gần chiều, đột nhiên một cô gái mặc đồ công sở đi xe đạp chạy từ con đường mòn nhỏ tới chỗ dãy bậc thang. Cô ta dựng xe ở bên dưới rồi từ từ đi lên trên ngọn núi như không có gì. Izumi còn chưa kịp ngạc nhiên thì lại có hai bóng người xuất hiện ngay sau đó. Akihiko ra hiệu bảo Izumi im lặng tiếp tục quan sát. Hai bóng người kia cứ đứng lặng ở đó chẳng rời đi. Một kẻ thì mặc bộ kimono trắng cũng với chiếc mặt nạ mèo, tên còn lại thì ăn mặt bình thường hơn nhưng cũng trên lưng đeo cái ống đựng tranh.
...
- Chị về rồi.
Người phụ nữ mặc đồ công sở đứng trước một cánh cửa của một ngôi miếu nói rồi bước vào bên trong. Một con mèo trắng chạy ra đón cô, sau đó là một cô gái trẻ mặc một bộ đồ thể thao màu xanh dương cũ cũng vui mừng đón.
- Chị Inari, em chuẩn bị nước nóng rồi đấy, chị đi tắm đi.
- Ừm, à mà Miya.
- Dạ.
- Hôm nay em có mang con yêu quái nào về nhà không đó?
- Dạ không, chị đã nói rồi nên em không mang con nào về nữa.
- Thật không?
- Thật.
Inari đảo mắt nhìn xung quanh rồi cũng không nói gì đi vào phòng tắm, tắm rửa. Miya trong lúc đó bước ra ngoài nhìn xuống dưới chân núi một lúc rồi nhìn xa xăm lên đường chân trời.
- Chị Inari, hôm nay chị có cảm thấy ai cứ đi theo hay nhìn chị không?
- Hả, em nói cái gì vậy chị nghe không có rõ?
- Em hỏi... thôi không có gì đâu.
Miya không nói gì nữa, nhưng cô cứ nhìn về đường chân trời với vẻ mặt không được tốt lắm. Trong bữa tối cô nói với chị mình.
- Ngày mai chị ngủ nhờ nhà bạn một đêm có được không?
- Tại sao? - Inari uống một ngụm canh rồi hỏi lại.
- Chỉ là cảm giác của em.
- Em muốn ở nhà một mình làm gì? Nếu không có chuyện gì thì chị ngủ nhờ nhà người khác phiền lắm.
- Chỉ một đêm thôi mà.
- Thế rốt cuộc là có chuyện gì?
- Em cũng không biết chỉ là linh cảm thôi.
Miya không giải thích được nỗi lo lắng vô hình trong lòng mình. Tối đó cô không ngủ được lại cứ đứng ở bên cửa sổ nhìn ra đằng xa. Con mèo trắng cũng thức cùng cô cả hai ngồi cùng nhau cho tới tận sáng.
- Chị, hôm nay đừng về nhà.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? - Inari cũng hơi bực dọc khi bị nhắc mãi một điều.
- Không thôi thì chị cầm lấy cái này đi, cả cái này nữa.
Cô gái đưa liên tiếp một cái chuông nhỏ, rồi một cái bát đồng, dặn dò người chị đừng để chúng rời xa người mình, và đặt biệt là lá bùa trấn yêu bình thường vẫn hay đeo hôm nay cũng phải thêm một cái nữa. Inari biết em gái cũng chỉ muốn tốt cho mình nên dù có hơi phiền phức thì vẫn miễn cưỡng làm theo. Dù sao con bé cũng đặc biệt, có thể nhìn thấy những thứ cô không thể thấy. Gia đình cô cũng không giống những người khác.
Inari đi xuống núi lấy chiếc xe đạp ở sẵn ở dưới chạy đi ra ngoài đường lớn. Một lúc sao Miya cùng với con mèo trắng cũng xuống. Cả hai đứng dưới chân núi sau đó đi một vòng như kiểm tra một thứ gì đó. Con mèo lúc đầu cũng chỉ đi xung quanh chủ nhân mình rồi không biết từ lúc nào đã biến mất, một lúc sau thì thấy bóng dáng nó đi đến sát cạnh biên kết giới lại không muốn đi tiếp, ngồi xuống liếm bộ lông trắng của mình. Lúc này hai người thanh niên bám theo Inari cũng xuất hiện. Người đeo mặt nạ bạch miêu ngay lập tức quỳ một chân xuống trước mặt nó, chàng trai còn lại cũng cúi đầu hành lễ.
- Thiếu chủ.
Con mèo chỉnh lại dáng vẻ, vốn dĩ nó đang ở chỗ cao nên nhìn xuống bọn họ một cách vô cùng trịnh thượng. Bất ngờ một thanh âm của con người phát ra từ cổ họng của nó.
- Tìm được ta chắc cũng khó khăn cho ngươi Aoi, nhưng ta không muốn về.
- Thiếu chủ, hiện giờ mọi thứ đang rất loạn cầu ngài mau chóng trở về giải quyết.
- Nơi đó cần cha ta là đủ, ta có về cũng phải thông qua ý ông ta. Ta về hay không về cũng không có gì khác biệt.
- Hiện giờ gia tộc Kouno đang bị chèn ép, nếu ngài không trở về thực sự sẽ có chuyện.
- Kouno? Kouno thì có chuyện gì?
- Gia tộc Kouno đang bị các gia tộc khác đòi trục xuất khỏi gia tộc Nekomura, tộc trưởng cũng thầm đồng ý, nếu cứ như vậy...
- Ngươi biết là cha ta đã thầm đồng ý, thì việc ta có trở về hay không cũng không cứu được bọn họ.
- Nhưng mà... - Giọng của Aoi đột nhiên kích động. - Kouno đang trong tình trạng bị suy yếu nếu lúc này lại không được sự bảo hộ của gia tộc Nekomura thì...
- Ta sẽ không trở về, ngươi có biết ta cực khổ như thế nào mới có thể thoát khỏi ông ta không?
Con mèo không muốn nghe tiếp, nó trực tiếp cắt ngang rồi ngỏng mông bỏ đi. Inao đứng bên cạnh cũng không biết nói gì, dù sao anh cũng là người ngoài. Nhưng nét mặt anh lúc này lại có rất nhiều thứ khó hiểu, lúc đầu vì dựa vào mùi hương Aoi đưa rồi đi theo người phụ nữ kia nên anh cũng không để ý, nhưng sau khi so sánh vị trí hiện tại của bản thân thì liền có nhiều khúc mắc.
- Tại sao thiếu chủ tộc Nekomura lại trốn ở bên trong thập đại phong ấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook