Binh Vương Trở Về
-
Chương 1: Truy phong quân hàm
Đại Hạ, biên giới phía bắc. Tuyết chồng lên nhau, gió lạnh như dao cắt.
Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí.
Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ.
Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ.
Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường:
“Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng... Danh hiệu liệt sĩ.”
Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt!
Gió bắc gào thét, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, dường như ngay cả thời tiết phương bắc cũng vì Mạc Phàm mà bất bình!
Vài ngày trước, quốc gia Haider tiếp giáp với Đại Hạ đã tự ý phái một đội hải quân để tấn công một đoàn xe thương mại cỡ lớn ở biên cảnh Đại Hạ. Sau khi cướp hết hàng hóa và giết dã man 170 nhân viên, đội hải quân này đã nhanh chóng quay trở lại lãnh thổ của Haider.
Khi đó, Mạc Phàm - thành viên có năng lực chiến đấu mạnh nhất Bắc Dã Quân đã vi phạm kỷ luật quân đội “nghiêm cấm tiến vào biên giới nước khác” mà một mình vượt qua biên giới, đối với lục quân của Haider truy sát vạn dặm.
Sau 12 ngày sư đoàn thủy quân lục chiến này đã bị quét sạch, ngay cả chỉ huy trưởng là kẻ chủ mưu cũng phải trốn đến cửa phủ tổng thống của Haider. Nhưng vẫn là bị một đao chét đứt đầu!
Thanh đao chém đầu kia, chính là bội đao của Mạc Phàm!
Sau khi Mạc Phàm tiêu diệt sư đoàn thủy quân lục chiến, đem thanh chiến đao đã bị máu tươi thấm ướt của hẳn, trực tiếp cảm ở quảng trường trước cửa phủ Tổng thống Haider.
Quá mạnh mẽ, quá kiêu ngạo! Một mình giết ba ngàn người! Nợ máu phải trả bằng máu!
Toàn bộ chính phủ quân sự Haider hoảng sợ. Thậm chí không ai dám đi rút trường đao cảm ở quảng trường ra.
Thế giới chấn động, tất cả các quốc gia đều gây áp lực lên Đại Hạ, coi hành động lần này của Mạc Phàm là khủng bố, phi quân sự.
Sau đó, các lãnh đạo quân sự của Đại Hạ đã tự mình đến một quốc gia trung lập để đàm phán với một số quốc gia khác. Ba ngày sau, các tướng quân Đại Hạ trở về, mang theo Mạc Phàm quay về.
Nhưng chính xác mà nói, thứ họ mang về, chỉ là... thi thể của Mạc Phàm!
Dù là trong mắt Bắc Dã Quân hay trong lòng dân Đại Hạ, Mạc Phàm không phải là sát thủ khủng bố, mà là anh hùng dân tộc chân chính, là biểu tượng vĩnh viễn của biên cảnh phía bắc Đại Hạ.
Lão tướng quân nhìn quanh hàng vạn người,rồi nhìn thật sâu vào chiếc quan tài phủ quốc kỳ, sau đó hô lớn:
“Núi Tuyết vinh dự được chôn cất một cốt cách trung thành!”
Theo tiếng hô này của ông, tuyết rơi càng như dày hơn. Chiếc quan tài bắt đầu chậm rãi hạ táng trong tiếng khóc. ngập tràn trận địa. Cả biên giới phía bäc bao trùm trong nỗi buồn vô tận!
Lễ tưởng niệm này được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Giờ phút này, ở Đại Hạ, biết bao người đã rơi nước mắt tiếc thương!
Khi quan tài hoàn thành hạ táng, một đống đất đen trộn đầy tuyếtđược rắc lên quan tài, hàng chục ngàn người ở Bäc Dã bỗng nhiên đồng loạt rút kiếm!
Hàng vạn lưỡi kiếm đều hướng lên trời! Bầu trời dường như đều bị ánh kiếm chói mắt xuyên thủng.
Mỗi một binh lính Bäc Dã đều rưng rưng nước mắt, hô to: “Thề chết bảo vệ Đại Hại”
Đây là khẩu hiệu của Bắc Dã Quân, tất cả các chiến sĩ đều đồng loạt rống lên một tiếng, như muốn xua đi hết mây đen trên trời.
Trước màn hình phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu người dân, cũng theo hô khẩu hiệu này!
Câu nói này vang vọng toàn bộ Đại Hạ. Tuy nhiên, giờ phút này, ngoại trừ vị tướng quân già kia,
không ai biết rắng trong chiếc quan tài kia không hề có thi thể của Mạc Phàm, mà chỉ có một bộ quân phục đẫm máu!
Năm năm sau! Phía bắc Đại Hạ, thành phố Bắc An.
Tại khách sạn.Joy, một trong những khách sạn cao cấp. nhất ở thành phố biên giới này, đang chuẩn bị một đám cưới hoành tráng. Khách khứa đã lần lượt tiến vào sảnh tiệc.
Hôm nay là ngày Tống Viễn Đông, con trai của gia đình giàu nhất Bắc An - nhà họ Tống, sẽ kết hôn.
Mà cô dâu lại là Hạ Thiên Kỳ, người được mệnh danh là "mỹ nữ số một Bắc An".
Trong phòng trang điểm, Hạ Thiên Kỳ mặc váy cưới đang ngồi trước gương, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, đôi môi bị cắn đến bật máu.
Chuyên gia trang điểm đứng bên cạnh cứng đờ, cô ấy đã trang điểm cho rất nhiều cô dâu, nhưng chưa từng thấy một cô dâu nào trong tình trạng như vậy.
Hơn nữa chú rể lại là đại thiếu gia nhà giàu nhất thành phố, sau khi gả vào một gia định như vậy, cả đời sẽ không phải lo ăn lo mặc. Vì sao vẻ mặt cô dâu lại bi thương như thế? Thậm chí còn có cảm giác đang tuyệt vọng?
Một đôi vợ chồng trung niên bước vào phòng. Người đàn ông vừa nhìn thấy cô dâu liền nói:
“Thiên Kỳ à, không phải cậu nói con, nhưng con cũng phải nghĩ một chút, cha mẹ con đều đã mất, anh trai con cũng đã hy sinh. Tống gia thật vất vả mới chịu cưới con. Đây là phúc phận mấy đời của nhà chúng ta đó.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn mình trong gương, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia u buồn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở:
“Không phải các người không biết thanh danh của Tống Viễn Đông. Hắn... Quên đi, bây giờ nói gì cũng đã..”
Người phụ nữ trung niên lập tức ngắt lời cô:
“Thiên Kỳ, cậu và mợ đều vì tốt cho con mà thôi. Tống Viễn Đông tuy rằng thanh danh không tốt lắm, nhưng gia đình bọn họ là giàu nhất trong thành phố chúng ta. Hơn nữa, người †a cũng đã khổ sở theo đuổi con nhiều năm như vậy. Nếu con vui vẻ kết hôn với hẳn, hắn sẽ rất hài lòng. Con phải nhớ răng, mấy năm qua cậu mợ nuôi con ăn học, hiện tại đã tốt nghiệp thì cũng nên báo đáp công ơn rồi!"
“Báo ơn?” Trong đôi mắt đẹp của Hạ Thiên Kỳ hiện ra một tia lãnh ý:
“Sau khi ba mẹ tôi bất ngờ qua đời, hai người mạnh mẽ chiếm nhà chúng tôi, chiếm đoạt tiền tiết kiệm của ba mẹ tôi. Mỗi tháng chỉ cho tôi mấy trăm đồng tiền sinh hoạt, mỗi ngày đều nghĩ cách bán tôi với giá tốt nhất...”
Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ càng thêm tức giận, hốc mắt càng đỏ hơn.
“Ngay cả tiền trợ cấp của anh trai tôi, các người cũng lấy"
Lúc Hạ Thiên Minh hy sinh tại biên cảnh, Hạ Thiên Kỳ còn chưa đến tuổi trưởng thành. Vì vậy khoản tiền trợ cấp lớn đó được trao cho người giám hộ trên danh nghĩa là cậu mợ của anh - Trương Kim Cương và Lý Hỷ Yến.
Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí.
Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ.
Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ.
Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường:
“Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng... Danh hiệu liệt sĩ.”
Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt!
Gió bắc gào thét, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, dường như ngay cả thời tiết phương bắc cũng vì Mạc Phàm mà bất bình!
Vài ngày trước, quốc gia Haider tiếp giáp với Đại Hạ đã tự ý phái một đội hải quân để tấn công một đoàn xe thương mại cỡ lớn ở biên cảnh Đại Hạ. Sau khi cướp hết hàng hóa và giết dã man 170 nhân viên, đội hải quân này đã nhanh chóng quay trở lại lãnh thổ của Haider.
Khi đó, Mạc Phàm - thành viên có năng lực chiến đấu mạnh nhất Bắc Dã Quân đã vi phạm kỷ luật quân đội “nghiêm cấm tiến vào biên giới nước khác” mà một mình vượt qua biên giới, đối với lục quân của Haider truy sát vạn dặm.
Sau 12 ngày sư đoàn thủy quân lục chiến này đã bị quét sạch, ngay cả chỉ huy trưởng là kẻ chủ mưu cũng phải trốn đến cửa phủ tổng thống của Haider. Nhưng vẫn là bị một đao chét đứt đầu!
Thanh đao chém đầu kia, chính là bội đao của Mạc Phàm!
Sau khi Mạc Phàm tiêu diệt sư đoàn thủy quân lục chiến, đem thanh chiến đao đã bị máu tươi thấm ướt của hẳn, trực tiếp cảm ở quảng trường trước cửa phủ Tổng thống Haider.
Quá mạnh mẽ, quá kiêu ngạo! Một mình giết ba ngàn người! Nợ máu phải trả bằng máu!
Toàn bộ chính phủ quân sự Haider hoảng sợ. Thậm chí không ai dám đi rút trường đao cảm ở quảng trường ra.
Thế giới chấn động, tất cả các quốc gia đều gây áp lực lên Đại Hạ, coi hành động lần này của Mạc Phàm là khủng bố, phi quân sự.
Sau đó, các lãnh đạo quân sự của Đại Hạ đã tự mình đến một quốc gia trung lập để đàm phán với một số quốc gia khác. Ba ngày sau, các tướng quân Đại Hạ trở về, mang theo Mạc Phàm quay về.
Nhưng chính xác mà nói, thứ họ mang về, chỉ là... thi thể của Mạc Phàm!
Dù là trong mắt Bắc Dã Quân hay trong lòng dân Đại Hạ, Mạc Phàm không phải là sát thủ khủng bố, mà là anh hùng dân tộc chân chính, là biểu tượng vĩnh viễn của biên cảnh phía bắc Đại Hạ.
Lão tướng quân nhìn quanh hàng vạn người,rồi nhìn thật sâu vào chiếc quan tài phủ quốc kỳ, sau đó hô lớn:
“Núi Tuyết vinh dự được chôn cất một cốt cách trung thành!”
Theo tiếng hô này của ông, tuyết rơi càng như dày hơn. Chiếc quan tài bắt đầu chậm rãi hạ táng trong tiếng khóc. ngập tràn trận địa. Cả biên giới phía bäc bao trùm trong nỗi buồn vô tận!
Lễ tưởng niệm này được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Giờ phút này, ở Đại Hạ, biết bao người đã rơi nước mắt tiếc thương!
Khi quan tài hoàn thành hạ táng, một đống đất đen trộn đầy tuyếtđược rắc lên quan tài, hàng chục ngàn người ở Bäc Dã bỗng nhiên đồng loạt rút kiếm!
Hàng vạn lưỡi kiếm đều hướng lên trời! Bầu trời dường như đều bị ánh kiếm chói mắt xuyên thủng.
Mỗi một binh lính Bäc Dã đều rưng rưng nước mắt, hô to: “Thề chết bảo vệ Đại Hại”
Đây là khẩu hiệu của Bắc Dã Quân, tất cả các chiến sĩ đều đồng loạt rống lên một tiếng, như muốn xua đi hết mây đen trên trời.
Trước màn hình phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu người dân, cũng theo hô khẩu hiệu này!
Câu nói này vang vọng toàn bộ Đại Hạ. Tuy nhiên, giờ phút này, ngoại trừ vị tướng quân già kia,
không ai biết rắng trong chiếc quan tài kia không hề có thi thể của Mạc Phàm, mà chỉ có một bộ quân phục đẫm máu!
Năm năm sau! Phía bắc Đại Hạ, thành phố Bắc An.
Tại khách sạn.Joy, một trong những khách sạn cao cấp. nhất ở thành phố biên giới này, đang chuẩn bị một đám cưới hoành tráng. Khách khứa đã lần lượt tiến vào sảnh tiệc.
Hôm nay là ngày Tống Viễn Đông, con trai của gia đình giàu nhất Bắc An - nhà họ Tống, sẽ kết hôn.
Mà cô dâu lại là Hạ Thiên Kỳ, người được mệnh danh là "mỹ nữ số một Bắc An".
Trong phòng trang điểm, Hạ Thiên Kỳ mặc váy cưới đang ngồi trước gương, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, đôi môi bị cắn đến bật máu.
Chuyên gia trang điểm đứng bên cạnh cứng đờ, cô ấy đã trang điểm cho rất nhiều cô dâu, nhưng chưa từng thấy một cô dâu nào trong tình trạng như vậy.
Hơn nữa chú rể lại là đại thiếu gia nhà giàu nhất thành phố, sau khi gả vào một gia định như vậy, cả đời sẽ không phải lo ăn lo mặc. Vì sao vẻ mặt cô dâu lại bi thương như thế? Thậm chí còn có cảm giác đang tuyệt vọng?
Một đôi vợ chồng trung niên bước vào phòng. Người đàn ông vừa nhìn thấy cô dâu liền nói:
“Thiên Kỳ à, không phải cậu nói con, nhưng con cũng phải nghĩ một chút, cha mẹ con đều đã mất, anh trai con cũng đã hy sinh. Tống gia thật vất vả mới chịu cưới con. Đây là phúc phận mấy đời của nhà chúng ta đó.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn mình trong gương, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia u buồn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở:
“Không phải các người không biết thanh danh của Tống Viễn Đông. Hắn... Quên đi, bây giờ nói gì cũng đã..”
Người phụ nữ trung niên lập tức ngắt lời cô:
“Thiên Kỳ, cậu và mợ đều vì tốt cho con mà thôi. Tống Viễn Đông tuy rằng thanh danh không tốt lắm, nhưng gia đình bọn họ là giàu nhất trong thành phố chúng ta. Hơn nữa, người †a cũng đã khổ sở theo đuổi con nhiều năm như vậy. Nếu con vui vẻ kết hôn với hẳn, hắn sẽ rất hài lòng. Con phải nhớ răng, mấy năm qua cậu mợ nuôi con ăn học, hiện tại đã tốt nghiệp thì cũng nên báo đáp công ơn rồi!"
“Báo ơn?” Trong đôi mắt đẹp của Hạ Thiên Kỳ hiện ra một tia lãnh ý:
“Sau khi ba mẹ tôi bất ngờ qua đời, hai người mạnh mẽ chiếm nhà chúng tôi, chiếm đoạt tiền tiết kiệm của ba mẹ tôi. Mỗi tháng chỉ cho tôi mấy trăm đồng tiền sinh hoạt, mỗi ngày đều nghĩ cách bán tôi với giá tốt nhất...”
Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ càng thêm tức giận, hốc mắt càng đỏ hơn.
“Ngay cả tiền trợ cấp của anh trai tôi, các người cũng lấy"
Lúc Hạ Thiên Minh hy sinh tại biên cảnh, Hạ Thiên Kỳ còn chưa đến tuổi trưởng thành. Vì vậy khoản tiền trợ cấp lớn đó được trao cho người giám hộ trên danh nghĩa là cậu mợ của anh - Trương Kim Cương và Lý Hỷ Yến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook