Cuối cùng cũng tới giờ cử hành hôn lễ, Lục Hải dắt tay Lục Mộng Kỳ tiến vào lễ đường, ông đứng thẳng phải từng bước hiên ngang lướt qua mọi ánh nhìn, tự mình cũng thấy kiêu ngạo khi đưa con gái bảo bối ông ta yêu quý được gả vào hào môn.

Không chỉ Lục Hải, Lục Chu Mẫn ngồi phía trên quay ra nhìn cũng không khỏi tự hào.

Tiến vào lễ đường, Lục Mộng Kỳ tự tin ưỡn ngực, cô ta giờ phút này chính là người kiêu kì nhất, được mọi ánh mắt nhìn lên, trong lòng không khỏi reo hò mà hướng đôi mắt trong veo tới Dương Nhất Hàn.
Âm nhạc cất lên trầm bổng, nhẹ nhàng, từng bước chân của hai người tiến vào theo nhịp chậm rãi.
Qua tấm voan trắng che trước mặt Lục Mộng Kỳ, người ngoài vẫn là thấy rõ được vẻ mặt tươi như hoa của cô ta, ánh mắt cong lại thành vầng trắng khuyết, gò má ửng hồng phơn phớt.

Đây có thật sự là biểu cảm của người phải chịu gả thay nên có không nữa.
Đứng trước toàn thể mọi người, cha xứ đọc lời tuyên thệ, sau đó Dương Nhất Hàn quỳ xuống trước Lục Mộng Kỳ, đeo cho cô ta một chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn gắn kim cương 35 carat trị giá khoảng 10 triệu USD.

Nhìn thấy chiếc nhẫn nằm cố định trên ngón áp út của mình, Lục Mộng Kỳ không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh.

Cuối cùng hai người trao nhau một nụ hôn nồng thắm trước những lời chúc phúc nồng nhiệt của toàn thể khách quan tới tham dự.
Khỏi phải nói, Lục Mộng Kỳ chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất ngày hôm nay, cô ta đưa mắt nhìn xuống dưới, chầm chậm nghĩ tới khuôn mặt ghen ghét của Lục Kiều Kiều, không dấu nổi sự thỏa mãn, nhưng có điều phải để Lục Mộng Kỳ thất vọng rồi.

Dù có nhìn vòng quanh thêm chục lần nữa, vẫn không thấy được gương mặt của Lục Kiều Kiều ở đâu cả.

Không lẽ vì thất vọng quá nên là rời đi trước rồi? Như vậy đâu có được, cô ta còn chưa có phúc phần xem mặt anh rể nữa cơ mà, nếu kết thúc như vậy thì quá chán rồi, cũng không như kế hoạch ban đầu của cô ta nha.

Còn khả năng khác là Lục Kiều Kiều chưa đến, vậy thì không được chứng kiến cảnh vừa rồi, quá lãng phí, quá lãng phí, Lục Mộng Kỳ cô đã phải dày công chuẩn bị bao lâu chứ.
Mãi cho tới lúc việc cử hành hôn lễ kết thúc, bữa tiệc giao lưu cũng khai tiệc, mà Lục Mộng Kỳ vẫn chưa định hình được vị trí của Lục Kiều Kiều đang ở đâu.

Hay là cô ta rén, không dám đến, hay là cô ta đang ở nhà khóc lóc thất vọng.


Trong đầu Lục Mộng Kỳ cũng chỉ toàn suy nghĩ buồn bực mà suy nghĩ tới chuyện đó, vậy mà Lục Kiều Kiều lại nuốt lời không tới, đúng là làm tức chết cô ta rồi.

Lục Mộng Kỳ đành đem theo tâm trạng khó chịu đi tiếp đãi các vị khách quan trọng, thấy vẻ mặt vài phần cau có của cô ta, Dương Nhất Hàn cũng để ý mà mấy lần hỏi han, nhưng gặng hỏi cô ta cũng chỉ trả lời qua loa nói không có gì, nên sau đó hắn cũng mặc kệ luôn.
Xế chiều, không gian có chút yên tĩnh.

Ánh sáng hoàng hôn từ phía ngoài hắt vào bên trong phòng qua những nhành cây trơ trụi, tạo thành những chỗ sáng tối.
Bước ra từ nhà tắm là thân hình của một người thiếu nữ xinh đẹp, Lục Kiều Kiều mặc một chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể làm nổi bật lên đường cong quyến rũ.
Thời tiết Thành phố đã bắt đầu sang thu nên không khí cũng mát mẻ dễ chịu hơn hẳn đối với cô thì một ngày mệt mỏi đã trôi qua, được hòa mình vào làn nước cùng không gian nhà tắm quen thuộc cũng làm tinh thần con người ta thư thái đến lạ, những mệt nhọc trong ngày đều được tan biến.

Đôi chân trần trắng nõn bước trên nền đá vân gỗ, vài giọt nước được rơi xuống nền từ tóc cô.

Lục Kiều Kiều đi bật đèn phòng lại giường rồi ngồi xuống, chiếc nệm vì có lực tác dụng lên cũng lún nhẹ.
Bởi vì đến tối, bữa tiệc mới diễn ra cao trào nên cô giờ mới chuẩn bị, liếc nhìn qua trên bàn, một chiếc hộp sẫm màu đã thu hút cô, Lục Kiều Kiều tò mò mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, sáng đến chói mắt, khẳng định là Mộ Tư Thần chuẩn bị cho cô rồi.

Nhìn lại vùng cổ trống trơn của mình, cảm thấy Mộ Tư Thần thật chu đáo, rất biết cách chọn trang sức phù hợp với trang phục cô mặc trên người.
Trong lúc Lục Kiều Kiều đang chật vật xoay sở không biết đeo chiếc vòng lên thế nào thì một cánh tay vòng qua giúp cô.

Phản chiếu qua gương là bộ mặt nghiêm túc của Mộ Tư Thần đang giúp Lục Kiều Kiều đeo dây chuyền.
" Cảm ơn anh.

"
" Em thích không? "
" Có, tôi rất thích, nhưng chắc nó rất đắt, tôi cũng không đeo thường xuyên, lãng phí.


"
" Không đắt, những thứ dành cho em đều không phí.

Em hôm nay rất xinh đẹp! "
" Haha, cảm ơn anh.

Anh mặc vest trông cũng rất bảnh.

"
Mộ Tư Thần thường ngày chỉ mặc áo somi, hôm nay khoác lên mình bộ vest, trông càng nam tính, chững chạc.
" Chúng ta đi thôi! "
" Được.

"
Mấy phút sau, chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ, Lục Kiều Kiều mở cửa xe xuống trước, : " Anh đi đỗ xe đi, tôi vào trong chờ anh! "
" Được.

" Mộ Tư Thần liền tìm một chỗ trống đáng xe vào.
Còn Lục Kiều Kiều, có nhẹ nhàng tiến vào trong hội trường, nơi diễn đang ra bữa tiệc.

Vừa trông thấy cô, Lục Mộng Kỳ mừng rỡ xách váy chạy đến, ngó quanh Lục Kiều Kiều mấy vòng rồi hỏi : " Chị, anh rể đâu? "
" Chị gái cô đến mà cô không mong, mong anh rể làm gì? Anh ấy đang tìm chỗ đỗ xe, lát nữa mới vào! "
" Ài, tại em trông ngóng lâu quá thôi, sao giờ chị mới tới? Đã qua lễ cử hành từ rất lâu rồi.


"
" Tôi còn phải trang điểm và chuẩn bị phục trang nữa chứ, làm sao mà tới nhanh được.

"
Nghe cô nói, Lục Mộng Kỳ lúc này mới để ý nha, gương mặt Lục Kiều Kiều thực xinh đẹp, không có trang điểm đậm, chỉ tùy ý vẽ vài đường cơ bản lên mặt, mắt phượng mày ngài, đôi môi căng mọng hồng hào, mặc trên mình bộ váy body ôm sát cơ thể, đường cong quyến rũ được phô ra một cách hoàn hảo, chính là toát ra khí thế hoàn toàn lấn át được Lục Mộng Kỳ cô.

Còn có chiếc dây chuyền trên cổ Lục Kiều Kiều làm cô chú ý suốt từ nãy, nó quá tinh xảo đi, chắc chắn không phải đồ giả.

Lục Mộng Kỳ cắn môi, cô ta mới là nhân vật chính, vì sao Lục Kiều Kiều còn cố trang bị xinh đẹp làm gì.
" À....!em, em dẫn chị tới chỗ cha mẹ....!"
" Được.

"
Lục Kiều Kiều điềm tĩnh đi theo sau Lục Mộng Kỳ, cũng không biết đã chú ý bao nhiêu ánh nhìn tò mò của mấy tên công tử.

họ cứ ngỡ nhân vật chính hôm nay đã quá rực rỡ rồi, ai ngờ từ đâu lại có thêm một thiên thần thế này, vài ba người tự động vuốt lại tóc, chỉnh lại cà vạt, huýt sáo như thể mời gọi cô.

Nhưng Lục Kiều Kiều căn bản chẳng thèm liếc nhìn một cái, từng bước vẫn theo chân Lục Mộng Kỳ.
" Cha, mẹ, chị Kiều Kiều tới rồi.

"
Nhìn hai người trước mặt, Lục Kiều Kiều cũng chỉ gật nhẹ một cái, không nói gì thêm.
" Nhìn thấy cha mẹ mà không biết mở mồm ra chào à? Mày càng ngày càng không có giáo dục.

"
" Lục tổng, tôi nhớ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, với lại hôm nay cũng là ngày trọng đại của con gái ông, đừng làm gì để tự khiến bản thân mất mặt.

"

" Mày??? "
" Cha, cha đừng tức giận, hôm nay không được! "
Bên phía Dương Nhất Hàn, hắn ta hồi nãy đang trao đổi vui vẻ cùng đám công tử, ánh mắt cũng sớm đánh lên người Lục Kiều Kiều rồi.

Mới đầu còn tò mò không biết là ai, tự hỏi Lục Mộng Kỳ còn có người bạn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần như kia, sau nhìn thấy cô ta dẫn Lục Kiều Kiều tới chỗ Lục Hải và Lục Chu Mẫn, hắn ta mới sực người ra, đó lại là Lục Kiều Kiều? Lục Kiều Kiều ba tháng trước và Lục Kiều Kiều ngày hôm nay như thể hai người hoàn toàn khác nhau, Lục Kiều Kiều bây giờ xinh đẹp, khí chất, hoàn toàn làm lu mờ Lục Mộng Kỳ đứng bên cạnh.

Chỉ mới ba tháng không gặp, một người liền thay đổi lớn như vậy sao?
Dương Nhất Hàn vẫn là không chiến thắng nổi máu sục sôi trong lòng, cũng đánh người về hướng 4 người Lục gia mà tiến tới.
" Lục Kiều Kiều? "
Lục Kiều Kiều nghe lại giọng nói quen thuộc, vẫn thấy kinh tởm như trước, từ từ quay đầu lại.

Phút chốc, Dương Nhất Hàn thất thần đứng người.

Ánh mắt cô lờ đờ, phấn má hồng nhạt tạo hiệu ứng say khướt, chính là làm thức tỉnh con mãnh thú thèm khát trong lòng mấy tên đàn ông như hắn.
Thấy biểu hiện của Dương Nhất Hàn, Lục Mộng Kỳ cảm thấy không đúng, cô ta liền đi tới khoát tay hắn : " Kìa Hàn ca ca, giờ anh đã là chồng của em, cũng nên gọi chị ấy một tiếng chị dâu, sao mà lại trực tiếp gọi tên chị ấy như vậy? "
Dương Nhất Hàn bị giọng nói của Lục Mộng Kỳ làm cho hồi thần, mới ậm ừ vài tiếng.
Lục Kiều Kiều tặng bọn họ một cái cười xã giao : " Không dám nhận, tôi cũng không còn là người Lục gia, đừng tỏ ra thân thiết chi cho mệt.

"
" Ô mô, em quên mất, chị cũng là vợ của người ta rồi mà nhỉ.....!" Đương nhiên lời nói của Lục Mộng Kỳ không phải không có hàm ý.

Mục đích là đánh cho Dương Nhất Hàn tỉnh ra về lại hiện thực, nói thẳng ra chị ta đã ngủ với người đàn ông khác, anh còn mơ tưởng làm cái quái gì?
Đọc được ý vị của Lục Mộng Kỳ, Lục Kiều Kiều cười chê nha, tên Dương Nhất Hàn đó phản bội cô mà bây giờ lại tơ tưởng đến cô ư, đúng là chuyện nực cười.
" Phải rồi, Lục Mộng Kỳ nói con có dẫn cả chồng theo, vậy ông ta đâu? " Lục Chu Mẫn ngó quanh.
" Anh ấy đi đỗ xe, lát vào.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương