Bình Vương Thần Cấp
-
C36: Lời tỏ tình bất ngờ
Lâm Trạch Dương nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Alice bên kia có chút khó xử nói: “Long Vương, lần trước tôi đã nhờ anh một chuyện rồi, mong là anh sẽ bảo vệ nghệ sĩ của công ty chúng tôi. Bây giờ người này đang chuẩn bị tới Hoa Hạ các anh đấy, ít ngày nữa sẽ đến.”
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: “Cụ thể là khi nào, và tôi cần phải làm gì?”
Alice vội vàng trả lời: “Long Vương không cần phải làm gì đâu, tuy nghệ sĩ của công ty tôi đúng là quan trọng thật, nhưng sao có thể phiền anh được. Đến lúc đó tôi sẽ bảo Nicole gọi cho anh, cũng sẽ dặn dò cô ấy phải làm theo mọi thứ anh chỉ bảo, tuyệt đối không được gây bất cứ phiền phức nào cho anh.”
Lâm Trạch Dương hơi ngạc nhiên, sao hôm nay đi đâu cũng nghe người ta nói về Nicole nhỉ, anh hỏi lại: “Nicole mà cô đang nói đây là Nicole đang rất nổi tiếng ở Mỹ sao?”
Alice cười đáp: “Bây giờ đúng là cô ấy nổi tiếng thật, nhìn thì có vẻ như không ai ghét cô ấy cả. Nhưng cũng chính vì vậy, sẽ có một số người đố kỵ với cô ấy, cũng có thể sẽ làm ra mấy việc ảnh hưởng không tốt, nên rất cần sự bảo hộ của Long Vương.”
Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một chút, nhớ tới độ điên cuồng của Triệu Vũ Yên, anh hỏi: “Không biết tôi có thể lấy vài tấm vé vào cửa cho buổi gặp mặt của Nicole không nhỉ?”
Alice sửng sốt, đáp: “Tất nhiên là có, anh muốn là được, nhưng mà anh dùng mấy tấm vé đó làm gì vậy?”
Lâm Trạch Dương cười không đáp, rồi cúp máy luôn.
“Anh vừa mới nói là anh có vé vào cửa buổi gặp mặt Nicole sao, lại còn được mấy cái lận, có thật không vậy?” Không biết Tạ San San đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, bây giờ ánh mắt cô dán chặt vào người Lâm Trạch Dương, đôi mắt cứ như phát sáng, có hơi dọa người.
Anh hơi giật mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên rồi nói: “Đương nhiên là thật rồi, Lâm Trạch Dương này là ai chứ? Không phải chỉ là mấy tấm vé thôi à? Tôi muốn bao nhiêu mà chẳng được?”
Đôi mắt Tạ San San lại càng cháy bỏng hơn, cô nhìn Lâm Trạch Dương chằm chằm, theo bản năng tiến lại gần anh hơn khiến trán hai người sắp chạm vào nhau rồi hỏi: “Cho tôi xin một tấm nhé?"
“Tất nhiên là được rồi, chỉ là bây giờ tôi chưa có. Để khi nào gặp Nicole thì tôi sẽ xin cho cô.” Lâm Trạch Dương vỗ ngực đáp.
“Hứ, cứ tưởng giật được vé rồi chứ, ai dè cũng chỉ là một tên khoác lác. Chưa nói đến chuyện có gặp được Nicole hay không, sợ là vé vào cửa anh còn không có cơ hội nhìn thấy nữa kìa, không cần phải ra vẻ đâu, lại còn là kiểu nói dối là biết liền nữa chứ.”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên, là của người của bên bộ phận kinh doanh, Mã Kiến. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Nói xong, hắn ta quay sang nhìn Tạ San San, rồi nói với cô: “San San, cô đừng để hắn lừa, loại người này tôi thấy nhiều lắm rồi, chuyên dùng những chiêu trò lừa đảo này để thu hút sự chú ý, nhưng thật ra thì không có tý bản lĩnh nào, chỉ biết đi lừa gạt thôi.”
Mã Kiến thích Tạ San San, hơn nữa còn đang theo đuổi cô, nhưng Tạ San San lại chẳng để hắn ta vào mắt, điều này khiến Mã Kiến vô cùng khó chịu. Vậy mà Lâm Trạch Dương mới vào công ty được mấy ngày thì Tạ San San lại hay tìm đến, thoạt nhìn quan hệ giữa hai người còn rất thân thiết.
Sao Mã Kiến có thể chấp nhận chuyện này, hắn ta cảm thấy bản thân chỗ nào cũng tốt hơn Lâm Trạch Dương, ưa nhìn hơn, dáng người đẹp hơn, xuất thân và năng lực tốt hơn, đối xử với Tạ San San cũng tốt hơn so với Lâm Trạch Dương. Rõ ràng là không lý nào mà San San lại thích Lâm Trạch Dương thay vì thích hắn ta cả.
Vậy nên, vừa rồi nhìn thấy Tạ San San suýt nữa là hôn Lâm Trạch Dương, trong lòng Mã Kiến toàn là sự giận dữ, nhịn không được nên mới nói như vậy.
“Anh ấy không phải người như vậy đâu.” Sau khi được Lâm Trạch Dương cứu khỏi Trình Tiểu Công, Tạ San San vẫn luôn biết ơn và tin tưởng anh.
Đương nhiên là cô cũng không tin Lâm Trạch Dương sẽ có mấy tấm vé kia, huống chi là gặp mặt trực tiếp với Nicole. Nhưng mà bản thân cô cũng không thích có người nói xấu anh, con người cô khá là bao che khuyết điểm cho người khác.
Mã Kiến nhíu mày lại, nói: “San San, chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không nhìn ra sao? Trước đây cô từng nói với hắn về Nicole, nhưng hắn có biết cô ấy là ai đâu, vậy mà cũng dám nói có thể lấy được vé, còn quen biết cả Nicole, đây có khác gì trò hề đâu?”
Tạ San San không biết phải phản bác như thế nào, nhưng ai bảo cô là một cô gái xinh đẹp mà tùy hứng chứ: “Tôi kệ đấy, dù sao thì tôi tin là anh ấy sẽ không lừa tôi.”
Mã Kiến cắn chặt răng, hắn cực kỳ tức giận, rốt cuộc thì Lâm Trạch Dương đã cho Tạ San San uống bùa mê thuốc lú gì vậy?
“Anh có dám đánh cược với tôi không?” Đương nhiên Mã Kiến sẽ không tức giận với Tạ San San, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Thật sự thì Lâm Trạch Dương cảm thấy rất phiền, nhưng nếu người ta đã nói đến thế rồi, anh cũng không từ chối nữa, hỏi: “Vậy anh muốn cược cái gì?”
Mã Kiến cười lạnh một tiếng, nói: “Đơn giản thôi, anh nói cậu có vé vào cửa, còn nói có thể đi gặp trực tiếp Nicole, tôi thì cũng không cần anh đi gặp Nicole làm gì đâu, chỉ cần anh lấy được vé vào cửa thì coi như anh thắng.”
Lâm Trạch Dương thấy hơi buồn cười, đầu người này là bị cửa kẹp hỏng mất rồi à, bên trong chỉ chứa thủy ngân sao?
“Cũng được, vậy cược gì?” Anh sẽ không từ chối loại chuyện trăm lợi mà không một hại này đâu.
“Nếu như anh thua, anh vĩnh viễn không được tới gần Tạ San San nữa.” Mã Kiến hung hăng nói.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày lại.
Thấy thế, Mã Kiến khinh bỉ nói: “Nếu anh đã sợ thua như vậy thì thừa nhận chuyện mình nói dối ngay bây giờ luôn đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lâm Trạch Dương liếc qua nhìn Tạ San San, sau đó nói: “Tạ San San cũng chẳng phải là đồ vật, cô ấy là người, muốn gặp ai hay không muốn gặp ai, cô ấy tự mình quyết định, cho nên tôi không chấp nhận điều kiện đặt cược này. Nhưng nếu anh đã nói đến vậy rồi, tôi đành phải nhận vậy. Tuy nhiên, điều kiện đặt cược sẽ đổi thành ai thua thì người đó phải rời khỏi công ty này.”
Lâm Trạch Dương cũng hơi tức giận, Tạ San San là người bạn mà anh coi trọng, nếu đã vậy, anh không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục bạn bè của anh, dưới bất kỳ hình thức nào.
Mã Kiến không khỏi ngây ngẩn cả người, không thể tưởng được điều kiện đặt cược lại lớn đến thế, như là một mũi tên rời khỏi dây cung không thể quay lại, mà tất cả đều diễn ra ngay trước mắt Tạ San San, nhưng hắn sợ gì chứ, quan trọng là Lâm Trạch Dương không hề có khả mua được vé của Nicole, có tiền cũng chẳng mua nổi.
“Được, tôi đồng ý.” Mã Kiến nắm tay thành lại nắm đấm, hung hăng nói.
Tạ San San đang đứng ở một bên quan sát, đôi mắt cô không nhịn được nhìn Lâm Trạch Dương chăm chú, không hiểu tại sao lại cảm thấy anh của lúc này thật đẹp trai.
“Lâm Trạch Dương, có phải anh thích tôi không?” Tạ San San không biết vì sao đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook