Black Dog (Hắc Khuyển)
-
Chương 46: Đó không phải là lòng tốt
Tôi có thể viết thư gửi về nhà không?
Hắn ta ngạc nhiên, đánh rơi cả miếng thịt trên đũa.
- Hả!? Ngươi đang đang đùa đấy à?
- Tôi chỉ muốn nhắn với họ là mình vẫn ổn.
- Quên đi. Không có gửi thư gì hết.
Kikyo buồn bã đôi mắt trùng xuống, lặng lẽ thu dọn chén bát trên bàn sau khi ăn xong rồi rửa sạch chúng. Muko bây giờ đã bớt bám chặt lấy chân cô, con bé đã có thể tách khỏi cô hơn. Đến tối như thường lệ cô dắt con bé đi dạo để giảm bớt đi sự ngột ngạt. Kikyo ngồi trên ghế đá yên lặng lắng nghe từng âm thanh của côn trùng và cây cối. Mỗi ngày cô đều cảm thấy quả tim đang đập trong cơ thể mình có gì đó không ổn, nó bức bối, khó chịu như bị kìm hãm. Cái cảm giác ấy cứ lớn dần lớn dần và dường như đến một lúc nào đó sẽ không thể chịu đựng được nữa mà nổ tung ra từng mảnh.
Bất ngờ có một bóng người đổ dài từ trên lối cầu thang đi xuống, thường thì vào giờ này khu chung cư đã đi ngủ hết. Kikyo do dự là không biết mình nên trở lại vào căn hộ hay là giả vờ như không quan tâm. Những nết nhăn trên khuôn mặt dần dần hiện ra, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc trắng và quần áo sạch sẽ. Khi thấy Kikyo chuẩn bị đứng dậy bỏ đi thì vội gọi lại.
- Cháu gái!
- Dạ?
- Con dành chút thời gian với bà được không?
Người phụ nữ già bắt đầu ngồi vào ghế đá, dùng bàn tay thô ráp của mình vỗ nhẹ lên bề mặt lạnh lẽo của nó, mỉm cười hạnh phúc:
- Hôm nay con trai bà sẽ về nhà, bà chỉ là muốn ai đó cùng đợi với mình một lúc cho đỡ buồn thôi.
Kikyo không vội bỏ đi nữa, cô quyết định ngồi lại với bà lão trò chuyện.
- Thằng bé mấy năm nay đều không về, nó nói phải ở Tokyo làm việc để còn lo cho gia đình tương lai của mình. Cũng phải thôi, năm nay thằng bé sắp sửa được ba mươi ba tuổi rồi. Nếu không có tiền thì làm sao có thể cưới vợ được.
- Chú ấy làm gì ạ?
- Bà cũng chẳng biết nữa, nó chỉ nói là làm trong một công ty nào đấy.
- Bà sống một mình vậy có ổn không ạ?
- Bà có sống với con trai cả và con dâu nhưng tụi nó bạc lắm. Bà giờ bà chỉ có một thằng con trai là nó thôi.
Muko tìm thấy một trái banh bị bỏ quên ở bãi cỏ, con bé tò mò cầm lên trên tay, nó ngước lên nhìn Kikyo không thấy cô nói hay mắng gì nên liền tự chơi với vật hình tròn ấy. Bà lão và Kikyo chờ đợi hơn một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng một ai xuất hiện.
- Chú ấy nói khi nào đến nơi ạ?
- Thằng bé báo với bà là khoảng ba giờ sáng.
- Còn tận tới hai tiếng nữa, bà nên vào nhà đợi sẽ tốt hơn ở ngoài này sương lạnh không tốt.
- Hai tiếng đồng hồ thôi mà rồi nó cũng sẽ trôi qua rất nhanh. Chờ đợi một người mình yêu quý thật sự rất hạnh phúc.
Bà lão đưa tay lên quệt đi vệt nước lăn ở khoé mắt, làn da nhăn nheo có vài vết đen sì lộ ra. Bà ấy có chút xấu hổ vội che đi, rồi lại nở một nụ cười gượng gạo.
- Là bà đã tốn thời gian của cháu rồi. Cháu cứ vào nhà ngủ đi, bà không làm phiền nữa đâu.
Kikyo nhận ra các vệt đen đó là dấu vết của bạo hành. Cô không nói gì mà chỉ im lặng vì nói ra sẽ chỉ khiến bà ấy thấy xấu hổ thêm. Cô cũng biết mình không có thể giúp gì cho con người ấy. Cho người con trai cả và cô con dâu đó một bài học sao, cô hiện giờ không có khả năng. Bản chất của con người là khó thay đổi, dùng lời lẽ thuyết phục sẽ chẳng đi tới đâu. Hiện giờ chỉ mong người con trai còn lại sẽ đến và đón bà lão đi và cầu cho bà sẽ được đối xử tốt hơn.
- Cháu không buồn ngủ sao?
- Cháu sẽ đợi cùng bà.
- Cảm ơn, cháu thật sự là người tốt.
Đêm hôm đó trời không có trăng, ánh đèn của khu chung cư cứ chập chờn, mỗi lần nó tắt mọi thứ lại chìm vào trong một màn đêm đen tuyền. Trái banh trong tay Muko bị tuột rơi xuống lăn ra xa, nó nhìn thấy Kikyo không để tâm tới mình mà chỉ đang tập chung nói chuyện với một bà lão, nên đành một mình đi tìm. Mỗi một bước chân tiến ra xa khỏi Kikyo, nó đều phải dùng hết tất cả sự dũng cảm, có lẽ Kikyo sẽ khen nó vì điều này. Bàn tay nhỏ bé chạm vào bề mặt căng tròn nhặt lên, Muko lại ngoảnh đầu nhìn Kikyo một lần nữa. Đôi môi lần đầu tiên khẽ mở với một thanh âm chuẩn bị phát ra. Nhưng ngay trong cái khoảng khắc đó một cặp mắt sáng rực bất thình lình xuất hiện ở phía sau con bé. Cơ thể nhỏ nhắn bị hất tung lên không trung, Muko không kịp nhận ra bất cứ chuyện gì. Con bé thấy Kikyo la lên rồi chạy về phía mình, sau đó bản thân rơi tự do đáp xuống một bề mặt cứng cùng với tiếng móp méo của kim loại. Rồi mọi thứ chìm dần vào trong bóng tối.
- Muko!!!
- Shinozaki!
Cả hai lao đến chiếc xe hơi vừa gặp tai nạn. Người đàn ông bên trong nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài. Người đó chỉ bị trầy xước nhẹ trên mặt nhưng Muko.
- Shinozaki, con có sao không?
- Mẹ! Con không sao, hình như con vừa đụng phải một thứ gì đó.
Người đàn ông kiểm tra xung quanh rồi nhìn thấy một quả banh, ông ta thở phào, có lẽ là do trời tối quá nên đã bị ảo giác là đã tông phải một đứa bé. Nhưng ngay sau đó liền sững sờ khi nhìn thấy vết lõm trên mui xe. Đôi chân run rẩy đứng không vững, vội vàng nắm lấy tay mẹ mình cầu xin.
- Mẹ! Mẹ đừng báo cảnh sát. Con sắp làm đám cưới rồi, con không muốn có tiền án, con không muốn đi tù!
- Được, được mẹ sẽ không báo cảnh sát.
- Còn cô gái hồi nãy mẹ đi cùng, còn cô ta nữa!
Hai con người lại càng sợ hãi và hoảng loạn hơn, khi Kikyo đột nhiên bốc hơi như thể cô gái đó chưa từng tồn tại.
Kikyo vội vàng mở cánh cửa căn hộ, đặt Muko lên sofa nhanh chóng kiểm tra viết thương của con bé. Tầm nhìn của cô càng lúc càng trở nên méo mó. Lại nữa, lại thêm một lần nữa... là lỗi của cô.
- Anh Tadashi làm ơn giúp tôi với!
Tadashi bước ra từ trong phòng, hắn nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng nét mặt không hề tỏ ra ngạc nhiên. Thong thả đi tới.
- Con bé chết rồi.
- Anh nói gì vậy? Con bé còn sống, chúng ta phải cứu con bé.
- Chậc.
Tadashi đẩy mạnh Kikyo ngã ra sau.
- Con bé này chết rồi. Nó không còn thở nữa.
- Muko chưa có chết, anh phải gọi xe cứu thương ngay? Làm ơn, tôi xin anh hãy làm gì đó cứu lấy con bé.
- Muộn rồi, quá trình ấy đã bắt đầu.
Từ thể xác của Muko dần dần xuất hiện các quả cầu lửa màu xanh, nó rất nóng nhưng không hề đốt cháy bất cứ đồ vật nào. Cơ thể con bé bay lên giữa không trung và bắt đầu biến đổi. Tadashi theo bản năng tự động lùi về. Lần gặp trước hắn có thể tỏ ra bất cần trước mặt Zen là vì trong tâm trí hắn lúc đó chỉ có sự an nguy của ngài Shun. Nhưng lần này hắn đã phải khiếp sợ trước thứ sức mạnh áp đảo kia. Những đốm lửa dần dần tan biến, đầu tiên là đôi chân bé xíu, sau đó là đôi tay nhỏ nhắn hiện ra. Lại là một nhân cách khác của Zen dưới dạng một đứa trẻ. Tadashi kinh ngạc vì "Zen" kia không xuất hiện, nó không hề đúng theo như các báo cáo điều tra trước đây mà hắn đã đọc.
Đứa bé trai ấy vóc dáng cũng chỉ tầm như Muko, mái tóc nâu nhạt, nước da trắng bệch. Cặp mắt nó vô hồn nhìn vào đôi trai gái trong phòng. Thằng bé không nói năng gì sau khi xuất hiện, chỉ lẳng lặng đến nhà bếp cầm con dao thái dứt khoát cắt một đường sâu lên cổ tay. Kikyo kinh hãi lao tới nắm chặt lấy vết thương để cầm máu. Tadashi chỉ ở một bên quan sát không có ý định can thiệp.
- Em làm gì vậy? - Kikyo lo lắng nói lớn.
- Không phải chị muốn tôi chết đi sao? Và cả người đàn ông kia nữa. Chẳng phải mọi người ở đây đều muốn tôi chết luôn đi sao?
- Không ai ở đây muốn em cả.
- Thôi đi! Ở đây chị là kẻ kinh tởm nhất đấy.
Kikyo chết lặng khi nghe thấy đứa bé như thế với mình.
- Tại sao chị lại ngăn cản tôi lại? Dù cho tôi có sống thì cũng chỉ là đồ giả. Cuối cùng thì cũng sẽ bị giết, thế thì kết thúc như vầy có phải nhanh hơn không. Hay là chị đang thương hại cho tôi?
- Không, chị không...
- Vậy là do lòng tốt nhỉ? Đối với ai chị cũng tốt như vậy hết sao? Thật là một con người cao thượng. Nhưng chị lừa được ai chứ tôi thì không.
Thằng bé bước tới sáp mặt trực diện với Kikyo nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khinh thường.
- Đó không phải là lòng tốt đó chỉ là sự sợ hãi mà thôi. Chị không muốn để cho các nhân cách phải chết vì chị sợ "Zen" sẽ quay trở lại, bởi nếu hắn xuất hiện thì chị sẽ lại bị tiếp tục tra tấn dã man. Chị là một kẻ thảm hại không hơn không kém. Mười năm luyện cung lại chẳng bằng ai, võ thuật cũng không giỏi giang, trí óc lại càng không thông minh. Chị thật ra chẳng hề muốn chia sẻ trách nhiệm của gia tộc với anh trai mình. Thứ cô muốn chỉ là sự chú ý từ cha và người ông chưa bao giờ gặp mặt mà thôi.
Mỗi lời nói của thằng bé như lưỡi dao đâm vào tim cô, dù luôn muốn phủ nhận lại những lời vỉ vả đó nhưng làm thế nào đây khi tất cả đều là sự thật. Liệu cô có từng yêu thương Muko không hay chỉ vì không muốn "Zen" trở lại nên cô mới cứu con bé. Cô tập bắn cung để làm gì và rời bỏ nó vì điều gì, cô chỉ là một kẻ ích kỉ, kinh tởm thảm hại.
- Khi chị quyết định cắt ngón tay của Kou thay vì của mình, thì tôi đã biết bản chất của chị rồi. Những người khác, chẳng hạn như người đàn ông kia, hắn ta làm những việc hại đến người khác và còn muốn giết cả tôi. Nhưng lại không khiến tôi tởm lợm bằng chị, vì hắn không hề có ý định bào chữa cho bản thân. Nên làm ơn đừng tỏ vẻ tốt bụng nữa, đừng đeo cái mặt nạ ấy nữa. Nếu chị là người tốt thì tôi, chị và tất cả mọi người cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này rồi!
Nước mắt của Kikyo cứ thế tuôn ra, cổ họng cô run rẩy, giống như tất cả mọi sự dối trá mà cô dùng để bào chữa cho bản thân đã bị vạch trần. Một thứ xấu xí luôn được bọc trong những lời biện hộ giả tạo. Cô không là gì cả, chẳng là bất cứ thứ gì cả, chỉ là một kẻ với một cái vỏ rỗng tuếch chỉ biết trách cứ số phận. Thằng bé gạt bàn tay đang cầm máu cho nó ra, định cắt thêm một đường nữa trên cổ mình. Kikyo vô thức nắm lấy ngăn cản làm lưỡi dao cắt vào phần da thịt đau đớn.
- Em không muốn sống sao? Chẳng lẽ biết mình chỉ là một nhân cách mà em cho rằng mình không được phép sống sao? Phải, chị chỉ là một kẻ thảm hại, nhưng chị vẫn muốn sống, vậy tại sao em lại không được phép sống cơ chứ?
- Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị giết mà thôi.
- Nhưng hiện tại em vẫn còn sống!
Kikyo hét lên, giọng cô như muốn vỡ tan ra. Cô ôm lấy thằng bé vào lòng khóc nức nở.
- Con người hay yêu quái ai rồi cũng sẽ chết. Chỉ là họ không biết mình sẽ ra đi khi nào, theo cách nào. Nhưng họ luôn cố gắng sống, cố gắng tồn tại qua mỗi ngày. Vậy thì em cũng nên cố gắng sống cho tới ngày mình không thể sống được nữa chứ!
- Chị chỉ không muốn gặp lại "Zen" thôi, đừng nói như mình cao thượng lắm.
- Phải! Chị không muốn gặp lại "Zen" nữa, nhưng như vậy là sai sao? Không muốn bị đánh đập nữa là sai sao? Không muốn mình bị đau đớn là sai sao? Không muốn mình bị chết là sai sao? Muốn được sống là sai... sao?
Đứa trẻ buông con dao xuống, tiếng kim loại va đập với sàn nhà vang lên. Nó ôm nhẹ lấy Kikyo, đôi mắt bắt đầu ngấn nước. Thứ mà tất cả những nhân cách của Zen đều bị tước mất đi chính là lí do để sống, bởi vì họ sinh ra cũng chỉ để bị giết chết, bởi vì tất cả bọn họ đều không phải là thật, bởi tất cả chỉ là một sự tồn tại giả dối.
Kikyo băng bó lại vết thương cho thằng bé, nó không chống cự nữa mà ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa.
- Hisao. Đó là tên của tôi.
- Chị là Inuyama Kikyo.
- Tôi biết.
- Muko, con bé...
- Chị ấy chết rồi. Chị ấy tên là Hisako, chị gái song sinh của tôi.
- Chị xin lỗi.
- Cũng không phải là lỗi của chị, vì dù sao chúng tôi rồi cũng sẽ bị giết. Chị ấy ra đi theo cách ấy đã là nhanh chóng và ít đau đớn nhất rồi.
Kikyo thay cho Hisao một cái áo khoác hình con thỏ màu cam nhạt, trong lúc đó thằng bé nhìn lướt qua Tadashi.
- Này, tôi sẽ cho chị một lời khuyên, mọi thứ trên đời này không có gì là trùng hợp cả đâu.
Như bị bắt thóp, Tadashi cười mĩm cưỡng đáp lại, cơ thể bất giác run rẩy sợ hãi. Hắn ta lủi dần đi ra ngoài đến sáng mới quay trở lại. Tadashi luôn tránh né phải chạm mắt với Hisao, vì thằng bé luôn nhìn thấu được hắn, đó chính là khả năng của nó.
- Này, ngươi muốn gửi thư cho gia đình mà phải không, ngài Shun đã cho phép rồi. - Tadashi nói.
- Thật sao? - Kikyo vui mừng đáp lại.
- Dù vậy nhưng không thể gửi qua bưu điện vì cha ngươi có thể tìm ra được gì đó. Ông ta rất là nguy hiểm. Nên ta sẽ đích thân đi. Trong lúc đó sẽ có người từ dinh thự tới thay ta.
- Cảm ơn anh.
Tadashi cầm lấy bức thư mới được viết xong liếc qua đọc.
Con vẫn khoẻ, cha mẹ đừng lo lắng. - Inuyama Kikyo.
- Ngươi viết vậy thôi hả? Ta cứ nghĩ sẽ phải dài lắm chứ.
Kikyo cười mỉm nhẹ:
- Như vậy là được rồi.
Cô muốn ghi thêm vào bức thư là mình chắc chắn sẽ về nhà, nhưng chính bản thân lại không biết khi đó sẽ là khi nào, vì thế nên không viết sẽ tốt hơn. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, vậy là người thay thế đã đến. Kikyo nhìn chàng trai đang đứng bên ngoài ban công, vặn vẹo hai bên vai rồi vươn ra đôi cánh lông vũ đen tuyền tuyệt đẹp và to lớn, rồi ngay lập tức tung bay trên bầu trời. Cơ thể ấy thật tự do. Kikyo đã thầm nghĩ như vậy.
- Chị đúng là ngây thơ. Sao chị không tận dụng cơ hội này mà bỏ trốn đi.
Kikyo nhìn vào vết sẹo trên mô bàn tay mình, ánh mắt trùng xuống buồn bã.
- Nếu là chuyện đó là có thể cái đã.
Kikyo chầm chầm đi tới vặn khoá mở ra. Cô bất ngờ khi thấy một người phụ nữ trẻ đang đứng trước căn hộ. Tadashi đã nói dinh thự sẽ gửi người tới thay thế cho hắn chỉ là cô không ngờ người đó lại là cô ấy.
- Chị Shika!
Hắn ta ngạc nhiên, đánh rơi cả miếng thịt trên đũa.
- Hả!? Ngươi đang đang đùa đấy à?
- Tôi chỉ muốn nhắn với họ là mình vẫn ổn.
- Quên đi. Không có gửi thư gì hết.
Kikyo buồn bã đôi mắt trùng xuống, lặng lẽ thu dọn chén bát trên bàn sau khi ăn xong rồi rửa sạch chúng. Muko bây giờ đã bớt bám chặt lấy chân cô, con bé đã có thể tách khỏi cô hơn. Đến tối như thường lệ cô dắt con bé đi dạo để giảm bớt đi sự ngột ngạt. Kikyo ngồi trên ghế đá yên lặng lắng nghe từng âm thanh của côn trùng và cây cối. Mỗi ngày cô đều cảm thấy quả tim đang đập trong cơ thể mình có gì đó không ổn, nó bức bối, khó chịu như bị kìm hãm. Cái cảm giác ấy cứ lớn dần lớn dần và dường như đến một lúc nào đó sẽ không thể chịu đựng được nữa mà nổ tung ra từng mảnh.
Bất ngờ có một bóng người đổ dài từ trên lối cầu thang đi xuống, thường thì vào giờ này khu chung cư đã đi ngủ hết. Kikyo do dự là không biết mình nên trở lại vào căn hộ hay là giả vờ như không quan tâm. Những nết nhăn trên khuôn mặt dần dần hiện ra, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc trắng và quần áo sạch sẽ. Khi thấy Kikyo chuẩn bị đứng dậy bỏ đi thì vội gọi lại.
- Cháu gái!
- Dạ?
- Con dành chút thời gian với bà được không?
Người phụ nữ già bắt đầu ngồi vào ghế đá, dùng bàn tay thô ráp của mình vỗ nhẹ lên bề mặt lạnh lẽo của nó, mỉm cười hạnh phúc:
- Hôm nay con trai bà sẽ về nhà, bà chỉ là muốn ai đó cùng đợi với mình một lúc cho đỡ buồn thôi.
Kikyo không vội bỏ đi nữa, cô quyết định ngồi lại với bà lão trò chuyện.
- Thằng bé mấy năm nay đều không về, nó nói phải ở Tokyo làm việc để còn lo cho gia đình tương lai của mình. Cũng phải thôi, năm nay thằng bé sắp sửa được ba mươi ba tuổi rồi. Nếu không có tiền thì làm sao có thể cưới vợ được.
- Chú ấy làm gì ạ?
- Bà cũng chẳng biết nữa, nó chỉ nói là làm trong một công ty nào đấy.
- Bà sống một mình vậy có ổn không ạ?
- Bà có sống với con trai cả và con dâu nhưng tụi nó bạc lắm. Bà giờ bà chỉ có một thằng con trai là nó thôi.
Muko tìm thấy một trái banh bị bỏ quên ở bãi cỏ, con bé tò mò cầm lên trên tay, nó ngước lên nhìn Kikyo không thấy cô nói hay mắng gì nên liền tự chơi với vật hình tròn ấy. Bà lão và Kikyo chờ đợi hơn một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng một ai xuất hiện.
- Chú ấy nói khi nào đến nơi ạ?
- Thằng bé báo với bà là khoảng ba giờ sáng.
- Còn tận tới hai tiếng nữa, bà nên vào nhà đợi sẽ tốt hơn ở ngoài này sương lạnh không tốt.
- Hai tiếng đồng hồ thôi mà rồi nó cũng sẽ trôi qua rất nhanh. Chờ đợi một người mình yêu quý thật sự rất hạnh phúc.
Bà lão đưa tay lên quệt đi vệt nước lăn ở khoé mắt, làn da nhăn nheo có vài vết đen sì lộ ra. Bà ấy có chút xấu hổ vội che đi, rồi lại nở một nụ cười gượng gạo.
- Là bà đã tốn thời gian của cháu rồi. Cháu cứ vào nhà ngủ đi, bà không làm phiền nữa đâu.
Kikyo nhận ra các vệt đen đó là dấu vết của bạo hành. Cô không nói gì mà chỉ im lặng vì nói ra sẽ chỉ khiến bà ấy thấy xấu hổ thêm. Cô cũng biết mình không có thể giúp gì cho con người ấy. Cho người con trai cả và cô con dâu đó một bài học sao, cô hiện giờ không có khả năng. Bản chất của con người là khó thay đổi, dùng lời lẽ thuyết phục sẽ chẳng đi tới đâu. Hiện giờ chỉ mong người con trai còn lại sẽ đến và đón bà lão đi và cầu cho bà sẽ được đối xử tốt hơn.
- Cháu không buồn ngủ sao?
- Cháu sẽ đợi cùng bà.
- Cảm ơn, cháu thật sự là người tốt.
Đêm hôm đó trời không có trăng, ánh đèn của khu chung cư cứ chập chờn, mỗi lần nó tắt mọi thứ lại chìm vào trong một màn đêm đen tuyền. Trái banh trong tay Muko bị tuột rơi xuống lăn ra xa, nó nhìn thấy Kikyo không để tâm tới mình mà chỉ đang tập chung nói chuyện với một bà lão, nên đành một mình đi tìm. Mỗi một bước chân tiến ra xa khỏi Kikyo, nó đều phải dùng hết tất cả sự dũng cảm, có lẽ Kikyo sẽ khen nó vì điều này. Bàn tay nhỏ bé chạm vào bề mặt căng tròn nhặt lên, Muko lại ngoảnh đầu nhìn Kikyo một lần nữa. Đôi môi lần đầu tiên khẽ mở với một thanh âm chuẩn bị phát ra. Nhưng ngay trong cái khoảng khắc đó một cặp mắt sáng rực bất thình lình xuất hiện ở phía sau con bé. Cơ thể nhỏ nhắn bị hất tung lên không trung, Muko không kịp nhận ra bất cứ chuyện gì. Con bé thấy Kikyo la lên rồi chạy về phía mình, sau đó bản thân rơi tự do đáp xuống một bề mặt cứng cùng với tiếng móp méo của kim loại. Rồi mọi thứ chìm dần vào trong bóng tối.
- Muko!!!
- Shinozaki!
Cả hai lao đến chiếc xe hơi vừa gặp tai nạn. Người đàn ông bên trong nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài. Người đó chỉ bị trầy xước nhẹ trên mặt nhưng Muko.
- Shinozaki, con có sao không?
- Mẹ! Con không sao, hình như con vừa đụng phải một thứ gì đó.
Người đàn ông kiểm tra xung quanh rồi nhìn thấy một quả banh, ông ta thở phào, có lẽ là do trời tối quá nên đã bị ảo giác là đã tông phải một đứa bé. Nhưng ngay sau đó liền sững sờ khi nhìn thấy vết lõm trên mui xe. Đôi chân run rẩy đứng không vững, vội vàng nắm lấy tay mẹ mình cầu xin.
- Mẹ! Mẹ đừng báo cảnh sát. Con sắp làm đám cưới rồi, con không muốn có tiền án, con không muốn đi tù!
- Được, được mẹ sẽ không báo cảnh sát.
- Còn cô gái hồi nãy mẹ đi cùng, còn cô ta nữa!
Hai con người lại càng sợ hãi và hoảng loạn hơn, khi Kikyo đột nhiên bốc hơi như thể cô gái đó chưa từng tồn tại.
Kikyo vội vàng mở cánh cửa căn hộ, đặt Muko lên sofa nhanh chóng kiểm tra viết thương của con bé. Tầm nhìn của cô càng lúc càng trở nên méo mó. Lại nữa, lại thêm một lần nữa... là lỗi của cô.
- Anh Tadashi làm ơn giúp tôi với!
Tadashi bước ra từ trong phòng, hắn nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng nét mặt không hề tỏ ra ngạc nhiên. Thong thả đi tới.
- Con bé chết rồi.
- Anh nói gì vậy? Con bé còn sống, chúng ta phải cứu con bé.
- Chậc.
Tadashi đẩy mạnh Kikyo ngã ra sau.
- Con bé này chết rồi. Nó không còn thở nữa.
- Muko chưa có chết, anh phải gọi xe cứu thương ngay? Làm ơn, tôi xin anh hãy làm gì đó cứu lấy con bé.
- Muộn rồi, quá trình ấy đã bắt đầu.
Từ thể xác của Muko dần dần xuất hiện các quả cầu lửa màu xanh, nó rất nóng nhưng không hề đốt cháy bất cứ đồ vật nào. Cơ thể con bé bay lên giữa không trung và bắt đầu biến đổi. Tadashi theo bản năng tự động lùi về. Lần gặp trước hắn có thể tỏ ra bất cần trước mặt Zen là vì trong tâm trí hắn lúc đó chỉ có sự an nguy của ngài Shun. Nhưng lần này hắn đã phải khiếp sợ trước thứ sức mạnh áp đảo kia. Những đốm lửa dần dần tan biến, đầu tiên là đôi chân bé xíu, sau đó là đôi tay nhỏ nhắn hiện ra. Lại là một nhân cách khác của Zen dưới dạng một đứa trẻ. Tadashi kinh ngạc vì "Zen" kia không xuất hiện, nó không hề đúng theo như các báo cáo điều tra trước đây mà hắn đã đọc.
Đứa bé trai ấy vóc dáng cũng chỉ tầm như Muko, mái tóc nâu nhạt, nước da trắng bệch. Cặp mắt nó vô hồn nhìn vào đôi trai gái trong phòng. Thằng bé không nói năng gì sau khi xuất hiện, chỉ lẳng lặng đến nhà bếp cầm con dao thái dứt khoát cắt một đường sâu lên cổ tay. Kikyo kinh hãi lao tới nắm chặt lấy vết thương để cầm máu. Tadashi chỉ ở một bên quan sát không có ý định can thiệp.
- Em làm gì vậy? - Kikyo lo lắng nói lớn.
- Không phải chị muốn tôi chết đi sao? Và cả người đàn ông kia nữa. Chẳng phải mọi người ở đây đều muốn tôi chết luôn đi sao?
- Không ai ở đây muốn em cả.
- Thôi đi! Ở đây chị là kẻ kinh tởm nhất đấy.
Kikyo chết lặng khi nghe thấy đứa bé như thế với mình.
- Tại sao chị lại ngăn cản tôi lại? Dù cho tôi có sống thì cũng chỉ là đồ giả. Cuối cùng thì cũng sẽ bị giết, thế thì kết thúc như vầy có phải nhanh hơn không. Hay là chị đang thương hại cho tôi?
- Không, chị không...
- Vậy là do lòng tốt nhỉ? Đối với ai chị cũng tốt như vậy hết sao? Thật là một con người cao thượng. Nhưng chị lừa được ai chứ tôi thì không.
Thằng bé bước tới sáp mặt trực diện với Kikyo nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khinh thường.
- Đó không phải là lòng tốt đó chỉ là sự sợ hãi mà thôi. Chị không muốn để cho các nhân cách phải chết vì chị sợ "Zen" sẽ quay trở lại, bởi nếu hắn xuất hiện thì chị sẽ lại bị tiếp tục tra tấn dã man. Chị là một kẻ thảm hại không hơn không kém. Mười năm luyện cung lại chẳng bằng ai, võ thuật cũng không giỏi giang, trí óc lại càng không thông minh. Chị thật ra chẳng hề muốn chia sẻ trách nhiệm của gia tộc với anh trai mình. Thứ cô muốn chỉ là sự chú ý từ cha và người ông chưa bao giờ gặp mặt mà thôi.
Mỗi lời nói của thằng bé như lưỡi dao đâm vào tim cô, dù luôn muốn phủ nhận lại những lời vỉ vả đó nhưng làm thế nào đây khi tất cả đều là sự thật. Liệu cô có từng yêu thương Muko không hay chỉ vì không muốn "Zen" trở lại nên cô mới cứu con bé. Cô tập bắn cung để làm gì và rời bỏ nó vì điều gì, cô chỉ là một kẻ ích kỉ, kinh tởm thảm hại.
- Khi chị quyết định cắt ngón tay của Kou thay vì của mình, thì tôi đã biết bản chất của chị rồi. Những người khác, chẳng hạn như người đàn ông kia, hắn ta làm những việc hại đến người khác và còn muốn giết cả tôi. Nhưng lại không khiến tôi tởm lợm bằng chị, vì hắn không hề có ý định bào chữa cho bản thân. Nên làm ơn đừng tỏ vẻ tốt bụng nữa, đừng đeo cái mặt nạ ấy nữa. Nếu chị là người tốt thì tôi, chị và tất cả mọi người cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này rồi!
Nước mắt của Kikyo cứ thế tuôn ra, cổ họng cô run rẩy, giống như tất cả mọi sự dối trá mà cô dùng để bào chữa cho bản thân đã bị vạch trần. Một thứ xấu xí luôn được bọc trong những lời biện hộ giả tạo. Cô không là gì cả, chẳng là bất cứ thứ gì cả, chỉ là một kẻ với một cái vỏ rỗng tuếch chỉ biết trách cứ số phận. Thằng bé gạt bàn tay đang cầm máu cho nó ra, định cắt thêm một đường nữa trên cổ mình. Kikyo vô thức nắm lấy ngăn cản làm lưỡi dao cắt vào phần da thịt đau đớn.
- Em không muốn sống sao? Chẳng lẽ biết mình chỉ là một nhân cách mà em cho rằng mình không được phép sống sao? Phải, chị chỉ là một kẻ thảm hại, nhưng chị vẫn muốn sống, vậy tại sao em lại không được phép sống cơ chứ?
- Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị giết mà thôi.
- Nhưng hiện tại em vẫn còn sống!
Kikyo hét lên, giọng cô như muốn vỡ tan ra. Cô ôm lấy thằng bé vào lòng khóc nức nở.
- Con người hay yêu quái ai rồi cũng sẽ chết. Chỉ là họ không biết mình sẽ ra đi khi nào, theo cách nào. Nhưng họ luôn cố gắng sống, cố gắng tồn tại qua mỗi ngày. Vậy thì em cũng nên cố gắng sống cho tới ngày mình không thể sống được nữa chứ!
- Chị chỉ không muốn gặp lại "Zen" thôi, đừng nói như mình cao thượng lắm.
- Phải! Chị không muốn gặp lại "Zen" nữa, nhưng như vậy là sai sao? Không muốn bị đánh đập nữa là sai sao? Không muốn mình bị đau đớn là sai sao? Không muốn mình bị chết là sai sao? Muốn được sống là sai... sao?
Đứa trẻ buông con dao xuống, tiếng kim loại va đập với sàn nhà vang lên. Nó ôm nhẹ lấy Kikyo, đôi mắt bắt đầu ngấn nước. Thứ mà tất cả những nhân cách của Zen đều bị tước mất đi chính là lí do để sống, bởi vì họ sinh ra cũng chỉ để bị giết chết, bởi vì tất cả bọn họ đều không phải là thật, bởi tất cả chỉ là một sự tồn tại giả dối.
Kikyo băng bó lại vết thương cho thằng bé, nó không chống cự nữa mà ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa.
- Hisao. Đó là tên của tôi.
- Chị là Inuyama Kikyo.
- Tôi biết.
- Muko, con bé...
- Chị ấy chết rồi. Chị ấy tên là Hisako, chị gái song sinh của tôi.
- Chị xin lỗi.
- Cũng không phải là lỗi của chị, vì dù sao chúng tôi rồi cũng sẽ bị giết. Chị ấy ra đi theo cách ấy đã là nhanh chóng và ít đau đớn nhất rồi.
Kikyo thay cho Hisao một cái áo khoác hình con thỏ màu cam nhạt, trong lúc đó thằng bé nhìn lướt qua Tadashi.
- Này, tôi sẽ cho chị một lời khuyên, mọi thứ trên đời này không có gì là trùng hợp cả đâu.
Như bị bắt thóp, Tadashi cười mĩm cưỡng đáp lại, cơ thể bất giác run rẩy sợ hãi. Hắn ta lủi dần đi ra ngoài đến sáng mới quay trở lại. Tadashi luôn tránh né phải chạm mắt với Hisao, vì thằng bé luôn nhìn thấu được hắn, đó chính là khả năng của nó.
- Này, ngươi muốn gửi thư cho gia đình mà phải không, ngài Shun đã cho phép rồi. - Tadashi nói.
- Thật sao? - Kikyo vui mừng đáp lại.
- Dù vậy nhưng không thể gửi qua bưu điện vì cha ngươi có thể tìm ra được gì đó. Ông ta rất là nguy hiểm. Nên ta sẽ đích thân đi. Trong lúc đó sẽ có người từ dinh thự tới thay ta.
- Cảm ơn anh.
Tadashi cầm lấy bức thư mới được viết xong liếc qua đọc.
Con vẫn khoẻ, cha mẹ đừng lo lắng. - Inuyama Kikyo.
- Ngươi viết vậy thôi hả? Ta cứ nghĩ sẽ phải dài lắm chứ.
Kikyo cười mỉm nhẹ:
- Như vậy là được rồi.
Cô muốn ghi thêm vào bức thư là mình chắc chắn sẽ về nhà, nhưng chính bản thân lại không biết khi đó sẽ là khi nào, vì thế nên không viết sẽ tốt hơn. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, vậy là người thay thế đã đến. Kikyo nhìn chàng trai đang đứng bên ngoài ban công, vặn vẹo hai bên vai rồi vươn ra đôi cánh lông vũ đen tuyền tuyệt đẹp và to lớn, rồi ngay lập tức tung bay trên bầu trời. Cơ thể ấy thật tự do. Kikyo đã thầm nghĩ như vậy.
- Chị đúng là ngây thơ. Sao chị không tận dụng cơ hội này mà bỏ trốn đi.
Kikyo nhìn vào vết sẹo trên mô bàn tay mình, ánh mắt trùng xuống buồn bã.
- Nếu là chuyện đó là có thể cái đã.
Kikyo chầm chầm đi tới vặn khoá mở ra. Cô bất ngờ khi thấy một người phụ nữ trẻ đang đứng trước căn hộ. Tadashi đã nói dinh thự sẽ gửi người tới thay thế cho hắn chỉ là cô không ngờ người đó lại là cô ấy.
- Chị Shika!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook