Bình Vương Thần Cấp
-
C41: Tôi có con gái rồi
Chuyện xảy ra hôm nay khiến Tần Quân Giao cảm thấy rất kỳ lạ, dường như mỗi một chỗ đều có chút không hợp lý.
Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương vì sao lại xuất hiện trong nhà trẻ chứ? Lâm Trạch Dương bọn họ lớn tiếng la hét như vậy là vì chuyện gì? Còn chuyện Lâm Trạch Dương gọi một cuộc điện thoại nữa? Chẳng lẽ lại nói Lâm Trạch Dương bảo Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương qua đây ư?
Nghĩ tới đây thì Tần Quân Giao cảm thấy không có khả năng này, hai vị kia là sự tồn tại hết sức quan trọng trong thành phố đấy, một tên côn đồ như Lâm Trạch Dương sao có thể có thực lực như vậy?
Còn có một điều nữa là, tại sao lúc về nhà lại nhìn thấy nhiều xe thế? Chẳng lẽ nói bỗng nhiên trong thành phố muốn chỉnh đốn nhà trẻ à?
Sau khi Tần Quân Giao về đến nhà, cô nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng.
Lạ thật đấy, đúng là rất kỳ lạ, bình thường hiệu trưởng cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, tại sao đột nhiên lại biến thành thế này? Mặc dù là cách điện thoại nhưng Tần Quân Giao có thể tưởng tượng ra hiệu trưởng lúc này nhất định là đang khóc lóc rơi lệ, bộ dáng đau khổ cầu xin, nếu có thể, Tần Quân Giao tin hiệu trưởng thật sự sẽ quỳ gối trước mặt mình.
"Việc kia... Tần Quân Giao, tôi thật sự xin lỗi cô, là do tôi sơ suất, tôi không điều tra rõ chân tướng đã tùy tiện đưa ra quyết định, tạo nên ảnh hưởng xấu đến cô và Manh Manh, mong rằng cô và Manh Manh có thể tha lỗi cho tôi."
Nói tới đây, hiệu trưởng đột nhiên khóc lên, nói lớn: "Cầu xin cô đấy, xin cô nhất định phải tha thứ cho tôi..."
Sau đó điện thoại cúp một cách khó hiểu.
Nhất định là bên kia xảy ra chuyện gì rồi! Có lẽ là muốn chỉnh đốn nhà trẻ trong thành phố thật rồi.
Cuối cùng Tần Quân Giao chỉ có thể nghĩ đến loại khả năng này, nếu không thì tất cả đều không nói rõ được.
Chẳng qua trong những ngày sau này, Tần Quân Giao không còn gặp lại hiệu trưởng nữa, cũng không thấy mấy người nhà Chương Văn, thậm chí Tần Quân Giao còn nghe nói hệ thống giáo dục đã xảy ra thay đổi rất lớn, rất nhiều người bị cách chức, thậm chí còn có một vị tai to mặt lớn mất việc.
Đương nhiên, lúc này Tần Quân Giao dù thế nào cũng không thể đem tất cả chuyện này liên hệ với Lâm Trạch Dương.
Nhìn đi, nhìn xem bây giờ Lâm Trạch Dương đang làm cái gì, người kia vậy mà vừa cùng Manh Manh ăn đồ ăn vặt vừa xem phim hoạt hình! Làm người ta tức hơn nữa là tên già đầu này vì muốn ăn thêm nhiều đồ ăn vặt mà làm cho mặt mũi lẫn quần áo của mình bẩn hết!
Nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương và Manh Manh, Tần Quân Giao không khỏi lắc đầu, nhưng trên mặt cô lại mang nét tươi cười.
Tuy người đàn ông này không đáng tin lắm, nhưng thời khắc mấu chốt hình như vẫn còn có chút tác dụng nhỉ? Mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng anh lại có thể kiên định đứng về phía mình, dáng vẻ tức giận của anh hình như... còn rất đẹp trai?
Không biết Tần Quân Giao nghĩ đến cái gì mà lại đỏ mặt.
"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ở đây nhìn chằm chằm ba vậy, mặt mẹ đỏ cả rồi, có phải phát sốt rồi không?" Đúng lúc Manh Manh nhìn về phía Tần Quân Giao đang đứng bên cửa, không nhịn được mà lớn tiếng gọi.
Khuôn mặt vốn đã đỏ của Tần Quân Giao càng đỏ hơn, ngay cả dái tai hay cần cổ đều đỏ cả rồi, cả người quả thực xấu hổ vô cùng, vì ngay từ đầu cô nghe nhầm lời của Manh Manh nói, đem "phát sốt" nghe thành "phát n*ng".
"Mẹ đâu có nhìn ba con, mẹ cũng không hề phát sốt, Manh Manh con mau xem tivi đi!" Tần Quân Giao không khỏi cúi đầu nói.
Tần Quân Giao nắm chặt tay, cũng không dám nhìn về phía Manh Manh với Lâm Trạch Dương, nói: "Mẹ không hề phát sốt, con đừng nói bậy, mẹ còn bận việc, kệ con đấy!"
Nói xong, Tần Quân Giao vội vàng trốn vào trong phòng như mọi khi.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Tần Quân Giao, cảm thấy kì lạ, mặt người phụ nữ này tại sao lại đỏ đến thế chứ? Chẳng nhẽ là phát sốt thật rồi?
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã là thứ bảy rồi. Ngày hôm nay người lớn không cần đi làm, trẻ con không cân đến trường, là một cơ hội tốt để cả nhà cùng nhau ra ngoài.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày vui vẻ, vậy mà Lâm Trạch Dương tỏ ra rất hồi hộp.
Bởi vì hôm nay có kết quả xét nghiệm DNA rồi!
Tần Quân Giao và Lâm Trạch Dương cùng nhau ở bệnh viện chờ kết quả, nhìn dáng vẻ Lâm Trạch Dương như vậy, cô nhíu mày, nói: "Chả nhẽ anh không thích Manh Manh đến thế à? Anh mong Manh Manh không phải con gái anh đúng không?"
Lâm Trạch Dương bất giác nhìn thoáng qua Tần Quân Giao, nói: "Em bị khùng hở!"
Tần Quân Giao cau chặt mày, nói thật lòng thời gian cô sống với Lâm Trạch Dương không dài, nhưng sớm tối ở chung, hơn nữa trong đó còn xảy ra không ít chuyện.
Tần Quân Giao bị bịt kín hoàn toàn, sau đó là giận giữ một trận, tên đáng ghét này thế mà dám ôm mình!
Tần Quân Giao đã bắt đầu dần chấp nhận chuyện nam chính sẽ dung nhập vào cuộc sống của cô, thậm chí sâu trong lòng còn mơ hồ chờ mong một nhà ba người có thể sống cùng nhau, nhưng không ngờ tới thái độ này của Lâm Trạch Dương.
Tần Quân Giao không khỏi cắn chặt môi, không nói gì nữa, trong lòng lại có một ý nghĩ: Có lẽ người đàn ông này vốn dĩ là không thích Manh Manh và mình, thay vì cưỡng ép anh ở bên cạnh, không bằng...
Đúng lúc này, bác sĩ đi tới, đưa một phần văn kiện cho Lâm Trạch Dương, nói: "Qua DNA kiểm tra đo lường, Lâm Trạch Dương cùng Tần Manh Manh độ tương tự đạt tới 99,99%, chứng thực là quan hệ cha con."
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, cả người đứng ngẩn ra ở đó.
Tần Quân Giao thấy thế, lông mày sắp cau thành một đường thẳng tắp, trong lòng không dễ chịu, đúng là người đàn ông này không thích mình với Manh Manh, thì ra mọi thứ đều là sai lầm.
Nhưng tại lúc này, Lâm Trạch Dương bỗng nhảy dựng lên.
Đúng lúc này có một bác sĩ đi ngang qua, Lâm Trạch Dương không cần biết, trực tiếp ôm lấy bác sĩ kia, sau đó phấn khởi mà lớn tiếng kêu: "Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi! Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi!"
Vị bác sĩ kia không dễ gì mới giãy ra khỏi Lâm Trạch Dương, sau đó lắc đầu nói: "Bệnh thần kinh!"
Hình như Lâm Trạch Dương vốn dĩ không nghe thấy, sau đó lại vừa khéo ôm lấy một bệnh nhân, lớn tiếng kêu to: "Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi! Ha ha..."
Cả người Tần Quân Giao đều sững sờ ở đó, thầm nghĩ: Người này chắc là bệnh thần kinh thật rồi!
Cũng không biết vì sao mà khóe miệng của Tần Quân Giao nâng lên, thậm chí cảm giác được khóe mắt có chút ướt át. Tần Quân Giao cũng không biết gần đây mình bị sao nữa, hình như hơi đa sầu đa cảm rồi.
"Ha ha... Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi!" Lâm Trạch Dương chợt kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Tần Quân Giao.
Lâm Trạch Dương ôm Tần Quân Giao chưa đã ghiền, còn bế cô đi lòng vòng.
"Hôm nay nhất định phải chúc mừng một chút, Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi, con bé tên là Lâm Manh Manh, ừm, cái tên này thật dễ nghe!"
Lâm Trạch Dương thật sự rất kích động, có chút muốn quên hết tất cả rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook