Bình Vương Thần Cấp
C22: Đồ nhà quê

Tần Quân Dao càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân cô nên xin lỗi Lâm Trạch Dương, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ mắc nợ người khác, nếu đã là hiểu lầm Lâm Trạch Dương, thì vẫn nên xin lỗi.

Nhưng mà, từ sáng đến giờ, Tần Quân Dao chuyện gì cũng không có làm, chỉ suy nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm được. . Truyện Đam Mỹ

“Mặc kệ đi” Tần Quân Dao cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại di động ra.

“Lát nữa tan tầm anh có thời gian không, tôi mời anh ăn một bữa cơm, ở khách sạn Na San gần công ty chúng ta, tôi sẽ đặt một phòng riêng, đến lúc đó anh chỉ cần qua báo tên tôi là có thể tìm được tôi.”

Lâm Trạch Dương còn chưa kịp nói gì, Tần Quân Dao một hơi đã nói hết lời của bản thân, cô rất sợ mình sẽ hối hận, dù sao cô cũng không muốn gặp riêng Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương hoàn toàn không nghĩ tới Tần Quân Dao lại chủ động gọi điện thoại cho anh, có chút bất ngờ, nhưng anh vẫn thật thà nói: “Lát nữa tan tầm tôi phải đi ăn cơm với người trong công ty, không có thời gian.”

Tần Quân Dao không khỏi sửng sốt, đi ăn cơm với ai vậy Tạ Nghi?

Vừa nghĩ tới đây, Tần Quân Dao cũng không muốn nói gì nữa, ngữ khí lại trở nên lãnh đạm, nói: “Anh có đến hay không cũng được, cứ như vậy đi!”

Tần Quân Dao trực tiếp cúp điện thoại, Lâm Trạch Dương không thể làm gì khác ngoài lắc đầu bất mãn, mắng: “Người phụ nữ này có phải bệnh thần kinh hay không, đột nhiên gọi điện thoại tới, lại đột nhiên cúp điện thoại. Mặc kệ, tôi muốn cùng chị Triệu Cẩn Du đi ăn đồ Nhật, mới không muốn bà điên này.”

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm. Triệu Cẩn Du chào hỏi người của bộ phận bán hàng, tất cả mọi người đều rất hăng hái. Khiến Lâm Trạch Dương bất ngờ chính là Trình Mạnh Cường cũng đi theo tới đây.


Bởi vì Trình Mạnh Cường gia nhập, nhiệt tình của mọi người thoáng cái liền tắt, nhưng cũng không tiện nói cái gì, dù sao Trình Mạnh Cường cũng là người của bộ phận tiêu thụ, hơn nữa còn là phó chủ quản.

Mọi người đi tới một nhà hàng quốc đảo gần công ty. Nhà hàng này trang trí theo phong cách đảo, thậm chí nhân viên phục vụ nơi này lại còn là người bản địa ở quốc đảo, làm cho người ta có một loại cảm giác rất là mới mẻ.

Rất nhiều thứ làm Lâm Trạch Dương cảm thấy mới mẻ, đặc biệt là dáng vẻ vui mừng của các cô gái, dù sao một nơi cao cấp như vậy, các cô gái trước kia gần như là chưa từng tới.

Lúc mọi người mới vừa tiến vào khách sạn, thậm chí có một nhóm người quốc đảo đang đợi đó, xếp thành hai hàng thẳng tắp, đồng thời khom lưng với những người đang tiến vào, hơn nữa dùng tiếng đảo kêu to “Hoan nghênh.”

Lâm Trạch Dương không khỏi hoảng sợ, hoàn toàn chưa từng tới loại khách sạn này.

“Đúng là đồ nhà quê, chút việc này cũng chưa từng thấy qua.” Trình Mạnh Cường khinh bỉ Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương cũng không để ý tới Trình Mạnh Cường, mà là tới gần Triệu Cẩn Du, hỏi: “Nơi này có cà chua xào trứng gà không, thịt heo xào xúc xích và đậu hủ ma po không?”

Trình Mạnh Cường không khỏi lại cười lạnh, nói: “Mày cho rằng đây là quán ăn vặt lề đường à, đây chính là nhà hàng quốc đảo cao cấp, cái gì cũng không hiểu thì đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”

Lâm Trạch Dương không khỏi cười lạnh, nhìn về phía Trình Mạnh Cường, nói: “Anh cảm thấy đồ ăn ở quốc đảo cao cấp này ngon sao”

Trình Mạnh Cường ngẩng đầu lên, nói: “Đây là đương nhiên, đồ ăn của quốc đảo không biết tinh xảo hơn đồ ăn Trung Hoa chúng ta bao nhiêu, một người thật sự hiểu biết về đồ ăn thì nên ăn đồ ăn của quốc đảo.”

“Anh nếu thực sự thích đồ ăn quốc đảo như vậy, sao không trở thành người của quốc đảo đi? Nếu bố mẹ cô biết chuyện này, thật không biết có hối hận khi sinh anh ra hay không.” Lâm Trạch Dương liên tục lắc lắc đầu.

Tầm mắt mọi người cũng đều nhìn về phía Trình Mạnh Cường.

“Mày” Trình Mạnh Cường rất là tức giận, nhưng lại không thể phản bác, chẳng lẽ thật sự thừa nhận bản thân là kẻ phản bội sao?

“Thôi được rồi, dựa theo tác phong như trước đây của chúng ta, bữa cơm này chúng ta sẽ chia đều, chỉ có điều tôi sẽ giúp mọi người trả trước, chờ mọi người sau khi có thành tích, tôi sẽ trừ vào tiền đó.” Triệu Cẩn Du cười nhìn về phía mọi người chuyển đề tài, muốn tạo không khí vui vẻ.

Mọi người không nhịn được nở nụ cười, chủ quản tuy rằng nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết bữa cơm này xem như chủ quản mời khách, cô là đang quan tâm đến lòng tự trọng của mọi người.

Rất nhanh, mọi người tìm một cái phòng nhỏ ngồi xuống. Lâm Trạch Dương lại có chút không tập trung.


Không biết vì cái gì, Lâm Trạch Dương rõ ràng nói mình không quan tâm đến Tần Quân Dao, nhưng luôn nhớ tới cuộc điện thoại cô hẹn anh đi ăn tối. Cô gái ngốc nghếch này, sẽ không ăn cơm một mình ở đó chứ?

Rất nhanh, có nhân viên phục vụ mang thực đơn lên.

Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nói: “Wow, đồ ở đây đắt như vậy!”

Trình Mạnh Cường giống như không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để xỉa xói Lâm Trạch Dương, nói: “Đúng là đồ nhà quê, đã nói với mày đây không phải là quán ăn vặt lề đường mà mày hay đến đâu, mày như vậy hô to gọi nhỏ thật mất mặt a.”

Lâm Trạch Dương không để ý đến cô, đưa thực đơn cho Triệu Cẩn Du.

Rất nhanh, Triệu Cẩn Du gọi một bàn thức ăn lớn, cười nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, bữa ăn này tôi tiêu tốn hơn năm ngàn tệ, chia cho mỗi người cũng phải năm trăm tệ.”

Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng lên, nói: “Ngại quá, tôi còn có chút việc, bữa cơm này tôi không ăn nữa.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không đợi mọi người có phản ứng gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Trình Mạnh Cường không khỏi lần nữa nói: “Người này không phải là nghe được bản thân phải trả năm trăm tệ mà bị dọa cho chạy đi đó chứ, thật sự là một cái quỷ nghèo, xem về sau anh ta còn dám làm bộ ra dáng hào phóng nữa không.”

Sau khi Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân vẫn phải đến khách sạn Na San, dù sao đó cũng là mẹ của Manh Manh.

Mà trước khi rời khỏi khách sạn, Lâm Trạch Dương tiện tay ném một tấm thẻ màu đen cho nhân viên phục vụ, nói: “Hóa đơn của bàn bên trong hãy khấu trừ vào đây, cứ lấy thẻ của một người phụ nữ tên là Triệu Cẩn Du là được.”


Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương và nhân viên bộ phận tiêu thụ rời khỏi công ty.

Tâm tình Tần Quân Dao rất phức tạp, không ngờ trong lòng Lâm Trạch Dương cô lại không quan trọng bằng người lạ.

Tần Quân Dao mang theo thất vọng rời khỏi công ty, lại không nghĩ tới cô lại một mình đi tới khách sạn Na San.

Dù sao cũng đã đến rồi, Tần Quân Dao liền đi vào khách sạn Na San, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón.

Tần Quân Dao đã đặt một căn phòng, sau đó cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào bình thản nói với nhân viên phục vụ: “Đợi lát nữa có thể sẽ có người tới tìm tôi, nếu có người nói muốn tìm Tần Quân Dao, cứ trực tiếp dẫn anh ấy tới đây.”

Sau khi nói câu này, Tần Quân Dao không khỏi lắc đầu, cười khổ, cô thế mà lại còn đang si tâm vọng tưởng a, người ta đã cùng tiểu tình nhân đi ra ngoài ăn cơm, còn có thể nhớ tới cô sao?

Tần Quân Dao không có khẩu vị, gọi vài món, nhưng chỉ ăn vài miếng.

Lại nhìn thoáng qua ngoài phòng bao, Tần Quân Dao lắc đầu, từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương