Bình Vương Thần Cấp
-
C391: Theo dõi
Lãnh Phong dùng một tay đỡ lấy cái xác không hồn của Kiên, tầm mắt vẫn hướng thẳng về phía trước.
Dòng người phía trước đã tụ tập lại, che khuất bóng dáng Lâm Trạch Dương, nhưng tầm mắt của Lãnh Phong lại như xuyên qua đám đông dừng lại đúng trên người Lâm Trạch Dương, lạnh như băng, giống như một ngọn thương do chiến thần ném mạnh ra ngoài, xuyên qua tất cả, song song với đó mà hủy diệt tất cả.
"Lâm Trạch Dương… hừ! Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, mày cho là mày có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tao sao? Tối nay mày chắc chắn phải chết! Chuyện đó là chuyện không thể nghi ngờ gì cả. Nhưng dù sao thì đêm vẫn còn dài, cứ từ từ, để cho tao chơi đùa một chút đi." Vừa nói, tay của Lãnh Phong đã buông ra, cơ thể mềm oặt của Kiên đổ xuống mặt đất.
Ngay lập tức đã có người đỡ được Kiên. Người này cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn về phía Lãnh Phong, thậm chí cơ thể còn đang phát run.
Là một sát thủ được xếp hạng cấp SS, bây giờ lại chỉ có thể đến thu dọn tàn cục, quả thực chính là một loại sỉ nhục đối với hắn. Nhưng hiện tại người này lại không nghĩ như vậy, đầu óc của hắn trống rỗng.
Tại sao đầu óc của hắn lại trống rỗng? Là do hắn đang quá sợ hãi, nỗi sợ đến từ Lãnh Phong.
Đối với sát thủ mà nói, loại cảm xúc sợ hãi này quả thật rất hiếm thấy. Điều kiện đơn giản nhất khi làm một sát thủ chính là không được có cảm xúc, chưa kể người này còn là một sát thủ mang cấp SS…
Nhưng nếu bạn biết được Lãnh Phong đã làm gì trước đây, đồng thời biết Lãnh Phong là dạng người gì thì có lẽ bạn sẽ hiểu được tại sao sát thủ cấp SS này lại có biểu hiện như vậy.
Lãnh Phong là sát thủ được xếp hạng cao nhất trong những sát thủ tham gia làm nhiệm vụ lần này, anh ta là sát thủ đã đạt đến cấp SSS, anh ta chỉ cần tiến bộ thêm một chút là có thể trở thành sát thủ cấp bậc truyền thuyết, vượt ra khỏi giới hạn bình thường.
Không có ai dám cho rằng Lãnh Phong không đủ thực lực nên không thể vượt qua nổi cấp SSS cả. Giống như Chu Tường, tất cả mọi người đều biết, sở dĩ hai người bọn họ còn dừng lại ở cấp bậc hiện tại là bởi vì không có nhiệm vụ cấp cao xuất hiện mà thôi.
"Lãnh Phong, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?" Tên sát thủ cấp SS kia không nhịn được mà hỏi.
Lãnh Phong cau mày, tên sát thủ kia thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất.
"Cứ chờ xem đã, không cần vội ra tay. Bây giờ tôi có chút tò mò rằng Lâm Trạch Dương muốn đi làm gì. Hơn nữa, khó khăn lắm mới có một người thú vị như vậy xuất hiện, tôi đương nhiên muốn quan sát kỹ một chút." Nói xong, Lãnh Phong cũng không nhìn tên sát thủ kia, tiến lên hòa vào trong đám đông, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Không ai biết Lãnh Phong đi đâu, cũng không ai biết rằng lần xuất hiện tiếp theo Lãnh Phong sẽ dùng bộ mặt nào.
…
Đối mặt với Tiểu Phi, Hoa Thất cảm nhận được một áp lực rất lớn.
Tên Tiểu Phi này nghe thật sự rất giống người qua đường, không có một chút lực sát thương nào, nhưng vừa rồi đối mặt với đánh lén của Hoa Thất lại không chịu bất kỳ thương tổn nào, nhiêu đó đã đủ để chứng minh Tiểu Phi mạnh tới cỡ nào.
Dẫm mạnh một chân xuống đất, Hoa Thất đột nhiên nghiêng người về phía trước. Hoa Thất biết rõ càng kéo dài thời gian thì bản thân lại càng gặp bất lợi, cô nhất định phải đánh bất ngờ, nhất định phải không ngừng tấn công, sau đó tìm ra sơ hở của Tiểu Phi, trong thời gian ngắn nhất giết chết Tiểu Phi thì mới có cơ may sống sót được.
Nếu không cho dù có đánh chết được Tiểu Phi đi chăng nữa thì có lẽ cô cũng sẽ bị thương không nhẹ, tiếp theo đó lại có sát thủ khác tới đây tìm tới đây thì thật sự là cô không còn hy vọng sống gì…
Tốc độ của Hoa Thất rất nhanh, cơ thể lại linh hoạt, góc độ ra tay cũng rất xảo quyệt. Khi đến gần Tiểu Phi, Hoa Thất đột nhiên nghiêng cơ thể về phía trước, đâm phi đao trong tay về phía nách của Tiểu Phi. Vị trí này là nơi khó di chuyển cũng như là khó né tránh nhất, thêm nữa, nếu nơi này mà bị thương, toàn bộ cánh tay của Tiểu Phi sẽ bị phế, là một đòn tấn công rất có lợi.
Tiểu Phi hơi nhếch khóe miệng, cũng không né tránh, trực tiếp đánh một quyền về phía đầu Hoa Thất, muốn trao đổi thương tổn với Hoa Thất.
Ngay lúc này, Hoa Thất đột nhiên nghiêng cơ thể sang một bên, nửa người trên và nửa người dưới tạo thành một độ cong khó tin, thoạt nhìn căn bản không giống điều con người có thể làm được. Cơ thể Hoa Thất mềm mại giống như không xương, cũng không biết đã tập yoga đạt đến trình độ nào, những người trong đoàn xiếc nhìn thấy Hoa Thất như vậy có lẽ cũng sẽ kinh ngạc đến rơi cằm mất.
Tiểu Phi thấy vậy thì nhíu mày thật chặt, cơ thể cũng di chuyển, thân trên nghiêng sang một bên né tránh, đạp mạnh một chân xuống đất, nhảy sang một bên, cùng với đó ông ta còn thúc một đầu gối về phía bụng Hoa Thất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi phi đao của Hoa Thất sượt qua nách của Tiểu Phi, đầu gối của Tiểu Phi đã thúc mạnh vào bụng Hoa Thất.
Bịch! Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn thân Hoa Thất giống như một quả bóng cao su bị va đập mạnh, bay ra ngoài khoảng chừng năm mét, cuối cùng đập lên vách tường rồi rơi xuống đất.
Hoa Thất vừa mới ổn định cơ thể, trong miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nhưng lúc này, khóe miệng Hoa Thất lại cong lên, tầm mắt của cô dừng lại trên tay mình, biểu tình trên mặt thể hiện rằng cô đang rất hài lòng.
"Thật đáng chết! Con khốn này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết mùi vị của việc dám chọc giận tôi!" Tiểu Phi đặt một tay lên vai, nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt như có ngọn lửa sắp phun trào.
Một phi đao hiện tại đang cắm trên bả vai của ông ta, nhưng thật ra thì phi đao đó của Hoa Thất cũng không cắm quá sâu vào vai ông ta lắm…
Đúng vậy, vừa rồi quả thật Hoa Thất đã đâm trượt nách của Tiểu Phi, thế nhưng từ trước đến nay thứ Hoa Thất am hiểu nhất chính là phi đao. Cho nên vừa rồi ở khoảnh khắc cuối cùng, Hoa Thất đã ném phi đao ra. Nói cách khác, lúc trước tất cả đều là kế hoạch của Hoa Thất, mục đích cuối cùng của cô khi ném phi đao ra chính là muốn khiến cho Tiểu Phi bị tê liệt, làm cho Tiểu Phi quên đi chuyện cô chuyên dùng phi đao.
Có thể trở thành Hoa Thất, có thể bỏ trốn trong sự truy sát của tập đoàn kia để sống đến bây giờ, Hoa Thất sao có thể chỉ là một bình hoa bình thường gì đó, sao có thể là một kẻ ngốc tâm tư đơn thuần được!
Quá trình diễn tả thì dài, nhưng thật ra mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt mà thôi. Sau khi Tiểu Phi hét lớn một tiếng, nhanh chóng xông về phía Hoa Thất.
Tốc độ của Tiểu Phi rất nhanh, còn nhanh hơn Hoa Thất. Lực tấn công của Tiểu Phi cũng rất lớn, ông ta tung một quyền về phía Hoa Thất. Hoa Thất né tránh, nắm tay Tiểu Phi lập tức nện vào vách tường, sau đó để lại một vết lõm rõ ràng.
A!
Song song với khoảnh khắc đó, Tiểu Phi quét một chân ra ngoài, lại đá Hoa Thất bay ra xa.
Hoa Thất cảm thấy đau đớn, không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.
Hoa Thất cũng không ngừng lại, sau khi lăn trên mặt đất mấy vòng, vừa muốn đứng lên, lại đột nhiên tiếp tục lăn người trên mặt đất. Vì đúng lúc này, Tiểu Phi đã đuổi đến nơi và đang từng bước ép sát, không cho Hoa Thất có cơ hội trốn thoát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook