Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
-
Chương 12: Run rẩy đi 3
“Từ Quốc Bân, có lẽ ông cho rằng có thể giết chết Lục Vân tôi dễ như trở bàn tay, nhưng ông làm sao biết, trong mắt Lục Vân tôi, Từ gia các người không khác gì con kiến hôi.”
Lục Vân đi tới trước mặt Từ Quốc Bân, nhẹ giọng nói một câu.
Bùm!
Từ Quốc Bân mạnh mẽ lùi lại một bước, sau lưng đụng vào góc bàn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhục nhã!
Hắn đường đường là người cầm quyền Từ gia, lại bị một câu nói của một tên hỉ mũi chưa sạch dọa lui.
"Tôi... tôi thừa nhận cậu rất có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh thế nào thì cuối cùng cậu cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ cậu còn có thể đối nghịch với toàn bộ Từ gia tôi hay sao?"
Từ Quốc Bân ổn định tâm thần, thẹn quá hóa giận rống to một tiếng.
Mọi người chung quanh sợ ngây người, lấy lại tinh thần tập trung nhìn về hai người bọn họ.
Bọn họ vừa rồi thấy Lục Vân thân thủ cao minh như vậy, toàn bộ đều bị dọa cho choáng váng.
Một người đánh với mười mấy bảo tiêu, lại còn không hao tổn một cộng lông nào, đây xác định không phải đang đóng phim?
Nhưng mà khiếp sợ thì khiếp sợ, lời nói của Từ Quốc Bân, bọn họ vô cùng tán thành.
Lục Vân có thể đánh cũng chỉ đánh được một người mà thôi, Lục Vân có thể thắng cùng lắm cũng chỉ hơn mười bảo tiêu, hắn có thể đánh thắng hơn một trăm bảo tiêu sao ?
Còn nói cái gì Từ gia là con kiến hôi, quả thực ngông cuồng đến cực điểm!
Lạch cạch!
Đúng lúc này, đột nhiên một trận tiếng giày da giòn vang truyền đến, ngay sau đó liền thấy một người đàn ông trung niên âu phục giày da đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, tất cả mọi người đều run lên.
“Tôn Thiên Lỗi, ngươi tới làm gì......”
Đồng tử Từ Quốc Bân cũng co rụt lại.
Đột nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả giận nói: "Được lắm, tôi đã nói mà tên tiểu tử này sao lại mạnh mồm như vậy, hóa ra là Tôn gia cậu ở sau lưng làm chỗ dựa cho hắn!"
Tôn gia và Từ gia giống nhau, đều là hào môn đỉnh cấp Giang Thành, thực lực hai nhà không chênh lệch bao nhiêu.
Mà Tôn Thiên Lỗi này, chính là gia chủ đương nhiệm của Tôn gia.
"Thì ra là thế, ngoài mặt là Lục Vân và Từ gia mâu thuẫn, trên thực tế lại là hai đại gia tộc Giang Thành đọ sức với nhau!"
Phóng viên truyền thông xung quanh, cũng có suy nghĩ giống như Từ Quốc Bân, đều cho rằng Tôn Thiên Lỗi là hậu thuẫn của Lục Vân.
Nhưng lúc này, Tôn Thiên Lỗi cũng là nghi hoặc quét mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi đang nói cái gì?”
“Chỗ dựa nào?”
Tôn Thiên Lỗi không hiểu, hôm nay hắn đến là mang theo nhiệm vụ tới.
Không để ý tới mọi người, Tôn Thiên Lỗi đi tới trước mặt Diệp Khuynh Thành, cao giọng nói: "Tôn gia Tôn Thiên Lỗi, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Bùm!
Trong phút chốc, đồng tử của mọi người bộc phát kịch liệt.
Nam Giang Vương!
Hợp đồng đơn đặt hàng một tỷ!
Đây quả thực muốn giết người nha!
Mà đúng lúc này, mọi người còn chưa hoàn hồn lại, đột nhiên lại có một vị Đường lão giả đi vào phòng hội nghị.
Đường gia Đường Minh Viễn, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Lại là một hào môn ở Giang Thành!
Lại là Nam Giang Vương!
Lại là hợp đồng đơn đặt hàng một tỷ!
Mẹ kiếp! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Nhưng mà, chuyện này còn lâu mới kết thúc, sau Đường Minh Viễn, lại có mấy người đi vào, toàn bộ đều là nhân vật phong vân hiển hách của Giang thành.
Lâm gia Lâm Nhạc An, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Ngô gia Ngô Thành Hoa, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Diêu gia Diêu Vĩ Bình, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
“……”
Một lần lại một lần, thần kinh mọi người chết lặng, tiếp đến, một người cuối cùng tiến vào.
Nam Giang Vương Lôi Áo, đưa lên cho tâp đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng năm mươi tỷ.
Năm mươi tỷ!
Mà còn,
Chính Nam Giang Vương đưa tới!
Cho dù lúc trước đã khiếp sợ đến chết lặng, mọi người vẫn không nhịn được mở to hai mắt.
Điên rồi, tất cả đều điên rồi.
Ở bên trong phòng hội nghị, đang tụ tập gần một nửa người cầm quyền ở Giang Thành, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chắc có động đất mất!
Bọn họ điên cuồng muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Diệp Khuynh Thành cũng sợ ngây người.
Tất cả mọi người của tập đoàn Khuynh Thành, đều sợ ngây người.
Những gia tộc hào môn này, trước kia bọn họ chỉ nhìn thấy trên tivi , nhưng hiện tại đều ở ngay trước mặt.
Một tỷ!
Rồi lại năm mươi tỷ!
Tiếp nhận những đơn đặt hàng này, tập đoàn Khuynh Thành có thể trong nháy mắt từ một công ty vừa đưa ra thị trường, một bước thăng cấp lên đỉnh lưu ở Giang Thành.
Tập đoàn Khuynh Thành, có phải đúng với câu nói một bước thành tiên không!
Bộ ngực Diệp Khuynh Thành phập phồng kịch liệt, thì thào thất ngữ nói: "Nam...... Nam Giang Vương, đây rốt cuộc là...... Chuyện gì đang xảy ra?
Cô giống mọi người hỏi ra nghi vấn mà mọi người đang thắc mắc.
Nhưng mà, Nam Giang Vương Lôi Áo cười cười nói: "Diệp tổng không cần hỏi nhiều, những thứ này đều là một chút tâm ý của chúng tôi, ngươi cứ việc nhận lấy là được.”
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về nơi nào đó, nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Hành động rất nhỏ này, bị Diệp Khuynh Thành bắt được, nàng theo tầm mắt Nam Giang Vương nhìn qua, nhất thời thân thể mềm mại run lên.
Là Lục Vân!
Là em trai cô yêu thương nhất, Tiểu Lục Vân!
Nam Giang Vương nhất định là bởi vì Tiểu Lục Vân, mới đưa tới một đơn đặt hàng lớn như vậy.
Đôi mắt Diệp Khuynh Thành đã ươn ướt.
Trách không được, trách không được từ đầu đến cuối Tiểu Lục Vân đều lộ ra ra vẻ bình tĩnh,hóa ra hắn đã sớm biết Nam Giang Vương sẽ đến.
Nhưng chính mình, lại còn tát hắn một cái.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành tràn ngập áy náy.
“Nam Giang Vương, cậu điên rồi sao? Còn có Tôn Thiên Lỗi, Đường Minh Viễn...... Mọi người, đều điên rồi sao?”
Từ Quốc Bân không thể tin được những gì mình nhìn thấy, hoặc là nói, không muốn tin tất cả những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Nam Giang Vương đích xác rất cường đại, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ có thể ra lệnh cho các đại gia tộc.
Vậy những người này, đến tột cùng vì cái gì, lại cam tâm tình nguyện đưa lên đơn đặt hàng kếch xù cho tập đoàn Khuynh Thành?
Từ Quốc Bân thật sự không nghĩ ra!
Lúc này, Nam Giang Vương hừ lạnh một tiếng nói: "Từ Quốc Bân, có lẽ, chúng ta nên nói chuyện riêng một chút.”
Mọi người không rõ lắm bọn họ nói cái gì, chỉ biết là Từ Quốc Bân lúc trở về, thân thể run rẩy, sự phẫn nộ trên mặt hoàn toàn bị sự hoảng sợ thay thế.
“Tao...... Tao đánh chết mày đồ súc sinh!”
Từ Quốc Bân cầm lên một cái ghế, giống như nổi điên không ngừng đập Từ Khải, dùng sức đập, cho đến khi ghế bị nát bấy, cho đến khi Từ Khải hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng tất cả mọi người ở đây chấn động.
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nhìn Từ Quốc Bân, rõ ràng là hạ tử thủ.
Bọn họ làm sao biết sự sợ hãi của Từ Quốc Bân, vừa rồi ở bên ngoài, Nam Giang Vương nói cho hắn biết người đàn ông phía sau Diệp Khuynh Thàn là Vân Thiên Thần Quân.
Đây chính là Vân Thiên Thần Quân a!
Hôm nay không đánh gần chết Từ Khải, người kế tiếp phải chết, chính là Từ gia bọn họ.
Từ Quốc Bân sao có thể không sợ.
Hơn nữa, tuy rằng Nam Giang Vương không có nói ra tên của Vân Thiên Thần Quân, nhưng Từ Quốc Bân đã suy đoán ra, người kia, rất có thể chính là Lục Vân.
Hắn rốt cục lĩnh hội được câu Lục Vân vừa mới nói kia, ở trong mắt Lục Vân tôi, Từ gia ông không khác gì con kiến hôi.
Đừng nói Từ gia, cho dù là đỉnh cấp hào môn ở kinh thành, ở trong mắt của Vân Thiên Thần Quân đều nhỏ bé như nhau.
“Tôi có thể nói chuyện không?”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên thản nhiên mở miệng, ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển sang trên người hắn.
Lục Vân đi tới trước mặt Từ Quốc Bân, nhẹ giọng nói một câu.
Bùm!
Từ Quốc Bân mạnh mẽ lùi lại một bước, sau lưng đụng vào góc bàn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhục nhã!
Hắn đường đường là người cầm quyền Từ gia, lại bị một câu nói của một tên hỉ mũi chưa sạch dọa lui.
"Tôi... tôi thừa nhận cậu rất có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh thế nào thì cuối cùng cậu cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ cậu còn có thể đối nghịch với toàn bộ Từ gia tôi hay sao?"
Từ Quốc Bân ổn định tâm thần, thẹn quá hóa giận rống to một tiếng.
Mọi người chung quanh sợ ngây người, lấy lại tinh thần tập trung nhìn về hai người bọn họ.
Bọn họ vừa rồi thấy Lục Vân thân thủ cao minh như vậy, toàn bộ đều bị dọa cho choáng váng.
Một người đánh với mười mấy bảo tiêu, lại còn không hao tổn một cộng lông nào, đây xác định không phải đang đóng phim?
Nhưng mà khiếp sợ thì khiếp sợ, lời nói của Từ Quốc Bân, bọn họ vô cùng tán thành.
Lục Vân có thể đánh cũng chỉ đánh được một người mà thôi, Lục Vân có thể thắng cùng lắm cũng chỉ hơn mười bảo tiêu, hắn có thể đánh thắng hơn một trăm bảo tiêu sao ?
Còn nói cái gì Từ gia là con kiến hôi, quả thực ngông cuồng đến cực điểm!
Lạch cạch!
Đúng lúc này, đột nhiên một trận tiếng giày da giòn vang truyền đến, ngay sau đó liền thấy một người đàn ông trung niên âu phục giày da đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, tất cả mọi người đều run lên.
“Tôn Thiên Lỗi, ngươi tới làm gì......”
Đồng tử Từ Quốc Bân cũng co rụt lại.
Đột nhiên, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả giận nói: "Được lắm, tôi đã nói mà tên tiểu tử này sao lại mạnh mồm như vậy, hóa ra là Tôn gia cậu ở sau lưng làm chỗ dựa cho hắn!"
Tôn gia và Từ gia giống nhau, đều là hào môn đỉnh cấp Giang Thành, thực lực hai nhà không chênh lệch bao nhiêu.
Mà Tôn Thiên Lỗi này, chính là gia chủ đương nhiệm của Tôn gia.
"Thì ra là thế, ngoài mặt là Lục Vân và Từ gia mâu thuẫn, trên thực tế lại là hai đại gia tộc Giang Thành đọ sức với nhau!"
Phóng viên truyền thông xung quanh, cũng có suy nghĩ giống như Từ Quốc Bân, đều cho rằng Tôn Thiên Lỗi là hậu thuẫn của Lục Vân.
Nhưng lúc này, Tôn Thiên Lỗi cũng là nghi hoặc quét mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi đang nói cái gì?”
“Chỗ dựa nào?”
Tôn Thiên Lỗi không hiểu, hôm nay hắn đến là mang theo nhiệm vụ tới.
Không để ý tới mọi người, Tôn Thiên Lỗi đi tới trước mặt Diệp Khuynh Thành, cao giọng nói: "Tôn gia Tôn Thiên Lỗi, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Bùm!
Trong phút chốc, đồng tử của mọi người bộc phát kịch liệt.
Nam Giang Vương!
Hợp đồng đơn đặt hàng một tỷ!
Đây quả thực muốn giết người nha!
Mà đúng lúc này, mọi người còn chưa hoàn hồn lại, đột nhiên lại có một vị Đường lão giả đi vào phòng hội nghị.
Đường gia Đường Minh Viễn, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Lại là một hào môn ở Giang Thành!
Lại là Nam Giang Vương!
Lại là hợp đồng đơn đặt hàng một tỷ!
Mẹ kiếp! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Nhưng mà, chuyện này còn lâu mới kết thúc, sau Đường Minh Viễn, lại có mấy người đi vào, toàn bộ đều là nhân vật phong vân hiển hách của Giang thành.
Lâm gia Lâm Nhạc An, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Ngô gia Ngô Thành Hoa, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
Diêu gia Diêu Vĩ Bình, phụng mệnh Nam Giang Vương, đưa lên cho tập đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng một tỷ.
“……”
Một lần lại một lần, thần kinh mọi người chết lặng, tiếp đến, một người cuối cùng tiến vào.
Nam Giang Vương Lôi Áo, đưa lên cho tâp đoàn Khuynh Thành đơn đặt hàng năm mươi tỷ.
Năm mươi tỷ!
Mà còn,
Chính Nam Giang Vương đưa tới!
Cho dù lúc trước đã khiếp sợ đến chết lặng, mọi người vẫn không nhịn được mở to hai mắt.
Điên rồi, tất cả đều điên rồi.
Ở bên trong phòng hội nghị, đang tụ tập gần một nửa người cầm quyền ở Giang Thành, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chắc có động đất mất!
Bọn họ điên cuồng muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Diệp Khuynh Thành cũng sợ ngây người.
Tất cả mọi người của tập đoàn Khuynh Thành, đều sợ ngây người.
Những gia tộc hào môn này, trước kia bọn họ chỉ nhìn thấy trên tivi , nhưng hiện tại đều ở ngay trước mặt.
Một tỷ!
Rồi lại năm mươi tỷ!
Tiếp nhận những đơn đặt hàng này, tập đoàn Khuynh Thành có thể trong nháy mắt từ một công ty vừa đưa ra thị trường, một bước thăng cấp lên đỉnh lưu ở Giang Thành.
Tập đoàn Khuynh Thành, có phải đúng với câu nói một bước thành tiên không!
Bộ ngực Diệp Khuynh Thành phập phồng kịch liệt, thì thào thất ngữ nói: "Nam...... Nam Giang Vương, đây rốt cuộc là...... Chuyện gì đang xảy ra?
Cô giống mọi người hỏi ra nghi vấn mà mọi người đang thắc mắc.
Nhưng mà, Nam Giang Vương Lôi Áo cười cười nói: "Diệp tổng không cần hỏi nhiều, những thứ này đều là một chút tâm ý của chúng tôi, ngươi cứ việc nhận lấy là được.”
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về nơi nào đó, nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Hành động rất nhỏ này, bị Diệp Khuynh Thành bắt được, nàng theo tầm mắt Nam Giang Vương nhìn qua, nhất thời thân thể mềm mại run lên.
Là Lục Vân!
Là em trai cô yêu thương nhất, Tiểu Lục Vân!
Nam Giang Vương nhất định là bởi vì Tiểu Lục Vân, mới đưa tới một đơn đặt hàng lớn như vậy.
Đôi mắt Diệp Khuynh Thành đã ươn ướt.
Trách không được, trách không được từ đầu đến cuối Tiểu Lục Vân đều lộ ra ra vẻ bình tĩnh,hóa ra hắn đã sớm biết Nam Giang Vương sẽ đến.
Nhưng chính mình, lại còn tát hắn một cái.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành tràn ngập áy náy.
“Nam Giang Vương, cậu điên rồi sao? Còn có Tôn Thiên Lỗi, Đường Minh Viễn...... Mọi người, đều điên rồi sao?”
Từ Quốc Bân không thể tin được những gì mình nhìn thấy, hoặc là nói, không muốn tin tất cả những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Nam Giang Vương đích xác rất cường đại, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ có thể ra lệnh cho các đại gia tộc.
Vậy những người này, đến tột cùng vì cái gì, lại cam tâm tình nguyện đưa lên đơn đặt hàng kếch xù cho tập đoàn Khuynh Thành?
Từ Quốc Bân thật sự không nghĩ ra!
Lúc này, Nam Giang Vương hừ lạnh một tiếng nói: "Từ Quốc Bân, có lẽ, chúng ta nên nói chuyện riêng một chút.”
Mọi người không rõ lắm bọn họ nói cái gì, chỉ biết là Từ Quốc Bân lúc trở về, thân thể run rẩy, sự phẫn nộ trên mặt hoàn toàn bị sự hoảng sợ thay thế.
“Tao...... Tao đánh chết mày đồ súc sinh!”
Từ Quốc Bân cầm lên một cái ghế, giống như nổi điên không ngừng đập Từ Khải, dùng sức đập, cho đến khi ghế bị nát bấy, cho đến khi Từ Khải hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng tất cả mọi người ở đây chấn động.
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nhìn Từ Quốc Bân, rõ ràng là hạ tử thủ.
Bọn họ làm sao biết sự sợ hãi của Từ Quốc Bân, vừa rồi ở bên ngoài, Nam Giang Vương nói cho hắn biết người đàn ông phía sau Diệp Khuynh Thàn là Vân Thiên Thần Quân.
Đây chính là Vân Thiên Thần Quân a!
Hôm nay không đánh gần chết Từ Khải, người kế tiếp phải chết, chính là Từ gia bọn họ.
Từ Quốc Bân sao có thể không sợ.
Hơn nữa, tuy rằng Nam Giang Vương không có nói ra tên của Vân Thiên Thần Quân, nhưng Từ Quốc Bân đã suy đoán ra, người kia, rất có thể chính là Lục Vân.
Hắn rốt cục lĩnh hội được câu Lục Vân vừa mới nói kia, ở trong mắt Lục Vân tôi, Từ gia ông không khác gì con kiến hôi.
Đừng nói Từ gia, cho dù là đỉnh cấp hào môn ở kinh thành, ở trong mắt của Vân Thiên Thần Quân đều nhỏ bé như nhau.
“Tôi có thể nói chuyện không?”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên thản nhiên mở miệng, ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển sang trên người hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook