"Xoảng", chén trà trên bàn bị Tiêu Chiến hất rơi xuống đất, ngay lập tức kinh động phá vỡ sự yên lặng của căn phòng.
Trên mặt y không thấy nét hoảng sợ, chỉ có thể xem như nhẹ nhàng phong độ, mỉm cười hướng về phía đại phu: "Tiên sinh đang nói đùa sao?"
"Việc này ta sẽ không lấy ra làm trò đùa." Đại phu nghiêm túc nói, "Dựa vào mạch tượng có thể thấy, công tử......"
Tiêu Chiến ngắt lời ông ta: "Mạch tế lại hoạt, lẽ nào không phải chứng đầy bụng khó tiêu sao?"
Nhất Bác nhìn y, cảm thấy miệng y lại sắp thốt ra hai từ lang băm
Đại phu kia ngược lại rất kiên định: "Không thể nào.

Chứng đầy bụng mặc dù cũng có mạch hoạt, nhưng mạch vị không giống nhau.

Nếu là chứng bệnh ở tỳ khí, phải có lưỡi nhạt rêu lưỡi trắng mềm, nhưng tưa lưỡi của công tử hồng nhuận bình thường, không thể là bệnh này.

Hơn nữa, ngoài mạch tượng ra, công tử....dễ nôn, thèm ngủ, đầu ngực đau trướng, có lẽ là đã mang thai được gần hai tháng rồi."
Tiêu Chiến bị hai chữ "mang thai" mạnh mẽ đâm một nhát, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nhưng trong nháy mắt đã bị y đè nén xuống.

Y không nói gì nữa, đứng dậy phất áo rời đi, trầm giọng kêu nô tỳ: "Tiễn khách!"
Nô tỳ ngẩn ra không hiểu chuyện gì, đại phu kia vội nói: "Công tử! Thời kỳ có thai, khí nghịch lên, tỳ không giáng hóa, ngài thiếu hụt khí huyết, đã có dấu hiệu mạch nhược rồi, vẫn là phải......"
Tiêu Chiến đã đi vào phòng trong, nghe cũng không nghe, vẫn giương giọng nói: "Còn không mau tiễn khách!"
Đại phu kia vẫn còn lời muốn nói, Nhất Bác đã vẫy tay: "Tiên sinh mời đi bên này, bổn vương tiễn ngươi."
"Thế này là......"
Đại phu còn chưa nói xong, Nhất Bác đã đưa tay ra, không nói một lời kéo người lôi đi
Đại phu này chỉ là dân thường, thấy người Hoàng tộc vẫn có vài phần sợ sệt, đành phải đi theo phía sau.

Vốn dĩ cho rằng sắp bị đuổi ra ngoài, Nhất Bác lại một mạch dẫn hắn đến gần thư phòng, cung kính hướng phía hắn hành lễ: "Thất lễ rồi."
Đại phu cuống quít nói không dám.
Nhất Bác: "Tiên sinh vừa mới nói, đã từng gặp trường hợp nam tử sinh con, là thật sao?"

"Việc này là lẽ tự nhiên." Đại phu kia chắc như đinh đóng cột nói, "Tổng cộng từng gặp qua ba lần, hai sinh nam, một sinh nữ.

Có hai trường hợp, cho đến tận lúc sinh không ngừng đau bụng mới nghĩ tới mời đại phu., Nhưng có một vị, ngay từ lúc ta bắt đầu khám thai, triệu chứng giống y hệt với công tử trong quý phủ."
Đại phu nói đến nửa chừng, thấy tinh thần Nhất Bác không ổn, giống như đang nghi ngờ lời mình nói, không khỏi nóng giận: "Quý nhân không tin, tại hạ cũng hết cách.

Chuyện này, cứ để qua vài ba tháng, tự khắc sẽ rõ ràng."
Nói xong liền muốn rời đi, Nhất Bác chắp tay, giữ người ở lại, ôn tồn nói: "Không phải là ta không tin ông, chỉ là...sự việc phát sinh bất thường tất có điểm kì quái, trong nhà hoàng thân lại xảy ra loại chuyện này, truyền ra ngoài khó tránh khỏi lời ong tiếng ve.

Lớn nhỏ gì cũng làm xấu bộ mặt hoàng thất, có lẽ......"
Hắn cười, nét mặt vẫn ôn hòa như trước, miệng lại không nặng không nhẹ nhắc nhở một phen.

Đại phu kia ớn lạnh sống lưng, đã nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Ngụy Vương.
Nhất Bác thấy gã biến sắc, biết ý mà dừng, lại nói: "Vậy nên, không thể qua loa được.

Nếu như y thật sự mang thai, tự ta sẽ có tính toán, nếu không phải, tiên sinh nên lưu tâm......họa từ miệng mà ra."
Đại phu sợ xanh mặt, liên tục xin tha, dứt khoát nói không dám, hôm nay rời khỏi vương phủ này, nhất định sẽ nói năng thận trọng
Nhất Bác dọa dẫm xong mới lại hỏi:"Tiên sinh chắc chắn, y có thai rồi?"
Đại phu lau mồ hôi trên trán, ấp a ấp úng, cũng không dám khẳng định chắc nịch như ban nãy, sợ vị trước mặt không vui, sẽ trị hắn tội vu vạ hoàng thân.

Nhưng với tư cách là đại phu, lại không thể ăn nói lung tung, bên nào cũng rắc rối, thật là khó xử quá đi.
Nhất Bác cũng không làm khó nữa: "Theo như ngươi nói, nếu y thật sự vì mang thai mà thành như vậy, nên kê đơn thuốc thế nào?"
Việc này đại phu ngược lại rất am hiểu, vội vàng lấy giấy bút trong thư phòng, nhanh chóng viết ra đơn thuốc, run lẩy bẩy đưa lại cho hắn.

Nhất Bác cũng chưa vội thả người, đem hết việc lớn nhỏ ra hỏi tường tận, tất cả các triệu chứng có thể gặp phải đều hỏi cặn kẽ, còn ghi chú lại rất nhiều thứ, xong việc mới đưa cho đại phu một hồng bao lớn, tiễn người ra về.
Lúc này đêm đã khuya, người trong phủ cũng không biết chuyện mời đại phu đến trong đêm, vẫn đang tất bật chuẩn bị đón giao thừa.

Nhất Bác đi qua hậu viện, nghe thấy đám hạ nhân nói to ồn ào, mấy nha đầu trẻ tuổi, bọn tiểu tư đều đang ầm ĩ một chỗ, lão phụ lớn giọng khiển trách bọn họ không tuân thủ phép tắc, nhưng thật ra lại hòa hợp êm ấm, trông giống như người một nhà.
Thực ra từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp cảnh tượng như vậy trong phủ.

Những năm qua vào thời điểm này, hắn đều bị giữ lại trong cung, sau khi cung yến kết thúc còn có tiết mục bắn pháo hoa, hoàng đế vui vẻ, bọn họ không thể rời đi được.

Hắn đều uống đến say mèm, lúc trở về tự có người hầu hạ hắn đi ngủ, mà hắn ngay cả người hầu hạ là ai cũng không nhớ rõ.
Tổ tông gia phả, đích tử phải thành đôi với đích nữ, mà thân phận của hắn, có thể xứng với với bất kì cô nương nhà thế gia nào.

Nhưng hoàng đế kiêng kị, sao có thể để hắn lấy con gái nhà cường thế.

Vì vậy, triều đình và dân chúng đều chỉ biết Ngụy Vương thích nam tử, đến nỗi phá vỡ cả luân thường đạo lý, không một ai đồng ý để nữ nhi nhà mình gả cho hắn.

Lời bàn tán sau lưng nổi lên, đều không ngoài một câu, Ngụy Vương muốn một mình cô độc đến già rồi.
Một mình cô độc.

Trong lòng hắn lẩm bẩm mấy từ này.

Lúc trước hắn chẳng thấy bốn từ này làm sao, hôm nay mới thấm thía được cảm giác này.

Cũng không biết là chua xót hay đắng cay, tất cả cuộn trào lên trong lòng.

Cuối cùng hắn cũng không kinh động đám hạ đang nhân vui vẻ, nhẹ nhàng cất bước quay về.
Tiêu Chiến đã lên giường ngủ rồi, trong lòng dường như còn tức giận, biết rõ Nhất Bác đi vào, vẫn quay lưng về phía hắn nằm ngủ.

Nhất Bác tự mình cởi y phục, leo lên trên giường.


Tiêu Chiến vẫn nằm im một chỗ, người cũng không xê dịch.

Nhất Bác thở dài, không so đo với y nữa, dứt khoát lật người qua, đối mặt với y.
"Hôm nay là giao thừa, ở Nam Du các ngươi không đón giao thừa sao?"
Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn hắn một lúc, không đầu không đuôi đột nhiên hỏi một câu: "Loại chuyện hoang đường thế này, ngươi thật sự tin sao?"
"Ta không tin....." Nhất Bác bất đắc dĩ, "Nhưng cũng tin."
Nghe mà xem, đây mà là tiếng ngươi ư.
Tiêu Chiến không thể giữ vẻ hòa nhã đối với hắn như với người ngoài, ngay lập tức muốn nổi điên lên.

Nhất Bác cách qua lớp chăn nắm lấy tay y, chặt chẽ giữ lấy, rất giống như giảng đạo lý: "Ngày mai lại mời hai đại phu nữa tới, hỏi xem bọn họ thế nào."
"Không cần, ta không có bệnh." Tiêu Chiến lạnh lùng vùng tay hắn ra, "Còn làm loạn sợ chưa đủ mất mặt sao?"
Y nói xong, lại xoay người qua, đi vào giấc ngủ.
Nhất Bác bình thường không ngủ cùng Tiêu Chiến, trừ khi hai người bọn họ bum cha la bum vào ban đêm, nếu không cũng rất ít ngủ lại.

Nhưng từ lúc bắt đầu sang năm mới, Nhất Bác bỗng nhiên sai người chuyển hết đồ đạc bên người mình qua đây, bày ra dáng vẻ từ nay về sau sẽ ở cùng nhau.

Hắn bị cấm túc, phủ cũng không có người lui tới, cũng bớt đi nghi lễ tiệc tùng, bây giờ, rõ ràng ngay cả ăn cơm cũng ngồi ăn cùng Tiêu Chiến.
Lúc mang bữa sáng vào, Tiêu Chiến vẫn buồn nôn, vừa mới nôn được một lát nhìn thấy ánh mắt của Nhất Bác, lại cố nén xuống.

Buổi sáng y nhất định đòi đi đua ngựa, Nhất Bác không cho phép, y liền nổi cáu, trong lòng nghi ngờ hắn thực sự nghĩ mình đang mang thai
Nhất Bác mặc y phát hỏa, nghe cả nửa ngày, chợt nói: "Ngươi dạo này động một tí là cáu giận." Làm Tiêu Chiến nghẹn họng không nói được lời nào, rầu rĩ không thèm để ý đến hắn.
Y dường như vô cùng bất mãn với cơ thể mình, quyết tâm phải chứng minh đại phu kia chẩn sai.

Ban ngày tự mình đi tìm đủ chuyện để làm, nào là đọc sách, chơi cờ, cùng Ngụy vương tán gẫu triều cục, nói về chiến sự.

Mỗi ngày cứ đến sau giờ ngọ là buồn ngủ díp mắt, nhưng vẫn cố chống đỡ, không chịu đi ngủ.

Buồn nôn cũng nhịn xuống, nô tỳ dâng lên cái gì đều ăn cái đó, gắng gượng nuốt vào không ít, nhưng lại nôn ra sạch sành sanh, lúc này liền có lý do ngụy biện, nói mình thực sự là ăn nhiều nên đầy bụng khó tiêu, thậm chí còn đồng ý uống đơn thuốc tính ấm mà vị lang băm kia kê lúc đầu.


Nhất Bác cũng chỉ lẳng lặng dõi theo, cũng không tranh luận với y, trong lòng hắn đã sáng tỏ, tự mình lén lút đổi sang thuốc an thai.
Đáng tiếc, kết quả không như mong muốn, suốt một tháng trôi qua, Tiêu Chiến vẫn không chuyển biến tốt.

Buồn nôn cũng không nhịn được như trước kia, lần này nôn còn mang theo máu.

Nhất Bác không nuông chiều y nữa, lập tức để người đi mời đại phu tới, mới đến ba bốn danh y cùng nhau hội chẩn
Cổ họng Tiêu Chiến giống như có lửa, không nói được lên tiếng, đành phải ngầm đồng ý.

Nghe mấy vị đại phu kia lúc thì nói đầy bụng, lúc thì nói do đàm ẩm, một chốc lại nói là can nhiệt, nghe đến nối Nhất Bác đập mạnh bàn.

Dọa mấy người nơm nớp lo sợ, co rúm lại giống chim cút non nớt chưa mở mắt chào đời.
Nhất Bác trong lòng phiền muộn, để tất cả bọn họ cuốn xéo đi hết, lén sau lưng Tiêu Chiến, lại mời vị đại phu đêm giao thừa hôm trước tới.

Còn chưa bắt mạch, chỉ mới nói bệnh trạng, đại phu đã lập tức bảo người chuẩn bị quả chua, trực tiếp làm thành nước hoa quả, thêm vào trong đồ ăn, cho Tiêu Chiến tạm ăn trước.

Đồ ăn dâng lên, quả nhiên không còn nôn nữa.

Lúc này mới uống thuốc vào theo sau, để người hầu hạ y nghỉ ngơi.
Nhất Bác để đại phu đi vào, cứ lén lút như trộm, bắt mạch cho y.

Không kinh động tới người, xem xong đi ra mới nói chuyện.

Lại hỏi, đã hoàn toàn chắc chắn, nhất định là hỉ mạch
Nhất Bác nghe xong, cũng chỉ là "Ồ" một tiếng, phân phó người sắp xếp cho đại phủ ở lại phủ chiêu đãi nồng hậu, trên mặt không có lấy một tia vui vẻ nào
Đại phu kia chợt nói: "Quý nhân lẽ nào vẫn chưa tin sao?"
Bước chân Nhất Bác ngừng lại, quay đầu nhìn đại phu
"Ta tin rồi." Hắn cười khổ, "Nhưng y không tin.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương