Sân bay quốc tế Auckland, vì còn bận công việc trong nước nên Tiêu Chiến không bay cùng mọi người.

Tin tức sân bay cập nhật lúc 2 giờ chiều rằng chuyến bay sẽ hạ cánh đúng giờ.

Nguyễn Anh Kiệt canh giờ chạy đến, đón được Tiêu Chiến cả người mệt mỏi vừa đáp xuống.

Liên tục tăng ca mấy ngày khiến đồng hồ sinh học của anh hoàn toàn bị gián đoạn.

Lúc kéo theo vali làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn, sự mệt mỏi đã lên đến đỉnh điểm, như thể chỉ cần cho anh một điểm tựa, anh có thể dựa vào đó mơ màng thiếp đi.

"Tiêu tiên sinh, thẻ phòng của ngài, rẽ phải là thang máy." Giọng tiếng Anh tiêu chuẩn của nữ nhân viên lễ tân khiến anh bừng tỉnh, nhận lấy thẻ phòng, cùng chờ thang máy với Nguyễn Anh Kiệt.

Nghe hắn nói mọi người đều ở tầng 6, có lẽ vì anh đến muộn nên ở tầng cao hơn.

Tiêu Chiến không còn sức để tâm đến chuyện này.

Anh lắc đầu biểu thị không vấn đề gì.

Hiện giờ, anh chỉ muốn nhanh chóng vào thang máy, lên phòng tắm rửa sau đó ngủ một giấc.

Trong lúc chờ thang máy, Nguyễn Anh Kiệt như nhớ ra gì đó: "A, đúng rồi, sếp bảo cậu đến thì nhắn tin báo, ông ấy muốn biết số điện thoại của cậu ở nước ngoài."
Quên mất việc chính, cả quãng đường anh đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không xem điện thoại, ngay cả tin tức cũng chưa kịp xử lý.

Anh mở di động ra, trước tiên nhắn tin báo với sếp đã đến nơi an toàn, tiếp theo do dự lướt xuống, nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tiêu Chiến không báo cáo cụ thể lịch trình của mình cho Vương Nhất Bác.

Anh chỉ nói phải đi công tác, không nói địa điểm.

Không bao lâu sau khi anh lên máy bay, Vương Nhất Bác gửi đến một tin: "Hạ cánh báo bình an."
Một câu nói rất ngắn gọn, ngắn gọn đến mức anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm và giọng điệu của Vương Nhất Bác sẽ như thế nào nếu hắn đứng trước mặt anh nói câu này.

Nhưng trong khoảnh khắc, anh vẫn không nhịn được xúc động, chỉ vì 5 chữ này, quả thật có chút không có tiền đồ......!
Cửa thang máy mở ra, Tiêu Chiến vẫn đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, hành lý liền rơi vào tay Nguyễn Anh Kiệt.


Tiêu Chiến dựa vào góc thang máy nghỉ ngơi, Nguyễn Anh Kiệt đứng phía trước, thay anh ngăn cách đám đông.

Tầng cao nhất của khách sạn có cung cấp dịch vụ trà chiều.

Hai người họ gặp trúng thời điểm đông người nhất, thang máy mỗi tầng đều dừng lại, sau đó có một nhóm người tràn vào.

Nguyễn Anh Kiệt không thể không lui về phía sau, đến mức chân sắp đạp phải mũi giày của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra tay mình trống không, liền hỏi: "Vali của tôi đâu?"
Nguyễn Anh Kiệt hơi nghiêng đầu, nói chuyện với Tiêu Chiến ở phía sau: "Tôi đang cầm, không lạc mất đâu.

Khách sạn có trà chiều, cậu đói không? Tôi cùng cậu đi ăn."
Tiêu Chiến xoa xoa mi tâm, vẫn không mở mắt: "Đã ăn no trên máy bay rồi, chỉ muốn ngủ."
Nguyễn Anh Kiệt gật đầu, không nói thêm nữa.

Trợ lý riêng đứng ở phía trước, nghe thấy sau lưng có người Trung Quốc liền xúc động cảm thán với Vương Nhất Bác: "Ở nước ngoài đã lâu, nghe nhiều ngoại ngữ rồi, nhưng nghe thấy tiếng mẹ đẻ vẫn có cảm giác thân thuộc hơn rất nhiều."
Vương Nhất Bác không đáp lại, từ đầu đến cuối ánh mắt dán vào hình ảnh phản chiếu trên cửa kim loại.

Người quá đông, mấy người đàn ông Châu Âu cao lớn đều đang chắn tầm nhìn của hắn.

Làm sao lại trùng hợp như vậy, đi công tác lại ở cùng một khách sạn?
Chắc là, nghe nhầm rồi đi......!
====
Tiêu Chiến ở khách sạn ngủ 5, 6 tiếng, khi tỉnh lại trời đã tối.

Anh vội vàng tắm rửa rồi xuống lầu tụ họp với mọi người.

Đồng nghiệp đi chung có người đề nghị: "Hôm nay, có một Hoa Kiều nói với tôi, buổi tối trên tầng cao nhất của khách sạn có tổ chức tiệc.

Hay là chúng ta cũng lên đó chơi đi, dù sao cũng không biết đi đâu."
Trong nhóm người này, Tiêu Chiến có chức vị cao nhất, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.

"Vậy thì đi thôi, đúng lúc tôi cũng đang mệt, không muốn ra ngoài." Tiêu Chiến nhún vai, tỏ ý sao cũng được.

Một nhóm người gọi thịt nướng và rượu vang.


Nguyễn Anh Kiệt chu đáo giúp mọi người cắt thịt thành từng phần nhỏ, được khen đến mức cái đuôi muốn vểnh lên trời.

Không biết là ai nói một câu: "Ai có thể quen với tiểu Nguyễn thật là có phúc."
Kết quả, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Chiến.

Chỉ có người trong cuộc cầm điện thoại di động ở dưới bàn không biết đang làm gì, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.

"Ăn bít tết không? Tôi cắt cho cậu một phần này." Nguyễn Anh Kiệt cúi đầu hỏi anh.

Tiêu Chiến úp điện thoại lại, nhìn miếng thịt bò trước mặt đã được cắt thành độ lớn thích hợp để dùng.

"Nhìn người ta đi, thanh niên tốt như vậy biết tìm ở đâu? Các vị nữ đồng bào ở đây còn không mau bắt lấy cơ hội." Anh kéo phần bít tết đã được cắt kia đến trước mặt mình, nhưng trong lời nói đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn.

Thông minh như Nguyễn Anh Kiệt đương nhiên hiểu ý anh nói là gì.

Nhưng hắn chỉ mỉm cười, uyển chuyển thay đổi đề tài.

Trợ lý riêng theo Vương Nhất Bác ra khỏi thang máy, nhìn thấy ở vườn hoa của tầng thượng có vài bàn của người trẻ đang cười đùa, tâm trạng cũng tốt lên: "Bên thiết kế cũng có hợp tác với chúng ta.

Công ty họ lần này có vài người trẻ đến, có lẽ có thể giao lưu với bên chúng ta."
Nhiệt độ ban đêm ở New Zealand rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng.

Một nhóm thanh niên đang vui vẻ uống rượu, trò chuyện.

Vương Nhất Bác vừa nhìn qua đã bắt được người quan trọng.

Sự thật chứng minh, hôm nay trong thang máy không hề nghe nhầm.

Người đang ngồi ở đó uống rượu nói cười, không phải Tiêu Chiến thì còn có thể là ai?
Trợ lý riêng nói với hắn hồi lâu không thấy đáp lại, nghiêng đầu sang mới phát hiện Vương Nhất Bác đang nhìn về phía xa xa đến xuất thần.

Cậu cũng nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện là một người đàn ông Trung Quốc dáng dấp vô cùng đẹp mắt.


"Rất đẹp." Trợ lý không khỏi khen ngợi.

Vương Nhất Bác hiển nhiên không phản ứng kịp: "Sao cơ?"
Trợ lý vẫn còn đang nhìn Tiêu Chiến: "Tôi nói, người đàn ông anh đang nhìn rất đẹp."
"Đẹp? Cũng có thể dùng từ này hình dung nam à?" Vương Nhất Bác dường như đang suy nghĩ xem từ này có hợp với Tiêu Chiến không.

Trợ lý riêng bật cười, tựa như là đang cười hắn ở nước ngoài nhiều năm còn bảo thủ như vậy: "Đương nhiên có thể.

Sắc đẹp không phân biệt giới tính."
Đúng là vậy, Tiêu Chiến thật sự rất đẹp.

Lần đầu tiên gặp ở buổi xem mắt, Vương Nhất Bác đã cảm thấy như thế.

Hai người chọn bàn ở một nơi khá yên tĩnh.

Trợ lý riêng đang gọi món với nhân viên phục vụ.

Vương Nhất Bác ngồi đó, mượn đám đông xung quanh che giấu, quang minh chính đại quan sát Tiêu Chiến.

Lại là người đàn ông đó, Nguyễn Anh Kiệt.

"Anh có món nào không ăn được không? Tôi gọi bò bít tết và salad." Trợ lý đưa thực đơn cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, nhìn vào thực đơn trước mặt, nhanh chóng gọi một phần mỳ Ý và một ly nước trái cây, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ, dừng lại một chút rồi hỏi: "Khách của bàn kia đang uống rượu sao?" Hắn chỉ về phía Tiêu Chiến đang ngồi.

Nhân viên phục vụ gật đầu: "Đúng ạ, tiên sinh, ngài còn cần gì nữa không?"
"Hết rồi, cảm ơn." Vương Nhất Bác mỉm cười.

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, không biết có phải là ảo giác hay không, dường như trong khoảnh khắc đã chạm mắt nhau, nhưng sau đó đối phương nhanh chóng quay đi.

Không cần biết có phải trong khoảnh khắc hay không, nhưng Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã nhìn thấy mình.

Vậy thì...chẳng phải nên chào hỏi sao?
Trợ lý đã đếm không nổi đây là lần thứ mấy trong đêm nay Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đến xuất thần về hướng kia: "Anh rất thích người đó sao? Chi bằng tôi đi xin wechat người ta giúp anh nhé?"
Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt: "Không có, chỉ là trông có vẻ quen mắt."
Trợ lý bật cười: "Cách bắt chuyện này của anh là kiểu của mấy chục năm trước rồi, quá lỗi thời, bây giờ ai còn dùng cách này nữa."
Vương Nhất Bác không phủ nhận ý tứ trong lời nói của đối phương, nhướng mày hỏi lại: "Vậy phải bắt chuyện thế nào?"
Trợ lý hiển nhiên không ngờ Vương Nhất Bác có hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn bắt đầu khoe khoang: "Quan tâm đúng lúc, lưu lại cơ hội về sau." Hắn lắc lắc ly rượu trong tay: "Giống như khi bàn bạc chuyện hợp tác vậy, anh có thể giải quyết yêu cầu hoặc vấn đề khó khăn của tôi, tôi đương nhiên sẽ rất cảm kích, từ đó trong lòng dần dần kéo gần mối quan hệ."
Vương Nhất Bác trầm ngâm suy nghĩ, khẽ gật đầu.

====

Lúc trở về phòng đã là 11 giờ khuya, Tiêu Chiến một thân nồng nặc mùi rượu, không thể không tắm.

Thời điểm lấy sữa tắm, anh lại không nhịn được nghĩ đến Vương Nhất Bác, suy nghĩ rất nhiều, lại giống như chẳng suy nghĩ gì cả.

Lúc uống rượu, anh cảm nhận được ánh mắt Vương Nhất Bác đang nhìn mình, tự hỏi không biết có phải là ảo giác do rượu gây ra hay không.

Anh cố tình nhận đĩa bít tết của Nguyễn Anh Kiệt, ôm chút tâm lý ngây thơ hi vọng thu hút sự chú ý của đối phương, lại đang âm thầm phỏng đoán người kia liệu có vì chuyện này mà nổi chút cơn ghen nào không.

Chuông cửa vang lên, Tiêu Chiến vẫn đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha, dọa anh giật mình một phen sau đó mới chầm chậm ra mở cửa.

Là một món đồ do lễ tân khách sạn mang đến, nói là bạn anh nhờ chuyển cho anh.

Tiêu Chiến còn cho rằng là Nguyễn Anh Kiệt hay ai đó gửi sang, mở ra thấy nét chữ quen thuộc liền ngây ngẩn cả người.

"Bên trong có thuốc giải rượu, bánh mì và sữa, ăn một chút rồi hãy uống thuốc."
Là Vương Nhất bác dặn dò lễ tân mang lên, thậm chí còn cẩn thận kèm theo giấy ghi chú.

Điện thoại reo, là Vương Nhất Bác, anh hơi do dự sau đó bắt máy.

"Đã nhận được đồ chưa?" Vương Nhất Bác vừa mới lên lầu, vào phòng, rất muốn ngay lập tức gọi điện cho Tiêu Chiến, dường như muốn kiểm tra xem lời trợ lý nói có đúng không.

Tiêu Chiến cầm giấy ghi chú kia, có chút bối rối: "Nhận được rồi, em sao lại......"
Anh định hỏi Vương Nhất Bác sao lại nghĩ đến việc gửi những thứ này, nhưng sau đó suy nghĩ lại, với mối quan hệ của hai người, đây chẳng phải là việc nên làm sao?
"Sao không nói anh cũng đến New Zealand công tác?" Vương Nhất Bác không gặng hỏi lời anh vẫn chưa nói xong lúc nãy.

Tiêu Chiến có chút chột dạ: "Lúc đó nghĩ New Zealand lớn như vậy, cho dù cùng ở đây cũng không chắc chắn sẽ gặp nhau nên mới không nói." Càng nói càng không thấy áy náy gì nữa, thậm chí còn muốn giận dỗi hắn: Nói rồi thì sao chứ? Hai người chẳng phải cũng lại tự mình tìm vui như bình thường sao?
Vương Nhất Bác cau mày, muốn nói vài câu giáo huấn nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, chỉ dặn dò: "Đừng uống rượu nhiều như vậy nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến ngăn hắn lại.

"Hửm? Còn việc gì sao?"
Anh biết Vương Nhất Bác đã sớm nhìn thấy mình, thế nhưng lại không đến chào hỏi, vậy hắn đây rốt cuộc là đang muốn làm gì?
Ngày đó Vương Nhất Bác hỏi anh có ngại không, Tiêu Chiến quên mất hỏi hắn, còn em thì sao? Em muốn như thế nào? Anh có cần phải phối hợp với em như em phối hợp với anh như thế này không?
Có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc mở miệng lại không nói được câu nào.

".........Không có gì, ngủ ngon." Tiêu Chiến nói xong liền cúp điện thoại, anh cảm thấy đây là một trong số những lần khó hiểu hiếm hoi trong cuộc đời mình.

Tiến lên một bước rốt cuộc là đi được bao xa? Anh giống như một chú hề đang nhảy tại chỗ vậy, vô số lần thử thăm dò tiến về phía trước, rồi lại rụt rè lùi về sau.

Rõ ràng trước đây anh không như vậy, vì sao bây giờ lại trở thành thế này?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương