Lam Phong nắm tay Ngụy Anh đi vào phòng ăn, Lam Hải, Cố Hạo cùng quản gia Cố và mọi người nhìn thấy thế trong lòng đều vui vẻ. Xem vẻ mặt của vị Lam nhị thiếu gia tươi tỉnh thế kia thì ai cũng yên tâm rằng vầng mây u ám đã trôi qua rồi, giờ là lúc ánh dương tỏa sáng.

Lam Phong nhận điểm tâm từ tay bác Lan đặt trước mặt Ngụy Anh rồi lấy đũa với thìa đưa cho cậu. Ngụy Anh thấy mọi người nhìn mình thì ngại ngùng.

- Để em tự làm được rồi, anh xem cả nhà đang nhìn kìa.

Lam Phong ngẩng lên nhìn một lượt.

- Mọi người không định ăn sao?

Mọi người mỉm cười tập trung vào bữa sáng của mình, Ngụy Anh thấy thế thì buồn cười. Anh vừa ăn vừa nhìn sang cậu.

- Lát anh đi làm, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đã xin nghỉ cho em đến hết tuần rồi.

Ngụy Anh dừng đũa.

- Anh xin cho em nghỉ á? Anh còn không hỏi ý kiến của em.

Lam Phong.


- Lần sau anh sẽ hỏi, anh muốn em nghỉ ngơi cho thật khỏe, mấy ngày em mệt mỏi rồi.

Ngụy Anh nhìn anh, thấy người này đang nhìn cậu với ánh mắt chân thành thì cũng xuôi.

- Được rồi, em nghe anh.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Lam Phong cười.

- Trưa anh về ăn cơm cùng em.

Ngụy Anh vui vẻ gật đầu rồi tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình. Lam Hải nhìn em trai, thấy cậu chịu cười như vậy thì trong lòng phấn khởi vô cùng.

Ngụy Anh tiễn Lam Phong ra cửa, trước khi lên xe anh còn quay lại hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi mới nở nụ cười rời đi. Ngụy Anh đứng nhìn xe đi khuất mới lững thững đi dạo một vòng Vân Thâm, đây là lần đầu tiên cậu để ý kỹ Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lúc này cậu mới cảm nhận được nét đẹp thơ mộng đến từng xăng-ti-mét của nó, khẽ ngẩng đầu hít vào đầy lồng ngực ngụm không khí trong lành nơi đây, cậu thở ra khoan khoái. Mặt trời cũng đã lên cao chiếu từng tia nắng vàng óng ánh, Ngụy Anh miệng nở nụ cười tươi, nói nhỏ "Chào ngày mới".

Ngụy Anh loanh quanh làm mấy việc rồi mới lên phòng tầng 3 gom hết quần áo trong tủ ôm xuống dưới phòng, quản gia Cố bảo giúp cậu nhưng Ngụy Anh không đồng ý, cậu không muốn làm phiền người khác bởi những việc nhỏ nhặt này.

Ngụy Anh mở tủ quần áo của Lam Phong ra, chiếc tủ 5 cánh rất rộng, bên trong cũng treo khá nhiều đồ của anh. Ngụy Anh mỉm cười, đây cũng là lần đầu tiên cậu mở tủ của anh. Mang tiếng kết hôn mấy tháng mà cậu gần như không động đến thứ gì của anh cả, hai người sống cùng một nhà lại chẳng khác gì người lạ. Ngụy Anh cầm áo của mình lên và treo gần áo của anh. Còn đang tập trung cậu không để ý anh đã đứng ngoài cửa quan sát cậu từ lúc nào.

Lam Phong đi vào.

- Lam phu nhân có cần phu quân em giúp không?

Ngụy Anh giật mình quay ra.

- Anh về sao không lên tiếng, dọa em giật mình rồi.

Lam Phong lại gần ôm cậu.

- Xin lỗi, anh lại bất cẩn rồi.


Ngụy Anh.

- Sao anh về sớm thế? Mà em nghe bác Cố nói buổi trưa anh và anh hai không bao giờ về nhà mà.

Lam Phong.

- Anh không muốn xa em quá lâu.

Ngụy Anh cười.

- Lam nhị thiếu gia đây cũng dẻo miệng nhỉ, anh khiến bao nhiêu cô gái chết đuối trong mật ngọt rồi hả?

Lam Phong nâng cằm cậu lên.

- Mật ngọt chỉ có thể để phu nhân của anh thưởng thức thôi.

Nói xong anh cúi xuống đặt lên môi cậu nụ hôn dài say đắm, ngọt lịm, một lúc mới chịu rời ra. Ngụy Anh mặt đỏ bừng.

- Anh đúng là nhấn chìm chết em rồi.

Lam Phong cười.

- Để anh giúp em treo đồ.


Ngụy Anh gật đầu rồi từ lúc nào đổi vị trí, anh treo đồ vào tủ còn cậu là người đưa. Hai người cứ như vậy, thỉnh thoảng lại trao nhau ánh nhìn trìu mến, xong xuôi anh kéo cậu ngồi trên đùi mình.

- Chiều anh về sớm đưa em đi mua đồ.

Ngụy Anh vòng tay qua cổ anh.

- Đồ lần trước anh đưa em và Cố Hạo đi mua, em còn chưa mặc hết.

Lam Phong vuốt dọc cánh tay cậu.

- Kệ, anh thích mua sắm cho em.

Ngụy Anh áp má mình vào má anh.

- Được, vậy chiều em đợi anh.

Lam Phong cười kéo cậu hôn nhẹ một cái lên môi rồi mới cùng cậu đi xuống phòng ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương