Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
-
Chương 4: Rồng có vày ngược, chạm vào hẳn phải chết!
Tán gẫu gần nửa giờ, Diệp Khuynh Thành đứng dậy nói: "Ngô gia gia, cháu phải về tập đoàn Khuynh Thành, lần sau lại đến thăm ông.”
“Ừ, sự nghiệp quan trọng hơn, cháu mau về đi." Ngô Văn Đức vui mừng nói.
“Nếu Vương Cương còn dám chọc ông tức giận, nhất định phải nói cho cháu biết, cháu sẽ đập gãy chân chó của nó.”
Tạm biệt Ngô Văn Đức xong, Diệp Khuynh Thành lại nhìn về phía Lục Vân: "Cậu đi theo tôi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Lục Vân gật gật đầu, yên lặng đi theo sau mông chị cả.
Ra khỏi sân, chỉ thấy trên đường cái bên ngoài đậu một chiếc Porsche 911, tài xế đang chờ ở một bên.
Lên xe đi.
Diệp Khuynh Thành lời ít ý nhiều.
Lục Vân tiến vào ghế sau xe Porsche, trong nháy mắt cũng cảm giác được một cỗ hàn ý đánh úp lại, chính là đến từ chị cả Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân trong lòng hơi kinh hãi.
Chị cả làm sao vậy? Cho dù mười lăm năm không gặp, xa lạ, cũng không đến mức lạnh lùng với mình như vậy chứ?
“Nói đi, cậu tiếp cận Ngô gia gia đến tột cùng có mục đích gì?" Diệp Khuynh Thành lạnh lùng mở miệng.
Mục đích?
Lục Vân ngẩn ra: "Chị, chị đang nói gì vậy?”
"Còn giả bộ? Tôi không có nhiều thời gian lãng phí với cậu như vậy, cần bao nhiêu tiền nói thẳng!”
Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Lục Vân.
Đã đến lúc này, Lục Vân làm sao có thể còn không rõ, sở dĩ chị cả đối với hắn lạnh lùng, là bởi vì cô coi mình là hàng giả.
Thú vị đấy.
Khóe miệng Lục Vân bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, quyết định trêu chọc chị cả một chút, vì thế thân thể nằm về phía sau, toàn bộ phía sau lưng dán ở trên ghế ngồi, nhìn qua lười nhác vô cùng.
"Cô đã biết tôi là hàng giả, vì sao vừa rồi ở Ngô gia gia chỗ cô không vạch trần tôi?"
Quả nhiên dám thừa nhận.
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành càng lạnh như băng.
Quả thật như Lục Vân suy nghĩ, cô căn bản không cho rằng em trai của mình còn sống, vừa rồi sở dĩ không vạch trần, là bởi vì không muốn làm mất hứng của Ngô gia gia.
Những thay đổi của Ngô gia gia những năm này, Diệp Khuynh Thành là người rõ nhất, rất đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác được.
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu Ngô gia gia cười tươi như vậy, Diệp Khuynh Thành không đành lòng vạch trần.
Đương nhiên, những thứ này cô không cần thiết giải thích với một tên hàng giảcho nên không có trả lời Lục Vân, mà là lạnh như băng nhìn hắn.
Lục Vân tự tìm mất mặt, nhún vai nói: "Đưa tôi tới đoạn đường phía trước đi.”
Nói xong liền nhắm mắt lại.
Diệp Khuynh Thành bất đắc dĩ, đành phải nhìn tài xế: "Lái xe.”
Chiếc Porsche nhanh chóng lao ra ngoài, không ai nói gì trong suốt hành trình, không khí bên trong xe giảm xuống mức đóng băng.
Suốt quá trình Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành cũng lạnh như băng.
Xe đại khái chạy chừng hai mươi phút, Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhíu mày: "Đây không phải là đường đi tập đoàn Khuynh Thành.”
Tài xế dường như không nghe thấy, vẫn chạy thẳng về phía trước.
Diệp Khuynh Thành mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
Cọt kẹt!
Cuối cùng, xe dừng lại ở một chỗ trống trải.
Tài xế Hà Thuận quay đầu, cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, tất cả mọi người là vì kiếm miếng cơm ăn, hy vọng cô có thể hiểu cho tôi."
“Anh có ý gì?" Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lạnh như băng.
Không có ý gì, chỉ là muốn Diệp tổng giám đốc phối hợp với tôi chụp vài tấm, chỉ cần cô phối hợp tốt, tôi chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô.
Nói xong, Hà Thuận khóa chặt cửa xe, hơn nữa từ dưới ghế xe lấy ra một cái máy ảnh, cùng với một con dao sắc bén.
Tổng giám đốc Diệp, anh là người thông minh, hẳn là biết làm như thế nào.
Hà Thuận cười lạnh hai tiếng, sau đó lại nhìn Lục Vân bên cạnh:
"Tiểu tử, xem như hôm nay cậu may mắn, thân thể của mỹ nữ tổng giám đốc này không biết có bao nhiêu người ao ước, xem như cậu có nhãn phúc."
Rõ ràng, hắn ta chuẩn bị dùng máy ảnh chụp ảnh nóng của Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành không có la to, ngược lại là khuôn mặt xinh đẹp băng hàn nhìn chằm chằm Hà Thuận: "Tôi muốn biết, rốt cuộc anh cấu kết với tập đoàn Lệ Nhân hay với bọn người Lưu Chí Phong?”
Tập đoàn Lệ Nhân cũng giống như tập đoàn Khuynh Thành, đều là thị trường mỹ phẩm dưỡng da, hai bên vẫn luôn tranh đấu gay gắt.
Sắp tới, tập đoàn Khuynh Thành chuẩn bị lên sàn, nếu như lúc này tuôn ra ảnh xấu của Diệp Khuynh Thành, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với tập đoàn Khuynh Thành.
Mà trong miệng Diệp Khuynh Thành vừa nhắc tới Lưu Chí Phong, người này là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Khuynh Thành, tài xế mới này chính là hắn tuyển vào.
Hà Thuận chậc chậc ngạc nhiên nói: "Đều nói tổng giám đốc Diệp thông minh, gan dạ sáng suốt hơn người, hôm nay tôi xem như tận mắt chứng kiến.”
Những lời này của hắn không thể nghi ngờ là khẳng định suy đoán của Diệp Khuynh Thành.
"Tổng giám đốc Diệp, con người của tôi, từ trước đến nay thương hoa tiếc ngọc, nhất là đối với loại nữ thần cao cao tại thượng như cô, lại càng không đành lòng khinh nhờn, cho nên cô vẫn là tự mình cởi đi!"
“Nếu buộc tôi phải động thủ, thì không chỉ đơn giản là chụp ảnh thôi đâu, hắc hắc!”
Hà Thuận cười quái dị hai tiếng, tựa hồ đã sớm dự đoán được Diệp Khuynh Thành sẽ không ngoan ngoãn phục tùng, trong con ngươi bắt đầu lóe ra tham lam dục hỏa.
Nhưng đúng lúc này......
Bốp!
Cổ tay Hà Thuận, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, ngay sau đó, hắn liền nghênh đón cặp mắt rét lạnh thấu xương của Lục Vân.
"Dám ở trước mặt tôi bắt nạt chị tôi, là anh muốn trải qua mùi vị của địa ngục sao?"
Giọng nói của Lục Vân, cũng lạnh như con ngươi của hắn.
Chinh chiến sa trường năm năm, Lục Vân biết vô số người, chỉ cần đối phương toát ra một tia ác ý, đều trốn không thoát hai mắt của hắn.
Lúc vừa nhìn thấy người tài xế này, từ trong ánh mắt của anh ta Lục Vân đã nhìn ra vấn đề, cho nên mới yêu cầu chị cả chở anh ta một đoạn đường.
Hôm nay xem ra, quả nhiên không đơn giản.
“Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu như vậy!”
Hà Thuận sắc mặt trong nháy mắt âm trầm: "Miễn phí cho ngươi xem kịch còn không thỏa mãn?”
Hắn giật giật cánh tay, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ngón tay của Lục Vân, giống như là kìm sắt không gì phá nổi.
Đột ngột.
Răng rắc!
Nương theo một tiếng nứt vỡ, xương cổ tay Hà Thuận trong nháy mắt nát bấy, dao nhỏ cũng rơi xuống theo.
A......
Hà Thuận làm sao có thể nghĩ đến, người chỉ dùng một chút lực, liền đem xương cổ tay của hắn bóp nát.
Kêu thảm một tiếng.
Hà Thuận ném máy ảnh xuống, điên cuồng móc khóa cửa xe, chạy trốn ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh, hai chân của hắn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó liền quỳ rạp xuống đất.
Hai viên đá hình dạng kì dị, khảm sâu vào phía sau đầu gối hắn.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? A!!!
Hà Thuận gan mật đều nứt, một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có, bao phủ trong lòng, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.
Chị của tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ bắt nạt, ngươi là cái thá gì?
Lục Vân lạnh lùng tiến lên, đập mạnh vào chỗ bị thương của Hà Thuận.
A......
Lại là một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Hà Thuận trực tiếp đau ngất đi.
Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!
Vảy ngược của Lục Vân, chính là bảy người chị của hắn, ai dám động vào một cộng tóc gáy của các nàng, nhất định phải chịu sự trừng phạt của Thiên Sáp Vương.
Nếu đây là chiến trường, Hà Thuận đã sớm trở thành tử thi.
Diệp Khuynh Thành cũng xuống xe theo, xuất hiện ở phía sau Lục Vân, thấy hắn bá đạo như thế, đôi mắt đẹp không nhịn được run rẩy.
“Rốt cuộc cậu là ai?" Diệp Khuynh Thành hỏi.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên xoay người tuột quần của mình xuống
“Chị, chị xem nè!”
A...
“Ừ, sự nghiệp quan trọng hơn, cháu mau về đi." Ngô Văn Đức vui mừng nói.
“Nếu Vương Cương còn dám chọc ông tức giận, nhất định phải nói cho cháu biết, cháu sẽ đập gãy chân chó của nó.”
Tạm biệt Ngô Văn Đức xong, Diệp Khuynh Thành lại nhìn về phía Lục Vân: "Cậu đi theo tôi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Lục Vân gật gật đầu, yên lặng đi theo sau mông chị cả.
Ra khỏi sân, chỉ thấy trên đường cái bên ngoài đậu một chiếc Porsche 911, tài xế đang chờ ở một bên.
Lên xe đi.
Diệp Khuynh Thành lời ít ý nhiều.
Lục Vân tiến vào ghế sau xe Porsche, trong nháy mắt cũng cảm giác được một cỗ hàn ý đánh úp lại, chính là đến từ chị cả Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân trong lòng hơi kinh hãi.
Chị cả làm sao vậy? Cho dù mười lăm năm không gặp, xa lạ, cũng không đến mức lạnh lùng với mình như vậy chứ?
“Nói đi, cậu tiếp cận Ngô gia gia đến tột cùng có mục đích gì?" Diệp Khuynh Thành lạnh lùng mở miệng.
Mục đích?
Lục Vân ngẩn ra: "Chị, chị đang nói gì vậy?”
"Còn giả bộ? Tôi không có nhiều thời gian lãng phí với cậu như vậy, cần bao nhiêu tiền nói thẳng!”
Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Lục Vân.
Đã đến lúc này, Lục Vân làm sao có thể còn không rõ, sở dĩ chị cả đối với hắn lạnh lùng, là bởi vì cô coi mình là hàng giả.
Thú vị đấy.
Khóe miệng Lục Vân bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, quyết định trêu chọc chị cả một chút, vì thế thân thể nằm về phía sau, toàn bộ phía sau lưng dán ở trên ghế ngồi, nhìn qua lười nhác vô cùng.
"Cô đã biết tôi là hàng giả, vì sao vừa rồi ở Ngô gia gia chỗ cô không vạch trần tôi?"
Quả nhiên dám thừa nhận.
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành càng lạnh như băng.
Quả thật như Lục Vân suy nghĩ, cô căn bản không cho rằng em trai của mình còn sống, vừa rồi sở dĩ không vạch trần, là bởi vì không muốn làm mất hứng của Ngô gia gia.
Những thay đổi của Ngô gia gia những năm này, Diệp Khuynh Thành là người rõ nhất, rất đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác được.
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu Ngô gia gia cười tươi như vậy, Diệp Khuynh Thành không đành lòng vạch trần.
Đương nhiên, những thứ này cô không cần thiết giải thích với một tên hàng giảcho nên không có trả lời Lục Vân, mà là lạnh như băng nhìn hắn.
Lục Vân tự tìm mất mặt, nhún vai nói: "Đưa tôi tới đoạn đường phía trước đi.”
Nói xong liền nhắm mắt lại.
Diệp Khuynh Thành bất đắc dĩ, đành phải nhìn tài xế: "Lái xe.”
Chiếc Porsche nhanh chóng lao ra ngoài, không ai nói gì trong suốt hành trình, không khí bên trong xe giảm xuống mức đóng băng.
Suốt quá trình Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành cũng lạnh như băng.
Xe đại khái chạy chừng hai mươi phút, Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhíu mày: "Đây không phải là đường đi tập đoàn Khuynh Thành.”
Tài xế dường như không nghe thấy, vẫn chạy thẳng về phía trước.
Diệp Khuynh Thành mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
Cọt kẹt!
Cuối cùng, xe dừng lại ở một chỗ trống trải.
Tài xế Hà Thuận quay đầu, cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, tất cả mọi người là vì kiếm miếng cơm ăn, hy vọng cô có thể hiểu cho tôi."
“Anh có ý gì?" Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lạnh như băng.
Không có ý gì, chỉ là muốn Diệp tổng giám đốc phối hợp với tôi chụp vài tấm, chỉ cần cô phối hợp tốt, tôi chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô.
Nói xong, Hà Thuận khóa chặt cửa xe, hơn nữa từ dưới ghế xe lấy ra một cái máy ảnh, cùng với một con dao sắc bén.
Tổng giám đốc Diệp, anh là người thông minh, hẳn là biết làm như thế nào.
Hà Thuận cười lạnh hai tiếng, sau đó lại nhìn Lục Vân bên cạnh:
"Tiểu tử, xem như hôm nay cậu may mắn, thân thể của mỹ nữ tổng giám đốc này không biết có bao nhiêu người ao ước, xem như cậu có nhãn phúc."
Rõ ràng, hắn ta chuẩn bị dùng máy ảnh chụp ảnh nóng của Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành không có la to, ngược lại là khuôn mặt xinh đẹp băng hàn nhìn chằm chằm Hà Thuận: "Tôi muốn biết, rốt cuộc anh cấu kết với tập đoàn Lệ Nhân hay với bọn người Lưu Chí Phong?”
Tập đoàn Lệ Nhân cũng giống như tập đoàn Khuynh Thành, đều là thị trường mỹ phẩm dưỡng da, hai bên vẫn luôn tranh đấu gay gắt.
Sắp tới, tập đoàn Khuynh Thành chuẩn bị lên sàn, nếu như lúc này tuôn ra ảnh xấu của Diệp Khuynh Thành, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với tập đoàn Khuynh Thành.
Mà trong miệng Diệp Khuynh Thành vừa nhắc tới Lưu Chí Phong, người này là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Khuynh Thành, tài xế mới này chính là hắn tuyển vào.
Hà Thuận chậc chậc ngạc nhiên nói: "Đều nói tổng giám đốc Diệp thông minh, gan dạ sáng suốt hơn người, hôm nay tôi xem như tận mắt chứng kiến.”
Những lời này của hắn không thể nghi ngờ là khẳng định suy đoán của Diệp Khuynh Thành.
"Tổng giám đốc Diệp, con người của tôi, từ trước đến nay thương hoa tiếc ngọc, nhất là đối với loại nữ thần cao cao tại thượng như cô, lại càng không đành lòng khinh nhờn, cho nên cô vẫn là tự mình cởi đi!"
“Nếu buộc tôi phải động thủ, thì không chỉ đơn giản là chụp ảnh thôi đâu, hắc hắc!”
Hà Thuận cười quái dị hai tiếng, tựa hồ đã sớm dự đoán được Diệp Khuynh Thành sẽ không ngoan ngoãn phục tùng, trong con ngươi bắt đầu lóe ra tham lam dục hỏa.
Nhưng đúng lúc này......
Bốp!
Cổ tay Hà Thuận, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, ngay sau đó, hắn liền nghênh đón cặp mắt rét lạnh thấu xương của Lục Vân.
"Dám ở trước mặt tôi bắt nạt chị tôi, là anh muốn trải qua mùi vị của địa ngục sao?"
Giọng nói của Lục Vân, cũng lạnh như con ngươi của hắn.
Chinh chiến sa trường năm năm, Lục Vân biết vô số người, chỉ cần đối phương toát ra một tia ác ý, đều trốn không thoát hai mắt của hắn.
Lúc vừa nhìn thấy người tài xế này, từ trong ánh mắt của anh ta Lục Vân đã nhìn ra vấn đề, cho nên mới yêu cầu chị cả chở anh ta một đoạn đường.
Hôm nay xem ra, quả nhiên không đơn giản.
“Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu như vậy!”
Hà Thuận sắc mặt trong nháy mắt âm trầm: "Miễn phí cho ngươi xem kịch còn không thỏa mãn?”
Hắn giật giật cánh tay, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ngón tay của Lục Vân, giống như là kìm sắt không gì phá nổi.
Đột ngột.
Răng rắc!
Nương theo một tiếng nứt vỡ, xương cổ tay Hà Thuận trong nháy mắt nát bấy, dao nhỏ cũng rơi xuống theo.
A......
Hà Thuận làm sao có thể nghĩ đến, người chỉ dùng một chút lực, liền đem xương cổ tay của hắn bóp nát.
Kêu thảm một tiếng.
Hà Thuận ném máy ảnh xuống, điên cuồng móc khóa cửa xe, chạy trốn ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh, hai chân của hắn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó liền quỳ rạp xuống đất.
Hai viên đá hình dạng kì dị, khảm sâu vào phía sau đầu gối hắn.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? A!!!
Hà Thuận gan mật đều nứt, một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có, bao phủ trong lòng, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.
Chị của tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ bắt nạt, ngươi là cái thá gì?
Lục Vân lạnh lùng tiến lên, đập mạnh vào chỗ bị thương của Hà Thuận.
A......
Lại là một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Hà Thuận trực tiếp đau ngất đi.
Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!
Vảy ngược của Lục Vân, chính là bảy người chị của hắn, ai dám động vào một cộng tóc gáy của các nàng, nhất định phải chịu sự trừng phạt của Thiên Sáp Vương.
Nếu đây là chiến trường, Hà Thuận đã sớm trở thành tử thi.
Diệp Khuynh Thành cũng xuống xe theo, xuất hiện ở phía sau Lục Vân, thấy hắn bá đạo như thế, đôi mắt đẹp không nhịn được run rẩy.
“Rốt cuộc cậu là ai?" Diệp Khuynh Thành hỏi.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên xoay người tuột quần của mình xuống
“Chị, chị xem nè!”
A...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook